Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

138.

Vừa về tới nơi, Hồng Oa liền ríu rít chạy ra đón ta, trông bộ dáng mong ngóng đã lâu. Nàng vừa nhanh nhẹn giúp ta cởi áo tháo trâm, đổi sang thường phục hàng ngày vừa hỏi: "Ca ca có muốn dùng ngọ thiện không?"

Ta lắc lắc đầu: "Tiết hạ nóng bức, không có khẩu vị gì cả. Muội có đói bụng thì cứ cùng mọi người dùng bữa trước đi, ta đi nghỉ một lát."

Tiểu cô nương nghe vậy thì tri kỉ đáp: "Vâng, vậy ca ca cứ nghỉ ngơi một lát đi. Tiết hè nóng bức, để muội đến trù phòng xin một bát chè đậu xanh."

Ta ậm ừ, sau khi dặn dò nàng thêm vài câu nữa thì lên giường chợp mắt. Nói là ngủ chứ thực ra lòng ta loạn như tơ vò, không hiểu ra sao cứ thấp thỏm lo lắng. Mới nãy trên xe Cát Mộc trở mặt với ta, ta lại cứ ngỡ y bị Bạch Chu mê hoặc mất rồi. Cũng còn may, có lẽ do mới gặp mặt đôi lần nên quan hệ của hai người vẫn chả đâu vào đâu cả, con sói non này xem ra còn có địch ý với Bạch Chu cơ. Tuy thế, không hiểu sao lòng ta vẫn rối bời không yên, mới nằm có một chung trà mà đã vùng dậy. Ta gọi Hồng Oa vào hỏi chuyện.

"Bên phía Bạch Chu thế nào rồi? Muội cài người làm sao mà y quấn lấy Vĩnh Hưng vương lúc nào không biết?"

Nghe thấy Bạch Chu có quen biết với vương tôn quý tộc, Hồng Oa ngẩn cả ra. Biết mình làm lỡ chuyện, nàng gọi người mang một bát chè đậu xanh lên, sau đó để ta vừa ăn vừa đợi, mình thì nhanh chân đi mất, cũng không biết là đi đâu.

Cô nương này sau một thời gian được ta rèn giũa tiến bộ rất nhanh, một chốc sau đã quay trở về, sau lưng là Xuân Bích, tiểu cô nương thường ngày đều theo sát Bạch Chu nghe y sai bảo. Đóng kín cửa phòng, Hồng Oa quay sang Xuân Bích, bảo nó thuật lại chuyện ban nãy một lần.

Ta nghe đứa nhỏ này thưa chuyện, ngón tay không tự chủ được mà niết niết cái thìa sứ trong bát chè trên tay. Hóa ra sáng nay Xuân Bích vừa ngủ dậy thì đã chẳng hiểu ra sao mà thấy hai tên thái giám lạ hoắc đến tận cửa phòng gặp riêng Bạch Chu dặn dò y rửa mặt chải đầu, ăn vận cho đường hoàng. Bạch Chu vừa mới làm xong thì đi cùng hai vị kia đi mất, nó cũng không rõ nội tình ra sao.

Ta ngẫm nghĩ, hỏi: "Gần đây Bạch Chu không cùng người lạ qua lại chứ?"

Xuân Bích lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ca ca yên tâm, ta làm gì cũng ghé mắt trông chừng y thật kĩ, y không đi đâu lâu cả."

"Vậy y có hồ ngôn loạn ngữ nói cái gì không?"

Tiểu cô nương lại lắc lắc đầu, ta đành phải thôi. Hồng Oa thấy ta hỏi chuyện xong, lại gần dúi cho nó một bọc giấy dầu. Xuân Bích mở ra, thấy bên trong toàn là bánh gạo hình con thỏ thì háo hức cười toe toét, sau khi cúi đầu tạ ơn thì tung tăng đi mất. Nhìn theo bóng dáng tươi vui dần khuất, ta gọi Hồng Oa lại, dặn dò: "Xuân Bích tuy ở chốn thân cận nhưng còn ham chơi, không giỏi chú ý tiểu tiết. Muội xem xem có ai ổn trọng một chút thì len lén cài vào cho ta."

