Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ tại trong núi này (Hạ)

Author : A Tốn là một tiểu hài tử có độc (阿巽是个有毒的小孩)

----------

Yêu quái Tang x Tu sĩ Trừng.

============

Trên núi Vô Danh chưa từng có yêu quái ăn thịt người nào, có chỉ là một người nam nhân, chờ đợi tình nhân của y, vạn năm luân phiên.

―― Đến từ người tu tiên nào đó không biết tên ghi chép lại.

Sáng sớm, Giang Trừng một thân một mình nhắm mắt đứng ở trên đỉnh ngọn núi, cảm nhận linh khí trong núi từ bốn phía vọt tới.

Còn thiếu một chút...

Giang Trừng phun ra một ngụm khí đục, mở mắt ra, lẳng lặng mà nhìn phương xa, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Cách đó không xa ――

"Ngươi nói sư huynh đều kẹt ở tầng này bao lâu, làm sao mà vẫn luôn không có phi thăng."

"Đúng đấy, vốn là dựa theo suy tính của sư phụ, sư huynh mấy năm trước nên phi thăng, nhưng vẫn xui xẻo một bước như vậy, ngươi nói là tại sao?"

"Nghe sư phụ nói là còn có trần duyên chưa xong, nhưng là người nhà sư huynh đều qua đời mấy chục năm, lại vẫn đứng ở trên núi này, chưa bao giờ gần nữ sắc, trần duyên từ đâu tới?"

"Làm sao ta biết... Nói không chừng là hồi trước phong lưu để lại khoản nợ..."

Hai người tiếng nói chuyện không lớn, nhưng cũng đều bị Giang Trừng nghe được hoàn toàn, từ trên đỉnh ngọn núi hạ xuống, Giang Trừng nhìn hai tên đệ tử vừa nói chuyện nói:

"Chuyện gì?"

Nhìn thấy sắc mặt Giang Trừng không tốt lắm, nghĩ thầm sợ là vưa rồi nói chuyện bị vị sư huynh này của bọn họ nghe được, hai tên đệ tử cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, nói: "Sư phụ nói mời sư huynh đi qua một chuyến."

"Ta đã biết." Nói xong, Giang Trừng bước chân, đang chuẩn bị đi, lại dừng một chút, nói:

"Lần sau loại chuyện như này, một người đến thông báo là được rồi, nhiều người làm chi cho lắm." Nói xong hắn liền đi.

Chờ tới lúc Giang Trừng tìm được sư phụ của hắn, sư phụ của hắn đang đứng ở trong đình viện, nhìn nước trong hồ.

"Sư phụ ngài tìm ta?"

Nghe được giọng nói của Giang Trừng, lão nhân không có trả lời, đưa lưng về phía Giang Trừng, vẫn như cũ nhìn nước trong hồ.

"Ngươi đi Thanh Hà một chuyến, ở nơi đó có thể ngươi sẽ tìm được nguyên nhân vẫn không có đột phá."

"Sư phụ, ngươi..."

"Mau đi đi."

...

Hai người đều trầm mặc hồi lâu ――

"Vâng, đồ nhi lĩnh mệnh."

Ở Giang Trừng đi được một lúc, ở bên cạnh lão nhân xuất hiện một bóng người, nam tử mang một thân quần áo đỏ đen đan xen, tóc dùng một sợi dây đỏ buộc lên, lão nam nhân liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên biến thành một thân nam tử trẻ tuổi mặc bạch y.

"Lam Trạm, ngươi nói Nhiếp Hoài Tang này làm một màn êm đẹp như thế, có thể đem sư muội ta đuổi tới tay sao?" Ngụy Anh nói.

Lam Trạm lắc lắc đầu, tỏ ý hắn cũng không biết.

"Chúng ta cũng chỉ có thể giúp đến đây, còn lại thì xem tạo hóa của y."

"Ừm."

"Ngụy Anh, trở về." Nam tử áo trắng nhìn nam tử mặc áo đen, nói.

"Được."

