Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

171.

Sáng hôm sau, Hồ Vân trở mình, mệt mỏi thức dậy trong ánh nắng dìu dịu của một buổi cuối thu. Y cố ngồi dậy, cơ thể nghe nhức mỏi và vô lực, uể oải đến nỗi một ngón tay cũng không muốn động đậy. Y nghĩ đến đêm qua mà rùng mình. Tên Khả Hãn kia sao mà như con sói đói! Cũng may là hắn đã hiến dâng thân thể và linh hồn cho Lang thần, một năm chỉ có 1 tháng đầu xuân và 1 tháng đầu thu là được thỏa thuê phóng túng như người bình thường, thời gian còn lại không được tiết ra dương tinh. Bây giờ đang là cuối thu, vừa khéo vào đoạn thời gian bị cấm đoán của hắn. Nếu thực lúc Đà luân đang được tự do, y... có khi y bị hắn dày vò đến chết trên giường.

Y mở miệng, thử mấy lần mới gọi được Hồng Oa vào. Cổ họng hơi khô, Hồ Vân nhấp một chén trà, đoạn mới hỏi:

"Bây giờ canh mấy rồi?"

Hồng Oa đáp, hơi bĩu môi:

"Ca ca, mặt trời lên quá con sào rồi."

Hai người còn muốn trò chuyện thêm, bên ngoài lại truyền đến động tĩnh. Dung Xuân bước vào trướng, thưa:

"Công tử, công tử rửa mặt chải đầu, thay y phục đi thôi. Thánh chỉ sắc phong của Khả Hãn đang đợi bên ngoài đấy ạ."

Đáy lòng Hồ Vân hơi trầm xuống. Y nhẹ nhàng gật đầu, để hai cô nương giúp mình chỉnh trang lại y phục. Xong xuôi hết cả, y cùng các nàng ra bên ngoài, quỳ xuống nghe thánh chỉ. Người đem thánh chỉ đến là một nam nhân cao ráo trắng trẻo, trông khoảng hai mấy, đọc xong thánh chỉ vào trao cho Hồ Vân thì mỉm cười:

"Chúc mừng công tử, công tử được Khả Hãn yêu thương như thế, tương lai sau này ắt thuận buồm xuôi gió."

Người này nói không sai, thánh chỉ sắc phong này quả thực lộ ra ưu ái với Hồ Vân. Nói một chút về cấp bậc phi vị của người Đại Mạc, dù là Khả Hãn cũng thế, mà là các hoàng tử cũng vậy, trước giờ không lập chính thê, tức người thê tử kết tóc, tương đương với hoàng hậu hay hoàng tử phi của người Trung Nguyên. Một đời Khả Hãn từ trước đến nay cao nhất chỉ có Tứ phi: Đông phi, Tây phi, Nam phi, Bắc phi. Tứ phi này mỗi phi ở trong một trướng riêng, là bốn trướng gần nhất bao quanh ba trướng ở chính giữa. Dưới phi có Tần, Quý nhân, Thường tại, Đáp ứng. Những phân vị này ngoại trừ chức Tần quy định chỉ có 8 người, những chức còn lại muốn bao nhiêu cũng được. Hơn nữa vì không có hoàng hậu, quyền lực ở hậu cung trong tay tứ phi là như nhau, thành ra những người phân vị thấp sẽ tùy duyên mà được phân vào dưới trướng để tứ phi tùy quyền quản lí. Bây Đà Luân không có nhiều thê thiếp, tứ phi chỉ có hai vị Nam phi Mễ Thất và Tây phi Hạp Lan, các phân vị dưới cũng chỉ lác đác mấy mống.

