Chương 47 - 48
Chương 47: Trời sinh không giống hai cha con.
Thanh Mặc Nhan chỉ vào lọ thuốc ở trên bàn.
Như Tiểu Lam nhìn móng vuốt của chính mình, xong lại nhìn vào lọ thuốc, vẻ mặt như đưa đám.
Móng vuốt của nàng căn bản không chạm vào thuốc ở trong lọ được, này không phải là đang làm khó người ta sao... À không, là làm khó cho một con mèo hương mới đúng.
Thanh Mặc Nhan thong dong ngồi im một chỗ, thuận tiện cầm một quyển sách lên xem, hắn có rất nhiều tính kiên nhẫn, hắn phải đợi đến khi nó chủ động đến gần hắn, đây mới là điều hắn muốn.
Như Tiểu Lam nhe răng với lọ thuốc, đúng lúc này, Huyền Ngọc vội vàng từ bên ngoài tiến vào: "Thế tử, không hay rồi, có tin tức bên hầu phủ nói sau khi hầu gia nghe xong chuyện của Trương đại nhân thì đã vô cùng tức giận, muốn ngài lập tức trở về."
Thanh Mặc Nhan khép quyển sách lại, nhíu mày nói: "Phụ thân lại tức giận cái gì?"
Huyền Ngọc nhìn trộm đánh giá sắc mặt Thanh Mặc Nhan, cẩn thận dè dặt nói: "Hầu gia nói là ngài không vừa ý với cuộc hôn nhân này, cho nên mới cố ý... Mới cố ý hại một nhà Trương đại nhân..."
Nghe xong những lời này, Như Tiểu Lam không khỏi trợn tròn mắt.
Lão hầu gia này tư duy cũng quá khác người đi, dù cho Thanh Mặc Nhan thật sự không muốn kết hôn, thì cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ động thủ giết người a.
Thanh Mặc Nhan cười khổ, đem quyển sách ném lên trên bàn: "Lại đổ lên trên đầu ta, ta cảm thấy thật kỳ quái, ông ấy cho là ta có khả năng thông thiên hay chỉ đang một lòng muốn gây khó xử cho ta đây."
"Thế tử ngài đừng nghĩ nhiều quá, tuy hầu gia có đôi chút nghiêm khắc với ngài, nhưng chung quy ngài vẫn là con ruột của hầu gia a."
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan cong lên: "Theo ta thấy, ngược lại ông ấy đối với ta như là kẻ thù mới đúng."
Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn sắc mặt vừa rồi còn nhu hòa của Thanh Mặc Nhan bây giờ đã trở nên lạnh lùng, khiến cho trong lòng nàng cũng bị nhấc lên theo.
Mặc kệ là ai, ở vào vị trí này của hắn thì nhất định cũng không thể nào chịu được, là một phụ thân không những không giúp gì cho nhi tử của mình, mà lại còn đi khắp nơi phá đám, này thật sự là tình cảm phụ tử sao?
Đến ngay cả nàng cũng không khỏi hoài nghi về việc này.
Ma xui quỷ khiến, nàng vươn móng vuốt ra, giống như muốn an ủi nhẹ nhàng vỗ lên trên cánh tay hắn.
Thanh Mặc Nhan sửng sốt, sau đó lộ ra mỉm cười.
"Vật nhỏ, ngươi cảm thấy ta cần người khác an ủi sao?" Hắn cười nhéo nhéo móng vuốt của nàng, vùng đệm thịt mềm yếu nóng hôi hổi, sờ vào cảm giác cực kỳ tốt, làm hắn không khỏi có chút nghiện, miết mãi không ngừng.
Như Tiểu Lam bị hắn làm cho móng vuốt ngứa đến đòi mạng, nghĩ muốn rút chân về lại bị hắn gắt gao nắm lại, nàng vốn là có ý tốt, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục bị hắn trêu đùa, khiến cho nàng phải kêu to lên chít chít.
Lần sau nàng sẽ không làm người tốt nữa!
Thanh Mặc Nhan thay vào một bộ quan phục, rồi khoác lên một thân áo choàng bình thường, mang theo Huyền Ngọc đi về hầu phủ.
