Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

A typical oblivious North

North một người vô tâm điển hình

“Shiaaaaaa, tệ thật!” Tôi hét lên, bật dậy, tim đập thình thịch vào lồng ngực. Mắt tôi liếc nhìn những con số đỏ rực trên đồng hồ treo tường – Chết tiệt, tôi ngủ quên mất!

Không chút do dự, tôi bật dậy khỏi giường, suýt vấp phải chiếc túi tôi bỏ quên trên sàn nhà đêm qua. Tôi hoảng loạn chạy như bay vào phòng tắm, cởi phăng chiếc áo sơ mi. Những tia nước lạnh buốt từ vòi sen dội vào người tôi như một cái tát, nhưng chẳng còn thời gian để phàn nàn nữa. Tôi kỳ cọ người với tốc độ kỷ lục, dầu gội gần như trôi tuột khỏi tóc khi tôi cuống cuồng chạy ra ngoài, vớ lấy chiếc quần jeans và áo hoodie đầu tiên tôi tìm thấy.

Chìa khóa. Điện thoại. Ví. Đi thôi!

Tôi chạy như bay xuống cầu thang, đôi giày thể thao của tôi gần như không chạm vào bậc thang. Nhưng ngay khi tôi vừa đến cửa, chuông điện thoại đã kêu lên dữ dội.

Tôi rên rỉ. Biết chắc rằng ai đang gọi đến

Tôi hít một hơi thật sâu và trả lời.

“Oh, Ter,” tôi nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh trong khi lấy lại hơi thở.

“Ai North! Saaatt!  Mày đang làm cái quái gì thế?! Hôm nay mày phải đến đón tao chứ! Tao đã đợi ở sân bay ba mươi phút rồi!” Giọng the thé của Ter vang lên qua loa, gần như làm tôi điếc cả tai.

Bụng tôi thắt lại. Ôi, chết tiệt.

“Ôi... xin lỗi! Tao không cố ý để mày đợi!” Tôi vội vã chạy xuống lối đi riêng, loay hoay tìm chìa khóa khi với lấy xe của Ger – chiếc xe tôi đã mượn chỉ để đón Ter.

“Khoan đã – đừng nói với tao là mày lại chơi game online nữa nhé,” Ter bảo.

Tôi nhăn mặt. Trúng tim đen.

“Không, không! Tao chỉ ngủ quên sau khi làm xong bài tập thôi,” tôi nói dối một cách nhẹ nhàng, hy vọng anh ấy sẽ không hỏi thêm. Nếu tôi thừa nhận rằng thực ra tôi đã chơi game với Nao và Ger đến tận 4 giờ sáng, Ter sẽ giết tôi mất

“Ouuhhh... Mày đang trên đường đến à?”

“Ừ! Cúp máy đây – Tao lái xe đây!”

Tôi ném điện thoại lên ghế hành khách và nhấn ga.

Ter đã đi thăm gia đình anh ấy ở LA trong vài ngày, và tôi đã hứa sẽ đón cậu ấy khi cậu ấy trở về. Vừa đến khu vực đến, tôi đảo mắt khắp đám đông đang chờ, tìm Ter. Chẳng mấy chốc đã tìm thấy anh ấy – dáng người nhỏ nhắn của anh ấy đang cúi gằm mặt vào điện thoại, một tay nắm chặt quai vali.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của tôi không phải là bạn cùng phòng của tôi.
Mà là một nhóm bốn anh chàng đẹp trai đến nực cười đang đứng gần đó.

Họ nổi bật ngay giữa đám đông. Cao ráo, nổi bật, toát lên vẻ tự tin khó cưỡng, trông họ như vừa bước ra từ trang bìa của một tạp chí danh tiếng nào đó. Trang phục được may đo tỉ mỉ, dáng vẻ tự nhiên, và tiếng cười thích thú khiến họ trông như đang quay một cảnh phim ngay giữa sân bay.

