Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 59: CÁI GIÁ PHẢI TRẢ

Ngày hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết trên đỉnh Phong Linh Sơn, Hoa Trường Phong đã lặng lẽ rời đi. Chàng băng qua những con đường đá vụn vỡ sau chiến tranh, đi về phía nam nơi tọa lạc của Hạ tộc.

Vừa đến nơi, Hạ Phúc An đã ra nghênh tiếp. Vị tộc trưởng trẻ tuổi thoáng ngạc nhiên khi thấy Trường Phong xuất hiện với mái tóc đã điểm vài sợi bạc, ánh mắt sâu hoắm, toàn thân tiều tụy đến mức không còn nhận ra khí phách thanh nhã của Hoa tộc trước kia.

"Ta muốn được gặp Thiên Tế Hoa." Trường Phong nói thẳng, giọng khàn khàn, ánh mắt vô cùng kiên định.

Phúc An khựng lại.

Thiên Tế Hoa, pháp bảo trấn tộc của Hạ tộc từ xưa đến nay luôn được canh giữ trong gian cổ cấm, không một ai được chạm vào nếu không phải là người kế thừa hoặc khi lâm nguy đại họa. Đó không chỉ là pháp bảo, mà còn là vật dẫn thông thiên, có thể hỏi trời, cầu mệnh, và đổi lấy cơ hội... bằng chính sinh mệnh.

"Ngươi muốn làm gì với nó?" Phúc An hỏi, nhưng đáp án đã rõ trong lòng.

Trường Phong không trả lời. Y chỉ lặng lẽ ngước lên, để lộ đôi mắt đỏ hoe vì mất ngủ, và quầng thâm đen sạm quanh hốc mắt. Phúc An nhìn y hồi lâu, rồi chỉ thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đi theo ta."

Cả hai tiến vào sâu trong lòng đất. Từng lớp cửa đá cổ xưa mở ra, từng phong ấn ngàn năm được hóa giải dưới sự dẫn đường của Phúc An. Cuối cùng, họ dừng lại trước một gian phòng đá âm u, giữa gian phòng là một bông hoa trắng toát khổng lồ, yên tĩnh nở rộ như đang ngủ say, chính là Thiên Tế Hoa.

"Ngươi có ba câu hỏi. Nhưng chỉ nên hỏi một. Cái giá phải trả không nhẹ." Phúc An cảnh báo, rồi quay người rời đi, để Trường Phong lại một mình.

Gian cổ cấm giờ chỉ còn lại chàng và bông hoa. Trường Phong bước chậm đến gần, từng bước chân như mang cả sức nặng của một đời người.

"Ta không muốn nàng bị cuốn vào luân hồi lạnh lẽo..." Chàng thì thầm, quỳ xuống bên cạnh bông hoa. "Ta cần một thân xác thích hợp. Một người mà linh hồn nàng có thể trú ngụ, chờ đến khi thời cơ đến... nàng sẽ thức tỉnh và sống lại. Cho dù là đoạt xác... cho dù cái giá là sinh mệnh của ta... ta cũng chấp nhận."

Thiên Tế Hoa không đáp ngay.

Chỉ có luồng linh khí khẽ động, gió nổi lên trong không gian kín, và... bông hoa khổng lồ bỗng sáng rực. Từng cánh hoa trắng như tuyết bắt đầu rơi xuống, nhẹ như mưa phùn, từng cánh chạm đất là từng đợt linh khí rung chuyển.

Trường Phong rùng mình, y cảm nhận rõ một dòng khí lạnh băng xuyên qua lục phủ ngũ tạng, tóc y chỉ sau một khắc... chuyển thành trắng xóa. Từng sợi bạc rũ xuống vai như phủ sương mai, làn da tái nhợt, đôi mắt lấp đầy tơ máu. Sức lực trong cơ thể bị rút đi như dòng suối cạn khô. Chỉ trong chớp mắt, y như già đi mấy mươi năm.

Cái giá cho câu hỏi ấy... chính là tuổi thọ của y. Rồi... một giọng nói trầm lặng, chẳng rõ là thật hay giả vọng từ nơi hư không, vang lên trong tâm trí Trường Phong:

"Thời cơ sẽ đến."

"Chỉ cần kiên nhẫn đợi chờ."

"Hậu nhân của ngươi... ba trăm năm sau... sẽ có người phù hợp ra đời."

