Chương 132: Sự tin tưởng khiến cô ấm áp.
Edit by San
Đối với việc chưa từng gặp mặt chồng, Nguyên Nguyệt Nguyệt vô cùng áy náy trong lòng, anh ta cũng chưa từng làm cô khó xử, nhưng cô lại khiến anh phải hổ thẹn.
Nếu còn có cơ hội gặp mặt, hai người có thể nói với nhau vài câu, cô sẽ đối với anh mà nói ba chữ 'thật xin lỗi'.
Nếu cô có thể làm gì để chuyện này được êm đẹp, cô đều nguyện ý.
"Nhưng cháu hiện tại cũng không biết nên làm gì?."
Nguyên Nguyệt Nguyệt suy sụp," Tất cả chuyện này đều là nhắm vào cháu, lại sắp xếp hoàn hảo như vậy, khiến cho cháu đến cả tư cách phản bác đều không có."
Hơn nữa... Chuyện này còn liên lụy đến Bùi Tu Triết.
Cô rất sợ, cũng rất hoảng loạn, đặc biệt đại thúc còn nói, anh Tu Triết tiếp cận cô thường xuyên như như thế, chỉ là vì muốn đả kích đại thúc.
Cái ý niệm đó cứ xoay vòng ở trong đầu Nguyên Nguyệt Nguyệt, sau lưng cô liền xuất hiện một trận lạnh lẽo, có như thế nào cô cũng không dám hoài nghi người mà trong lòng cô coi là một người hoàn hảo không khuyết điểm.
"Thiếu phu nhân!" Dì Quế nhăn chặt mày, "Cô phải dũng cảm lên."
"Cháu..." Ánh mắt Nguyên Nguyệt Nguyệt vô hồn không hề có điểm tựa,"Ảnh chụp đã cho thấy rõ mục đích của người đăng, hẳn là muốn phá quan hệ của cháu cùng đại thiếu gia.... Mà quan hệ giữa cháu và anh ta có gì để phá hư."
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cho nên căn bản vẫn không tìm được cách giải quyết.
Hiện tại cô mới phát hiện, những khó khăn mà mình gặp khi ở trong thành phố Z vẫn không đáng là gì, ít nhất cô vẫn tìm được cách giải quyết và có thể dễ đang tiếp thu nó.
Nhưng từ khi đến thành phố A, gặp được những chuyện mà cô chưa hề nghĩ tới, từng cái từng cái đều khiến tâm của cô vô cùng loạn.
" Dì Quế." Nguyên Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi.
" Lòng của cháu có nghi hoặc muốn được cởi bỏ, cháu muốn gặp anh Tu Triết, nếu dì không an tâm, có thể đi cùng cháu."
" Chuyện này..." Dì Quế do dự.
Nguyên Nguyệt Nguyệt bắt lấy cánh tay của dì Quế," Giúp cháu đi mà."
Dì Quế bất đắt dĩ, gật đầu một cái, mở cửa ra.
Thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt, Bùi Tu Triết lập tức chạy tới, "Nguyệt Nguyệt! Như thế nào? Em không sao chứ? Bọn họ có làm khó dễ gì em không?"
Hô hấp của Nguyên Nguyệt Nguyệt có chút vội vàng, cô nhìn Bùi Tu Triết, không bỏ sót bất cứ biểu hiện gì trên mặt anh.
Anh vẫn điển trai như cũ, mày kiếm gắt gao mà dừng ở một chỗ, đôi mắt chứa nồng đậm lo lắng.
Bộ dáng quan tâm như thế này, căn bản là không thể giả vờ.
" Anh Tu Triết." Cô nhẹ giọng," Em không sao"
" Vậy là tốt rồi!" Bùi Tu Triết thở ra một hơi thật dài," Em không nhận điện thoại của anh, anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện,"
Nguyên Nguyệt Nguyệt nhìn dì Quế, lại nhìn về phía Bùi Tu Triết, cùng anh giữ vững chút khoảng cách, lại nói," Anh Tu Triết, anh ngồi xuống trước đã, em có vài chuyện muốn hỏi anh."
Bùi Tu Triết không tán đồng mà lắc đầu, có đi Quế ở đây, anh cho rằng không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.
Nguyên Nguyệt Nguyệt lại cố chấp như cũ.
Trừ việc đóng giả chị gái ở đây, còn những việc khác, cô đều có thể nói rõ ràng.
Cô ngồi xuống trước, sau đó bảo Bùi Tu Triết cũng ngồi đi
"Ta đi pha trà." Dì Quế nhẹ giọng.
Nếu như chuyện này không muốn cho bà nghe, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không nói ra, nếu là chuyện bà có thể nghe thì có thể bà cũng đã hiểu sơ rồi.
Đối với thiếu phu nhân, bà hoàn toàn tin tưởng.
Nhìn bóng dáng của dì Quế, Nguyên Nguyệt Nguyệt tâm tình càng thêm phức tạp, tuy nhiên sự tin tưởng này lại làm cho cô cảm thấy ấm áp.
