Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 61: XÉ TOẠC LINH HỒN

Ngay khi đến sát pháp đàn, Thục Lam bất ngờ xoay người, tay nàng lật nhanh chuôi dao găm, chỉ trong tích tắc, mũi dao băng lãnh đã chĩa thẳng về phía Diêu Lam.

"Không được!!" Trường Phong hét lớn.

Nhưng đã muộn.

Dao đâm xuyên qua ngực Diêu Lam. Nhưng lại không có máu đổ, không khí xung quanh lặng như tờ. Chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua, rồi...

Diêu Lam đứng bất động. Ánh mắt nàng mở lớn, nhìn mũi dao trong ngực mà không biểu cảm, rồi từ từ quay đầu nhìn về phía Trường Phong.

"Trường... Phong..."

Giọng nàng nhẹ như khói.

Thân thể nàng dần mờ đi. Những đường nét như sương mù bị ánh sáng lùa qua, từng mảnh, từng mảnh tan biến.

Trường Phong lao đến, đôi mắt đầy tuyệt vọng, nhưng mọi thứ đã quá trễ.

"Lam... đừng... Lam!"

Nàng không còn ở đó nữa. Chỉ còn khoảng không trống rỗng.

Y đứng bất động. Lặng im... không thốt nổi một lời.

Ánh mắt y vẫn đăm đăm nhìn vào nơi Diêu Lam vừa đứng, nhưng trong đó không còn là sự dịu dàng ngày trước, mà chỉ còn vô tận trống rỗng, và... một thứ đang dần vỡ vụn bên trong.

Phía sau, Thục Lam đã kịp xoay người trở về bên cạnh An Khánh và Lục Hoàng. Giọng nàng vang lên, lạnh và dứt khoát:

"Nàng ta... chỉ là ảo ảnh. Một ảo ảnh do chính ngươi tạo ra."

"Nàng đã chết rồi. Ngươi không chịu hiểu sao..."

"Diêu... Thần... Linh."

Trường Phong vẫn đứng bất động. Ánh mắt hắn tối lại. Hắn không chối cãi, cũng không phản bác.

Rồi...

Cảnh tượng xung quanh bắt đầu thay đổi.

Tiếng gió như xé ngang không gian. Những màu sắc huyễn hoặc bỗng dần bị rút sạch, như ai đó kéo lớp màn che phủ ra khỏi thực tại.

Từng vạt cỏ xanh dưới chân, từng bức tường cổ kính của Diêu tộc, từng ánh sáng dịu nhẹ quanh sân luyện... tất cả hóa thành tro bụi, để lộ ra một thực tại đổ nát, tăm tối , tàn tích đúng như những gì họ từng thấy trong ký ức 300 năm trước.

Gió thổi ngang, bụi cuốn mù trời.

Giữa đống đổ nát đó, một tràng cười nhẹ vang lên, ban đầu là khẽ thôi, sau đó mỗi lúc một sâu, một đượm mùi điên dại và ai oán.

"Ra là vậy..."

"Hóa ra đến cuối cùng... ta vẫn không qua được mắt mi..."

Hắn ngẩng đầu nhìn Thục Lam, và ngay lúc ấy thân thể hắn khẽ rung lên.

Từng lớp da thịt bong ra như tróc bỏ một chiếc mặt nạ. Vầng trán tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như khói, mái tóc trắng dần chuyển sang màu tro xám lạ thường. Đôi mắt nhu hòa trở nên vô cùng sắc bén và hỗn loạn, một đôi mắt không thuộc về phàm nhân.

Làn da trắng bệch, nhưng không phải của người sống mà của một kẻ đã từng chết, rồi tự buộc linh hồn mình ở lại giữa ranh giới sống và chết, vì một mối chấp niệm kéo dài ba thế kỷ.

Trường Phong... chính là Diêu Thần Linh.

"Bị mi đoán trúng rồi, Thục Lam." Y cất giọng, giờ đây không còn là giọng của Trường Phong, mà là một tần âm dội vọng tựa như phát ra từ hư vô.

"Diêu Lam đã chết. Và ta là kẻ đã giữ lấy linh trí của nàng... dù chỉ là một phần tàn dư, để nàng không bao giờ rời xa nơi này."

Y cười lạnh: "Ta thà để nàng sống mãi trong một ảo ảnh còn hơn để nàng tan vào hư không."

"Các ngươi làm sao có thể hiểu được chuyện đó chứ..."

