CHƯƠNG 819 : VỜ LỜ! ĐẾN KỊP LÚC QUÁ ĐẤY!
"Còn chưa tới giờ nữa sao? Tôi có tính giờ đây..." Cô nữ phụ kia đưa mắt nhìn di động, "Ồ, sắp tới rồi, còn mười giây... chín giây... tám giây......"
Ninh Tịch ôm lấy đầu, "Cái đó..... tôi..."
Tôi nhận thua!
Cái quái gì thế, cô trực tiếp nhận thua uống rượu còn không được sao?
Chỉ là, hai chữ nhận thua cô còn chưa kịp nói ra, thì cánh cửa kim loại nặng trịch đột nhiên từ bên ngoài chậm rãi được đẩy ra...
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên cửa chính kia, trong mắt tràn đầy sự tò mò hóng hớt...
Đệch! Cuối cùng cũng có người vào!
Khách đi nhầm? Anh chàng say rượu nào đó? Người phục vụ? Hay là thành viên của đoàn làm phim khoan thai tới muộn?
Cái đầu tiên thấy được là những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đặt trên tay nắm cửa, tầm mắt theo ngón tay hướng lên trên, là một cái khuy măng sét obsidian nhỏ nhắn sang trọng, cà vạt màu xám đậm...... Cuối cùng, rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người đàn ông đó...
Đường nét sắc sảo, lông mày đen nhánh rậm rạp, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, là khuôn mặt được chạm khắc cực kì tinh xảo bởi sự ưu ái của Thượng đế.
Trong ánh đèn mờ ảo đung đưa của căn phòng và không khí hỗn tạp bẩn thỉu, người đàn ông giống như một cơn gió đến từ vùng đất băng tuyết, đôi mắt trong veo, khí chất lạnh lùng, lặng lẽ đứng đó, ánh mắt khẽ động, quét qua tất cả mọi người ở đây, ánh mắt không hề có ý gì nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, không dám nhìn thẳng.
Chỉ có người ở vị trí cao mới có được uy áp như thế này.
Nhìn người ở cửa, mắt Ninh Tịch chớp chớp, lại chớp lần nữa, cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác......
Boss đại nhân???
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng đều ngây ngẩn cả người, người đàn ông này là...... ai?
Quách Khải Thắng và Vương Thái Hòa đương nhiên là biết người này, chỉ là bởi vì không nghĩ tới anh sẽ đến nên kinh ngạc tới ngây ngẩn cả người.
"Anh..." Lục Cảnh Lễ đang cầu nguyện bên này thì thấy người đứng ở cửa, thiếu chút nữa vui mừng quá mà khóc.
Vờ lờ! Đến cũng quá đúng lúc đi!
May quá may quá, cái mạng nhỏ này được bảo toàn rồi!
Giang Mục Dã sửng sốt một lúc, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, có điều, sắc mặt cũng giãn ra vài phần.
Như vậy...... Ninh Tịch cũng sẽ không phải khó xử nữa......
Những người đang đắm chìm trong khí thế của người đàn ông và người không biết chân tướng sau khi nghe tiếng "anh" từ miệng Lục Cảnh Lễ liền bừng tỉnh.
Cái gì?
Anh?
Lục Cảnh Lễ vừa gọi người đàn ông kia là gì?
Người này là anh trai Lục Cảnh Lễ? Vậy chẳng phải là...... Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị, Lục Đình Kiêu?!
Đạo diễn bọn họ hình như đêm nay cũng mời ngài ấy tới, nhưng mà, không phải là không mời được sao?
"Anh, anh đến rồi! Mau vào đi!" Lục Cảnh Lễ chạy nhanh qua đó, đón tiếp Lục Đình Kiêu vào phòng.
Đạo diễn cùng nhà làm phim cũng đều phản ứng rất nhanh, nơm nớp lo sợ bước lên đón tiếp, "Lục tiên sinh, ngài bận rộn như vậy, thật không ngờ đêm nay ngài sẽ đến!"
"Thật là quá vinh hạnh! Mời vào, mời vào!"
Vờ lờ thật! Đúng là Lục Đình Kiêu kìa!
Nhưng cũng khó trách, trừ Lục Đình Kiêu ra, còn ai có thể có cái khí thế như vậy chứ...
Người đầu tiên tiến vào thế nhưng lại là Lục Đình Kiêu......
Trong chốc lát, mọi người không biết làm gì nhìn nhau, thần sắc khó tránh khỏi đều có chút quỷ dị.
Ninh Tịch này...... cũng quá xui xẻo đi!
Lần thứ nhất là Tô Diễn, lần thứ hai lại càng thảm hơn, thế mà lại là Lục Đình Kiêu!
Kết quả này không cần hỏi cũng biết, khẳng định là bị đối phương thẳng thừng từ chối đi! Không biết chừng còn sẽ bởi vì chuyện này mà cô bị cho rằng là cố ý tiếp cận, gây ra ác cảm cũng nên...
HẾT CHƯƠNG 819
---------------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 820 : MUỐN NHÀO TỚI ÔM HÔN MỘT CÁI QUÁ ĐI!
