Duy tâm sở tạo
Hai mươi mấy năm tu hành, tôi khám phá ra rằng: Cái gọi là thành Phật, thành Bồ-tát chẳng qua chỉ để thấy các pháp đúng như chính nó. Wa! Bấy lâu nay, chúng ta không thấy pháp đúng như chính nó sao? Sách thấy là sách, sáng thấy là sáng, voi thấy là voi..., có thứ nào thấy không đúng? Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý vẫn cảm nhận mọi thứ đầy đủ như bao người bình thường khác. Không hề thấy sách thành chó, thấy sáng thành tối, thấy xanh thành vàng... sao có thể bảo là không thấy pháp đúng như chính nó?
Dù thấy đúng như thế, ta vẫn chưa thấy các pháp đúng như chính nó.
Trong một lần tịnh tâm, tôi thấy thân tứ đại của mình không phải là thân xác thịt, nó là thân bảy báu. Thấy, như mình mở to hai mắt thấy thân xác thịt hiện nay của mình, không phải suy luận cũng không phải do quán mà thành như vậy.
Trong một lần tịnh tâm, tôi thấy thân mình chỉ như chiếc bóng, dịch chuyển nhẹ nhàng trong hư không. Không còn thân xác thịt này. Mở mắt mà thấy. Không phải lù mù trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Trong một lần tịnh tâm, tôi thấy không có gì ngoài một tâm sáng choang. Ánh sáng xuất phát từ trán, sáng lần ra, bao trùm tất cả và xác thân này không còn hiện diện. Đúng như kinh Bát-nhã đã nói: "Không mắt, tai, mũi, lưỡi, thân...". Tuy vậy, đó chưa phải là tướng không của các pháp. Vì vẫn còn cái sáng choang trùm khắp để mình cảm nhận.
Vậy thân này là bảy báu hay thân này là xác thịt máu mủ như hiện nay?
Cái thấy nào mới đúng là thấy được bản chất của thân xác thịt này?
Tôi bắt đầu hình dung ra thứ mà kinh luận gọi là "Duy tâm sở tạo". Tâm thế nào, sẽ có thân và cảnh tương ưng thế ấy. Khi tâm thanh tịnh, ta sẽ có thân căn và cảnh giới thanh tịnh. Khi tâm không thanh tịnh, ta sẽ có cảnh giới tương ưng với tâm không thanh tịnh. Điều đó không phải là việc mới lạ. Kinh luận đã nói đến 6 đường, tùy nghiệp mà thác sinh vào sáu đường ấy. Nghiệp là những chủng tử được lưu giữ trong tạng thức, đủ duyên sẽ hiện ra thân căn và cảnh giới của chúng hữu tình."Duy tâm sở tạo" mà Phật nói là như thế. Nhưng để cảm nhận "Duy tâm sở tạo"là gì thì đến lúc đó, tôi mới cảm nhận được ít nhiều. Bởi tin hiểu và trực thấy là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Điều đó có nghĩa, khi chúng ta thấy đúng hình tướng pháp đang có, sáng thấy sáng, tối thấy tối, sách thấy sách, voi thấy voi, không khởi thêm gì trên ấy nữa, thì cũng chưa có nghĩa là đã thấu đượcbản chất thực của vạn pháp. Đây nhấn mạnh mấy từ "bản chất thực", là muốn nói đến thực tướng hay thực tánh của vạn pháp. Dù thấy chỉ là thấy, thấy ở trạng thái hiện lượng thì đó cũng chỉ là cái thấy thanh tịnh hơn cái thấy do phân biệt mà ra, vẫn chưa thoát được vòng duyên hợp của ba thứ căn, trần và thức. Thứ gì còn thuộc duyên hợp, thứ đó chưa phải là thực tướng hay thực tánh của pháp, từ cái thấy cho đến vật được thấy. Thành nói kiến tánh mà còn thấy nhiều thứ quá thì đó là kiến tướng không phải kiến tánh. Và dù không thấy gì nữa, chỉ thấy một khoảng không thì đó là thấy không, không phải thấy tánh. Trung luận phá cái thấy, chính là muốn hiển thực tánh của cái thấy không nằm ở chính hình tướng nó đang có. Những thứ duyên hợp với tướng ấy cũng như vậy.
Nói chung, những gì ta thấy hiện nay đều không ra ngoài nghiệp thức của mình. Không có gì thoát khỏi ba thứ Căn-Trần-Thức của chính ta. Cùng là Trần đó mà Căn khác Thức khác thì Trần có khi cũng thành khác.