"Các ngươi chưa từng đánh mất đi một điều quan trọng nhất trong trái tim mình, đánh mất đi một phần linh hồn của người ta yêu suốt hàng trăm năm chỉ để gìn giữ một giấc mộng đã mục nát từ lâu." Giọng y run run.

Thục Lam im lặng. Nàng không phản bác.

Chỉ có Lục Hoàng khẽ siết chặt thân giáo, còn An Khánh đã chuẩn bị từ lâu, sẵn sàng đối đầu.

Càng nói, giọng Trường Phong càng ngày càng dữ dội hơn. "Ta biết nàng nhất định sẽ không chấp nhận việc chiếm lấy thân thể người khác để hồi sinh."

"Nhưng còn ta, lại càng không chấp nhận được điều đó. Không chấp nhận cả cái chết lẫn sự tan biến của nàng."

Hắn nhìn Thục Lam, giọng khàn đặc: "Nhưng không sao."

"Vì ta sẽ thay nàng làm điều đó."

Không gian quanh pháp đàn bắt đầu rung chuyển. Từng phiến đá dưới chân nứt nẻ, mặt đất dường như bị rút cạn khí linh.

Một trận chiến không thể tránh khỏi đang chực chờ bùng nổ.

ẦM!

Tiếng nổ đầu tiên vang lên khi Hoa Trường Phong tung chưởng, mặt đất dưới chân như vỡ toang, cả ba người lập tức lao ra tứ phía tránh né. Luồng khí xung quanh người y hóa thành linh lực màu đen sẫm vẽ thành những đường uốn lượn như rắn độc giữa không trung, mỗi đòn đánh đều mang theo khí tức tà dị và sát khí nghìn năm.

Lục Hoàng là người phản ứng đầu tiên, phóng người lên cao, vận toàn lực vào mũi giáo: "Cẩn thận, đây không còn là người nữa!"

Mũi giáo xé gió, vung xuống một nhát sắc bén vào vai Trường Phong nhưng vừa chạm vào y, giáo đã bị bắn ngược trở lại, lưỡi gãy đôi. Một cơn chấn động lan khắp tay Lục Hoàng, khiến hắn bật lui mấy bước, miệng bật máu.

An Khánh thì lùi lại phía sau, tìm cách vòng ra phía sau lưng Trường Phong, dự định dùng dao găm nhắm vào phía sườn của y nhưng lại bị Trường Phong phản đòn ngay lập tức khiến hắn phải lùi lại mấy bước. Khi An Khánh thấy Trường Phong đang vung đòn tiếp theo chuẩn bị nhắm vào Thục Lam. An Khánh lập tức lao ra, vung thanh dao găm sắc bén để chặn ba luồng ám khí đen như sắt nóng đang chuẩn bị lao đến, nhưng lực đạo quá mạnh khiến hắn bật cả thân người ra sau.

"Hắn... quá mạnh..." An Khánh khẽ rít qua kẽ răng, trán lấm tấm mồ hôi.

Thục Lam không lùi bước. Hàm răng nàng cắn chặt, cả người rung lên theo nhịp khí huyết sôi trào. Từ nơi trái tim, luồng khí như lửa bùng vỡ, dồn ra khắp mạch máu khiến từng đường gân xanh nổi gồ dưới lớp da căng siết. Luồng khí vô hình bao bọc lấy lưỡi dao, bén ngọt như muốn cắt toạc bóng đêm. Trong khoảnh khắc ấy, thân ảnh nàng không còn là một người nữa, mà như một tia chớp bạc phóng thẳng về phía Trường Phong, nhanh đến nỗi không gian quanh nàng cũng rạn nứt.

"Trường Phong!"

Cả hai chạm mặt nhau giữa không trung. Dao của nàng chém sượt qua cổ y, nhưng không cắt được, y không né tránh mà chỉ đưa tay chặn lại lưỡi dao bằng chính lòng bàn tay trần.

Một tia máu chảy ra, nhưng không phải máu đỏ, mà là hắc huyết lạnh như băng, bốc khói mờ.

Y không giận, chỉ mỉm cười.

"Đã thế, vẫn muốn kháng cự sao, Thục Lam?"

Cả ba người hợp lực, nhưng càng đánh càng tuyệt vọng. Trường Phong không chỉ mạnh hơn, mà còn dường như không bị ràng buộc bởi quy luật của sinh tử.

Từng luồng linh lực của hắn như vết thương cũ rỉ máu từ trời đất, mang theo cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng, mỗi lần tung ra là cả không gian như thu hẹp lại.