Hồng Oa làm việc đáng tin, rất nhanh liền từ trong đám người hầu của các Trường Tam tìm ra một người đáng tin. Muội ấy tên là Tiểu Thiền, năm nay 14, là người hầu của Trường Tam Dạ Tuyết. Dung mạo Tiểu Thiền bình bình, tính cách nhút nhát ít nói, thường bị Dạ Tuyết lấy ra trút giận, hoạnh họe đủ điều, cuộc sống không tốt lắm. Hồng Oa bày mưu cho muội ấy làm vỡ chiếc vòng ngọc của Dạ Tuyết rồi bị quở phạt nhiếc móc ngay trước mắt mọi người. Không ngoài dự đoán của ta, Bạch Chu thấy thế liền nhảy ra giảng đạo nghĩa. Dạ Tuyết cãi không lại y, lại ngại ta răn đe cấm tiệt mấy trò dơ bẩn trong cung nên đành thôi, vứt bỏ Tiểu Thiền không cần nữa. Thuận lí thành chương, Tiểu Thiền mang ơn Bạch Chu rồi thành người dưới trướng của y, theo sau hầu cận, không khác Xuân Bích là bao.

Ngày tháng trôi nhanh, sinh thần đế vương thì cả nước chung vui, nông gia ngừng cấy cày, thương gia ngưng buôn bán, quan lại không tảo triều tròn năm ngày, nay cũng đã hết. Theo lệ thì mọi sự trở lại như bình thường, các nước chư hầu cũng lục tục chuẩn bị về nước. Ta ước lượng thời gian, vừa cùng Hồng Oa dọn dẹp đồ đạc để về Hồng Nguyên Lâu thì đã nghe tiếng ríu rít mừng vui vọng từ bên ngoài. Hồng Oa ra nghe ngóng, khi về cười đến tít mắt bảo ta:

"Ca ca, muội nghe các Trường Tam nói Ngũ công chúa Đại Mạc luyến tiếc cảnh sắc thanh bình của Thiên Diệu ta, lưu luyến không nỡ về. Hoàng thượng đã ưng chuẩn, đoàn sứ giả còn ở lại cho đến hết kì săn bắn mùa thu. Có vị công công vừa đến nói chúng ta có về xuất cung về nghỉ ngơi mấy ngày, chuẩn bị cho tốt rồi mấy ngày sau lại cùng sứ đoàn đến núi Lăng Tiêu hiến vũ đó!"

Ta nghe vậy thì trầm ngâm, lòng biết hẳn có biến. Dựa theo tính cách của Cát Mộc, hắn chỉ hận không thể thúc ngựa hỏa tốc về Đại Mạc ấy chứ, nào có chuyện thân muội nháo hai ba câu liền đồng ý ở lại!

Tuy nhiên, dù trong lòng tỏ tường như thế nhưng ta cũng chẳng thể làm được gì. Địa vị cùng quyền lực mà ta nắm trong tay bây giờ quá thấp, Hồng Oa thì dù trưởng thành có nhanh thì bây giờ cũng quá non trẻ. Ta giờ tựa như con sâu cái kiến, lực bất tòng tâm. Lại nói, trước kia là chủ thượng lệnh ta nhập cung, ta cứ ngỡ sẽ được giao nhiệm vụ gì nhưng đợi hoài chẳng thấy. Không biết chủ thượng đang mưu tính điều chi?