Trường Phong run rẩy ngẩng đầu lên.

Ba trăm năm... một đời người chẳng đủ dài để chờ đợi. Nhưng y không cần dài chỉ cần có hy vọng.

Chỉ cần nàng có thể sống lại... bất kể ở hình hài nào, bất kể nàng có còn nhớ y hay không, y vẫn sẽ nhận ra nàng.

Y rời khỏi gian cổ cấm, bước chân lảo đảo, nhưng ánh mắt đã không còn tuyệt vọng. Dù chờ đợi là bao lâu, dù kiếp sau có đổi thay... y cũng nhất định sẽ đi tìm nàng.

Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ ngày Hoa Trường Phong trở về từ Hạ tộc.

Từ đó đến nay, y bế quan trong thạch thất sâu nhất của Hoa tộc, không ai được phép lại gần, cũng không ai biết y đang làm gì bên trong. Chỉ có các trưởng lão thi thoảng thay phiên nhau duy trì phong ấn và trận pháp bảo hộ xung quanh thạch thất, lo sợ linh lực chấn động bên trong vượt khỏi tầm kiểm soát.

Không ai biết rằng Trường Phong đang cưỡng ép tu luyện đoạn tâm pháp cấm kỵ mà chính bản thân y cũng chưa từng chạm đến, chỉ để tìm ra một con đường, dù là mỏng manh nhất để rút ngắn thời gian chờ đợi ba trăm năm kia.

Mọi việc lớn nhỏ trong tộc, từ bảo vệ biên giới, tiếp tế linh dược, đến hòa giải tranh chấp giữa các nhánh tộc nhỏ, đều được giao lại cho các trưởng lão xử lý. Hoa tộc không một ai dám than phiền, bởi ai cũng biết: Trường Phong là anh hùng của họ, nếu không có y, chiến tranh sớm đã nuốt chửng tất cả.

Phía ngoài Phong Linh Sơn, trời vẫn yên gió vẫn thổi, nhưng sóng ngầm đã bắt đầu lộ diện.

Từ khi 12 thủ linh của liên minh Nhân - Lạc bị thua trận trước Diêu Lam, chúng vẫn luôn ôm hận trong lòng. Sự thất bại trước một nữ thánh giả khiến chúng bị chê cười, uy danh lung lay, thậm chí còn bị nhiều nhánh tộc khác nghi ngờ năng lực.

Thế nhưng giờ đây, Diêu tộc đã sụp đổ, cả thánh nữ lẫn binh sĩ tinh nhuệ đều đã nằm lại trên chiến trường. Thế lực ngăn cản lớn nhất đã biến mất.

Bọn chúng không còn lý do gì để sợ nữa.

Một hội nghị bí mật đã được tổ chức tại biên cảnh Tây Bắc, nơi tiếp giáp giữa vùng đất cằn cỗi của liên minh và mảnh rừng thưa từng thuộc về Diêu tộc. Giữa ánh lửa bập bùng trong hang đá, những bóng người khoác áo linh văn bạc trắng ngồi vây quanh một tấm bản đồ rách nát.

Trên bản đồ, đường viền Phong Linh Sơn đã bị khoanh tròn bằng mực đỏ máu.

"Chỉ cần chúng ta có thể khống chế toàn bộ nguồn linh lực của Hoa tộc, ta sẽ lấy được Đại Mộc Linh Hỏa, không những thế ta còn có thể khơi thông cả mạch linh mạch phía dưới, thứ vẫn được Hoa tộc che giấu bao nhiêu năm nay."

"Giờ là lúc chúng ta trả lại món nợ nhục nhã khi trước."

"Phong Linh Sơn, vùng đất màu mỡ, linh thảo sinh sôi quanh năm, thậm chí từng có truyền thuyết rằng long khí cổ đại vẫn chưa cạn dưới đáy rừng...chúng ta phải có được nó."

"Hoa Trường Phong đã không xuất hiện hơn ba tháng. Cơ hội tốt nhất là lúc này!"

Chúng bắt đầu chia nhau từng hướng tấn công: một đội nhỏ sẽ đi đường vòng qua di tích Diêu tộc, nơi hiện gần như bỏ hoang. Một đội khác sẽ tạo phản ứng giả tại biên giới của Hoa tộc để đánh lạc hướng phòng thủ.