Phải biết rằng, Lục Đình Kiêu từ trước đến nay không gần nữ sắc, ghét nhất chính là những người phụ nữ khác xúm đến làm quen.
Đối với một người phụ nữ như vậy, bất kể có phải mĩ nữ hay không, đều sẽ không cho đối phương tí mặt mũi nào!
Nhưng mà, có cơ hội tốt để tiếp cận Lục Đình Kiêu như vậy, dù biết là sẽ bị từ chối, thì có nữ nhân nào chịu từ bỏ?
Trong mắt Ninh Tuyết Lạc lóe lên một tia sáng, trong lòng không khỏi mong chờ...
Đêm nay, mặt mũi của Ninh Tịch khẳng định bị mất sạch rồi!
"Ninh Tịch, cô mau đi đi!" Trong một góc, có người hưng phấn mà nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Sau đó, Ninh Tịch bị mấy nữ nghệ sĩ trêu ghẹo đẩy tới trước mặt Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu nghe vậy, phát hiện được biểu cảm của mọi người có gì đó không đúng, ánh mắt lướt qua mặt Ninh Tịch: "Sao vậy?"
Ninh Tịch rõ ràng là đã say rượu, hai má đỏ ửng, ánh mắt thoạt nhìn cũng có chút không tỉnh táo, mày của Lục Đình Kiêu nhăn lại không dễ phát giác.
Đạo diễn Quách Khải Thắng ho nhẹ một tiếng, "Không có gì không có gì, chỉ là mọi người đang chơi trò chơi thôi..."
Lục Đình Kiêu: "Trò chơi?"
Lục Cảnh Lễ sờ sờ mũi, chỉ chỉ Ninh Tịch rồi giải thích, "Bọn em chơi trò "Thật hay thách", cô em này rút phải quẻ bé, bị yêu cầu chờ người đầu tiên tiến vào phòng, xin anh ta một nụ hôn, thất bại liền phải bị phạt, anh, anh chính là người đầu tiên tiến vào đấy..."
Lục Đình Kiêu sắc mặt tức khắc thay đổi, khó trách Lục Cảnh Lễ lại vội vội vàng vàng mà thúc giục anh trong mười phút nhất định phải qua đây......
Nếu anh đến không kịp?
Ninh Tịch chẳng phải sẽ......
Nhận thấy sự lạnh lẽo trên người anh trai, Lục Cảnh Lễ lập tức sợ tới mức rụt cổ lại.
Ninh Tịch ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai tới nghịch thiên kia của đại ma vương, ai da... thật là muốn nhào đến ôm hôn một cái quá đi!
Không được không được......
Ninh Tịch dùng chút lý trí còn sót lại để khống chế nỗi xúc động muốn nhào tới ở trong lòng, nhớ tới quy tắc trò chơi, cũng nhớ tới, lúc này bọn họ là người xa lạ.
Người ngoài không biết đến mối quan hệ của họ, theo diễn biến bình thường của cốt truyện, cô nhất định phải bị từ chối mới đúng.
Vì thế, Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng, giả bộ là một diễn viên nhỏ không quen biết Lục Đình Kiêu, ra hiệu cho Lục Đình Kiêu, ý bảo anh hãy phối hợp với mình giả vờ là hai người không quen biết, sau mới nơm nớp lo sợ mà đi qua, đầu tiên là cung cung kính kính chào hỏi Lục Đình Kiêu, sau đó lại thận trọng mở miệng nói, "Cái đó...... Lục tiên sinh, chỉ là trò chơi thôi, ngài không cần để ý, tôi uống rượu là được rồi!"
Ninh Tuyết Lạc thấy vậy, nhíu mày hừ lạnh, trong lòng có phần thất vọng, cô ta vẫn còn thông minh, biết rằng nhất định sẽ bị từ chối, nên đã tự mình lùi một bước.
Có điều, cho dù là như vậy, cũng chỉ là miễn cưỡng kéo lại vài phần thể diện mà thôi, cuối cùng còn không phải là vẫn bị Lục Đình Kiêu từ chối sao!
Nghe Ninh Tịch nói như vậy, bàn tay siết chặt trong vô thức trước đó của Tô Diễn mới dần dần thả lỏng.
Ninh Tịch nói xong, trực tiếp cúi xuống cầm lấy ly rượu được rót đầy trên bàn lên.
Đang muốn uống thì cánh tay đột nhiên bị đè lại——
Không biết từ lúc nào, Lục Đình Kiêu đã giữ tay cô lại, đoạt ly rượu trên tay cô đặt lại lên bàn, sau đó, bàn tay rộng lớn đặt lên eo cô, trong ánh mắt vẫn còn có chút mơ hồ của cô, anh bất ngờ cúi người, hôn lên môi cô...
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong phòng đều hít vào một ngụm khí lạnh, cũng không biết ai làm rơi chén rượu xuống đất, phát ra âm thanh chói tai......
Ngay cả bản thân Ninh Tịch cũng đần mặt.
Con mẹ nó! Đại ma vương đang làm cái gì thế? Cô không phải đưa ra ám chỉ rồi à? Chẳng lẽ anh ấy không hiểu?
HẾT CHƯƠNG 820
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com