Chương 10
43.
Lý Trầm công tử hôm nay mặc một bộ huyền y thêu chỉ vàng quý giá, dáng người thẳng tắp như tùng trúc, bên eo đeo mấy khối ngọc bội tinh xảo. Dung mạo anh tuấn, ôn nhu dịu dàng như gió xuân. Hắn nhìn ta mỉm cười, đoạn vén mành kiệu lên, ý mời.
Ta bước vào, đánh giá một lượt. Kiệu này rất rộng, bên trong có hai băng ghế lót lụa cùng một cái bàn nhỏ, bên trên bày mấy đĩa điểm tâm tinh xảo cùng một ấm trà. Trong kiệu có lư hương thơm ngát, thanh nhã vô cùng. Ta ngồi bên cửa kiệu, Lý Trầm ngồi kế bên.
Lý Trầm rót cho ta một chén trà, sau đó nhẹ nhàng vén tóc mai của ta ra sau tai: "Lâu ngày không gặp, Hồ Vân đúng là càng thêm diễm mỹ bức người. Mấy lời đồn đại trong thành cuối cùng cũng có thể lắng xuống rồi."
Ta đón lấy chén trà, thong thả nhấp một ngụm rồi mới đáp lời: "Công tử nói đúng. Mấy chuyện bát quái trong kinh thành ấy à, chính là không thể nghe nhiều."
Lý Trầm gật đầu. Ngón tay thon dài của hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve nốt chu sa ở vành ta của ta. Mơn trớn nhẹ nhàng, có vẻ không có ý rời đi.
"Lát nữa chúng ta sẽ đến Vạn Bảo lâu, ta đã đặt sẵn mặt nạ cho ngươi rồi. Rất đẹp."
Nói rồi hắn hơi cúi người, ghé sát vào cổ ta, sau đó nhẹ nhàng cọ hai cái.
44.
Ta đặt chén trà xuống mặt bàn, ngả người ra sau tựa vào thành kiệu. Danh kỹ Thư Ngụ chỉ bán nghệ không bán thân, tuy nhiên, chẳng có gì là tuyệt đối cả. Nếu khách nhân muốn thì cũng có thể ôm ôm hôn hôn một chút.
Lý Trầm cọ cọ vào cổ ta, sau đó bế ta lên đặt lên đùi hắn, ôm người vào lòng. Tư thế này khiến cho ta cao hơn hắn một chút. Ta thấy hơi nhột, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào cổ ta, mang theo một loại ướt át ái muội.
Không khí dần nóng lên.
45.
Lý Trầm sau khi cọ đủ rồi thì ngẩng đầu lên, đối diện với ta. Một tay hắn giữ eo ta, tay còn lại vươn lên nhẹ nhàng động chạm nốt chu sa ở vành tai. Vành tai của ta rất mẫn cảm, bị hắn sờ một chút đã nóng lên. Lý Trầm như chịu kích thích gì mà siết chặt ta lại, sau đó nỉ non: "Hồ Vân, ngươi thơm quá."
Ta có chút ngạc nhiên. Trước đây Chỉ Nương toàn cho ta ngâm nước tắm với một loại đan hương bí truyền, chỉ cần tắm một lần thì sẽ lưu hương được một tháng, ngay cả mồ hôi cũng mang theo hương khí, cực kì mê người. Loại đan hương ta dùng lúc trước là hương hoa đào, chỉ là sau khi trọng sinh ta chán ghét mùi hương này, liền chuyển sang dùng loại đan hương có mùi hương tươi mát thoang thoảng. Vốn mùi hương lạnh lẽo này sẽ làm cho người ta tỉnh táo sảng khoái, không ngờ cũng có thể gợi dục.
Lý Trầm vuốt ve khuôn mặt ta, chà xát nơi đuôi mắt, khiến nơi ấy ửng đỏ. Hắn ép ta vào thành kiệu, giam giữ ta trong lồng ngực. Ánh mắt của hắn đã chẳng còn an tĩnh mà trở nên sâu thẳm và nóng bỏng đốt người. Hắn liếm láp vành tai ta. Hành động bất ngờ khiến ta chẳng kịp trở tay, không nhịn được mà than nhẹ một tiếng. Lý Trầm như được cổ vũ, mút mạnh một cái.
