Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương8


---

Hàn Dựt vẫn giữ cô ép sát vào kệ hàng, ánh mắt đỏ rực không rời khỏi khuôn mặt run rẩy kia. Lưỡi hắn lướt chậm thêm một lần nữa trên làn da trắng mịn ở cổ cô, để lại một vệt ẩm mát khiến hơi thở cô khẽ dồn dập. Nhưng lần này, hắn không dừng ở cổ.

Bất ngờ, bàn tay ở eo siết chặt, kéo cô sát hơn vào lồng ngực rắn chắc, và môi hắn tìm đến môi cô.

Cái hôn ban đầu lạnh lẽo, gần như cướp đi hơi thở. Nhưng chỉ trong vài nhịp tim, nó trở nên sâu hơn, nặng hơn. Hắn nghiêng đầu, bàn tay đặt ở eo giữ chặt như sợ cô chạy thoát, còn bàn tay kia vẫn chống lên kệ, hoàn toàn giam hãm cô trong vòng tay mình. Lưỡi hắn len vào, quét qua vị ngọt nơi đầu lưỡi cô, mang theo một mùi vị vừa xa lạ vừa nguy hiểm, như thuốc độc ngấm vào mạch máu.

Cô run lên, ngón tay siết chặt vạt áo sơ mi của hắn, muốn đẩy ra nhưng lại bị áp lực của cái hôn và thân hình cao lớn kia nuốt trọn. Mỗi hơi thở của hắn là một luồng khí lạnh, nhưng giữa cái lạnh ấy, lại có một chút nóng bỏng mơ hồ khiến cô choáng váng.

Cái hôn kéo dài như một cuộc xâm chiếm, cho đến khi môi cô hơi sưng lên, hắn mới chậm rãi buông ra. Nhưng không hề cho cô cơ hội lùi lại, Hàn Dựt cúi xuống, bế cô gọn trong vòng tay, bước ra khỏi bóng tối sâu nhất của siêu thị.

Chỉ đến khi vượt qua ranh giới giữa bóng tối và thứ ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, cô mới thật sự nhìn rõ hắn.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo — từng đường nét như được tạc ra từ đá cẩm thạch, sắc bén và lạnh lùng. Vai hắn rộng, lưng thẳng, thân hình cao lớn mạnh mẽ như tường thành. Nhưng làn da… trắng hơn cả cô, trắng đến mức gần như trong suốt, để lộ mạch máu xanh mờ dưới bề mặt.

Ánh mắt hắn… không có đồng tử, chỉ là một màu đỏ rực như máu tươi, sáng lên bất thường giữa gương mặt điềm tĩnh. Sắc đỏ ấy không hề run rẩy, không chớp, như thể đang nhìn xuyên qua cô, vào tận xương tủy.

Cô khẽ nuốt nước bọt, tim đập nhanh. Cảm giác sợ hãi len vào, khiến đôi tay vô thức nắm chặt vạt váy. Nhưng cùng với sợ hãi, trong đáy lòng lại có một thứ cảm giác khác… thứ gì đó khiến cô không thể rời mắt khỏi hắn, dù biết rõ trước mặt là một con quái vật.

Hàn Dựt khẽ cúi đầu, đôi môi vẫn còn vương hơi ấm của nụ hôn vừa rồi, nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt. Trong mắt hắn, nỗi sợ của cô… thật đẹp.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #matthe