Chương 12
Khoảng thời gian này thật sự ngoài ý muốn, hoàn toàn chệch đường ray, cô nhất định phải quên hết, cô chỉ cần nhớ kĩ, Ngô Thế Huân là người mà cả đời này cô không thể dính líu, phải cách hắn thật xa.
Người đàn ông này, cho dù đối xử với bất kì người nào đều bình thản nhẹ nhàng, nhã nhặn vô hại, nhưng mà, cô biết hắn thật sự tà ác. Qua vô số lần giáo huấn của hắn, cô biết Ngô Thế Huân là một người nguy hiểm, là một người cô không thể đến gần, lúc hắn đối xử dịu dàng với cô, sự dịu dàng đó cũng là độc dược ngọt ngào, uống vào chỉ có một con đường chết.
Ngón tay cô siết chặt, cảm giác đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến mới khiến cô miễn cưỡng ổn định tâm tình.
Lâm Duẫn Nhi, ngươi không được mềm yếu, bây giờ chỉ có đủ lớn mạnh, mới có khả năng thoát khỏi hắn! Cô cứ thầm tự nhủ trong lòng, nhưng mọi việc đều nghĩ rõ, sao cô vẫn trằn trọc khó ngủ?
Mười mấy tiếng đồng hồ sau, lúc Lâm Duẫn Nhi kéo va li về đến nhà, thì vành mắt của cô thâm đen đến mức sắp hù chết người khác, tinh thần thì uể oải.
"Con mệt quá, đừng làm phiền, để con ngủ một chút." Nhìn gương mặt tươi cười của cha mẹ, cô nhàn nhạt bỏ lại một câu rồi bước lên tầng ba.
Tắm, gội đầu xong, cô kéo kín rèm cửa, bọc chăn vào người co lại thành một đoàn.
Tiếng nức nở đầu tiên thoát ra khỏi miệng cô, cô kéo chặt chăn chìm sâu vào trong giấc mộng...
Từ Anh trở về Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn thay đổi, cô trở nên trầm mặc, yên tĩnh, điên cuồng học tập.
Kim Thái Nghiên bóc vỏ một thanh choccolate đưa vào miệng, cái mùi vị của thanh kẹo nhập khẩu này khiến cho cô cao hứng mặt mày cong cong, anh Huân thật sự quá tốt, lần này không có thời gian trở về, lại còn nhớ dặn Lâm Duẫn Nhi đưa chocolate cho cô, khiến người khác không thích anh thật sự quá khó.
"Tiểu Nhi, sao gần đây bạn cố gắng học như vậy? Muốn chiếm vị trí đứng đầu sao?" Trong miệng còn đầy chocolate, giọng nói của Kim Thái Nghiên không rõ.
"Ừ, mình muốn cố gắng thêm chút nữa." Lâm Duẫn Nhi mở quyển sách toán, sau đó viết đáp án.
Cô phải cố gắng hơn nữa, Ngô Thế Huân cường đại như vậy, ưu tú như vậy, nếu như cô quá yếu, vậy làm sao có thể là đối thủ của hắn.
"Nè, tình cảm của bạn và anh trai thật là tốt, có mấy ngày nghỉ, bạn đã bay sang Anh để gặp anh trai." Kim Thái Nghiên chống hai tay dưới má, mở đôi mắt to vô tội nhìn bạn tốt, "À, mình nhỡ rõ anh ấy là do nhà cậu nhận nuôi, đúng không?"
Sắc mặt của Lâm Duẫn Nhi mau chóng thay đổi, gương mặt tái nhợt trừng mắt nhìn bạn tốt: "Bạn nói cái gì?"
Thấy sắc mặt cô thay đổi, ý cười trên môi Kim Thái Nghiên càng sâu, "Sở Phái nói, anh Huân tuyệt đối không đơn giản." Nhích người lại gần, tới khi chạm vào vai bạn tốt, "Thật ra anh Huân ưu tú như vậy là một người đàn ông hoàn mĩ, đừng nói bạn, ngay cả mình cũng thích nha, nêu không phải mình thích học trưởng Biện Bạch Hiền trước, mình nhất định sẽ theo đuổi anh Huân."
Kim Thái Nghiên là thah mai trúc mã lớn lên với cô,nhưng mấy năm trước bạn tốt thầm mến học trưởng Biện Bạch Hiền.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi lúc này không có cách nào nói chuyện tình cảm của mình với bạn tốt, cơ thể cô hoàn toàn lạnh buốt không thể nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, giống như bí mật bị ẩn dấu nhiều năm, cất giấu lâu như vậy, lập tức bị bại lộ dưới ánh mặt trời...