46.
Ta vươn tay ra sau gáy Lý Trầm, như có như không mà vuốt ve, hệt như đang an ủi một con thú bất an.
"Nhẹ một chút... Ưm... đừng cắn. Ngoan nào, đừng cắn..."
Lý Trầm siết chặt lấy ta, hắn nôn nóng liếm láp vành tai ta, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át của hắn làm cho ta tê dại từng đợt. Mùi hương nam tính chỉ thuộc về Lý Trầm, tiếng nước cùng hơi thở phả vào vành tai làm cho ta thấy thẹn, cả người có chút uể oải vô lực.
Có thứ gì đó cấn vào chân ta, cách vài lớp vải vẫn cảm nhận được sức sống bừng bừng.
Lý Trầm thở dốc khàn khàn, thân thể nóng như lò sưởi. Hắn không chịu nổi nữa mà cạ thứ ấy vào người ta. Lúc này, ta bỗng nhiên mất hết cả hứng thú. Quý công tử dịu dàng này rõ ràng chẳng chịu nổi một kích.
Ta chán con thú này rồi.
47.
Ta vỗ nhẹ vào gáy Lý Trầm. Từ sau khi trọng sinh, khối thân thể năm mười tám tuổi này của ta không hiểu thế nào mà dần dần trở nên giống với thân thể kiếp trước khi ta tịnh dưỡng xong. Thân nhiệt của ta cũng vì thế mà thấp hơn người bình thường, đặc biệt là hai tay. Có lẽ vì thế nên khi ta vỗ về Lý Trầm, hắn hơi rùng mình một chút.
Lý Trầm ngẩng mặt nhìn ta. Đôi mắt vẫn nóng bỏng như cũ.
Ta ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt Lý Trầm, đồng thời gỡ cái tay đang bao lấy hông mình ra. Sau đó, ta vươn tay vỗ về tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của hắn.
"Lý công tử, huynh bình tĩnh lại chút nào. Hít thở sâu vào, thở ra từ từ thôi... Đúng rồi, huynh giỏi quá..."
Lý Trầm vùi đầu vào cổ ta. Thân thể căng cứng dần dần thả lỏng lại, duy chỉ có hai tay đang siết eo ta chẳng chút buông lỏng.
48.
Một con dã thú vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nó đã đói khát đến cùng cực.
Nó đang trên đường săn mồi.
Nó chạy vào sâu trong rừng để tìm kiếm những đàn hươu, đàn nai béo tốt. Bây giờ đương hạ, cây cối xanh tốt, đơm hoa kết trái không biết bao nhiêu mà kể. Hươu nai thích những thứ cỏ cây ấy, nó sẽ xé nát bọn chúng, sau đó nhàn nhã thưởng thức máu nóng tanh nồng cùng thịt tươi ngon ngọt, nó sẽ được một bữa no nê.
Nghĩ thế, dã thú tăng tốc.
Nhưng chỉ một lúc sau, những móng vuốt sắc bén và to lớn đến độ không thể thu hết vào đệm thịt của nó cắm chặt xuống đất để phanh cơ thể khổng lồ lại.
Dã thú đánh hơi khắp nơi.
49.
Thơm quá... Mùi hương thanh mát nhưng không kém phần ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, quyến rũ vô cùng. Cơn đói khiến dạ dày của dã thú sôi lên. Nước bọt của nó ứa ra.
Trong ký ức của dã thú, đây là lần đầu tiên nó được ngửi một mùi hương tuyệt diệu đến nhường này. Nó hít hít mũi, bồn chồn cào chân trước làm cho bụi đất bay tung toé. Thơm thế này, liệu chủ chân của mùi hương đó có ngon miệng không? Hẳn là có chứ! Có khi còn ngon hơn cả những con hươu nai béo tốt, món ăn mà nó thích nhất. Không, chắc chắn là ngon hơn, ngon hơn vô số lần!!
Dạ dày của nó cuộn trào. Nó đói lắm rồi, khi gặp được chủ nhân của hương thơm này, nó sẽ bắt lấy y, sẽ xé nát... Không, món ngon như vậy thì nên nuốt chửng, không để phí một chút xíu nào.
