Chương 92: Nếu chị gái trở về, cô phải làm sao?
『Edit by Dory ↭ Beta by Vee』
Đến tối cũng không có chuyện gì xảy ra.
Còn khá sớm, Nguyên Nguyệt Nguyệt liền về phòng ngủ, nghĩ đến đại thúc ở cách vách, cô có chút hoang mang, mới lạ, chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, mọi chuyện liền tốt đẹp!
Cô cố ý dậy thật sớm, chạy đến trường học gặp chủ nhiệm trong văn phòng, bỏ một tiết học sáng cộng thêm một bao tiền một ngàn đồng mới lấy được một chỗ ở ký túc xá sinh viên.
Cầm chìa khóa phòng trong tay, khỏi nói cũng biết cô cao bao nhiêu phấn khởi.
Tuy rằng bỏ ra không ít tiền, nhưng chỉ cần không ở chung với đại thúc, cô không tiếc!
Nhận xong giường đệm, Nguyên Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đi ăn cơm thì nhận được điện thoại của Bùi Tu Triết.
Cô lúc này mới nhận ra đã một thời gian rồi không gặp anh.
"Anh Tu Triết?" Nguên Nguyệt Nguyệt ngờ vực, "Anh..."
"Anh đang ở trước cổng trường em." Bùi Tu Triết nhẹ giọng, "Nghe nói khó khăn của công ty là nhớ có em giải quyết, anh mời em ăn cơm, thay lời cảm ơn."
"Không cần không cần." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhanh chóng từ chối, "Anh Tu Triết không cần phải mời em ăn cơm! Hơn nữa, em cũng không giúp được gì cho anh cả, công ty không còn khó khăn nữa chứ?"
"Cửa phía Đông." Bùi Tu Triết cố chấp, "Anh chờ em." Dứt lời, Bùi Tu Triết liền ngắt máy.
Nguyên Nguyệt Nguyệt sững sốt một lát, nắm chặt di động, do dự một lát, liền đi xuống phía cổng Đông.
Quả nhiên, Bùi tu Triết đang đợi trong xe, nhìn thấy cô liền vẫy tay ý bảo cô lên xe.
Nguyên Nguyệt nguyệt đảo mắt xung quanh nhìn thấy có rất nhiều học sinh, tai tiếng giữa cô và đại thúc còn chưa lắng, hiện tại mọi ánh mắt cơ hồ đều đổ dồn về phía cô.
Một khi lên xe, chỉ sợ loại tin đồn bất chính về cô lại càng lan rộng!
Cô đi ngang qua, nhẹ giọng: "Anh Tu Triết, em lát nữa còn có việc bận, không thể cùng anh đi ăn cơm. Anh tìm em có việc gì sao?"
"Nguyệt Nguyệt." Bùi Tu Triết ánh mắt ảm đạm, "Từ ngày anh nói chuyện của chị gái em đến giờ, em luôn tránh anh. Hiện tại, muốn mời em một bữa cơm cũng không được sao?"
"Đương nhiên không phải!" Cô nhanh chóng lắc đầu, "Chỉ là......"
Cô biết giải thích thế nào đây?
Nguyên Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ, cô không thể vì mấy lời nói gièm pha của người khác, mà từ nay thôi kết giao bạn bè!
Huống hồ, đối phương lại là anh Tu Triết, cô làm sao mà từ chối!
Cô cuối cùng đành lên xe, hoảng loạn thấp thỏm, không để ý Bùi Tu Triết đang ôn nhu tươi cười.
"Nguyệt Nguyệt." Bùi Tu Triết nhẹ giọng, "Hy vọng em vẫn như trước đây, xem anh là bạn bè tốt, anh trai tốt, được không?"
Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu, "Anh Tu Triết, anh đừng hiểu lầm, em dạo gần đây tương đối bận, cho nên....."
"Bận cùng người đại thúc của em vun đắp tình cảm sao?" Bùi Tu Triết ngắt lời cô, ngữ khí thâm thúy phức tạp, "Sao em lại không muốn tin tưởng anh, em cảm thấy em và người đó hợp nhau sao?"
Nguyên nguyệt Nguyệt cắn cánh môi, gợi lên một vẻ tươi cười chua xót, "Em với đại thúc không có quan hệ gì."
"Như vậy thì tốt." Bùi Tu Triết xoa nhẹ đầu cô, "Em phải biết rằng, anh sẽ không hại em. Có một số chuyện không tiện nói, em chỉ cần biết ngàn vạn không thể yêu hắn, em hiểu chưa?"
"Tại... tại sao lại vậy?" Nguyên Nguyên Nguyên nghi hoặc hỏi "Anh Tu Triết, anh vẫn luôn nhấn mạnh việc em không được yêu đại thúc, rốt cuộc là vì cái gì?"
Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng trong lòng lại muốn chính đại thúc giải đáp cho cô.
Không phải như bây giờ, qua miệng người khác mà tìm hiểu.