"Nguyệt Nguyệt." Bùi Tu Triết nhẹ nhàng dùng một câu kéo về sự chú ý của cô," Đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Nguyệt Nguyệt lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nắm chặt nắm tay, làm tư thế chuẩn bị, mới dò hỏi,"Em muốn hỏi một chút về cách nhìn của anh đối với loại chuyện này."
Ánh mắt Bùi Tu Triết thoáng chốc trở nên ảm đạm, vô lực mà rủ mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm:" Là anh không tốt."
" Anh Tu Triết..."
" Anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, vì cái gì mỗi lần xảy ra chuyện đều là cùng anh có quan hệ." Anh dùng một quyền đập lên ghế sopha, "Chính anh cũng bắt đầu hoài nghi, có phải hay không anh đã sơ ý để lộ tin tức gì ra bên ngoài."
Khoé môi Nguyên Nguyệt Nguyệt có chút xấu hổ mà ngoéo một cái, cô không biết hiện tại mình nên tin tưởng cái gì đây.
Nhưng mỗi lần bên cạnh Bùi Tu Triết, lại luôn cảm thấy như có một bức tường vô hình chặn ngang, mặc dù là đối diện mắt anh, cũng không tài nào hiểu được.
" Anh sẽ đi tìm người chụp ảnh gửi dự thi, trả lại trong sạch cho chúng ta." Bùi Tu Triết khẳng định ra tiếng, "Nguyệt Nguyệt, em cho anh một chút thời gian được không?"
Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu, dò xét hỏi, "Chuyện này, liệu có phải Tiêu Thi Vận....?"
"Tiêu Thi Vận?" Ngữ khí Bùi Tu Triết có chút khiếp sợ.
"Nhưng em lại có cảm giác không phải là do cô ấy làm." Nguyên Nguyệt Nguyệt thở dài.
Rốt cuộc, nếu Tiêu Thi vận vì đại thúc xem cô là tình địch, mà vị tình địch này lại là người đã có gia đình không phải càng không có mối đe dọa nào sao?
Nhưng nếu không phải là Tiêu Thi vận, cô cũng không có khả năng đắc tội người khác!
" Anh sẽ tra rõ." Giọng nói Bùi Tu Triết trở nên ôn nhu, " Nguyệt Nguyệt, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới sinh hoạt của em, mọi việc anh sẽ giải quyết, anh sẽ dùng thời gian nhanh nhất để xử lý hết việc này."
Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu, lần trước khi cô bị vu oan cũng chính là Bùi Tu Triết đã giúp cô xử lý ổn thỏa, lần này, tự nhiên cô cũng sẽ tin tưởng anh.
Cũng không biết là vì cái gì, cô lại cảm thấy trong lòng có chút không yên, phảng phất chuyện này hình như không đơn giản như vậy.
Cô đánh giá Bùi Tu Triết lại một lần nữa, kỳ thật có một vấn đề rất muốn hỏi anh, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không nói ra được.
Cô còn nhớ rất rõ, trước khi đi làm ở công ty, quan hệ của Bùi Tu Triết và Tiêu Thi Vận có chút không tồi.
Lúc ấy cô cảm thấy, Bùi Tu Triết rất thích Tiêu Thi Vận, cho nên liền cắt đứt ý niệm yêu thầm của mình, nhưng không nghĩ đến anh đột nhiên hướng cô mà thổ lộ, nói người anh thích là cô.
Sự thay đổi đến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô bây giờ còn cảm thấy đây là một giấc mộng.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên , Nguyên Nguyệt Nguyệt tiến đến lỗ kính nhỏ để nhìn xem, người tới thế nhưng lại là Nguyên Gia Thật.
Cô hoảng loạn lui về phái sau một bước, cả người đều rùng mình, như là thấy ác quỷ vậy, không dám động đến cái khoá cửa.
" Nguyệt Nguyệt." Bùi Tu Triết nhẹ nhàng vỗ bả vai co, "Đừng sợ."
Sự hoảng loạn in rõ ở trên mặt, Nguyên Nguyệt Nguyệt sao có thể không sợ?
Mỗi lần thấy cha, cô đều có một loại cảm giác chột dạ, sợ hãi....Đó là sự sợ hãi phát ra từ trong xương tủy, từ nhỏ đến lớn, sự sợ hãi kia giống như một viên hạt giống gieo ở trong lòng cô, từ sớm đã mọc rễ nảy mầm, thẩm thấu vào trong từng tấc tế bào của cô, không có biện pháp nhổ tận gốc.
"Có ta ở đây." Bùi Tu Triết nắm thật chặt đôi tay cô, "Anh sẽ bảo vệ em"
"Anh Tu Triết." Nguyên Nguyệt Nguyệt bất đắt dĩ mà thở dài, "Nếu ba của em thấy anh, mọi việc sẽ càng phức tạp?"
Bùi Tu Triết hô hấp cứng lại, rồi lại không có biện pháp phủ nhận việc cô nói là sự thật.
Nguyên Nguyệt Nguyệt gấp đến độ quay qua quay lại cái đầu nhỏ,tâm tư hoàn toàn bị cha mình dọa sợ," Chuyện này làm thế nào mới tốt đây?"
Beta by Dory.
✔22:22, 6 - 9 - 2-18✔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com