Chẳng mấy chốc, An Khánh bị trói bằng dây xích bóng tối, Lục Hoàng bị đánh văng ra xa, bất động, chỉ còn Thục Lam quỳ một gối xuống, lưỡi dao sứt nẻ vài đường, trán rướm máu.

Hoa Trường Phong bước từng bước đến gần nàng.

Thục Lam ngước nhìn y. Ánh mắt nàng không sợ hãi, chỉ có sự xác nhận cho một điều nghi ngờ đã lâu:

"Có phải... một phần linh hồn nàng... đang ở trong ta?"

Trường Phong khựng lại. Y không nói gì ngay, chỉ cúi đầu nhìn nàng, nụ cười nghiêng nghiêng trên môi, không rõ là chế giễu hay thương hại.

Rồi y gật đầu.

"Đúng vậy. Và mi không biết mình đặc biệt đến thế nào đâu, Thục Lam."

Y bước thêm một bước, giọng thì thầm như rắn trườn:

"Ba trăm năm trước, Thiên Tế Hoa từng tiên đoán: hậu nhân của ta... có một người sẽ sinh ra một thân thể hoàn hảo nhất để Diêu Lam hồi sinh."

"Mi biết đó là ai không?"

Thục Lam siết chặt nắm tay. Trường Phong đáp, ánh mắt rực lên:

"Hoa Sương."

"Nương của mi."

"Ta đã chờ đợi... rất lâu rồi. Chờ cho huyết mạch đó truyền đúng về mi. Một thân xác sinh ra dưới cùng thời khí, mang linh mạch đặc dị, và... khi thời cơ đến."

"Ta đã mang một phần linh hồn của nàng gửi vào trong bào thai của Hoa Sương và chờ đợi..."

"Chờ đợi cho đến khi mi lớn lên, ở độ tuổi đẹp nhất, ta sẽ đến và đưa mi đi, nhưng... có một vài rắc rối nhỏ đã xảy ra. Nên ta phải tạm hoãn kế sách."

"Nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn như ta dự liệu."

Thục Lam im lặng, rồi nàng khẽ cười, máu từ khóe miệng thấm đỏ nụ cười ấy:

"Ba mảnh Tịnh Hồn mà ngươi nói..."

"...chỉ là bịa đặt, đúng không?"

"Tất cả chỉ để dụ bọn ta đến đây."

Trường Phong vẫn mỉm cười. Nhưng ánh mắt bắt đầu chuyển lạnh.

"Đúng vậy. Tất cả đều bị mi đoán đúng cả rồi, Thục Lam."

Trên cao, mây đen tụ hội, gió gào rít. Bầu trời như nhuốm mùi tử khí.

Phía sau Thục Lam, An Khánh gào lên, cố phá xiềng: "Ngươi mà động vào nàng, dù có thành ma ta cũng sẽ giết ngươi!"

Lục Hoàng bò dậy, máu đầy mặt nhưng tay vẫn nắm chặt ngọn giáo đã gãy.

Trường Phong giơ tay lên cao, nơi đầu ngón tay hắn, một vòng tròn ánh sáng tím bắt đầu hiện hình, giống như pháp ấn, nhưng không phải để chỉ đường... mà là để chiếm đoạt hồn phách.

Pháp đàn thật sự... cuối cùng cũng lộ ra.

Gió bỗng nổi lên, cuồng loạn. Từng đốm sáng tím u ám xuất hiện quanh vòng pháp đàn, xoáy tròn như những mắt quỷ đang mở ra từ địa ngục sâu thẳm.

Thục Lam đứng giữa trung tâm pháp đàn, toàn thân đã bị trói chặt bởi những dây đen như rễ cổ thụ, tỏa ra từ chính mặt đất. Nàng cố giãy giụa, nhưng mọi chuyển động đều vô hiệu, pháp đàn đã hoàn toàn giam giữ nàng.

Nàng biết... không còn thoát được. Giọng nàng khàn khẽ nhưng bình tĩnh: "Ta muốn biết... nương ta... bà ấy vẫn ổn chứ?"

Hoa Trường Phong, kẻ từng mang ánh mắt dịu dàng ngày trước, dừng lại trong thoáng chốc. Y nhìn nàng, ánh nhìn không rõ là thương tiếc hay dối trá.

"Đừng lo..." Trường Phong đáp chậm rãi: "Sau khi mọi chuyện hoàn tất, ta sẽ để bà ấy đi. Ta chưa từng muốn tổn thương bà ấy..."