Giang Trừng nghe theo mệnh lệnh của "sư phụ" hắn đi tới Thanh Hà, tuy là ngự kiếm, lúc đến đó đã là gần đến buổi tối, liền khắp nơi tìm nhà trọ ở lại.

Ban đêm.

"Khách quan, rượu cùng thức nhắm của ngài."

"Ừm."

Giang Trừng rót cho mình một chén rượu đầy, lúc đang định uống, bỗng nhiên, nghe được tiếng nói chuyện của bàn bên cạnh.

Người qua đường Giáp: "Ài ài ài, nghe nói không, con trai của Trương Lão Tam mất tích."

Người qua đường Ất: "Này có là cái gì, đứa con trai kia của hắn khẳng định là không biết đi đâu chơi lêu lổng, không chừng hai ngày nữa thì sẽ trở về."

Người qua đường Giáp: "Lúc này không giống nhau, nguyên bản bọn họ cũng cho rằng qua mấy ngày sẽ trở lại, nhưng là hiện tại đã qua mười ngày, vẫn không có tin tức, nhà bọn họ cũng đã báo quan, nghe nói có người nói nhìn thấy con trai của hắn, hướng về phía núi Vô Danh đi tới."

"Núi Vô Danh? Chính là núi ăn thịt người kia?"

"Đúng vậy."

...

Núi Vô Danh là sao...

Đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, Giang Trừng đem tiền đặt ở tại trên mặt bàn, liền đi trở về phòng.

Ngày thứ hai.

Giang Trừng đi tới dưới chân núi Vô Danh, nhíu nhíu mày.

Trước mắt có một cái sơn đạo, cùng con đường lúc đầu hoàn toàn không phù hợp, loại cảm giác này lại như là ――

Tựa như là đặc biệt vì hắn mở ra một con đường.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc, cuối cùng Giang Trừng vẫn là quyết định đi dọc theo con đường này.

"Ngươi đến rồi! Lần này qua rất lâu."

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng người, nhìn người trước mắt, Giang Trừng nhíu mày.

Yêu khí...

Người trước mắt rất là nhiệt tình, càng không ngừng hướng Giang Trừng nói các loại câu chuyện, còn lôi kéo Giang Trừng đi uống rượu.

Mà toàn bộ hành trình Giang Trừng đều không có trả lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn y.

Bởi vì hắn biết, "người" trước mắt này là yêu quái, hắn đã biết kết cục của y, cho dù hắn cũng không ghét người trước mắt, thậm chí, đối với y lại có thiện cảm khó hiểu, nhưng không biết làm thế nào ――

Người và yêu khác con đường.

"Ta cuối cùng cùng ngươi nói một câu chuyện xưa có được hay không?"

Giang Trừng không có lên tiếng trả lời, lẳng lặng nhìn y.

Đột nhiên hắn trông thấy "người" kia đi về phía hắn, trước sau mỉm cười.

Muốn lộ ra bộ mặt thật sao... Tại sao, ta lại có chút thất vọng.

Giang Trừng rút ra Tam Độc, chỉ vào Nhiếp Hoài Tang.

Nhưng mà cho dù như vậy, Nhiếp Hoài Tang mặc nhiên không có dừng bước lại.

Y muốn chịu chết!

Hắn vội vàng thu tay về, nhưng mà vẫn là chậm một bước...

Tam Độc đâm vào trong thân thể "người" trước mắt này.

Giang Trừng trợn to hai mắt, hắn nhìn thấy tay "người" trước mắt bám vào trên mặt của hắn ――

"Nhớ kỹ tên của ta, ta tên Nhiếp Hoài Tang, một ――"

"Một người nam nhân yêu ngươi vạn năm."

Đột nhiên, có thứ gì tràn vào trong đầu của hắn, đó là ký ức.

Giang Trừng ngồi xổm xuống, ôm đầu, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Lượng lớn ký ức tràn vào đầu óc của hắn, đầu của hắn cảm giác muốn nổ tung.

Mà khi hắn làm rõ những ký ức này, ngẩng đầu lên, trên mặt đã che kín nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com