Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhân nhượng 🙈

Kook cười tự tin, đưa tay về phía anh : "Em tên là Jeon Jung Kook , còn anh ?"

Cậu mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn gò má đơn độc của anh : "Để em làm người yêu của anh, em sẽ không bỏ anh đi, sẽ không khiến anh đau lòng !"

Cậu nhìn sâu vào mắt anh : "Một ngày nào đó, em sẽ khiến cho Kang Pong In anh yêu Jeon Jung Kook !"

Mọi ký ức về anh đều hiện lên, vì sao, cậu chỉ nhớ rõ đôi mắt lạnh lùng kia, ngoại trừ nó ra anh không để lại bất kì sự dịu dàng nào cho cậu , tại sao cậu không nghĩ ra ?

Kook khóc tức tưởi, cho đến khi không còn sức nữa, cậu mới ngã xuống thảm mơ màng ngủ thiếp đi.

....

Nắng sớm xuyên qua lớp màn chiếu vào mặt Kook , theo bản năng cậu mở mắt ra, trong đầu hỗn loạn, muốn mở to mắt nhưng không thể.

Hai mắt sưng đỏ khô khốc, có lẽ hôm qua khóc quá nhiều nên hôm nay cảm thấy khó chịu, nhìn không rõ mọi vật.

Kook chống tay đứng lên, tay vẫn không quên cầm hình của anh, ngay cả việc làm rơi hình anh trên mặt đất cậu cũng không dám.

Đôi chân trần bước đi trên sàn nhà làm bằng gỗ, cảm giác lạnh lẽo khiến cho cậu nhận ra tất cả đều không phải mơ, mọi thứ đều thật đến tàn nhẫn.

Tóc rối tung, gương mặt tiền tụy , quần áo xốc xếch, không còn dáng vẻ chỉn chu của một ngôi sao, chỉ có hình ảnh của một người bị phản bội , thất tình .

Kook ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay thon dài nhấn nút tin nanh ở điện thoại bàn, một giọng nói vang lên nhưng không phải là người đó…

"Nhị thiếu gia , tôi là quản gia , sáng nay đại tiểu thư đã từ Ý trở về, ông chủ và phu nhân muốn cậu về cùng ăn cơm chiều…"

Ngón tay nhấn nút tắt tin nhắn , vô lực tựa lưng vào ghế sô pha, hai bên thái dương đau đớn, đầu ngón tay xoa trán nhìn về phía đồng hồ treo tường, bảy giờ ba mươi lăm.

Mười mấy tiếng đã trôi qua, anh không hề an ủi hay xin lỗi cậu ...

Kang Pong In , anh lợi dụng việc cậu ỷ lại vào anh, muốn dùng cách này để thoát khỏi cậu ? Cảm giác ủy khuất, hao phí ba năm qua mà không hề được đáp lại, Kang Pong In , trái tim của anh làm bằng sắt sao ?

Tay cầm lấy điện thoại, gọi về nhà.

"Ai đó ?" Tiếng phụ nữ vang lên bên đầu dây kia, giọng nói chứng tỏ bà là người thông minh giỏi giang.

Trong chớp mắt, tim Jung Kook đau xót, muốn gào khóc thật to, nhưng tiếng "mẹ"chưa kịp thốt ra, chưa kịp bày tỏ mọi ủy khuất thì giọng nói phụ nữ đã ngắt ngang lời cậu.

"Là Jung Kook phải không ? Đúng rồi, hôm qua quản gia nói có gọi cho con bảo con về , con không có việc gì thì nên về đi !"

Bàn tay cầm điện thoại trở lạnh ngắc, Kook nhìn màn hình tivi mơ hồ nhìn thấy bóng người, người con trai đó với gương mặt tái nhợt, tinh thần uể oải, dáng vẻ suy sút, giống như con chó lang thang.

Điện thoại cũng không còn tiếng vang lên, chỉ nghe tiếng thở yếu ớt, đối phương cũng không kiên nhẫn cộp một tiếng cúp điện thoại.

Kook ngây ngốc giữ chặt chiếc điện thoại, âm thanh tút tút không ngừng vang lên, sao cậu lại ngốc như thế, mẹ của cậu mà lại đến an ủi đứa con trai bị thất tình này sao !! Tình thương của mẹ, ngoại trừ sự lạnh lùng, cậu đâu còn cảm nhận được gì ? 