Tương tự như Khả Hãn, các hoàng tử cũng không lập chính thê, chỉ có hai vị phi chính, phân làm Đông trướng và Tây trướng. Dưới phi cũng có 4 phân vị, lần lượt là: lương thiếp, quý thiếp, tiện thiếp, bình thiếp. Người Đại Mạc không như người Trung Nguyên nghiêm cẩn tuân thủ lễ tiết, nữ nhân cũng không vì phu quân mất mà phải tuẫn táng. Ở đây thiếp thất có thể tặng lại cho nhau, cha mất rồi con lấy phi tử của cha hoặc huynh mất đệ lấy phi tử của huynh không phải là chuyện hiếm lạ. Cũng vì quan hệ hỗn loạn như thế, trước kia người Trung Nguyên khinh thường gọi người Đại Mạc là bọn man di mọi rợ, người Đại Mạc cũng mắng lại rằng người Trung Nguyên rặt một lũ quân tử lòng lang dạ sói.

Quay trở lại với chuyện chính, lần này Đà Luân phong Hồ Vân làm Thường tại, chức vị tuy không quá cao nhưng mới qua một đêm mà đã được phong lên như thế thì cũng rất đáng chú ý. Không chỉ thế, cái sự ưu ái của Đà Luân còn thể hiện ở chỗ hắn miễn cho y không phải đến thỉnh an Nam phi và Tây phi.

Sau khi tiễn đoàn người đưa thánh chỉ đi xa, Hồ Vân, Hồng Oa cùng tứ tỷ muội trở vào trong trướng. Y nửa nằm trên chiếc đệm mềm, yên lặng nghe các nàng bẩm báo. Căn cơ của Mộ Dung Hoài Ngọc quả thực rất sâu, không biết đã cài người vào doanh trướng người Đại Mạc tự bao giờ. Tuy chỉ là một ít chức vụ nho nhỏ, không quá quan trọng nhưng thắng ở chỗ những người này sống ở đây đã lâu, quen biết với rất nhiều người khác, sau này có muốn sai bảo hay nghe ngóng gì thì rất thuận tiện. Ngay từ lúc mới bắt đầu đặt chân lên thảo nguyên này Hồ Vân đã biết điều đấy. Y phân phó tứ tỷ muội đi kết nối với tất cả những quân cờ ẩn này, đến nay cũng được kha khá. Sau khi đã bẩm báo xong hết thảy những chuyện gần đây, Hồ Vân mới sai Hồng Oa nói về chuyện của Bạch Chu.

"Ca ca quả là tiên đoán như thần. Bọn muội mới nói có vài câu là đã dọa được y, khiến y gấp gáp trèo lên giường Bát Lập Thác, cầu xin hắn lấy mình làm thiếp rồi. Mà tên kia cũng thật mềm lòng, biết rõ bộ mặt của Bạch Chu rồi mà còn trúng bẫy!"

Hồ Vân hơi gật đầu, rũ mi suy tư. Tuy trong chuyến đi lúc trước y liên tục thắng Bạch Chu nhưng cũng không dám lấy đó làm kiêu ngạo rồi lơ là cảnh giác. Bạch Chu có rất nhiều điểm quái dị, nhiều khi cứ đi tắt đón đầu như đã biết trước mọi việc, thực sự khá khó đối phó. Trên đường này Hồ Vân còn nắm chắc sẽ kiểm soát được Bạch Chu chứ nếu đến Đột Quyết rồi, y tứ cố vô thân, không quản được thì Bạch Chu không biết sẽ gây ra hậu hoạn gì. Thế là y sai Hồng Oa và tứ tỷ muội liên tục thở ngắn than dài, ra bộ tiếc thương cho chủ tử mình sắp phải lấy một lão già, sau đó vờ vịt nói nhất định phải mang Bạch Chu theo cùng để y phải hầu hạ lão ấy. Bạch Chu chỉ cần nói thế đã sợ rồi, không nghĩ nhiều mà dám bén mảng đến quyến rũ Cát Mộc, bị hắn chán ghét đá cho một phát trọng thương. Biết sự không thành, y đành cắn răng làm liều, không biết lấy ở đâu ra một ít xuân dược hạ cho Bát Lập Thác, hai người gạo nấu thành cơm. Bát Lập Thác tuy biết mình bị tính kế nhưng trước những lời van xin tha thiết của Bạch Chu cũng đành cắn răng rước y về, tùy tiện phong làm bình thiếp.

