Chương 13 - Yêu
Sau khi ăn xong bữa sáng, Từ Tấn gọi điện cho Giáo viên chủ nhiệm, xin phép nghỉ học 1 ngày với lý do hôm qua gặp nạn, người vẫn chưa được khỏe lắm. Nhưng thực chất là sau khi ăn 1 bụng đồ ăn, cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh bình thường và đang bàn với Vi Tầm là sẽ đi chơi ở đâu.
Vi Tầm đã sang Melbourne nhiều lần nên cũng biết 1 số địa điểm thú vị. Hắn xem xét 1 hồi thì quyết định đi chơi ở Thủy cung Sea Life Melbourne. Hai người ngay lập tức cho tài xế đưa đến thủy cung. Ở đó có hơn 10.000 sinh vật biển, hắn tin rằng, cậu nhóc nhà hắn sẽ đặc biệt thích thú và chơi vui vẻ.
Sau 1 ngày dài đi chơi, Từ Tấn như bị hút cạn sức lực, cậu nằm dài ra giường, miệng kêu gào:
- Vi Tầm, tôi đói quá, chúng ta mau tắm rửa rồi đi ăn chứ không tôi lăn ra ngất ở đây bây giờ đấy.
Vi Tầm đang lúi húi cất mấy thứ đồ linh tinh vào túi. Hắn giục cậu đi tắm trước rồi hắn sẽ tắm sau.
- Hay chúng ta gọi đồ ăn khách sạn đi. Tôi lười đi quá. Ăn xong anh đưa tôi về trường.
- Sao lại về trường? Mai anh về rồi, ở lại với anh đi.
- Gì? Anh mới đến hôm qua, mai về luôn à?
- Công việc ở nhà nhiều lắm, anh thu xếp mãi mới được nghỉ 3 ngày đấy. Sao, không muốn anh về à?
- Khùng à? Anh về thì tôi đỡ phải bồi anh đi chơi, khỏe thân.
Vi Tầm biết cái miệng này khi nói chuyện với hắn thường hay nói trái lòng nên chỉ lắc đầu rồi cười nhẹ. Sau đó 2 người gọi lễ tân khách sạn phục vụ món ăn ngay tại phòng. Khi Vi Tầm nhấc điện thoại gọi cho lễ tân, chờ cho máy được kết nối thì Từ Tấn nhảy xổ vào giành lấy điện thoại, đặt một danh sách các món ăn mà Vi Tầm ngồi bên cạnh nghe xong cũng muốn nhức cả đầu.
- Em gọi nhiều vậy rồi có ăn hết không?
- Sao không hết, anh coi thường sức ăn của tôi quá rồi. Mà sao từ sáng giờ anh cứ chú ý mãi cái chuyện ăn uống của tôi thế nhỉ?
- Anh thấy em người cũng nhỏ mà sao cái bụng có thể chứa được nhiều đồ ăn đến vậy?
- Anh chưa gì đã tiếc tiền nuôi tôi à? Sau này liệu có vì tôi ăn nhiều mà tống cổ tôi ra khỏi nhà luôn không?
- Em vừa nói gì?
- Thì tôi nói anh đang tiếc tiền nuôi tôi.... Ớ ... - Từ Tấn miệng mồm liến thoắng, nói lại xong mới thấy hình như mình vừa nói hớ câu gì đấy. Trong lòng thầm cầu nguyện cho Vi Tầm chưa nghe ra.
Nhưng các cụ nói cấm có sai bao giờ, cái miệng nó hại cái thân. Vi Tầm đã nhanh chóng get được trọng điểm:
- Em nói câu đó nghĩa là sau này sẽ là người một nhà với tôi rồi nhé ...
- Anh đừng có mơ, tôi nói linh tinh thôi, đừng để ý.
- Em đừng hòng trốn thoát. Anh còn có 1 bí mật, nếu em dám hồng hạnh vượt tường anh, anh sẽ tung nó lên mạng, hahaha....
- Bí mật gì?
Hai người đang cự cãi thì có tiếng chuông cửa. Người hầu phòng mang đồ ăn lên. Nhìn một bàn đồ ăn bày ra trước mắt mà Vi Tầm muốn rối loạn tiền đình luôn, cái bụng đó sao có thể chứa hết chừng này đồ ăn vậy trời?
Nhìn thấy biểu cảm đáng đồng tiền bát gạo của Vi Tầm, Từ Tấn đưa cùi chỏ huých 1 cái vào bụng hắn rồi ngồi xuống bắt đầu ăn:
- Đừng có nhìn tôi kiểu như nhìn quái vật thế. Ăn đi.