Ngay cả đám đông xung quanh cũng bị mê hoặc. Các cô gái công khai chụp ảnh lén, thậm chí một số chàng trai còn liếc nhìn họ với ánh mắt ghen tị.

Tôi mỉm cười và bước tới chỗ Ter, người vẫn chưa hề biết đến sự có mặt của tôi.

Tôi vỗ nhẹ vào gáy cậu ấy.

“ ối, chuyện gì vậy” cậu rên rỉ.

“Mày bận chảy nước miếng khi nhìn mấy gã đó đến nỗi không hề để ý đến tao luôn.”

“Tao KHÔNG hề chảy nước dãi! Chỉ... đang hiêm ngưỡng khung  cảnh thôi,” cậu đáp trả, mặt đỏ bừng.

“Hừm... đang chiêm ngưỡng à? Với tao thì trông giống như đang nhìn chằm chằm hơn.”

“Ồ hổ, im đi! Và nói cho rõ nhé, mọi người ở đây cũng đang nhìn họ đấy.”

Tôi liếc nhìn xung quanh và nhận ra cậu ấy nói đúng – hầu như mọi người xung quanh đều lén nhìn nhóm người kia. Một số cô gái thậm chí còn chụp ảnh và cười khúc khích.

“Khoan đã... sao mọi người lại nhìn họ chằm chằm thế? Họ là thần tượng K-pop à?” Tôi hỏi khi đang chất hành lý của Ter lên xe.

Ter thở hổn hển một cách kịch tính, khiến bạn nghĩ rằng tôi vừa mới xúc phạm tổ tiên của cậu ấy.

“North, đồ ngốc. Cậu thực sự không biết họ là ai sao?!”

Tôi chớp mắt. Cái gì.

Ter rên rỉ, giơ hai tay lên trời trước khi ôm chặt ngực một cách kịch liệt.

“Ugh! Đây chính là chuyện xảy ra khi bạn chỉ chơi game online! Bốn anh chàng đó là Alpha Elite năm ba của Khoa Y! Họ gần như là thần linh của trường đại học chúng ta – thậm chí là của cả nước!”

Ter đảo mắt một cách kịch tính trước khi nhảy vào ghế hành khách.

“Thần thánh?” Tôi lặp lại, không mấy ấn tượng.

Ter nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thất vọng.

“Ai North, tao mệt với mày thật đấy .”

Ter đã dành toàn bộ thời gian trên xe để thuyết giảng cho tôi về bốn “Alpha Y học” khét tiếng.
“Được rồi, nghe này! Bốn Alpha Y khoa cực kỳ nổi tiếng, quyền lực và giàu có. Họ xuất thân từ những gia tộc danh giá nhất cả nước. Họ không chỉ điển trai mà còn tài năng, mạnh mẽ và thông minh một cách đáng kinh ngạc.”

Tôi nhìn Ter đỏ mặt trong khi nhiệt tình nói về họ

“Họ được chia thành hai loại: The Prince Charming’s và The Troublemaker Heartthrobs

“Khoan đã... giờ còn có danh mục nữa à?” Tôi trêu chọc và nhận được một cái vỗ nhẹ vào cánh tay.

“Im lặng và nghe đây! Đầu tiên, chúng ta có The Prince Charming. P’ Tonfah Patsapon được mệnh danh là Thiên tài tốt bụng. Anh ấy cực kỳ thông minh, tốt bụng và dễ gần hơn hẳn những người khác. Anh ấy chơi tennis và xuất thân từ một gia đình bác sĩ lâu đời. Gia đình anh ấy sở hữu hầu hết các bệnh viện, hiệu thuốc và cơ sở nghiên cứu y khoa trong và ngoài nước.”

“Sau đó, còn có P’ Hill Ponlawit – The Perfect Prince.”

Ter càng đỏ mặt hơn khi chỉ cần nhắc đến tên anh ấy.