Hồ Vân dặn dò:

"Các muội tìm một người đáng tin cậy, dặn hắn ngày ngày chú ý động tĩnh của Bạch Chu và Bát Lập Thác cho ta."

Xong xuôi mọi việc bấy giờ cũng đã gần trưa, Hồng Oa sai người mang đồ ăn đến để Hồ Vân dùng thiện. Y còn chưa động đũa, bên ngoài lại nghe có động tĩnh. Tiếng thỉnh an loáng thoáng vọng vào. Hồ Vân vội vàng đứng lên, đang định ra tiếp đón thì Đà Luân đã vén mành bước vào, tự nhiên như không. Đà Luân nhìn dáng vẻ có chút quẫn bách của y, lại nhìn những dĩa đồ ăn còn nguyên trên bàn, không nhịn được mà trêu đùa:

"Mặt trời đã lên quá con sào rồi mà em vẫn chưa chịu dùng bữa. Đang đợi ta đấy sao?"

Bình thường Hồ Vân vốn khéo ăn khéo nói, nhưng không hiểu tại sao chỉ cần đứng trước Đà Luân là y lại lúng túng hết cả, một câu ngon ngọt cũng không nói lên lời. Y đành nhẹ nhàng mời hắn ngồi xuống cùng dùng bữa. Đà Luân rất tự nhiên mà ngồi sát lại gần y, sau đó dùng dao sắc từ từ xẻ thịt chiếc đùi cừu nướng thơm lừng ở giữa. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ yếu Đà Luân hỏi chuyện y là chính. Hồ Vân vẫn chưa quen cách ăn với dao nhỏ như người Đại Mạc. Y dùng đũa ngọc gắp một chút rau dưa tươi mới vào chén rồi chậm rãi ăn, động tác rất nho nhã. Người Đại Mạc rất thích ăn thịt, bữa nào không thịt là không vui nên cả một bàn ăn đều là thịt được chế biến đủ loại. Đà Luân ăn mấy miếng, thấy Hồ Vân từ nãy đến giờ chỉ gắp được chút xíu rau dưa dùng để trang trí bên món ăn thì hơi cau mày. Hắn nhẹ nhàng hỏi y:

"Sao em không ăn món chính? Đồ ăn không hợp khẩu vị của em sao?"

Hồ Vân khe khẽ thưa vâng. Đồ ăn của người Đại Mạc tuy rất thơm và ngon mắt nhưng hầu hết đều rất cay, nếu không thì cũng ướp với đủ loại hương liệu. Lần trước sau khi bệnh nặng xong, Hồ Vân liên tục phải ăn những món đầy dầu mỡ để tăng cân trở lại nên bây giờ y cứ nhìn thấy một bàn thịt như vậy là không thoải mái. Đà Luân nghe vậy, ngẫm nghĩ một lúc rồi sai người đem đến chút tương thịt bằm thường dùng để ăn với rau củ quả. Hắn đẩy chén tương ấy về phía y, thấy y rưới lên một chút rồi ăn thì mới tạm hài lòng. Ăn uống, rửa tay, súc miệng xong xuôi, hắn cuối cùng cũng kìm lòng không đặng mà ôm lấy y, ẵm y ra chiếc sập gầm thấp đầy nệm vào gối mềm, thả người vào đấy. Đà Luân tinh tế nhận ra cả người Hồ Vân hơi cứng lại. Hắn biết y đang e dè, thế là đành thu lại lửa dục trong lòng, không muốn dọa y sợ nữa. Tuy thế, hắn vẫn ngang tàng nằm đè lên người y, cúi xuống hôn nhẹ lên trán y một cái, lầm bầm:

"Ăn thịt không ăn, em chỉ giỏi làm khổ Khả Hãn của em thôi." 

--------------------

P/s: Sorry mọi người nha, thực sự mấy ngày qua tui bận quá, giờ ms lên được chương đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com