Đương lúc ta đang băn khoăn, sáng hôm sau xuất cung về Hồng Nguyên lâu thì đã thấy Chỉ Nương đang đợi sẵn. Nàng chỉ kịp hàn huyên với ta đôi ba câu thì liền kéo ta lên xe ngựa, một đường chạy thẳng. Hồng Oa thấy nàng mặt mày ngưng trọng thì cũng đâm ra khẩn trương. Chỉ Nương thấy nàng còn nhỏ, dù cố che dấu cũng chưa được kín kẽ, thế là thở dài, nói:

"Đêm qua ta nhận được lệnh của chủ thượng vời con. Chủ thượng thân phận tôn quý, bình thường mà muốn sai bảo điều gì đều gửi thư tín, nay lại muốn gặp hai mặt một lời thế này,... lòng ta lo lắm. Hồng Oa, Hồ Vân, hai con nghe kĩ mấy lời ta dặn sau đây, đừng có để đến khi gặp chủ thượng thì lại hoảng hồn thất thố..."

139.

Xe ngựa chạy lộc cộc từ sáng sớm đến tận đầu giờ chiều, vòng qua vòng lại mãi mới chịu ngừng. Trong lúc ấy, Chỉ Nương dốc hết tâm sức dặn dò chúng ta. Ngoại trừ chuyện tuyệt mật, hầu như cái gì nàng cũng nói hết. Tiểu cô nương Hồng Oa nghe nàng kể chuyện đến say mê, mở tròn đôi mắt, kinh ngạc không thôi.

Chung quy lại, Chỉ Nương không phải là một tú bà bình thường, nàng là người của Lăng Tiêu Các. Nói về Lăng Tiêu Các, địa vị của Chỉ Nương hơi thấp, lại kiêng kị nhiều điều nên chỉ có thể mơ hồ nói đây là một tổ chức căn cơ vô cùng sâu rộng, ít nhất trải dài non nửa Trung Nguyên. Lăng Tiêu Các không chỉ chuyên thu thập tình báo mà còn nhận lệnh làm đủ loại giao dịch trong tối ngoài sáng. Chuyện cơ mật hơn nữa nàng không nói được nên đành chuyển hướng nói về những nhiệm vụ của mình, lấy đó cho chúng ta thấy đôi phần quyền lực của tổ chức này.

Hồng Oa nghe xong, thế mà gương mặt nhỏ nhắn không hề sợ hãi. Nàng chỉ tò mò, thỏ thẻ hỏi Chỉ Nương:

"Ma ma... vậy chẳng phải... chẳng phải việc Phụng An hầu chết trên bụng Dung tỷ tỷ ở Bích Hoa lâu đối diện...?"

Chỉ Nương nghiêm nghị gật đầu. Sau khi nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng, nàng nói tiếp:

"Chết trên bụng nữ nhân đã là gì? Con có nhớ mới tháng trước cẩm y vệ Lý Thừa Dân phụng lệnh thánh thượng nhập cung gấp, nửa đường ngựa bỗng nổi điên hất hắn xuống ngã gãy chân, ngay cả cả cái mạnh nhỏ cũng suýt nữa bồi vào hay không?"

Hồng Oa cẩn thận ngẫm nghĩ, gật đầu: "Con nhớ. Nhưng chẳng phải là do nhi tử của hắn ra chuồng ngựa chơi, thấy hạt Bạch Chỉ đẹp quá hái kết làm vòng tay, chơi chán rồi vô tình vứt vào đống thức ăn cho ngựa sao?"

Bạch Chỉ trong lời Hồng Oa là một loại cây thân gỗ, ra hoa màu nhỏ màu ngà, hương thơm thanh nhã nên rất được các quý phu nhân yêu thích. Hoa Bạch Chỉ tàn thì kết trái nhỏ màu đỏ trông rất xinh, đối với người không có hại gì nhưng có tác dụng kích thích cho ngựa sung sức, vẫn thường được trộn với thức ăn. Trộn ít thì ngựa ăn xong da lông bóng loáng, thần thái mười phần nhưng nếu ăn nhiều thì hưng phấn quá mà cuồng loạn, nổi điên rồi kiểu gì cũng chết tươi.