Lão hầu gia ngồi ở trên viện, vừa mới tiến vào sân đã nghe thấy thanh âm của ông đang răn dạy đám hạ nhân.
Thanh Mặc Nhan tiến lên chào hỏi.
Như Tiểu Lam trốn ở trong y phục hắn, chỉ để lộ ra nửa cái đầu.
Nàng đối với lão hầu gia đến nửa điểm hảo cảm cũng không có, tuy rằng đây mới là lần thứ hai nàng gặp mặt hắn, nhưng nàng sẽ không quên lần trước hắn đã phái quản gia đến đòi ném nàng ra ngoài đường.
Còn nói Thanh Mặc Nhan mê muội mất đi ý chí... Ta phi! Những nha hoàn như hoa như ngọc bên người lão nhân nhà ngươi đều là để trang trí thôi sao?
Lão sắc quỷ! Vô sỉ!
Vật nhỏ ở trong lòng hắn nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng xù lông thật khiến cho hắn hài lòng.
Thật không hổ danh là sủng vật của hắn, người hắn không thích, thì nó cũng sẽ không thích.
Đã nhìn quen với những bộ mặt giả nhân giả nghĩa, bây giờ lại được nhìn thấy bộ dáng tràn đầy căm phẫn của vật nhỏ, làm hắn cảm thấy vô cùng trân quý.
Hắn chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra được nó đang suy nghĩ cái gì, tất cả cảm xúc của nó đều biểu hiện hết ở trên mặt, đến ngay cả khi nó nói dối cùng giả ngu ngốc cũng đều thoát không được ánh mắt hắn.
Đơn thuần như thế, sẽ không thích hợp để sinh tồn ở trong cái thế giới này.
Một tay Thanh Mặc Nhan đè lại đầu nhỏ của Như Tiểu Lam, ấn nàng vào trong lòng ngực.
Lão hầu gia ngẩng đầu lên thấy Thanh Mặc Nhan đang tiến vào, thì lập tức ném chén trà trong tay về phía hắn.
Thanh Mặc Nhan nghiêng người tránh đi.
Lão Hầu gia giận tím mặt: "Nghịch tử nhà ngươi, còn dám tránh!"
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói: "Ngày mai ta còn phải về Đại Lý Tự làm việc, nếu ngài đánh vỡ đầu nhi tử, thì khi trở về sẽ khó tránh hỏi bị người ta hỏi chuyện, người bên ngoài đều biết ta chưa thành thân, đến một tiểu thiếp ở trong phủ cũng không có, tự nhiên sẽ nghĩ đến là do ngài gây ra, nếu việc này truyền ra ngoài thì sẽ gây bất lợi cho thanh danh của ngài, ta cũng chỉ là đang lo nghĩ cho phụ thân..."
Miệng lão hầu gia không tránh khỏi run rẩy.
Cứ nói về việc liên quan đến quan trường, thì hắn luôn nói không lại Thanh Mặc Nhan.
Hầu phủ đã sớm trên đà xuống dốc, hắn bất quá cũng chỉ còn lại cái quan hàm mà thôi, đến ngay cả tiến cung cũng phải chờ hoàng đế triệu kiến, không giống như con trai hắn, có cái chức quan Đại Lý Tự Thiếu Khanh không nói, mà tiến cung đối với hắn cũng dễ dàng như tiến vào hậu viện nhà mình, hơn nữa Chính Khanh đại nhân cũng rất coi trọng hắn, đến ngay cả lão gia tử như hắn cũng phải nể mặt Chính Khanh vài phần.
"Ta hỏi ngươi, trong phủ Trương đại nhân xảy ra án mạng chết người?" Lão hầu gia giận dữ hỏi.
Thanh Mặc Nhan cũng không trực tiếp trả lời: "Vụ án này đã giao cho Đại Lý Tự tiếp nhận, không tiện nói cho người ngoài biết được."
Lão hầu gia nghẹn họng tại chỗ.
Thanh Mặc Nhan nói không sai, vụ án do Đại Lý Tự điều tra người ngoài thật sự không có quyền hỏi đến.
Lão hầu gia cắn răng: "Ngươi dám nói vụ án Trương phủ không có liên quan đến ngươi?"