Lòng cô lạnh buốt, rất lạnh, chỉ có thể lẩm bẩm nói: "Mình không có..." Cô không, không có thích Ngô Thế Huân, không có không có!
Kim Thái Nghiên thấy biểu hiện khác thường của bạn tốt, lập tức nghĩ đến lời cảnh cáo của Sở Phái không được phép nói lung tung trước mặt Lâm Duẫn Nhi, lập tức hối hận che miệng, trong mắt tràn đầy áy náy.
Có chuyện mà ngay cả thân thiết như bọn họ cũng không thể chia sẻ, Lâm Duẫn Nhi thật sự thích anh Huân, nhưng đó là anh trai trên danh nghĩa của bạn tốt, hơn nữa đó là chuyện riêng của gia đình bạn, cô không nên nói ra như vậy.
"Xin lỗi, Tiểu Nhi, mình nói bậy, bạn đừng tức giận." Kim Thái Nghiên cầm lấy tay bạn tốt, không ngừng nói.
Lòng bàn tay truyền tới độ ấm khiến Lâm Duẫn Nhi chậm rãi phản ứng, cô nhìn Kim Thái Nghiên, nói từng câu từng chữ: "Mình không có, Nghiên Nghiên, mình không thích anh ấy."
Không biết là thuyết phục người khác, hay nói là thuyết phục chính mình, cô làm sao có thể thích Ngô Thế Huân, người đàn ông mà cả cuộc đời này cô thống hận, không bao giờ... hơn nữa với những hành động ác liệt hắn đã làm, cô sẽ không thích hắn, vĩnh viễn không!
"Là mình nói lung tung, mình xin lỗi bạn, xin lỗi, xin lỗi." Kim Thái Nghiên liên tục xin lỗi, cô không ngờ tâm trạng của bạn tốt lại tệ như vậy, cô thật sự xấu xa.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn tốt, Lâm Duẫ Nhi chậm rãi bình tĩnh trở lại, không nên nghĩ nữa, có một số việc không nên nghĩ đến, cô chỉ cần kiên định với mục tiêu của mình thôi.
Bây giờ điều quan trọng nhất, là cô phải thi đậu đại học T, mọi việc khác không đáng để quan tâm.
Có quyết tâm, rất nhiều chuyện ngược lại trở nên dễ dàng hơn, năm cuối cấp thời gian dường như trôi qua vội vàng hơn, nửa năm lại trôi qua nhanh như vậy.
Nửa năm này, cơ hội cô và Ngô Thế Huân gặp mặt ít đến mức có thể đếm được trên năm đầu ngón tay, bình thường không ở nhà hắn cũng không gọi cho cô. Cô thông qua cha mẹ mới biết được kế hoạch nghiên cứu của hắn rất thuận lợi, hơn nữa khá nhanh.
Xem ra là luôn ở trong phòng thí nghiệm, không biết tại sao, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh... cô gái mặc chiếc váy hồng xinh đẹp rực lửa, còn có bàn tay trắng nõn đặt lên trên chiếc áo màu trắng...
Chợt, cô dùng sức lắc đầu, loại bỏ những tạp niệm đang có, chuyên chú vào sách vở.
Thành tích của cô tiến bộ rất nhanh, cha mẹ Lâm đều cười vui vẻ, họ vẫn luôn bận rộn, nhưng hai đứa con đều rất giỏi.
Thi đại học kết thúc, khổ cực nỗ lực một thời gian dài như vậy cũng có kết quả, theo ý nguyện của Lâm Duẫn Nhi, cô đậu đại học T khoa kinh tế tài chính, người cao hứng nhất ở Lâm gia là Lâm Hưng Nghiệp.
“Ha ha, tài chính kinh tế quá tốt, tương lai có thể kế thừa công ty.” Vừa vặn công ty vừa nhận một case lớn, con gái ngoan ngoãn nghe lời, Lâm Hưng Nghiệp cảm thấy rất vui.
Cô không phải vì kế thừa công ty mà mà thi tài chính, lúc trước khi điền nguyện vọng, trong đầu cô không hiểu sao đột nhiên vang lên câu nói trào phúng của Ngô Thế Huân.
Học toán kém như vậy, sau này khi bị người ta bán, ngay cả tư cách đếm tiền hộ cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com