Chương 24
Hello cả nhà, lâu rồi không gặp... Bộ này mình ra chương chậm trễ mà vẫn được mọi người đón nhận... Cảm ơn cả nhà nhiều nha. ^...^
<3
94.
Lại đứng nói chuyện với Tiểu Cửu thêm mấy tức, ta mới viện cớ rời đi. Đêm hè mà cớ sao gió sương lạnh lẽo, thổi đến nỗi ta rùng mình, chân cũng theo đó mà rảo bước nhanh hơn. Về đến sương phòng, ta khêu bấc nến. Ánh lửa bập bùng, chiếu bóng ta lúc to lúc nhỏ, lúc mờ lúc ảo. Giọt nến như giọt lệ, lặng lẽ chảy xuôi. Ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào ngọt nến chơi vơi ấy, trong lòng một mảnh lặng lẽ.
Lại đợi thêm một lúc nữa, Hồng Oa, con hầu của ta đã về. Ở bên nhau đã lâu, Hồng Oa vừa nhìn đã biết tâm tình ta không được tốt, hành xử cũng thêm mấy phần cẩn thận. Nàng trước gọi người đổi một bình trà nóng, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí đến rót trà. Nước trà trong veo, hương thơm nồng hậu, lại được người ta khéo rót vào trong chén nhỏ, cũng là một cảnh nhã ý. Ta vươn tay đón lấy, khẽ nhấp một ngụm, bây giờ Hồng Oa mới nhỏ giọng kể chuyện. Nghe nàng nói, đôi mày của ta nhíu lại, lòng ngập tràn ưu tư. Bây giờ ta mới ngỡ ra Hồng Oa mới chỉ là tiểu cô nương mới tròn trăng, làm việc chưa được chín chắn, cẩn thận như phụ nhân ở kiếp trước. Nàng hãy còn trẻ, chưa được tôi luyện nhiều, còn cần bồi dưỡng thêm nhiều lắm.
Mấy chuyện Hồng Oa kể cho ta thực chất cũng không có giá trị gì mấy, danh tính người kia vẫn chưa tra được. Thấy ta dần mất kiên nhẫn, Hồng Oa vòng vo một hồi, cuối cùng cũng cắn môi nói ra:
"Hồ Vân ca ca, hình như... hình như Bạch Chu đang tiếp người kia trong phòng."
95.
Ta nhướn mi, lần này thật sự bất ngờ. Hồng Nguyên lâu tuy là chốn trăng hoa, nhưng cũng có rất nhiều quy củ nghiêm ngặt. Một trong những điều tối kị mà Chỉ Nương đặt ra là không được tiếp khách ở hậu viện, tức nơi chúng ta ở. Bạch Chu chân trước mới bị phạt, chân sau đã không chịu nổi mà vi phạm điều cấm, ấy là coi trời bằng vung ấy ư?
Ta đưa tay chống trán, nhẩm tính một hồi. Bạch Chu bây giờ cũng đã xấp xỉ mười bảy, cũng đến tuổi tiếp khách.... Nghĩ đến đây, chân mày của ta hơi giãn ra, khóe môi cũng cong cong. Chẳng lẽ y đã vội đến thế rồi ư?
Hồng Oa lại tiếp: "Thực ra thì muội cũng không trực tiếp thấy, nhưng có một nha đầu mới đến nghe được... tiếng hoan ái ở trong."
Ta nín nhịn thật lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười khe khẽ. Vươn tay gẩy nhẹ đóa sơn trà đẹp nhất trên mặt bàn, ta hờ hững bảo Hồng Oa: "Muội đi lấy chút điểm tâm cùng bạc vụn đi dỗ tiểu nha đầu kia đi, kéo nàng thành người của chúng ta. Đừng để nàng nói chuyện này với bất kì ai."
Nghe ta dặn, Hồng Oa có hơi ngỡ ngàng. Nàng chần chừ một lúc, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò:
"Ca, sao chúng ta không nhân cơ hội này... vạch trần y?"