Mãi đến khi đồng hồ đổ chuông 8 giờ, Kook lấy lại tinh thần, buông điện thoại bàn xuống, cầm lấy chiếc di động bị cậu ném lung tung xuống đất vào hôm qua.

"Jimin , hôm nay tôi muốn bắt đầu chụp ảnh tạp chí , cậu nói với đạo diễn một tiếng dùm tôi !"

Giọng nói khàn khàn khô ráp, không còn kiêu ngạo như xưa, sau một đêm, thế sự thay đổi, trầm trọng không ít.

"Được rồi, chiều gặp ở sân bay !"

Cố ý lảng tránh câu hỏi quan tâm của Jimin , Kook sắp xếp công việc xong liền ngắt điện thoại.

Nhìn căn phòng thoáng mát nhưng trống trải, Kook lần đầu tiên đối mặt với sự vô tình của Kang Pong In , cậu lựa chọn trốn tránh.

Cho bản thân một cơ hội đứng lại thở, cũng là cho mình cơ hội hiểu rõ mọi việc, cuối cùng Kang Pong In có ý nghĩa thế nào với cậu ?

...

Một tháng yên lặng trôi qua ...

Kang Pong In đứng trước cửa nhìn bóng người đang cuộn tròn, dáng người cao ngất anh tuấn liền ngẩn ra, sau đó khôi phục sự lạnh lùng như trước.

Kook mơ mơ màng màng lắng nghe tiếng bước chân, đôi mắt mở ra, ngẩng đầu nhìn, là Kang Pong In đang đứng trước cửa, trong tay vẫn còn mang theo công văn.

Một tháng không gặp, anh vẫn đẹp như vậy, bộ tây trang đen bóng, áo sơ mi màu trắng, đôi mắt lạnh đạm thâm sâu, sống mũi cao thẳng, lông mày thon dài, cậu gần như bị ngũ quan của anh làm cho say mê.

Gương mặt nhỏ nhắn tiền tụy nở nụ cười mừng rỡ, giống như gặp được người mình yêu nhất.

Nét mặt Kang Pong In mất tự nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, trong nhất thời chỉ có sự ngại ngùng và trầm mặc.

Kook mới từ Anh quay về, cậu định để rạng sáng mới quay lại nhưng cuối cùng lại thay đổi lịch chụp, cậu không kịp thu dọn mọi thứ liền trực tiếp chạy tới sân bay, mua vé máy bay sớm nhất bay về Seoul để có thể ở bên cạnh anh.

"Có bỏ qua mới biết lúc đầu mới là tốt nhất, cuộc đời như bộ phim , đến phút cuối hai nhân vật chính mới hiểu được tình yêu chân thật, nếu cậu không muốn hối hận vậy thì đi tìm anh ta đi !"

Lời khuyên của đạo diễn, cùng ánh mắt cỗ vũ đã khiến cậu ngộ ra rất nhiều điều. Cậu vẫn không quên Kang Pong In , cho dù anh có làm chuyện có lỗi cậu vẫn yêu anh, dù ở trong mộng, vẫn nhớ rõ lỗi lầm của anh.

Cậu lựa chọn tha thứ, chuyện xảy ra trước đó, cậu nhân nhượng, im lặng, chỉ cần anh ở bên cậu là được.

Kook trầm lặng đi theo anh vào trong phòng , nhìn cách trang trí đơn giản, được quét dọn, trái tim không khỏi đau nhói.

Không có cậu , anh vẫn rất tốt, ăn cơm, ngủ, đi làm, không hề có chút gì đau khổ. Nhưng còn cậu , không có anh cậu sẽ không vui , sẽ như người mất hồn , quay phim mà không tập trung, cuộc sống rối tinh.

Một tháng không gặp, chẳng lẽ giữa hai người chỉ có im lặng !

Kook ngây ngốc nhìn anh để cặp công văn xuống, cởi bỏ tây trang, tháo cà vạt, đi tới bên tủ lạnh, lấy nước uống, một loạt hành động tựa như đã thành thói quen.