Thanh Mặc Nhan khẽ cụp mi xuống: "Phụ thân nói vậy là có ý gì?"
"Ngươi không muốn kết thân với Trương phủ, cho nên mới phái sát thủ đi ám hại bọn họ!"
Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Phụ thân cũng quá coi trọng ta rồi, Trương đại nhân chính là mệnh quan triều đình, ta làm sao dám đụng vào hắn."
"Ngươi dám nói không có một chút liên quan nào đến ngươi?" Rõ ràng lão hầu gia vẫn không tin hắn.
Thanh Mặc Nhan cười khổ: "Phụ thân tại sao lại không tin ta?"
Lão Hầu gia trầm mặc.
Thanh Mặc Nhan tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, vì sao phụ thân người luôn luôn nhằm vào ta, ta đã làm sai việc gì sao?"
Lão hầu gia cười gượng: "Nếu chuyện của Trương phủ không có liên quan đến ngươi, vậy thôi, qua mấy ngày nữa ta lại làm mai cho ngươi một nhà khác."
Rõ ràng hắn không muốn trả lời nghi vấn của Thanh Mặc Nhan.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan tối lại: "Vậy ta không quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi nữa." Nói xong xoay người ra khỏi cửa.
Phía sau ẩn ẩn truyền đến tiếng nói nhỏ căm giận của lão hầu gia: "Tiểu tử này trời sinh phản nghịch, sớm muộn gì cũng sẽ giống với mẫu thân hắn... Lúc trước ta không nên giữ nó lại..."
Như Tiểu Lam thính tai, nghe được rất rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mặc Nhan, nàng không biết hắn có nghe được hay không.
Nàng không rõ đến tột cùng thân thế của hắn là gì, nhưng mà nàng tin tưởng, thân là con cái, nếu nghe được những lời này thì đều sẽ rất bi ai.
Cuối cùng là Thanh Mặc Nhan đã làm sai cái gì, vì sao phụ thân lại đối xử với hắn như thế.
Như Tiểu Lam khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt hắn.
Bước chân Thanh Mặc Nhan không ngừng nghỉ, vẫ luôn đi thẳng ra sân khiến nàng nhẹ nhàng thở ra, xem ra hắn không hề nghe thấy những lời lão hầu gia nói ở trong phòng.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan mím chặt lại, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lộ ra phẫn hận.
Những lời phụ thân nói ở trong phòng hắn đều nghe được rõ rành mạch, nhưng mà hắn lại không thể biểu lộ ra bên ngoài quá nhiều.
Nếu ngay cả lớp mặt nạ này cũng kéo xuống, thì hắn không biết quan hệ phụ tử giữa bọn họ sẽ còn sót lại cái gì nữa.
"Ca ca!" Từ trên đường nhỏ chạy đến một thiếu niên.
Như Tiểu Lam vươn đầu ra nhìn, thấy là nhị thiếu gia hầu phủ.
"Đại ca đi gặp phụ thân rồi sao?" Nhị thiếu gia hỏi: "Phụ thân có phải hay không lại gây khó xử cho đại ca?"
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan hòa hoãn một chút: "Không có, ngươi đây là muốn đi đâu?"
"Đi tới chăm bệnh cho phụ thân." Nhị thiếu gia cúi đầu xuống.
Thân là con cái, nếu trưởng bối sinh bệnh, thì vãn bối phải tỏ vẻ hiếu tâm đến trước mặt hầu hạ.
Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Ta thường xuyên không ở nhà, ngươi phải cẩn thận một chút."
Tính khí lão hầu gia không tốt, thường xuyên chuốc giận lên người ở bên cạnh, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không tránh thoát được vận rủi này.
Nhị thiếu gia ánh mắt trông mong nhìn Thanh Mặc Nhan: "Đại ca có thể giúp ta tìm một công việc hay không, dù là công việc chạy vặt cũng được...ta không muốn ở trong phủ nữa."
Thanh Mặc Nhan thở dài: "Ta sẽ suy nghĩ giúp ngươi."
Nhị thiếu gia bái tạ nhìn theo bóng dáng Thanh Mặc Nhan rời đi.