Nếu đại thúc đã không muốn cô biết mà cô lại tùy tiện đi hỏi thăm, như vậy được sao?
Bùi Tu Triết ảm đạm cười, lắc đầu, khe khẽ thở dài, biểu cảm trở nên phức tạp.
"Nguyệt Nguyệt." Anh nhẹ giọng, "Em không thích hợp với những chuyện luẩn quẩn phức tạp, anh hy vọng có thể giữ em ngây thơ như ban đầu trở về chỗ cũ. Thành phố A đối với em mà nói là nơi đầy rẫy tổn thương, không cách nào mang cho em hạnh phúc."
Nguyên Nguyệt Nguyệt há miệng, tưởng anh sẽ nói cái gì, lại cái gì cũng chưa nói!
Thành phố A đối với cô, đúng là không thích hợp.
Cô vẫn luôn bài xích nơi này.
Chỉ là, ở đây một thời gian, cô ngược lại...... có chút thích nghi!
Suy nghĩ đến sau này phải rời đi, xóa sạch mọi kí ức, cô sẽ cứ đi mà không ngoảnh đầu?
Cô hướng thấp đôi mắt, sắc mặt tái nhợt lại buồn bực, nhẹ nhàng thở dài, tâm trạng buồn khổ không có chút chuyển biến tích cực.
Cô không thể quên, bản thân chỉ là thế thân, có bất kì ý niệm tham lam đều đáng xấu hổ.
Một khi cô về lại vị trí Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô liền không có danh phận, không còn gì cả, trở về thị trấn Z như xưa.
Nơi đó không có Ôn gia, không có đại thúc, không có cơ hội làm thực tập sinh phiên dịch.......
Nguyên Nguyệt Nguyệt cùng Bùi Tu Triết đi vào một nhà hàng, hai người tùy ý trò chuyện trời đất hài hòa.
Ôn Cận Thần bên này cố ý đúng giờ tan làm trở về muốn cùng Nguyệt Nhi dùng bữa cơm chiều.
Cô không muốn anh đi đến trường học vì muốn an ổn học tập, anh liền nghe theo không muốn mang lại phiền toái cho cô.
Trở về biệt thự, đợi mãi không thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt trở về, dì Quế nhanh chóng điện thoại dò hỏi sự việc.
Bên này, Nguyên Nguyệt Nguyệt đúng lúc bắt đầu ăn.
Thấy điện thoại của dì Quế, mới phát hiện mình đã quên gọi điện báo trước.
"Dì Quế, thật ngại quá, hôm nay cháu ăn cơm ở ngoài ạ." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng.
Dì Quế nhìn sắc mặt Ôn Cận Thần âm trầm, hỏi lại, "Thiếu phu nhân đi gặp bạn bè ở bên ngoài sao?"
"Cùng bạn bè bên ngoài tùy tiện ăn chút thôi ạ." Nguyên Nguyệt Nguyệt giải thích, "Chờ cơm mước xong cháu sẽ gọi cho dì, cháu có chuyện muốn nói với dì."
"Thiếu phu nhân." Dì Quế nhanh chóng nói lại, "Cô ăn cơm ở đâu?"
Nguyên Nguyệt Nguyệt sắc mặt biến đổi, cầm di động trên tay không khỏi run rẩy, do dự một hồi lâu, mới đưa địa chỉ.
Ngắt điện thoại, Ôn Cận Thần sắc mặt bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt dâng lên một gợn sóng lớn, sẵn sàng cắn nuốt tất cả.
Cô cùng bạn bè ăn cơm?
Hoặc là Bùi Tu Triết, hoặc là Long Tiếu Dung!
Đáng giận!
Anh lần đầu về tan làm sớm chờ cơm, cô lại liền cho một đại bất ngờ?
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đi ăn cùng bạn bè, chuyện này rất bình thường." Dì Quế nhanh chóng hòa hoãn không khí, "Cách làm người của thiếu phu nhân, thiếu gia cũng hiểu rõ mà?"
Ôn Cận Thần đứng dậy, không nói hai lời, cầm chìa khóa xe liền đến chỗ Nguyên Nguyệt Nguyệt.
Anh thật muốn biết, khi bị anh bắt gặp, cô có một tia áy náy nào hay không!
Nguyên Nguyệt Nguyệt đang ăn uống vui vẻ, khi nhìn thấy bóng dáng tiêu sái của Ôn Cận Thần, ánh mắt vui vẻ của cô liền biến mất, bị một nỗi bi thương áp xuống, dùng sức nắm chặt đôi đũa trong tay.
"Càng cắt đứt sớm, càng bớt đau thương." Bùi Tu Triết nhẹ giọng nhắc nhở, "Bằng không, đợi Tư Nhã trở về, em phải làm sao? Nếu để người của Ôn gia biết em là cô dâu giả mạo, cả nhà em đều không tránh khỏi tai ương."
[19:08 14.8.2018 ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com