Không có cậu , anh quả thật sống rất tốt.

Nhận thức được điều này khiến cậu rất bất an ...

Kook tháo giày, yên lặng đi đến bên ghế sô pha, cầm lấy áo khoác cùng caravat vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh khiến cậu yêu đến say đắm.

Từ trên lầu bước xuống, Kook nhìn thấy anh ngồi trên bàn ăn, im lặng ăn bữa tối lấy ra từ tủ lạnh, cảm giác xót xa tràn tới, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nói : "Để em nấu cơm cho anh !"

Ngón tay thon dài khựng lại, lông mi dài run lên, nhưng ánh mắt lại bình thản : "Không cần !"

Tiếng chiếc đũa chạm vào thành chén, Kook co quắp lại, áp chế cảm giác bất an trong lòng, khóe môi giãn ra thoải mái nói : "Pong In , một tháng qua em đi Anh quay phim, có khả năng bộ phim này sẽ tham gia giải Holywood, anh có đi xem không ?"

Động tác cầm đũa như nước chảy mây trôi không hề ngừng, anh im lặng ăn cơm, giống như không nghe cậu nói .

Hai tay Kook trắng toát bối rối đặt trên thành ghế tựa, không khí như đóng băng, cậu từ trên nhìn xuống, hơi thở đè nén, đôi mắt ửng đỏ.

Khi anh vừa ăn xong, cậu chủ động đi lên giữ lấy chén đũa bỏ vào bồn rửa, không nhìn thấy thần sắc của anh, cậu liền bước nhanh vào phòng bếp, mở vòi nước, tiếng nước ồn ào chảy vào trong, để cho bản thân có thời gian bình tĩnh lại.

Mở tủ lạnh, bên trong trừ bỏ nước khoáng còn lại không có đồ ăn, những thứ đồ cậu mang tới lần trước đều không có. Chẳng lẽ người phụ nữ đó không chăm sóc anh ? Một suy nghĩ hiện lên, hay anh và cô ta cãi nhau ?

Nỗi thấp thỏm trong lòng được an ủi, có phải nó chứng tỏ anh đã hối hận, hối hận vì đã phản bội cậu , đã vạch rõ giới hạn cùng cô gái kia ?

Sự trầm mặc lúc nãy có phải anh không giận chẳng qua vì cậu không nói câu nào, mà cố tình gây sự, một tháng qua không liên lạc với anh điều đó khiến anh không vui ?

Nghĩ như vậy, tâm trạng Kook cũng tốt lên, đôi môi khẽ cong lên, dù có vô số phụ nữ vây lấy, anh cuối cùng cũng hiểu, chỉ có cậu thích hợp với anh nhất, chỉ có cậu thật tâm đối xử tốt với anh !

Thu dọn xong bàn ăn, Kook lau khô tay, đôi mắt tìm kiếm Kang Pong In . Anh đang nằm trên ghế sô pha xem tin tức, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, không biết đang nghĩ gì.

"Pong In !"

Kook ngồi xuống cạnh anh, theo mắt anh nhìn về tivi, là đài truyền hình lớn nhất, là tin tức liên quan đến công việc, cậu không có hứng thú, mọi sự chú ý lại dồn về người bên cạnh.

Cậu không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng cùng anh xem tin tức, có lẽ sau khi nghĩ thông suốt một số việc, ngồi bên cạnh anh hơn một giờ cũng không còn cảm xúc bất an.

Khi phòng khách điểm chín giờ, cậu đứng lên, cậu không có thói quen ở qua đêm cùng anh. Mỗi lần đến tối dù trễ cậu cũng về, anh cũng chưa từng giữ cậu lại.

"Pong In, em về trước !"-Giọng nói ôn nhu, cậu tha thiết nhìn anh, hy vọng anh nói : "đi đường cẩn thận"

Khớp xương ngón tay của Kang Pong In càng rõ ràng khi cầm remote, tắt tivi, thong thả từ trên ghế đứng dậy, nhàn nhạt nhìn cậu , hơi vuốt cằm, kèm theo một tiếng hừ mũi rất nặng : "Ừ !"