Chúng nghĩ rằng Hoa tộc đã yếu đi. Chúng nghĩ rằng không còn ai có thể ngăn cản.

Nhưng... chúng không biết, trong bóng tối, trên đỉnh Phong Linh Sơn phủ mây trắng, trận pháp hộ sơn vẫn không hề suy yếu, và một khí tức cực kỳ đáng sợ đang dần thức tỉnh...

Đêm thứ mười hai của tháng Linh Sát.

Gió thổi từng cơn khô lạnh dọc theo triền núi phía tây Phong Linh Sơn, nơi giáp ranh giữa Hoa tộc và vùng đất hoang mà Diêu tộc bỏ lại sau trận chiến đẫm máu.

Trong màn đêm, không có ánh sao, không trăng. Chỉ có những bóng người lặng lẽ trườn lên theo vách đá, từng nhóm nhỏ mang theo khô phù, huyết thạch và pháp chú niêm ẩn, lặng lẽ áp sát tuyến ngoài của trận pháp hộ sơn Hoa tộc.

Chúng là đội tiên phong của Liên minh Nhân - Lạc, do thủ lĩnh mới, một người trẻ mang đôi mắt rắn, tóc bạc cột cao trực tiếp chỉ huy. Hắn là con trai của một trong những tướng lĩnh đã bị Trường Phong chặt đứt một cánh tay. Không lâu sau khi trở về, tên tướng lĩnh đó cũng vì mắc tâm bệnh mà đã không qua khỏi, hắn là kẻ kế vị cha và cũng là kẻ luôn nuôi mộng trả thù khắc cốt ghi tâm.

"Hoa tộc chỉ mạnh về pháp trận và linh dược. Bọn chúng không giỏi cận chiến, cũng không có nhiều binh sĩ."

"Chỉ cần chặn đầu linh trận, khiến chúng không kịp khởi động trận pháp, thì toàn bộ Phong Linh Sơn sẽ như chiếc bình không nắp."

"Đêm nay, không trăng, không sao. Trời cũng giúp ta rồi."

Giờ Sửu.

Từ phía sau những rặng cây già, một chuỗi âm thanh lạ vang lên, tiếng vù vù của trận khí bị cắt, tiếng rạn nứt nhỏ lan ra như mạng nhện.

Ba trận pháp phòng hộ ngoài cùng của Hoa tộc đồng loạt bị vô hiệu. Đó là Hộ Linh Trận, Tử Mộc Trận và Kết Hoa Ấn, những pháp trận cơ bản dùng để cảnh giới, ngăn xâm nhập, và báo hiệu. Giờ đây, chúng bị phá hủy bằng một loại chú huyết rất cổ, do Lạc tộc tìm được từ một di thư lạc long.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Khi các đệ tử trực canh phát hiện, lính xâm lược đã tràn qua ba tầng phòng tuyến, lửa cháy đỏ cả một vùng chân núi. Tiếng còi lệnh vang lên dồn dập, nhưng quá trễ, trong khi người Hoa tộc vẫn đang còn đang mặc y phục ngủ, quân địch đã vượt sơn vào tận trạm canh chính.

Bọn chúng chia thành ba mũi giáp công, một hướng tấn công nhà dưỡng linh, nơi cất giữ linh dược quý, một hướng đánh vào đại điện của trưởng lão, còn một hướng ẩn mình dưới đất, tiến thẳng đến gốc Đại Cổ Thụ nhằm tìm kiếm tung tích nơi cất giữ Đại Mộc Linh Hỏa.

"Giết sạch! Đốt hết linh thảo! Đừng để chúng kịp phục hồi!"

"Ai chống cự, giết không tha!"

Tiếng người kêu la, tiếng trận khí bị xé rách, tiếng vũ khí va chạm vang khắp một vùng rừng núi. Lửa cháy lan vào rừng hoa linh thảo, một mùi thơm ngọt cháy khét bay lên, thơm đến lạ lùng mà cũng đau lòng đến cực điểm.

Giữa lúc hỗn loạn, một trong các trưởng lão già nhất của Hoa tộc, Hoa Nguyệt tay cầm trượng linh mộc, cố dồn linh lực để dựng lại phần còn sót của Kết Hoa Ấn. Nhưng tuổi đã cao, lực đã yếu, máu từ khoé miệng trào ra đỏ rực.