Phía này, Chỉ Nương nghe Hồng Oa hỏi thế thì phất tay: "Nào có chuyện trùng hợp vậy? Là chủ thượng có lệnh cho ta ngăn hắn nhập cung. Thời gian cấp bách, ta đành sai tên chăn ngựa trong phủ dẫn nhi tử của hắn tới chuồng ngựa đấy." Nói đến đây, đôi mày của nàng hơi giãn ra, mỉm cười: "Cũng đáng thương cho đứa bé đó, bị phụ thân đánh cho một trận, gào khóc vang tận tám con phố cơ."

Xe ngựa chạy chậm dần. Chỉ Nương vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, khi quay vào thì thở dài với bọn ta:

"Nói thế chắc các con cũng hiểu chỗ phi thường của Lăng Vân các: xuất thân bí ẩn mà tai mắt khắp nơi. Thôi, đến nơi rồi đấy, các con xuống đi thôi."

Nói rồi nàng khom người ra ngoài trước tiên. Hồng Oa đỡ ta xuống xe ngựa. Chỉ thấy trước mắt là một tòa tứ hợp viện nho nhỏ, phong cảnh thanh nhã, u tĩnh, hữu tình. Ở cổng viện có một cô nương độ 15, 16 tuổi đang đợi sẵn. Thấy Chỉ Nương, nàng khẽ gật đầu, nói:

"Chủ thượng chỉ triệu mỗi Hồ Vân công tử. Cô cô, còn mời người dẫn đường cho vị muội muội này đến gặp Quỳnh Lâm cô nương."

Dứt lời, nàng quay sang ta, khẽ hành lễ: "Công tử, để nô tỳ dẫn dường cho ngài."

Ta rảo bước theo tiểu cô nương nọ đi vào sâu trong khuôn viên tứ hợp viện, cảnh sắc cuối hè êm ái dịu dàng hệt như năm nào, khiến lòng ta không khỏi xuyến xao. Không gian rất tĩnh lặng, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nước reo thanh nhã. Đương lúc ta còn đang đắm chìm trong hồi ức, tiểu cô nương trước mặt đã dừng bước. Nàng hơi nghiêng người, lại hành lễ một lần nữa:

"Công tử, chủ thượng đang đợi bên trong."

Ta không dấu vết siết nhẹ tay, gật đầu với nàng một cái rồi đi vào. Quả nhiên giống hệt như trong kí ức. Phòng nhỏ bày biện trông thì đơn giản nhưng rất có nhã ý. Trên tường hai bên trái phải lần lượt treo hai bức tranh phong cảnh đã thất truyền đáng giá vạn lượng bạch kim. Bàn bát tiên gỗ cẩm lai ngà voi được khảm trai đặt ở góc phải, bên trên bày một bộ ấm trà sứ trắng mỏng như cánh ve. Đối diện bàn ấy là một giá để đồ cao chạm trần, bày đủ các loại đồ gốm quý hiếm cùng một chậu Cửu Tinh Lan trân quý vô cùng. Trong phòng đốt lư hương, khói trắng nhẹ bay mang theo hương đinh lăng ngan ngát, thấm vào ruột gan. Đối diện ta, vẫn như ngày nào, là một bức rèm trúc đằng trước họa cảnh chim sếu ung dung bay lượn trên tầng mây trắng, đằng sau là vị đại nhân có ân cứu mạng với ta từ kiếp trước, chẳng rõ dáng hình.

Vào phòng, ta quy củ quỳ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thưa: "Thuộc hạ Hồ Vân của Hồng Nguyên Lâu, xin ra mắt chủ công."

Người kia không đáp lại, lặng lẽ đánh giá ta một lát, cuối cùng không nhanh không chậm nói, giọng rất dễ nghe: "Ngẩng đầu lên."

Ta y lời mà ngẩng đầu, chỉ có điều đôi mắt vẫn hơi rũ xuống đất. Người kia lại im lặng thêm một lúc nữa, tưởng chừng như đang ngẫm nghĩ điều gì. Cuối cùng, ta nghe tiếng rèm trúc được kéo lên "xoẹt" một cái, đáy lòng hơi hoảng hốt, lại nghe giọng nói ấy vang lên:

"Hồ Vân, ngẩng mặt lên, nhìn ta." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com