Như Tiểu Lam từ trong lòng Thanh Mặc Nhan chui ra ngoài, bám lên đầu vai của hắn nhìn về phía sau.
Nhị thiếu gia vẫn đứng ở đó, tận sâu trong ánh mắt có mang theo chút âm lãnh.
Như Tiểu Lam không khỏi rùng mình một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo nồng đậm đố kỵ, cũng ngầm mang theo cả ý ghen tuông.
Chương 48: Huynh đệ đừng thương tâm, có ta ở đây.
Thanh Mặc Nhan ôm theo Như Tiểu Lam trở về sân của hắn.
Vừa vào đến cửa hắn đã sai người pha nước ấm tắm rửa, Như Tiểu Lam liền nhân cơ hội này vụng trộm nhảy ra ngoài.
Thừa dịp thời gian hắn phải tắm gội, nàng muốn đi tìm chó ngốc để hỏi thăm về sự tình ở trong phủ, tốt xấu gì nó cũng ở đây từ rất lâu rồi, nhất định có thể từ chỗ nó hỏi ra được không ít tin tức.
Như Tiểu Lam vừa mới chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ, thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam nghiêm khắc: "Ngươi định đi đâu?"
Nàng quay đầu lại nhìn Thanh Mặc Nhan, miệng cứ thì thầm, ý bảo là mình muốn đi ra ngoài.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan khẽ trầm xuống, tiến lên phía trước bắt được nàng: "Chạy loạn cái gì, trên người ngươi bẩn muốn chết."
Như Tiểu Lam nghe vậy thì liền nhìn lại chính mình, đâu có bẩn a.
Thanh Mặc Nhan không muốn nói nhiều, túm cổ nàng mang đi.
Buông ta ra, ta mới không cần tắm cùng ngươi đâu... Ngươi là người xấu, tên lưu manh buông ta ra... Như Tiểu Lam liều mạng giãy giụa.
Nhưng mà chút sức lực này của nàng ở trong mắt Thanh Mặc Nhan cũng không thấm vào đâu, bắn không chút chậm trễ đi đến bên bể tắm, bùm một cái trực tiếp ném nàng vào trong nước.
Như Tiểu Lam phải bơi chó một lúc mới vất vả ngoi đầu lên trên mặt nước được, miệng nàng không ngừng kêu to rồi thở phì phò.
Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc hay không, sao lại thô lỗ đến như thế!
Lông trên toàn thân đều ướt hết, phảng phất như nàng đã nhỏ hơn một vòng so với hàng ngày, bộ lông ướt sũng nhìn qua phi thường buồn cười.
Thanh Mặc Nhan cao ngạo liếc nó một cái, sau đó mới bắt đầu cởi y phục ra.
Móng vuốt nhỏ của Như Tiểu Lam bám vào thành bồn tắm, theo từng lớp y phục mà hắn cởi ra, khiến cho nàng nhịn không được phải trừng lớn mắt.
Dáng người này... Cũng quá yêu nghiệt đi.
Bình thường chỉ thấy hắn mặc quan phục, nàng cũng không nhìn ra được cái gì, hiện giờ khi không có lớp y phục nàng mới phát hiện ra, dáng người của hắn rất cân đối, cơ bắp chỗ bả vai nhìn qua rắn chắc hữu lực, nhìn xuống thêm chút nữa...
Miệng Như Tiểu Lam mở rộng ra, bộ dáng ngơ ngác không khỏi làm cho Thanh Mặc Nhan phải thấp giọng cười ra tiếng.
"Quả nhiên là vật nhỏ háu sắc."
Như Tiểu Lam lặn cả đầu vào trong nước.
Trời ạ, vừa rồi nàng đã nhìn thấy cái gì, tất cả đều do ngày đó đã nhìn qua xuân cung đồ của Cố tiên sinh sao.
Trong lòng nàng không ngừng nhắc đi nhắc lại phi lễ chớ nhìn (*), tâm tình thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại.
(*) Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
Từ trong nước ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh Thanh Mặc Nhan đang bước chân vào bồn.
Thân thể nàng vẫn còn rất nhỏ, tầm mắt lại thấp, vừa ngẩng đầu lên đã vừa vặn thấy được...