Phản ứng của Kang Pong In ngoài dự liệu của Kook , gương mặt cậu liền cười lên hạnh phúc để lộ lúm đồng tiền, nhón chân , không để anh kịp phản ứng hôn lên má anh : "Pong In , ngủ ngon !"

Hàng lông mi dài như cánh bướm quét qua mặt anh, thân hình cao lớn run lên, cậu lại cười vui vẻ, mờ ám buông tay anh ra, xoay người, bước chân thoải mái đi về phía cửa.

Dường như tình cảm sứt nẻ của hai người theo thời gian đã khép lại, như vậy, cậu nguyện ý chờ, cậu tin có một ngày trong lòng người đàn ông này sẽ chỉ có mình cậu !

Bước đi trên con phố vắng, Kook không để ý đến tiếng thét của người đi đường hoặc tiếng chụp hình của điện thoại di động, cứ như vậy mà đi về trước, chỉ mong gió đêm thổi bay đi ưu phiền suốt mấy ngày qua, để cho cậu có được tâm trạng tốt hơn.

Sau đó cậu sực nhớ một việc, chị của cậu , đã từ Ý trở về cách đây một tháng.

Ba năm trước sau khi rời khỏi nhà đến hôm nay cậu vẫn chưa chào Hye Soo một câu . Hye Soo lớn hơn cậu bốn tuổi, kể từ khi bước vào trung học hai người cũng không học chung, vì Kook vừa bước vào sơ trung thì Hye Soo liền tốt nghiệp, ngay cả cấp 3 cũng thế . Còn đại học , Kook vừa thi đậu vào nơi Hye Soo học, thì cô ấy liền ra nước ngoài.

Trên báo chí ai cũng ca ngợi thiên kim của tập đoàn Jeon Thị có tri thức, hiểu lễ nghĩa, một người con gái tao nhã. Còn Jung Kook , rất ít có người biết cha mẹ cậu là tổng tài và phu nhân tập đoàn Jeon Thị – Jeon Pan Ro và Jin Yi Han .

Không phải họ cố tình che dấu, mà là cậu trốn tránh, ngay cả Kang Pong In cũng không biết thân phận thiếu gia của cậu , anh chỉ biết cậu là một đại minh tinh vinh quang chói lọi.

Jeon gia ở thành phố Seoul này nổi tiếng là nhà có tiền , có quyền thế .

Kook bắt xe quay về Jeon gia, cậu vẫn khẩn trương như thế, bao lâu không về , kể từ khi biết việc đó cậu và cha mẹ cũng có còn bao nhiêu thân tình ?

Taxi đi đến cuối đường lớn thì bị bảo vệ khu ngăn lại, Kook không thể làm gì đành bước xuống xe đi bộ , nơi này là biệt thự tư nhân trừ xe riêng, còn các loại xe như taxi thì không được vào.

Jeon gia thích an tĩnh, nên lúc mua nhà cũng mua biệt thự sát bên trong, phòng ốc cũng xây theo phong cách phương tây, phong cảnh xung quanh cũng rất tốt, tuy là mô phỏng theo tự nhiên nhưng cũng không tệ.

Lúc Kook đi qua cửa Jeon gia, cậu nhìn thấy một chiếc xe Lamborghini đậu ở đó, dù sao xung quanh đều là người nhà giàu nên cũng không có gì để nói, vấn đề là đứng bên ngoài cửa xe là một đôi nam nữ khiến Kook phải dừng lại quan sát .

Người con gái đó Kook chỉ cần nhìn đã nhận ra, là chị của cậu - Hye Soo ,bộ váy trắng như tuyết dài tới gối, bên ngoài khoác thêm áo ngắn màu tím càng làm tăng khí chất tao nhã cùng vóc người hấp dẫn của cô .

Đứng dưới ánh đèn đường, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hye Soo điểm một nụ cười, dường như đang cùng người đàn ông nói gì đó, không khó nhận ra, hai người đều từ nước ngoài về.

Người đàn ông đứng quay lưng về phía Hye Soo , cho nên cậu  cũng không thấy rõ, Kook cũng không có hứng thú nhiều chuyện nhìn lén người khác, cậu muốn vào nhà nhưng bị hai người đứng chắn ngay cửa, cậu không thể qua, đành phải đứng yên chờ hai người bỏ đi.