Lại bắt đầu 1 bữa ăn tuân thủ nghiêm chỉnh các nguyên tắc lễ giáo. Vi Tầm vừa ăn vừa thán phục khả năng ăn uống của cậu nhóc này. Hắn ngẫm nghĩ rồi tủm tỉm cười, mình yêu trúng cái con người thú vị đến vậy sao trời, em còn có những mặt dễ thương nào mà tôi chưa biết không? Bất giác 1 cảm giác hạnh phúc len nhẹ vào tim, khiến cho vị giác như được thăng hoa, hắn ăn uống cũng thấy ngon hơn, ngọt miệng hơn.
Sau khi kết thúc bữa ăn. Vi Tầm đang ngồi trước màn hình laptop tranh thủ giải quyết 1 số vấn đề công việc mà hồi chiều trợ lý vừa gửi qua mail. Đang mải mê thì hắn thấy Từ Tấn có điện thoại. Cậu đang ngồi trên giường nghịch điện thoại, lưng xoay về phía hắn, khi có điện thoại cậu cũng không giấu diếm, mở ra nghe trước mặt hắn.
- Từ Tấn, hôm trước anh bị ngã vực, em đã rất lo lắng nhưng gọi điện cho anh mãi không được, sao anh không về ký túc xá? Hôm nay anh bỏ em đi đâu cả ngày nay không đến lớp, mấy hôm nữa có bài khảo sát, còn không mau đi học rồi phụ đạo thêm cho em đi.
Vi Tầm nghe xong, giật mình ngẩng đầu lên nhìn màn hình, là chàng thanh niên tóc vàng hôm bữa hắn thấy. Hắn nắm chặt tay lại nghe xem Từ Tấn nói gì.
- Tôi có người nhà sang thăm, hôm nay đi chơi với anh ấy. Mai tôi đi học rồi.
- Em không biết đâu, hôm nay anh không đi học cũng không nhắn em biết gì cả.
Vi Tầm nghe cái giọng ngọt ngào đó mà máu nóng bốc lên đầu. Hắn đứng dậy, ngồi vào vị trí sau lưng Từ Tấn, tay luồn qua trước bụng ôm lấy cậu, cằm gác lên vai cậu, mặt vẫn lạnh như tiền nhìn thẳng vào màn hình điện thoại.
- Tại sao Vợ tôi nghỉ học lại phải báo cáo cậu?
Chàng thanh niên ngạc nhiên đến mức mắt muốn trợn tròn, lắp bắp: Từ Tấn, ai vậy?
- Tôi là chồng em ấy.
Nói xong Vi Tầm đưa tay tắt luôn điện thoại và giữ nguyên tư thế ôm từ phía sau như vậy. Còn Từ Tấn thì vẫn còn đơ người trước hành động đột ngột này của Vi Tầm. Lần đầu tiên hắn có hành động thân mật như vậy với cậu, hơi thở của hắn phả vào bên tai khiến cậu có cảm giác vừa nhột vừa kích thích. Thêm nữa, hắn còn liều mạng tuyên bố chủ quyền với bạn cậu nữa. Sau khi thanh tỉnh lại, cậu xoay mặt sang thì đôi môi chạm ngay vào má hắn, cậu hốt hoảng vội kéo bàn tay đang đặt lên bụng kia ra nhưng hắn ôm chặt cứng, cậu không thể thoát ra được.
- Em ngồi im cho tôi ôm em một lát.
Từ Tấn cũng ngoan ngoãn không cựa quậy nữa, cậu nhắm mắt cảm nhận lồng ngực ấm áp của hắn đang dán sát vào lưng cậu, bàn tay đặt lên bàn tay của hắn đang đặt trên bụng cậu, bên tai vang lên tiếng thì thầm:
- Từ Tấn, anh yêu em, vô cùng yêu em. Trước đây có thể em nghĩ rằng do anh hãnh tiến, anh kiêu ngạo muốn thắng em nhưng hãy tin anh. Anh yêu em hơn chính bản thân mình. Ngày em biến mất anh như 1 kẻ điên chỉ sống với 1 nửa tâm hồn. Ngày hôm qua, lúc chưa tìm thấy em anh thấy mình không muốn sống nữa. Hãy hứa với anh, đừng bao giờ lặp lại chuyện như ngày hôm qua nữa, anh đã rất sợ, em có biết không?
- Xin lỗi anh, em không nghĩ mình lại khiến anh lo lắng đến vậy.
- Từ Tấn - Vi Tầm đưa hai tay lên vai Từ Tấn, khẽ xoay cậu ngồi đối diện với mình - Em có yêu anh không?
- Em ....