Ta thở dài cưng chiều, vươn tay điểm điểm trán nàng hai cái:
"Cô nương ngốc, bây giờ vạch trần y thì thế nào? Ta hỏi muội, vì danh dự của Hồng Nguyên Lâu, Chỉ Nương có bằng lòng tuyên cáo chuyện này ra ngoài không?"
Hồng Oa nghiêm túc lắc đầu.
"Đúng vậy, nàng chỉ có thể âm thầm xử phạt Bạch Chu... mà cũng chưa chắc. Bây giờ Bạch Chu đang được quý nhân che chở, còn chưa biết địa vị ra sao. Giả cho hắn không cao sang quyền quý, cũng đâu thể vuốt mặt không nể mũi, khiến khách nhân mất lòng. Giả như hắn quyền cao chức trọng, thì chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không, êm xuôi biến mất."
Nghe ta nói, Hồng Oa cũng có chút nghi vấn không phục. Nghĩ rằng tương lai cũng phải bồi dưỡng cô nương này nhiều, ta phất tay, ra hiệu cho nàng nói. Hồng Oa thỏ thẻ:
"Cứ coi như thế.... Ngoài sáng ma ma không xử trí được Bạch Chu, ca ca, chẳng lẽ trong tối các Trường Tam kia lại là kẻ ăn chay ư? Bạch Chu vênh váo khó ưa như vậy, bị bọn họ đùa chết khi nào còn không biết nữa là. Cũng phải cho y nếm chút khổ cực..."
Ta bật cười, không hổ là bà cô của ta, mới bây lớn mà suy nghĩ cũng thực cặn kẽ.
"Tiểu Cô Nương, khi ấy, biết Bạch Chu có chỗ dựa, mấy Trường Tam kia có ra tay, cùng lắm cũng chỉ cho y biết chút đau đớn da thịt thôi. Y thì hay rồi, trực tiếp người kia cáo trạng, không phải quá mức đáng thương sao? Lúc ấy, y vừa được hắn ta thương tiếc cưng chiều, Hồng Nguyên Lâu lại khó sống. Chưa cần người kia ra tay, Chỉ Nương cũng phải hành xử trước."
Hồng Oa ngỡ ngàng: "Chẳng lẽ chúng ta vạch trần chuyện xấu tày trời của y, không những không làm gì được y, lại còn phải nhịn một bụng tức nhìn y tác oai tác quái, lại có kim bài hộ thân hay sao?"
Ta gật đầu, kết luận: "Vậy cho nên, bây giờ chúng ta ra tay, không làm y tổn thương mảy may, lại còn treo cho y cái mác quý nhân bảo hộ, lúc ấy muốn tiến không được, muốn lùi không xong. Cứ để cho y che giấu thêm một hồi, mấy Trường Tam kia không biết y có người chống lưng, ra tay càng thêm tàn nhẫn, thế chẳng phải hay hơn sao?"
Hồng Oa nhỏ giọng ồ một tiếng, phấn khích như một chú sóc nhỏ: "Muội hiểu rồi! Lúc ấy y khổ mà không dám nói, dù có cáo trạng thì người kia cũng không thể ra tay thẳng thừng. Y lại càng không thể mượn danh người kia làm kim bài hộ thân nữa... Chỉ cần vừa hé tên người kia ra, y lập tức trở thành kẻ không biết điều, dám lợi dụng thân phận của người nọ đi đấu lại mấy ca kĩ, lại vô năng không bảo vệ được bản thân."
Ta mỉm cười hài lòng, lại dặn nàng chuẩn bị một ít dược tốt, bạc nén cùng trang sức, mai sẽ đi bái phỏng mấy Trường Tam bị Bạch Chu lôi ra làm lá chắn đêm nay.
96.