“Anh ấy không chỉ là một quý ông; anh ấy là một người đàn ông hoàn hảo. Anh ấy là Chủ tịch Hội Sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ, và là đại diện của trường trong nhiều cuộc thi khác nhau. Gia đình anh ấy sở hữu những khách sạn, khu nghỉ dưỡng sang trọng và công ty kinh doanh trang sức hàng đầu cả nước. Anh ấy thông minh, tinh tế, và chỉ cần một nụ cười ngọt ngào của anh ấy, mọi người sẽ ngất ngây.”

Tôi nhìn Ter với ánh mắt thấu hiểu. “câu thích anh ấy, phải không?”

Cậu ấy hắng giọng một cách ngượng ngùng. “Ờ... thôi, tiếp tục nào!”

“Tiếp đến, chúng ta có Troublemaker Heartthrobs – những chàng trai hư được cho là thay bạn gái nhiều hơn là thay quần áo.”

“Đầu tiên, phải kể đến P’ Arthit Anupart – Kẻ Liều Mạng. Anh ấy là người khỏe nhất, đội trưởng đội bóng đá và là thủ lĩnh câu lạc bộ leo núi. Anh ấy mê mẩn các môn thể thao mạo hiểm như đua xe, mô tô địa hình, nhảy dù và nhảy bungee. Gia đình anh ấy về cơ bản sở hữu toàn bộ ngành công nghiệp thực phẩm và bán lẻ của đất nước, bao gồm các chuỗi cửa hàng tạp hóa lớn và các mặt hàng nông sản xuất khẩu.”

“Và cuối cùng chúng ta đến với người giàu nhất trong số họ... P’ Johan Ratchata.”

Giọng Ter nhỏ dần thành tiếng thì thầm, và tôi có cảm giác lạnh sống lưng.
“Người ta gọi anh ta là Kẻ Phá Hoại Trái Tim – một Casanova chính hiệu. Anh ta chơi trong đội bóng rổ với P’ Hill, luôn được các cô gái vây quanh, nhưng khi buồn chán, anh ta lại gạt họ sang một bên. Kỳ lạ thay, chẳng ai trong số họ có vẻ bận tâm. Anh ta là người ít nói, nóng tính, và nếu bạn làm anh ta phật ý... thì tốt nhất là nên thu dọn đồ đạc và lên núi sống. Người ta nói anh ta rất tàn nhẫn khi bị khiêu khích.”

“Gia đình anh ấy sở hữu MỌI THỨ - tài chính, đầu tư, giải trí, viễn thông, công nghệ thông tin, trò chơi điện tử, xe sang, du thuyền, máy bay, trung tâm mua sắm... thậm chí cả doanh nghiệp thịt và gia cầm lớn nhất thế giới. Không ai dám động đến anh ấy.”

“Ồ... vậy là về cơ bản, họ giàu có, quyền lực và được mọi người yêu mến. Hoàn toàn trái ngược với chúng ta,” tôi lẩm bẩm.

Ter gật đầu. “Chính xác, và mày đang nói với tao là mày chưa bao giờ nghe nói đến họ sao?!” Ter vỗ vào cánh tay tôi.

Tôi chỉ nhún vai. “Nghe giống như một đám con nhà giàu hư hỏng vậy.”

Ter thở hổn hển. “Mày muốn chết à.”

Khi chúng tôi tiếp tục lái xe trở về ký túc xá, Ter không ngừng kể về họ, đặc biệt là P’ Hill.

Tôi nhếch mép cười, liếc nhìn Ter. “Vậy... mày phải lòng P’ Hill từ khi nào?”

Phản ứng đến ngay lập tức. Má Ter ửng hồng. Tay vung loạn xạ. Và một cái túi hung hăng đập thẳng vào vai tôi.

“Aii North! Im đi!” Ter rên rỉ, cau mày nhìn tôi.

Tôi bật cười, né đòn tấn công tiếp theo của cậu ta. “Thôi nào, mày cứ lảm nhảm về anh ta mãi thế.”