Trong lúc bất tri bất giác, móng vuốt đang bám vào thành bồn tắm của nàng buông lỏng ra, thân thể nàng bỗng chốc chìm xuống dưới nước.
Cô lỗ cô lỗ.
Cứu mạng a!
Như Tiểu Lam liều mạng vung bốn cái chân.
Thanh Mặc Nhan đúng lúc vớt nàng ra khỏi mặt nước.
"Đến đi tắm mà cũng bị chết đuối, trên đời này có sủng vật ngốc như thế sao?"
Khụ khụ khụ!
Như Tiểu Lam nắm chặt lấy cánh tay hắn, đem hết nước ở trong miệng phun ra.
Thật quá đáng sợ, vừa rồi nàng đã nhìn thấy cái gì, là một thiếu nữ vô cùng thuần khiết, tại sao nàng lại phải tận mắt trông thấy thứ kia, như thế sẽ bị đau mắt hột a.
Thanh Mặc Nhan thấy vật nhỏ dùng móng vuốt che mặt lại, bộ dáng vừa thẹn vừa giận càng làm hắn cảm thấy thú vị.
Bất quá hắn cũng không muốn tiếp tục trêu đùa nàng nữa, hắn đem nàng đặt bên cạnh bồn tắm, còn hắn thì dựa vào phía đối diện, cánh tay khoác lên hai bên thành, thoải mái hưởng thụ dòng nước ấm.
Như Tiểu Lam khẩn trương không dám nhìn vào hắn, sợ hắn lại lấy nàng ra để giễu cợt, nhưng mà qua cả nửa ngày nàng vẫn không thấy hắn mở miệng ra để nói chuyện, vì thế liền lặng lẽ quay đầu lại nhìn xem.
Thanh Mặc Nhan đang tựa ở thành bồn tắm nhắm hai mắt lại, giống như là đang chợp mắt một chút.
Lúc này Như Tiểu Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngủ rất đúng lúc, tắm cùng với hắn là một việc hết sức áp lực, nói không chừng ánh mắt lại nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn.
Móng vuốt bám lấy thành bồn tắm, liều mạng bò lên trên.
Thành bồn vừa trơn vừa cao, làm nàng bị rơi xuống nước mấy lần.
"Cổ độc trong cơ thể ta... Là có từ lúc ở trong bụng mẹ." Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp.
Như Tiểu Lam cả kinh, quay đầu nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, nhưng thấy hắn vẫn đang nhắm hai mắt lại dưỡng thần, nghe qua cứ như là người ở trong mộng nói mớ.
"Người trong phủ đều nói trước khi sinh ta ra thì trong thân thể mẫu thân đã có độc, sau khi sinh hạ ta xong thì bà đã mất, vì thế cỗ cổ độc này vẫn tiếp tục lưu ở trong người ta... Nhưng đến nay ta vẫn không tìm ra được nơi chôn cất mẫu thân, mỗi lần hỏi phụ thân về việc này, thì ông ấy đều giận tím mặt, cuối cùng đều kết thúc cuộc nói chuyện trong bất hòa."
Như Tiểu Lam sững sờ ở nơi đó, nàng biết Thanh Mặc Nhan không hề ngủ, giờ phút này ở đây trừ bỏ nàng ra cũng không có một ai khác, chẳng lẽ những lời đó là đang muốn nói với nàng?
Thời điểm hắn lên tiếng nàng vẫn còn dè dặt cẩn trọng, nhưng khi nghe hắn kể rõ mọi chuyện, thì hô hấp nàng bỗng dần dần ngừng lại.
Tuy rằng lúc trước nàng cũng đoán được quan hệ giữa hắn và lão hầu gia không được tốt cho lắm, nhưng lại chưa từng nghĩ đến loại tình huống như vậy.
Thanh Mặc Nhan cùng nhị thiếu gia không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cả hai bọn họ đều mất đi mẹ đẻ của mình, ngày thường lão hầu gia chỉ cần có điều không hài lòng là sẽ đem hai đứa con ra để chuốc giận, Thanh Mặc Nhan tự mình làm ra được tiền đồ riêng, cho nên mới tạm thời thoát ly được sự khống chế của phụ thân hắn, nhưng mà nhị thiếu gia lại không thể, cho nên Thanh Mặc Nhan đối với người đệ đệ này mới mang theo vài phần thương hại.