"Trường Phong... mau xuất quan... nếu không tất cả... sẽ mất hết..."

Lúc ấy, ở đỉnh Phong Linh Sơn, nơi có trận pháp hộ thất quanh thạch động của Hoa Trường Phong, một luồng khí tức bỗng chấn động, mạnh đến mức làm không gian nứt vỡ một khe nhỏ.

Một tiếng đàn trầm trầm ngân lên trong lòng đất.

Sâu trong thạch thất, nơi bị phong ấn bằng hàng trăm lớp linh văn, một đôi mắt cuối cùng cũng mở ra sau chín mươi ngày nhắm nghiền. Trong đáy mắt ấy không còn là ánh sáng nhu hòa của Trường Phong trước kia...

Mà là sát khí lạnh lẽo như linh tuyền giữa đông chí.

Đêm thứ mười ba, trận chiến đẫm máu giữa Hoa tộc và Liên minh Nhân – Lạc bước sang hồi quyết liệt nhất.

Giữa những tiếng kêu gào đau đớn và ánh lửa đỏ rực cháy lan khắp vùng rừng linh mộc, một khúc nhạc bỗng vang lên, nhẹ nhàng mà lạnh buốt, như tiếng thở dài của đất trời trước thảm cảnh diệt tộc. Âm thanh ấy như xuyên qua cả không gian, vọng khắp thung lũng, dội ngược vào tim từng người lính liên minh. Không ai biết từ đâu, chỉ biết lúc đó, gió dừng thổi, lá ngừng rơi, và tiếng đàn buốt giá vang vọng khắp cõi.

Trên đỉnh Phong Linh Sơn, một thân ảnh trắng muốt xuất hiện giữa khói bụi và tro tàn. Hoa Trường Phong, mái tóc đã chuyển trắng từ lâu, y phục trắng đẫm máu khô, tay ôm Tỏa Linh Cầm, tay kia nhẹ nhấc phím đàn, ngón tay y khẽ run, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

"Các ngươi đã chạm đến giới hạn cuối cùng rồi."

Khúc đàn vừa cất lên, một luồng linh khí cuồn cuộn trào ra từ mặt đất, hòa cùng khí trời, tạo thành từng sợi tơ mảnh vô hình quấn lấy từng binh lính của liên minh. Dù cho bọn chúng có ẩn mình dưới lòng đất, cũng không tránh khỏi được tiếng đàn của Tỏa Linh Cầm. Bọn chúng chưa kịp phản ứng, thì linh hồn đã như bị ai đó lôi mạnh ra khỏi thân xác.

Từng tiếng hét, tiếng khóc, tiếng rên la vang lên thảm thiết. Hàng ngàn binh lính quằn quại như rơi vào địa ngục, cơ thể thì vẫn sống, nhưng hồn phách đã bị rút ra, lơ lửng trong hư không, rồi tan biến từng chút một dưới khúc đàn bi ai.

"Đó là... Tỏa Linh Khúc... là thứ đã phong ấn hàng vạn tà hồn thời cổ..."

"Không... không thể nào..."

Binh lính liên minh, dù có vùng vẫy thế nào, cũng đã đổ gục từng hàng, từng lớp như cây ngã rừng hoang.

Khi khúc Tỏa Linh vừa dứt nhịp cuối cùng, hàng ngàn binh sĩ của liên minh Nhân – Lạc đã hóa thành xác không hồn, đổ rạp khắp thung lũng như những tượng gỗ bị thời gian bóp nghẹt. Không khí chết chóc bao trùm, nhưng Trường Phong không ngoảnh lại. Y nâng tay, một lệnh phù nhỏ từ tay áo bay vút lên không trung, phát ra một luồng sáng tím xanh, truyền tín hiệu khẩn cấp đến toàn bộ các trưởng lão Hoa tộc.

"Khởi động pháp trận ẩn giấu, dịch chuyển toàn bộ Phong Linh Điền Trang."

Lời lệnh phát ra giữa trời như một tiếng sét giữa đêm. Các trưởng lão lập tức hành động. Từ khắp nơi trong tộc, những cánh rừng linh mộc, các trạm quan sát, đến cả nơi điều chế linh dược, mọi người được triệu tập về tâm trận của Phong Linh Điền Trang, nơi chôn sâu đại trận tổ truyền, được lưu lại từ đời tộc trưởng đầu tiên.