Từ Tấn chưa kịp trả lời thì lại có người phá bĩnh, điện thoại của cậu réo ỏm tỏi, khiến Vi Tầm mặt xám xịt, tức tối, ai mà chọn đúng thời điểm vậy không biết. Từ Tấn vươn mình cầm lấy điện thoại về xem, cậu giơ điện thoại ra trước mặt hắn, cười tươi tỉnh, sau đó quẹt tay kết nối:
- Ông nội Lục, con nghe đây.
- Ông nghe cái thằng cháu nhặt từ chuồng gà của ông hôm qua đã đi tìm con, hai đứa gặp nhau chưa?
- Dạ rồi, anh ấy đang ở cạnh con. - Nói xong Từ Tấn ngồi sát vào Vi Tầm, đưa cam quay rõ mặt 2 người. Trên màn hình hiện rõ 2 khuôn mặt với 2 trạng thái khác nhau, 1 người cười hớn hở còn kẻ còn lại thì mặt đen sì.
- Ông Nội làm hỏng chuyện tốt của con rồi đấy, em ấy đang định nói yêu con.
- Hả, có chuyện đó sao- Ông nội Lục với tông giọng lên cao cực kỳ vui vẻ.
- Ông nội đừng nghe hắn nói bậy, con đang định từ chối đấy.
- Em dám từ chối, anh đăng clip bí mật của em lên mạng luôn.
- Này Vi Tầm, hình như con đã vi phạm quy tắc nói không quá 3 câu của mình rồi đấy.- Ông nội Lục cười ha ha trêu ghẹo. - Thôi, ta out nhé, không làm lỡ dở giây phút tương ái của hai đứa nữa.
Nói xong ông tắt máy ngay lập tức. Còn Từ Tấn quỳ lên trên giường, đối diện với Vi Tầm, mắt nheo nheo, gườm gườm:
- Lục Vi Tầm, đây là lần thứ 2 anh nói về cái clip gì đó, giờ khai mau, anh đã quay lén em cái gì?
- Bí mật, vũ khí phòng thân của anh.
Từ Tấn vùng dậy định chạy ra bàn uống nước lấy điện thoại của Vi Tầm về kiểm tra xem hắn đã làm trò mèo gì thì bị Vi Tầm kéo lại, hắn đẩy cậu ngã nằm ra giường rồi nằm đè lên.
- Từ Tấn, tin anh, anh không bao giờ làm điều xấu với em. Hãy để cho anh có 1 chút bí mật, 1 lúc nào đó anh sẽ đưa em xem. Bây giờ trả lời anh biết, em có yêu anh không?
Từ Tấn lần đầu tiên yêu đương nên những cảm giác va chạm này cậu chưa từng trải qua, bị nằm dưới thân 1 người đàn ông, mắt hắn đang nhìn với ánh nhìn thâm tình đầy ấm áp, mặt cậu dần ửng đỏ, môi mấp máy không nói nên lời. Vi Tầm cũng không sốt ruột giục giã cậu, hắn muốn cho cậu có thời gian suy nghĩ và khẳng định, bởi vì hắn biết sau khi có 1 câu trả lời, sẽ không bao giờ được phép thay đổi. Từ Tấn nhắm mắt 1 hồi rồi từ từ mở ra nhìn hắn, cậu không nói gì mà chỉ gật đầu thật nhẹ, cái gật đầu này như làn gió thổi bay sự hồi hộp, lo âu của Vi Tầm. Hắn cúi người xuống ngậm lấy môi Từ Tấn mút nhẹ, cảm giác người dưới thân khẽ giật mình 1 cái, hắn ngẩng đầu lên cười nhẹ: Cho anh hôn em nhé ..
Nói xong hắn hạ mình áp hẳn lên người Từ Tấn, trao cho cậu 1 nụ hôn mang đầy sự nhớ nhung, yêu thương. Nụ hôn đầu như kể lại những tháng ngày hắn đau khổ sống với nỗi lo sợ không biết cậu đã biến đi đâu, kể lại những tháng ngày hắn nhớ nhung khi biết cậu đang ở đâu mà chưa thể tìm đến, và kể lại những cảm giác sợ hãi chuyện không may xảy ra với cậu khi cậu gặp nạn và cuối cùng là cùng với cậu kể lại cảm giác yêu thương, thỏa mãn khi tình yêu được đáp lại, được trân trọng và được bao dung.
Bản năng đàn ông đòi hỏi Vi Tầm phải làm nhiều hơn thế nhưng hắn biết đây là lần đầu yêu đương của Từ Tấn, hắn cần cho cậu có thời gian thích ứng, hắn sẽ không vội vàng ăn trái còn xanh. Vì vậy sau 1 nụ hôn dài, sâu đến thất điên bát đảo, hắn chỉ ôm cậu vào lòng rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ. Hắn biết người này đã là của hắn vĩnh viễn là của hắn, không bao giờ thay đổi.
( Còn nữa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com