Dã thú lần theo hương thơm ngây ngất kia đến một hang động. Bên ngoài hang động có dây leo phủ kín, nếu không để ý thì nó cũng không biết ở đây có một cái hang.
Mùi hương thơm ngát từ miệng hang truyền ra...
Thơm quá...
50.
Dã thú chui vào hang, một tiên nhân đang nằm đó.
Y diễm lệ vô cùng, trên người khoác tầng tầng lớp lớp sa y mỏng, da thịt lộ ra bên ngoài trắng đến trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy những mạch máu xanh nhạt thần bí.
Dã thú còn chưa khai linh trí, chưa biết thế nào là đẹp. Nó chỉ biết người này chắc chắn cực kì ngon miệng, thơm ngan ngát, làm nó có chút luyến tiếc hạ miệng.
Dã thú ngửi ngửi hai cái, nó nhìn chằm chằm vào đôi chân trần xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp trước mắt, nước bọt ứa ra không ngừng, làm gì còn oai nghiêm của một chúa sơn lâm.
51.
Ngay khi dã thú chuẩn bị hạ miệng, tiên nhân mệt mỏi tỉnh dậy. Y thu chân lại, sau đó uể oải nhìn nó.
Dã thú cũng nhìn thẳng y, không hiểu sao cơn đói bỗng dịu lại, dần dần nhường chỗ cho một cảm giác hưng phấn kì quái.
Nước bọt của nó lại ứa ra, nó liếm mép nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Dã thú nhìn tiên nhân, gầm nhẹ một tiếng.
"Muốn ăn sao?" Tiên nhân hờ hững hỏi, có lẽ vì nóng, gương mặt y ửng hồng, mồ hôi xuất hiện trên làn da ngọc ngà, hương thơm ngan ngát thanh mát càng lộ rõ.
Dã thú không hiểu, lại gầm nhẹ một tiếng. Nó đến gần tiên nhân, thăm dò cúi đầu liếm lên chân của y.
Lành lạnh, mịn màng, mềm mại, non nớt.
Thật hương.
Thấy tiên nhân không có phản ứng, nó càng thêm hưng phấn. Chiếc lưỡi to, dài, nóng bỏng ướt át và thô ráp của nó càn quấy quấn lấy chân ngọc của tiên nhân, suồng sã khinh dễ.
Tiên nhân đưa tay đặt lên gáy nó, như có như không vỗ về.
Một nơi bí ẩn nào đó của nó nóng lên, dần dần cứng đến phát đau, hoàn toàn lột ra bên ngoài. Nơi đó vừa thô, vừa lớn, đỏ au, phần đầu hơi nhọn tiết ra một ít dịch nhầy tanh nồng. Gân xanh bao quanh thứ kia, khiến nó trông cực kì hung dữ và xấu xí.
Dã thú bắt đầu bồn chồn nóng nảy, nó không thoả mãn. Nó không chỉ muốn chân ngọc của tiên nhân, nó muốn nữa. Nó muốn tiên nhân này cả người đều là hương vị của mình. Nó muốn tha tiên nhân về hang, giấu vào trong ổ.
Không đủ.
Dã thú thấp giọng gầm gừ, móng vuốt sắc bén đã lộ ra hết khỏi đệm thịt. Cơ thể của nó bắt đầu căng cứng, vận sức phát động.
52.
Nó nhìn thẳng vào tiên nhân, dục vọng cháy bỏng và suồng sã chẳng hề che dấu.
Tiên nhân vuốt ve nó, bàn tay thon dài chải vuốt lớp lông sau gáy. Tiên nhân nhẹ nhàng hôn lên mi mắt của nó.
Lửa nóng trong lòng dã thú bỗng nhiên bình ổn trở lại. Lỗ tai của nó run run, nó dụi dầu vào cần cổ thon dài xinh đẹp của tiên nhân, hít hà mùi hương thơm ngát của y mà bình tĩnh lại.
Tiên nhân dịu dàng quá, nó không thể làm y khó chịu được. Không được thô lỗ với y. Y non nớt như vậy, y đau mất.
53.
Nhưng dã thú không biết rằng, tiên nhân mà nó cho là dịu dàng kia, tiên nhân đã âu yếm vuốt ve nó kia, trong mắt lại chẳng có chút ôn nhu nào.
Chỉ có lạnh nhạt và thờ ơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com