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên môi y. Rồi y nâng tay. Tia sáng đầu tiên từ trung tâm pháp đàn giáng thẳng xuống người Thục Lam.

Linh lực va chạm vào linh hồn nàng như lưỡi dao bén, xé toạc từng mạch khí. Nàng gào lên đau đớn, máu bật ra từ miệng, nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo của pháp đàn. Tiếng hét xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, vang vọng như lời kêu cứu từ đáy linh hồn. Máu phụt ra từ miệng, đỏ tươi, thấm vào tà váy chiến bào rách nát của nàng.

Cùng lúc đó, giữa không trung phía trên nàng, một làn sương trắng mờ ảo bắt đầu tụ lại, đó là phần linh hồn của Diêu Lam đang bị cưỡng ép rút khỏi thân thể nàng.

Luồng điện thứ hai giáng xuống.

ẦMMMMM!!!

Thục Lam rùng mình, toàn thân như bị bóp nát từ bên trong. Cơ thể nàng vặn vẹo giữa những dây trói ánh sáng, mạch máu dường như phát sáng dưới lớp da. Lần này, luồng điện không chỉ nhắm vào Diêu Lam, mà đã bắt đầu kéo tách linh hồn thật sự của Thục Lam.

"THỤC LAM!!!"

An Khánh gào lên, hai tay bật máu khi cố xé đứt xiềng xích đang ghì chặt cơ thể mình. Đôi mắt hắn đỏ hoe, không còn giữ nổi sự điềm tĩnh thường ngày.

"Buông nàng ấy ra!! NGƯƠI ĐIÊN RỒI, HOA TRƯỜNG PHONG!!!"

Luồng điện thứ ba...

Một tiếng nổ chấn động vang lên.

Thân thể Thục Lam bật ngửa giữa không trung, đầu nghiêng về một bên. Một dòng máu tươi trào ra từ tai, từ mũi. Linh hồn nàng run rẩy, bị kéo dãn như sắp vỡ vụn. Ánh sáng của linh hồn, ban đầu là trắng bạc thuần khiết, dần nhuốm tím bị pháp lực u ám cưỡng ép chiếm giữ.

An Khánh vùng vẫy như con thú bị dồn đến đường cùng, nhưng xiềng xích linh lực càng siết chặt hơn. Vai hắn rướm máu, nhưng hắn không bận tâm.

"Làm ơn... nàng ấy không chịu nổi nữa rồi..."

Phía xa, một bóng người ngã khuỵu rồi đứng dậy. Lục Hoàng toàn thân đầy máu và thương tích, tay nắm chặt ngọn giáo đã gãy chỉ còn lại một đoạn lưỡi lởm chởm. Hắn bước từng bước khó nhọc, lê tấm thân rách nát xông vào pháp đàn, đôi mắt ánh lên vẻ bất chấp.

"Cho dù chết... ta cũng phải kéo nàng về..."

Rồi hắn hét lớn, bật dậy bằng toàn bộ tàn lực còn lại, lao vào vòng pháp đàn, ngọn giáo đâm thẳng vào tâm trận.

Một chưởng của Trường Phong vụt tới. Lục Hoàng bị đánh văng, thân thể va mạnh xuống nền đá, nằm bất động, máu tuôn ra từ trán, loang thành một vệt đỏ dài. Hắn chỉ còn đủ sức mở mắt, dõi theo bóng dáng Thục Lam đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt hắn đầy bất lực... và tuyệt vọng.

Thục Lam, dù bị linh lực xé toạc, vẫn gắng nghiêng đầu, ánh mắt nàng tìm đến hai người đồng đội, đồng sinh cộng tử bao năm. Dù máu chảy không ngừng, dù đau đớn như bị thiêu sống từ bên trong, nàng mỉm cười. Một nụ cười ấm áp đến xé lòng.

"An Khánh... Lục Hoàng... ta ổn... đừng lo cho ta..."

Nàng muốn nói thêm nhưng một đợt linh lực mới giáng xuống, nàng thét lên, toàn thân co rút lại. Trên cao, linh hồn Diêu Lam đang hình thành rõ hơn. Vạt áo vàng lững lờ trong ánh sét.

Trường Phong, từ phía rìa pháp đàn, ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt:

"Sắp rồi... chỉ cần thêm một chút nữa thôi... nàng sẽ trở lại... Diêu Lam của ta..."