Không để Kook chờ lâu, hai người liền vẫy tay chào tạm biệt, Hye Soo mở cửa đi vào biệt thư, người đàn ông vẫn đứng đó nhìn theo .

Kook thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể vào, chẳng qua chân cậu vừa nhấc lên, ánh mắt người đàn ông liền bắn qua hình như đã phát hiện ra cậu đứng đó ngay từ đầu .

Thoáng nhìn qua Kook hơi sững người, cảm giác bối rối, đi cũng không được không đi cũng không được.

Nhưng Kook không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật đẹp, thật khác so với dáng vẻ kiên nghị lạnh lùng của Kang Pong In , hắn có vẻ là thiếu gia nho nhã, phong độ, có học thức sâu.

Đường nét trên mặt anh tuấn, làn da trắng, mũi cao gầy, vừa nhìn qua có thể thấy được khí chất cao ngạo của hắn, đôi môi nhếch lên làm cho Kook hoài nghi, vừa rồi có lẽ chỉ có một mình Hye Soo độc thoại.

Hắn mặc bộ quần áo đơn giản màu trắng, không phải dáng vẻ của người đàn ông từng trải, trông thật bình thản, một tay hắn đặt trên tay lái, tay còn lại đút túi. Dáng người cao ráo hơi nghiêng, có lẽ chú ý đến ánh mắt của Kook nên liền mở cửa xe.

Đứng bên cạnh chiếc xe thể thao dáng người thêm xuất chúng, dưới ánh trăng, phong cảnh hòa vào nhau thật hoàn hảo.

Hắn không hề để ý đến ánh mắt thiếu lịch sự của Kook , không hề tỏ vẻ giận dữ, mi mắt hơi giật, hướng về phía Kook gật đầu, liền mở cửa xe ngồi vào , tiếng động cơ vang lên , xe thể thao đã đi xa.

Kook xấu hổ hoàn hồn, không nghĩ bản thân lại bị một người đàn ông xa lạ làm cho thất thần, cứ tưởng trên đời này ngoài Kang Pong In không ai lọt được vào mắt cậu , nhưng lúc này khí chất thanh thuần của người đàn ông lại tác động đến cậu , thật buồn cười mà ?

Bước tới bên cửa sắt, ấn chuông cửa, là dì làm bảo mẫu mở cổng, mấy tháng không gặp được Kook khiến cho bà rất vui vội vàng đón cậu vào cổng, giúp cậu lấy đôi dép lê đã được bọc kĩ, còn không ngừng hô to : "Nhị thiếu gia về !"

Trong phòng khách, một nhà ba người đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nhiên bị tiếng la của dì giúp việc cắt ngang, quay lại thì thấy Kook đứng trước ghế sô pha, không khí liền lắng xuống.

"Ba, mẹ, chị hai, con về rồi !"

Trên gương mặc trầm ổn của Jeon Pan Ro hiện lên sự yêu thương , tay Jeon Yi Han vẫn giữ chặt Hye Soo , chỉ liếc mắt nhìn cậu , ánh mắt xa lạ lạnh lùng, dường như không phải của một người mẹ đối với con trai .

Lồng ngực Kook như bị đá lớn đổ vào, cậu rất khó chịu , muốn bỏ trốn khỏi đây , trên thực tế cậu quả nhiên đã làm thế.

"Con lên lầu trước !" Nói xong, liền chạy lên lầu, lúc đi qua khúc quẹo còn nghe thấy giọng trách cứ của Jeon Yi Han .

"Ngay cả nghi lễ cơ bản cũng không biết, làm sao mà là thiếu gia Jeon gia !"

"Mẹ đừng giận, mẹ không phải còn có con sao ?" Hye Soo dịu dàng an ủi, những lời này lọt vào tai Kook lại trở thành câu nói châm chọc .

Mệt mỏi kéo thân mình, mở cửa phòng, ngay cả đèn cũng không mở liền ngã lên giường nhắm mắt lại. Cậu đúng ra không nên về, cho dù ở khách sạn cũng thoải mái hơn căn nhà này bao nhiêu lần.

Kook mhắm mắt lại, ngủ một giấc là ngày mai có thể đi rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com