Đợi Hồng Oa đi mất, ta mới thu lại nụ cười hiển hiện bên khóe môi, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Có một điều mà ta chưa nói cho Hồng Oa nghe... Cũng may là ta tỉnh táo ra kịp lúc, nếu như ban nãy, trước gian phòng của Bạch Chu, ta mà lỗ mãng xông vào... Hậu quả không cần nói cũng biết. Thử nhìn tên Tiểu Cửu kia xem, hắn chỉ là một tên sai vặt nho nhỏ, lại dám lớn tiếng quát mắng ta như thế, hẳn người bên trong thân phận không hề tầm thường. Ta lỗ mãng xông vào, phá hủy chuyện tốt của y, lại khiến y mất hết mặt mũi, y không ghi hận ta mới là lạ. Đợi đến lúc đó, còn không phải Bạch Chu một mũi tên trúng hai con chim hay sao? Vừa khiến ta rước thêm thù hằn, lại còn "vô tình" kiếm được một cái kim bài hộ thân...
Ta chăm chú ngắm nhìn đóa sơn trà trên bàn. Dưới ánh nến mờ ảo, hoa kia càng thêm diễm lệ, tươi non đằm thắm, rực rỡ sắc xuân... Chỉ là hoa nở hoa tàn, chẳng biết còn được mấy ngày?
Nghĩ đến đây, lòng ta thư sướng lạ thường, người ta hay nói "Kỹ nữ vô tình", lại chẳng nghĩ người vô tình nhất phải là khách nhân. Cái đùi vàng mà Bạch Chu ôm được càng lớn bao nhiêu, thì y lại dễ dàng bị người kia vứt bỏ như một chiếc giày rách bao nhiêu. Bạch Chu muốn dựa vào lòng thương xót cùng tình ý của người nọ để lộng hành ư? Còn phải xem tâm cơ y thế nào đã... Nếu y thật sự có thể nắm được người nọ trong lòng bàn tay, y sau này một đường rộng mở, khó ai đụng vào. Còn giả như không được... Bạch Chu nay đã vì người kia đắc tội với không biết bao nhiêu người ở Hồng Nguyên Lâu, cũng còn chưa biết thế nào...
Lúc này đây, đầu óc ta minh mẫn lạ thường, tâm lặng như nước. Lại cẩn thận ngẫm nghĩ chuyện vừa rồi thêm mấy lần nữa, ta hạ quyết tâm, lén lấy đi mấy bộ y phục hạ nhân tầm thường nhất, luồn lách một hồi, cuối cùng cũng tráo được chiếc đèn lồng đỏ tươi rực rỡ treo trước sương phòng Bạch Chu.
Bình thường tính tình ta trầm ổn khôn khéo, kiên định bình thản, nay vừa mới đến trước phòng y thì lại kích động không thôi, còn lỗ mãng đến nỗi suýt xông vào mà mắc bẫy. Chuyện này, nếu nói bên trong không có điều ẩn giấu, ai tin?
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta trầm xuống, cẩn thận mở chiếc đèn lồng kia ra kiểm tra. Bên trong bấc đèn thế mà lại có mấy ngọn thảo dược đã bị lửa thiêu cháy gần hết, bốc ra làn hơi mỏng manh. Ta dùng hộ giáp nhặt mấy ngọn thảo dược này lên, tuy không nhìn ra là cái gì nhưng cũng chứng tỏ được suy đoán của ta là đúng.
Lửa giận trong lòng bùng lên, lại bị ta mạnh mẽ đè xuống. Cẩn thận quấn mấy lọn thảo dược kia lại, nhét vào trong túi thơm, ta lén trả lại bộ y phục hạ nhân về chỗ cũ. Đêm cũng đã khuya, tiếng nói cười ồn ã vui tươi cùng ánh sáng lung linh ngoài kia vọng về đã dần tắt. Ta thay y phục, thổi tắt nến, nhẹ nhàng lên giường, nhắm mắt lại liền chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Hoa nở hoa tàn, tháng ngày ai đong đếm được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com