Căn khác, như mắt sáng hay mờ, tai lãng hay nghe rõ v.v... Với điều kiện khác nhau như vậy, sự vật đương nhiên phải được nhận biết khác nhau ít nhiều, khi cái thấy của chúng ta vẫn còn lệ thuộc vào chúng.
Thức khác2, là muốn nói đến phần tiềm thức làm nền tảng để 5 thức ngoài hoạt động. Đó là thức thứ 8, thức thứ 7 và Ý thức. Tùy những gì mình đã huân tập trước đây mà thế giới được nhận biết theo cách của riêng mình. Luận nói Nhân duyên biến, là muốn nhấn mạnh những thứ ta thấy hiện nay đều là sản phẩm của những nghiệp nhân mình đã gây tạo trong quá khứ, đủ duyên mà thành cái quả hiện tại. Nghiệp nhân tốt thì thân tướng và cảnh giới tốt. Nghiệp nhân xấu thì thân tướng và hoàn cảnh không tốt. Chúng ta cùng có cảnh giới như nhau vì chúng ta tạo những nghiệp nhân giống nhau. Nhưng tới đó vẫn chưa xong. Ngay nơi thân căn và hoàn cảnh do nhân duyên biến ra đó, những thứ ta đang cảm nhận bằng 5 giác quan như người khác đang cảm nhận, vẫn chỉ là thế giới của riêng mình, không hẳn pháp vốn như vậy. Luận gọi là Phân biệt biến.
Một vài lúc, tôi nhận ra người ta nhìn sự việc không như tôi đã nhìn. Cũng như tôi đã nhìn sự việc không như thiên hạ đã nhìn. Người ta ăn uống rất ngon ở một tiệm chay mà chỉ mới đặt chân vào, tôi đã phải dợn ngược vì thấy mùi tanh vương vãi. Người mà thiên hạ thấy thân thương trìu mến thì tôi lại bắt gặp ở đó một sự dối trá. Thứ tôi nghĩ làm vậy là cần thiết, người ta lại cho làm vậy là ngu. Có những thứ tôi thấy không hề xảy ra, nhưng người ta trao đổi với nhau như nó đã từng hiện diện. Không phải họ lộng ngôn, tôi biết người ta không có ý đó, chẳng qua vì sự việc qua tâm thức của họ trở thành như vậy, và họ nói ra như vậy. Một vài lần, tôi viết một điều gì đó trên Facebook. Tôi viết trong tâm trạng không có đối tượng. Nghĩa là vào lúc đó, trong đầu hiện lên thứ gì thì tôi viết ra thứ ấy, không nhắm vào ai. Bỗng dưng có người nhảy vào la toáng lên rằng sao tôi chỉ trích họ. Hỏi đã biết nhau chưa? Lúc đó mới vỡ lẽ. Chưa từng thấy nhau.Vậy mà bảo thiên hạ chỉ trích mình. Khá nhiều những chuyện tương tự như thế xảy ra. Chỉ bởi tâm thức không đồng mà cái nhìn thành khác. Chúng ta nhìn thế giới qua lăng kính của mình.
Thế giới này, nhìn thì như chung, nhưng vẫn là thế giới của riêng mỗi người. Gặp nhau mà hòa hợp được, không hẳn vì ở đó chỉ xuất hiện những kẻ có trí tuệ. Chỉ là do đồng khí với nhau. Đó là kết quả của cái gọi là đồng quan điểm, định kiến, đồng sự hiểu biết, hay đồng ở mặt tình cảm. Cho nên, có khi mình thấy giảng pháp trái với kinh luận rất nhiều, nhưng thiên hạ theo nghe rất đông. Kẻ chính nhân thì vẫn có người bài bác. Như kinh điển Đại thừa, người thấy rất hay, kẻ thì mang đi đốt sạch. Chẳng qua là đồng khí hay không. Đồng thì tương thuận. Không đồng thì tương nghịch. Người đời thường nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" là vậy.
Dần dà rồi khoa học cũng có thế chứng minh cho người đời thấy rằng, cái gọi là Duy tâm Duy thức mà Phật đã nói không phải là không có căn cứ. Đương nhiên, khoa học chỉ có thể đi rìa rìa mé ngoài cái gọi là Duy tâm Duy thức, không thế thấu được những chỗ đòi hỏi phải là tâm thanh tịnh mới thẩm thấu được.