Ter thở phì phò, khoanh tay lại. Những ngón tay cậu ấy lơ đãng mân mê quai túi.

“Còn nhớ buổi định hướng của chúng ta vào năm nhất không, khi tao bị nhốt trong thư viện vì cơn bão không?” Ter hỏi nhẹ nhàng.

Tôi gật đầu. “Ừ, mày nói mày ở lại đó để trú ẩn mà.”

Ter do dự một giây rồi cắn môi. “Ừm... Nhưng tao không ở một mình.”

Tôi nhướn mày. “Ý mày là sao?”

Cậu ấy quay về phía cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mơ màng.

“P’ Hill đã ở cùng tao.”

Tôi gần như đạp phanh.

Cái gì.

“Cậu bị kẹt trong thư viện... với P’ Hill?! Và giờ cậu mới kể cho tớ nghe sao?!”

Ter càng đỏ mặt hơn, lấy tay che mặt. “Chuyện nhỏ thôi mà!”

“Không đời nào!” Tôi trợn mắt nhìn cậu. “Kể cho tớ nghe mọi chuyện đi.”
Ter thở hắt ra một hơi thật mạnh, như thể đang trong một bộ phim tình cảm lãng mạn. “Được rồi, được rồi! Trong tuần đầu tiên đi học, trời bắt đầu mưa như trút nước. Tớ chạy đến thư viện để chờ mưa tạnh, nhưng rồi cơn bão càng lúc càng dữ dội, và trước khi tôi kịp nhận ra thì điện đã mất... và cửa thì khóa chặt.”

Tôi nhăn mặt. “Chết tiệt, nghe có vẻ đáng sợ quá.”

Ter gật đầu. “Trời tối đen như mực, và tớ đang hoảng loạn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói hỏi, ‘Em ổn chứ?’”

Dừng một lúc.

Ter ôm ngực đầy kịch tính. “North, tớ thề với cậu, linh hồn tớ đã rời khỏi thể xác khi tớ quay lại và thấy P’ Hill đang đứng cạnh tớ.”

Tôi khịt mũi. “Vậy anh ta đã làm gì? Ôm cậu vào lòng và thì thầm, ‘Em đã có anh rồi, tình yêu của anh à?’’

“Im đi!” Ter đẩy tôi ra nhưng cậu ấy vẫn mỉm cười.

“Anh ấy thật tốt bụng,” Ter nói tiếp, giọng lại dịu dàng. “Anh ấy trấn an tớ, nói rằng chúng tớ chỉ cần chờ cứu hộ. Anh ấy còn cho tớ mượn áo khoác vì tớ quên mang theo và đang run rẩy.”

Tôi liếc nhìn cậu, thấy ánh mắt cậu lấp lánh khi nhớ lại chuyện đó.

“Chúng tớ ngồi đó hàng giờ, chỉ nói chuyện. Anh ấy hỏi về quê hương tớ, món ăn yêu thích của tớ, điều tớ muốn làm ở trường đại học. Và anh ấy thực sự lắng nghe. Không chỉ gật đầu, mà là thực sự lắng nghe.”

Ter thở dài buồn bã. “Đêm đó, tớ đã yêu anh ấy say đắm.”

Tôi cười toe toét. “Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó? Anh ấy có thú nhận tình yêu bất diệt của mình không?”

Biểu cảm của Ter lập tức sa sầm.

“...KHÔNG.”

Tôi chớp mắt. “Khoan đã, cái gì cơ?”

“Vài ngày sau, tớ ại gặp anh ấy ở thư viện. Tớ rất phấn khích – tớ nghĩ có lẽ anh ấy sẽ nhớ ra tớ.” Ter bật ra một tiếng cười khẽ, buồn bã. “Vậy nên, tớ mỉm cười với anh ấy... nhưng anh ấy chỉ lướt qua tớ như thể tớ vô hình.”