Mấy năm nay Thanh Mặc Nhan đều không ngừng điều tra về sự việc liên quan đến mẫu thân hắn, cũng cố gắng tìm ra thuốc dẫn để giải độc.
Muốn giải được cổ độc là một điều rất khó, đến ngay cả thuốc dẫn cũng không dưới mấy chục loại, hắn đời này khả năng là sẽ chết sớm không phải nghi ngờ.
"Cho nên mới nói, ở lúc trước khi gặp được ngươi, ta đã muốn từ bỏ việc đi tìm thuốc dẫn." Thanh Mặc Nhan mở mắt ra, nhìn vào vật nhỏ đang bất tri bất giác dựa về phía hắn.
"Chít chít." Huynh đệ, không nghĩ tới ngươi lại đáng thương như vậy.
Như Tiểu Lam đồng tình vươn móng vuốt ra, vốn định khoát lên bờ vai hắn, nhưng lại phát hiện ra chân nàng quá ngắn căn bản là với không tới được, cho nên nàng chỉ có thể đổi lại thành khoát lên trên cánh tay hắn.
Đừng khổ sở, có ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì.
Thanh Mặc Nhan nhìn bộ dáng của vật nhỏ thì không khỏi lộ ra mỉm cười, hắn liền duỗi tay túm lấy nàng, đặt ở trên người hắn.
Trong miệng mèo hương thì thầm không biết là đang nói cái gì, nhưng mà dù cho hắn nghe không hiểu, thì hắn vẫn cảm nhận được thiện ý của nàng.
Này vật nhỏ hẳn là đang muốn an ủi hắn đi.
Kỳ thật đến ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi, tại sao lại đem hết chuyện trong lòng ra nói cho nó nghe, đưa tay ra sờ vào chân mèo mềm mại, trong đáy lòng hắn đang có nơi nào đó lặng yên sụp đổ.
Thanh Mặc Nhan chỉ ở lại trong phủ có một đêm, ngày thứ hai hắn đã mang theo Như Tiểu Lam trở về Đại Lý Tự.
Vụ án con rối mặt ngọc đã đến ngày phải trình lên trên, bởi vì án mạng của Trương phủ đã kinh động đến cả hoàng đế, khiến cho Chính Khanh bị triệu vào cung để hoàng đế hỏi chuyện.
Mệnh quan triều đình chết không minh bạch, hoàng đế tự nhiên phải làm cho đúng phong thái, hạ lệnh xuống phải dốc toàn lực điều tra.
Chưa quá hai ngày, người được phái đi cuối cùng cũng truyền về được tin tức: Bọn họ đã tìm ra được nơi chuyên buôn bán rối gỗ ở trong thành.
Chính Khanh lại phái thêm người, hợp tác cùng với nha dịch mà Thuận Thiên Phủ phái đến tiếp tục điều tra.
Nhưng mà chờ đến trời tối, vẫn không thấy những người này trở về.
Chính Khanh lại phái người đi tìm kiếm, nhưng ngay cả những người hắn phái đi lần này cũng bặt vô âm tín.
Hắn giận dữ: "Bất quá chỉ là một cửa hàng nho nhỏ, như thế nào lại không tìm thấy người, tiếp tục phái người đi!"
Thời điểm Thanh Mặc Nhan nhận được mệnh lệnh, là lúc hắn đang ở trong thư phòng của mình ở hầu phủ để đọc sách, Như Tiểu Lam thì nằm bên cạnh cuộn thành một đoàn hô hô ngủ.
Thanh Mặc Nhan thay một thân y phục, mang theo Huyền Ngọc rời khỏi phủ.
Chẳng qua lúc này, hắn không hề mang Như Tiểu Lam theo, mà là bắt nó ở lại trong thư phòng, cũng dặn dò những tâm phúc ở trong viện phải chăm sóc bảo vệ nó.
Như Tiểu Lam ở trong phòng ngủ đến không biết trời đất, chờ đến khi nàng tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com