Tôi được xem một video, với tiêu đề cảnh giác như vầy: "Những gì bạn sắp xem trong đây, có thể là một bước ngoặt quan trọng của đời bạn. Bạn hãy xem cho kỹ vì nó sẽ thay đổi cái nhìn của bạn đối với thế giới vật chất. Tất cả tài liệu trong đây đều là sự thật. Vì nó đã được chứng minh bởi khoa học - Staboy"3.
Nội dung của video nói lên một hiện thực mà người đời đang đối mặt: Hầu hết đều cho thế giới mình đang cảm nhận qua 5 giác quan là thật. Thế giới và con người là thật sự như những gì chúng ta đang thấy, đang nghe, đang cảm nhận. Chúng ta thực thấy có một thế giới bên ngoài độc lập với mình. Nhưng với cái nhìn của khoa học hiện nay, tất cả ngoại cảnh mà ta nhìn thấy đó, thật sự chỉ diễn ra tại một phần khá nhỏ và tối đen ở não sau (trên gáy).
Một đoạn phim bạn đang xem hay một cảnh quan tuyệt đẹp của chân trời, đều đang diễn ra tại vài phân khối vuông này. Khi bạn nói "Tôi thấy", thật ra là bạn thấy kết quả từ tia sáng đưa vào mắt, rồi hình thành trong não bộ qua sự biến đổi thành dòng điện. Khi bạn nói "Tôi thấy" là bạn đang khảo sát dòng điện trong não mình. Não bộ hoàn toàn cách biệt với ánh sáng và bên trong hoàn toàn là bóng tối. Cho nên bộ não không thể tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Giả như trước mắt bạn là một cây nến đang cháy. Và chúng ta thấy có ánh sáng. Khi chúng ta nhìn ánh sáng của cây đèn thì bên trong não bộ hoàn toàn tối mịt. Ánh sáng của cây nến chưa bao giờ tỏa sáng trong não ta. Nghĩa là chúng ta nhìn thấy màu sắc tươi đẹp và chói lọi bên trong não bộ tối om. Điều này áp dụng cho các giác quan còn lại. Âm thanh, xúc giác, vị giác, khứu giác. Tất cả đều nhận từ não tín hiệu dòng điện. Cho nên bộ não, suốt cuộc đời chưa bao giờ thật sự giáp mặt với vật nguyên thủy từ bên ngoài, mà toàn là tiếp nhận bản sao của dòng diện thành hình trong não. Và dẫn dắt sai lầm đến việc chúng ta luôn cho rằng những bản sao copy này là vật chất thật sự bên ngoài. Những dữ kiện này đưa đến những kết luận không thể tranh cãi được: Những gì bạn thấy, rờ mó, nghe qua vật chất, thế giới hay vũ trụ, chỉ là tín hiệu dòng điện trong óc bạn mà thôi.
Khi chúng ta nghe tiếng chim hót của ngoại cảnh, thực tế con chim này không phải bên ngoài, mà là trong não chúng ta. Con chim bạn đang thấy thật ra là tín hiệu của dòng điện trong não. Nếu cắt mạch dẫn điện đó, hình ảnh con chim sẽ biến mất tức khắc. Tương tự tiếng chim hót bạn nghe cũng nằm trong não. Nếu cắt mạch điện đó thì tiếng hót sẽ mất. Nói đơn giản tất cả những gì mà bạn đang nghe và thấy, chỉ là sự phiên dịch của dòng điện từ não bộ... Một người xem sao trên trời, cho rằng mình cách xa hàng triệu năm ánh sáng, vậy mà những vì sao nằm ngay trong anh ta. Nơi trung tâm thị giác của não. Khi bạn xem phim, bạn cho rằng bạn đang ngồi trong một căn phòng. Thật ra là căn phòng đang bên trong bạn. Ngay cả bạn nhìn thấy thân thể mình, thực ra chỉ là hình ảnh đang nằm trong não bạn...".
Có thể chúng ta không am hiểu lắm những gì đã mô tả trong phim, nhưng không thể không nhận được kết luận mà đoạn phim muốn nói: Mọi thứ đều là tín hiệu của dòng điện trong não bộ, không phải là ngoại cảnh mà chúng ta đang cảm nhận trực tiếp như vẫn nghĩ. Khoa học đã dần đưa cái thấy của con người trở về lại bên trong, dù chưa hiển được mặt Duy tâm hay Duy thức của nó.
Chỉ thấy, nghe... thôi, còn chưa thấy pháp đúng như chính nó, huống là trên pháp còn khởi phân biệt, và nhận định vấn đề theo định kiến của riêng mình. Sai lầm chồng chất sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com