Tôi cau mày. “Chết tiệt... tệ quá.”

“Ừ.” Ter vân vê gấu áo hoodie. “Lúc đó tớ mới nhận ra rằng với anh ấy, tớ có lẽ chỉ là một sinh viên năm nhất nào đó mà anh ấy giúp đỡ. Có lẽ anh ấy đã quên tớ ngay khi rời đi.”

Ter gượng cười. “Nhưng giờ tớ đã chấp nhận rồi. Anh ấy là một Alpha, còn tớ chỉ là một học sinh bình thường. Tớ sẽ chỉ ngưỡng mộ anh ấy từ xa, như bao người khác thôi.”

Tôi thở dài và đưa tay xoa đầu cậu.

“Ter, tình yêu của cậu thật vô vọng.”
Ter rên rỉ, tát tay tôi ra. “Ồ, thôi đi!”

Nhưng cậu vẫn mỉm cười. Dù lòng có chút đau nhói, cậu vẫn yêu cảm giác yêu một ai đó – dù chỉ là từ xa.

“North, North_Aii North!! Chúng ta sắp muộn rồi!”

Tôi rên rỉ khi có thứ gì đó – hay đúng hơn là ai đó – bắt đầu lắc tôi như lắc một con búp bê vải.

“Ouuummmffff...” Tôi càu nhàu, vùi mặt sâu hơn vào gối.

Nhưng Ter vẫn không ngừng thúc giục. “Dậy đi! Nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi!”

Tôi mở một mắt và nheo mắt nhìn cậu ấy trước khi lười biếng quay về phía đồng hồ treo tường.

“Aiii, Ter...” Tôi rên rỉ. “Mới 7:30 sáng thôi mà. Lớp đầu tiên của tao phải đến 10 giờ mới vào học.”

“Ừ, tớ đã đăng ký một lớp học tự chọn, nhớ không? Lớp học bắt đầu lúc 8:30, và tớ cần cậu đưa tớ đến khoa hôm nay.”

“Này,” tôi lẩm bẩm, lăn người nằm ngửa ra. “Sao thế? Bình thường cậu đâu có nhờ tớ chở đến trường.”

Ter ngập ngừng rồi bĩu môi. “Tớ cần giúp lấy vài thứ trên đường đi. Tớ không thể tự làm được... Làm ơn đi, North.”

Cách cậu ấy kéo dài tên tôi bằng giọng điệu rên rỉ khiến tôi muốn đá cậu ra khỏi cửa sổ.

“Ôi, được rồi,” tôi rên rỉ, lê mình ra khỏi giường và lê bước về phía phòng tắm như một thây ma sắp chết.

Sau khi đưa Ter đến Khoa Kỹ thuật, tôi quyết định ghé vào một quán cà phê gần trường để giết thời gian trước khi vào lớp.

Vừa bước vào, tôi đã bị choáng ngợp bởi mùi thơm nồng nàn của cà phê và bánh ngọt mới nướng. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì đây chính xác là những gì tôi cần để tỉnh táo.

Cần phải thức dậy đúng cách.

Nhưng rồi tôi chớp mắt.

Nơi này đã chật cứng.

Tôi liếc nhìn đồng hồ. 8:10 sáng.

“Mới hơn 8 giờ sáng mà đã đông khách rồi sao? Thực đơn của họ chắc phải tuyệt vời lắm nhỉ,” tôi lẩm bẩm, đảo mắt nhìn đám đông.

Sau khi gọi món frappe trà xanh thêm kem tươi yêu thích của mình , tôi bắt đầu tìm chỗ ngồi.

Chỉ có một vài chỗ trống.

Ở góc bên phải của quán cà phê, một nhóm thanh niên ngồi cùng nhau, chăm chú đọc sách. Họ hầu như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc lật trang.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ...

Không có ai khác ngồi gần họ cả

Mặc dù quán cà phê đông đúc, những chiếc bàn xung quanh họ vẫn trống một cách đáng ngờ.