Phong Linh Điền Trang, trung tâm sinh mệnh của Hoa tộc. Một vùng đất bao la rực rỡ như tiên cảnh, nơi mạch linh của núi non ngưng tụ, nơi linh mộc ngàn tuổi kết rễ chằng chịt dưới lòng đất, nơi tổ tiên Hoa tộc đã dùng cả sinh mệnh để thiết lập nên đại pháp trận tối thượng: "Thiên Di Linh Mạch Trận".

Trưởng lão Hoa Nguyệt, Hoa Thương, Hoa Dung cùng nhau đứng vào vị trí, tay kết ấn, miệng tụng chú cổ ngữ đã bị quên lãng từ trăm năm nay. Từng chữ, từng âm tiết vang lên như tiếng gọi của tổ tiên, đánh thức những cột trụ đá linh ẩn giấu trong lòng đất suốt bao đời.

Mặt đất rung chuyển. Linh mộc gầm vang. Từng vòng tròn khổng lồ bằng linh văn hiện lên dưới chân từng tộc nhân. Người già ôm trẻ nhỏ, thương binh dìu nhau đứng giữa tâm trận. Không ai khóc, không ai hoảng loạn. Tất cả đều biết đây là lần cuối họ được đứng trên mảnh đất tổ này.

Phía xa, Trường Phong nhìn về Phong Linh Điền Trang đang dần bốc sáng. Một tiếng nổ long trời vang lên, như có thứ gì đó tách lìa khỏi không gian.

"Phong Linh... chuyển địa!"

Cả một vùng đất rực rỡ ánh sáng, nhà cửa, vườn linh mộc, linh điền, thánh đường... từ từ trồi khỏi mặt đất, rồi chớp mắt biến mất như tan vào sương mù.

Không để lại dấu vết.

Chỉ còn lại Trường Phong. Một mình. Đứng giữa chiến trường nhuốm máu. Đối mặt với 12 thủ lĩnh tối cao của Liên minh, những kẻ đang nắm giữ toàn bộ hỏa lực còn lại của liên minh Nhân – Lạc.

###

Khi ánh sáng cuối cùng của pháp trận tan biến, không gian sau lưng Trường Phong chỉ còn là một vùng đất rạn vỡ hoang tàn, nơi từng là Phong Linh Điền Trang nay đã biến mất khỏi thế gian. Gió lạnh rít từng cơn, tựa tiếng gào khóc của ngàn vong linh còn chưa kịp siêu sinh.

Trường Phong lặng lẽ đứng đó, trang phục trắng nhuốm máu, thân ảnh đơn độc giữa một biển thù nghịch.

Trước mặt Trường Phong là mười hai kẻ. Mười hai thủ lĩnh tối cao của liên minh Nhân – Lạc. Kẻ thì cưỡi con hắc mã, mang thương khổng lồ. Kẻ thì vận chiến khải hắc kim, sau lưng là cờ hiệu máu tanh. Có kẻ lại chỉ khoác áo choàng xám, nhưng từ tay hắn phát ra một luồng u hồn lạnh buốt. Mười hai tên, mỗi kẻ là một đại nạn.

"Tộc nhân của ngươi đã chạy thoát." Một thủ lĩnh khinh thường nhổ máu xuống đất.

"Nhưng ngươi thì không." Một tên khác bước lên, ánh mắt rực sát khí.

"Giao linh mộc và pháp bảo ra, chúng ta có thể tha chết."

Tên thủ lĩnh có đôi mắt rắn tiến lên trước, tay giơ kiếm chỉ thẳng vào Trường Phong:

"Lúc trước chính ngươi đã chặt đứt một cánh tay của cha ta. Lần này, chính tay ta sẽ kết thúc ngươi."

Trường Phong khẽ cúi đầu, bàn tay đặt lên thân cầm. Tỏa Linh Cầm rung nhẹ, một tiếng dây ngân lên như tiếng khóc của trời đất.

"Ngươi nói đúng, hôm nay... cũng nên có một kết thúc."

"Đó là... các ngươi... cũng không nên tồn tại nữa."

Một khắc sau... cầm âm bùng nổ. Một luồng linh lực vô hình lan tỏa, sắc bén như hàng vạn lưỡi kiếm gió xé toạc trời xanh.

Trận chiến bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com