Phía bên kia doanh trại, sương sớm phủ mờ những nóc lều quân. Trong căn lều lớn giữa trại, Tuyết Dung đang ngồi bên bàn tre, trước mặt là chồng bản đồ hành quân và những thẻ tre ghi chú nhiệm vụ. Nàng cúi đầu, tay cầm tấm thẻ tre, ánh đèn dầu chập chờn phản chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của một nữ tướng. Nhưng bỗng...

"Tách!"

Chiếc vòng tay đeo ở cổ tay trái bất ngờ phát ra một tiếng động nhẹ. Tuyết Dung giật mình. Nàng buông tấm thẻ tre, cúi xuống.

Chiếc vòng đang phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt, giống như có hơi thở, ấm nóng, rung động nhẹ nhàng nơi cổ tay. Tuyết Dung ngẩn người. Một nỗi bất an chợt dấy lên, tim đập mạnh một nhịp lạ kỳ.

Bầu trời ngoài lều đã chuyển xám xịt, mây kéo giăng kín lối. Không một tia nắng nào xuyên qua được.

Phía bên đây giữa tâm pháp trận, thân thể Thục Lam vẫn lơ lửng giữa không trung, tóc dài bay tán loạn, hơi thở đứt quãng, đôi mắt lờ đờ như sắp lìa khỏi thế gian này. Những vòng xoáy linh lực đang cưỡng ép kéo rời linh hồn nàng ra khỏi thân xác, từng sợi ánh sáng bạc như những móng vuốt tàn nhẫn đang bủa vây.

Ngay khoảnh khắc linh hồn nàng bắt đầu tách rời khỏi đỉnh đầu, bỗng...

Một tia sáng chói lòa đột nhiên bắn thẳng lên từ bụng dưới bên phải của nàng, rực rỡ đến mức xé toạc màn đêm đang bao phủ pháp đàn. Trên làn da rớm máu và cháy xém của nàng, hiện rõ một hoa văn cổ xưa, một vòng xoáy tròn uốn lượn như những vết khắc chạm trên trống đồng Đông Sơn, tỏa ánh vàng dịu nhưng mãnh liệt. Ấn chú của dòng họ Thục.

Ấn chú ấy chính là phong ấn truyền đời, chỉ truyền lại cho hậu nhân trực hệ khi đến tuổi trưởng thành, là thứ đã bảo vệ nàng khỏi mọi hiểm nguy. Ánh sáng từ ấn chú bao phủ toàn bộ cơ thể Thục Lam, gói chặt linh hồn nàng vào thân xác, chống lại từng luồng điện cưỡng ép của pháp trận.

ẦMMMMMM!!!

Toàn bộ pháp đàn nổ tung. Bụi đất và ánh lửa bắn tung trời, tiếng nổ như long trời lở đất vang vọng khắp vùng linh mạch.

Trường Phong giật mình.

"KHÔNG!!!"

Y vội niệm chú hộ thân, dựng lên một kết giới màu xanh thẫm, nhưng sức công phá của ấn chú cổ quá mạnh, lực chấn động cuốn phăng y như cơn bão hoang dã. Thân thể y bị thổi văng ra xa, đập mạnh vào một vách đá, máu trào ra từ miệng. Nhưng y không gào lên, không đau đớn mà chỉ ngước mắt điên cuồng tìm về phía cao giữa không trung.

Ở đó...

Linh hồn Diêu Lam, một hình thể bằng ánh sáng nhạt, đang lững lờ tan rã giữa tâm vụ nổ. Mảnh linh hồn ấy run rẩy như ngọn lửa trước gió, yếu ớt, mong manh... và đang dần biến mất.

Trường Phong gào lên, rồi lao tới.

"Không! Không! Đừng đi! Ta đến đây! Diêu Lam, ta đến đây!"

Y mặc kệ mọi thứ, vút lên giữa bầu trời, lao thẳng vào vùng xoáy đang nhấn chìm linh hồn nàng. Từng luồng linh lực phóng ngược lại rạch vào da thịt y như lưỡi dao cạo, máu đỏ hòa vào ánh sáng, nhưng y không quan tâm.

Y ôm lấy linh hồn Diêu Lam, giữ thật chặt như sợ nàng sẽ trôi tuột đi mất.

"Nếu nàng không thể sống lại, vậy thì... hãy để ta tan biến cùng nàng... một lần cuối thôi..."

Trường Phong siết chặt linh hồn ấy vào lòng mình, ánh mắt cuồng loạn hòa lẫn sự tuyệt vọng lặng thầm.

Nhưng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com