Tôi cau mày. Kỳ quặc.

Bỏ qua chuyện đó, tôi đi đến một góc trống ngay cạnh bàn của họ và ngồi xuống thở dài.
Tôi hầu như không để ý đến những lời thì thầm xung quanh mình.

Học sinh liếc nhìn nhau. Một số tỏ vẻ ngạc nhiên. Những người khác thì thầm.

Tôi không để ý đến tất cả, chỉ tập trung vào việc lướt điện thoại.

Tôi không hề biết rằng mình vừa vô tình bước vào vùng nguy hiểm.

Ngồi ở bàn bên cạnh tôi, Arthit cười nhếch mép.

“Hoặc là cậu ta không biết chúng ta là ai, hoặc là cậu ta thực sự rất dũng cảm,” Arthit lẩm bẩm, nghiêng đầu về phía tôi.

Johan, người đang lướt qua cuốn sách của mình, cuối cùng cũng ngước lên.

Đôi mắt đen của anh ta nhìn thẳng vào tôi – cậu bé đã dám ngồi gần nhóm của họ như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi đang mỉm cười nhìn điện thoại, dường như đang mải mê trò chuyện. Hoàn toàn không để ý đến sự chú ý.

Sau đó, ánh mắt của Johan dừng lại.

Một mặt dây chuyền ngọc bích đen nhỏ hình bán nguyệt nằm gọn trên cổ tay tôi.

Lông mày anh hơi nhướng lên, có điều gì đó khó hiểu thoáng qua trên nét mặt anh.

Những ngón tay đang cầm bút của anh bỗng siết chặt lại.

Một nụ cười chậm rãi, đầy ẩn ý hiện lên trên môi anh.

Tonfah, người vẫn đang quan sát, thúc nhẹ vào Hill.

Hill quay sang Johan, cau mày. “Mày biết cậu ấy à?”

Johan, trong giây lát mất cảnh giác, liền hướng mắt về phía bạn bè mình.

Ánh mắt đầy mong đợi của họ xoáy sâu vào anh.

Anh ta ngả người ra sau ghế, toát ra vẻ lười biếng, khó gần như mọi khi.

“Có lẽ vậy,” anh lẩm bẩm.

Hill nheo mắt nhìn anh ta nhưng không tiến xa hơn.

Tuy nhiên, ngay khi Johan quay lại với ghi chú của mình, ánh mắt anh vẫn vô tình hướng về phía North.

Tối hôm đó, Johan đứng cạnh sân trường, áp điện thoại vào tai.

Giọng điệu của anh ta sắc bén và lạnh lùng.

“Được,” anh ta nói, giọng nghẹn lại. “Lấy đoạn phim giám sát từ quán cà phê.”

Có một khoảng lặng trước khi anh cúp máy.

Anh quay lại phía băng ghế nơi bạn bè anh đang ngồi, xem Arthit tập bóng đá.

Hill, người đã quan sát anh ta suốt thời gian qua, nhướng mày.

"Tại sao?"

Nụ cười của Johan càng thêm tươi tắn.

Ánh mắt của Hill trở nên sắc bén hơn.

"Có phải là cậu ấy không? Cậu nhóc hồi đó ấy à?"

Johan cười khúc khích, lắc đầu. Trời ơi, Hill nhớ hết mọi thứ.

Tonfah và Hill trao đổi ánh mắt hiểu ý, vẻ tự mãn hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Vậy thì sao? Bây giờ thì sao?" Tonfah thúc giục.
Johan ngả người ra sau, tay gối sau đầu. Ánh mắt anh hướng về phía bầu trời, nhưng nụ cười nhếch mép vẫn còn trên môi.

"Chúng ta sẽ xem."

Đôi mắt đen của anh ánh lên điều gì đó khó hiểu.

Một cái gì đó nguy hiểm.

Một cái gì đó hấp dẫn.

Chuyện này...sẽ rất thú vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com