Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Không khí thật phấn khích với sự mong đợi khi đêm thứ sáu đến. Sân vận động chật kín người, một biển màu xanh lam Cougar và xanh lục Mustang tràn ngập khán đài. Người hâm mộ hò reo cổ vũ, sự cạnh tranh giữa Đại học Bắc Austin và Đại học Nam Austin hiện rõ trong mọi tiếng reo hò và chế giễu.

TK chỉnh lại mũ bảo hiểm của mình ở bên lề, liếc nhìn qua sân về phía băng ghế dự bị của Mustangs. Cậu nhìn thấy Carlos ngay lập tức, tiền vệ đối thủ của cậu đứng thẳng và tự tin khi anh hướng dẫn các đồng đội của mình. TK không thể không mỉm cười, bí mật mà họ chia sẻ khiến cho cảnh tượng về Carlos trở nên kích thích hơn.

Nhưng tối nay, họ không được phép để lộ bất kỳ dấu vết nào. Đây là trận đấu mà mọi người đang theo dõi, và họ có vai trò phải thực hiện: đối thủ trước, mọi thứ khác sau.

Trận đấu diễn ra căng thẳng ngay từ đầu. Cả hai đội đều ngang tài ngang sức, và mọi pha bóng đều giống như một trận chiến. TK tung ra những đường chuyền hoàn hảo, các cầu thủ bắt bóng của cậu cắt xuyên qua hàng phòng ngự của Mustangs như cắt bơ. Nhưng Carlos cũng sắc sảo không kém, dẫn dắt đội của mình với sự chính xác và bình tĩnh.

Đến giờ nghỉ giải lao, tỷ số đã hòa và sự căng thẳng trên sân vận động đã lên đến mức cao nhất từ ​​trước đến nay.

TK ngồi trên băng ghế dự bị, uống nước trong khi huấn luyện viên của cậu hô lên các bước dàn xếp. Tim cậu đập thình thịch, không chỉ vì trận đấu mà còn vì biết rằng Carlos đang ở ngoài đó, cống hiến hết mình như cậu.

"Cậu ổn chứ, Strand?" Marjan hỏi, ngồi xuống cạnh cậu.

"Ừ." TK nói nhanh, cố nặn ra một nụ cười. "Chỉ là do tập trung thôi."

"Tốt." Marjan nói. "Bởi vì chúng ta cần cậu mang nó vào hiệp hai."

Ở phía bên kia sân, Carlos cũng ở trong tình huống tương tự.

"Reyes, cậu phải giữ nguyên áp lực." Judd nói và vỗ vai anh.

"Tôi biết." Carlos đáp, hàm nghiến chặt.

Nhưng khi các đội trở lại sân cho hiệp hai, cường độ của trận đấu vừa tăng lên. Các cú đánh mạnh hơn, các pha chơi hung hăng hơn. Đến hiệp thứ tư, Mustangs đã dẫn trước ba điểm và Cougars đang dồn xuống sân chỉ với hai phút còn lại trên đồng hồ.

Tim TK đập nhanh khi cậu ra lệnh cho đội của mình. Mức cược không thể cao hơn, và cậu biết mọi người đều trông cậy vào cậu để thực hiện.

Ở phía bên kia đường biên, Carlos nhìn TK với một sự căng thẳng khiến ngực anh đau nhói. Anh muốn thắng — tất nhiên là anh muốn. Nhưng một phần trong anh hy vọng TK sẽ thành công, ngay cả khi điều đó có nghĩa là thua cuộc. (có hiếu với trai ghê)

Trận đấu bắt đầu, và TK chạy để tránh một pha tấn công chớp nhoáng, né tránh các hậu vệ trước khi tung ra một cú ném xoáy hoàn hảo đến đồng đội bắt bóng của mình trong khu vực cấm địa. Đám đông bùng nổ khi Cougars dẫn trước với vài giây còn lại.

Carlos đã có cơ hội cuối cùng để dẫn dắt đội mình xuống sân, nhưng hàng phòng ngự của Cougars đã giữ vững và trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Bắc Austin.

Giữa cuộc hỗn loạn của sự ăn mừng sau trận đấu, TK và Carlos đã tìm thấy nhau trên sân. Họ đứng cách nhau vài feet, được bao quanh bởi tiếng ồn và sự phấn khích của đội mình, nhưng thế giới dường như thu hẹp lại chỉ còn hai người họ.

"Chơi hay lắm." Carlos nói, giọng anh đủ nhỏ để không ai khác có thể nghe thấy.

"Anh cũng vậy." TK đáp, một nụ cười nhẹ hiện trên môi.

Carlos do dự một lúc trước khi nói thêm, "Đường chuyền cuối cùng... ấn tượng đấy."

TK nhướn mày. "Cẩn thận, Reyes. Có người sẽ nghĩ rằng anh không hoàn toàn cam kết với cuộc cạnh tranh này."

Carlos cười khúc khích, lắc đầu. "Anh đoán mình sẽ phải làm việc về nó."

Họ không thể nói nhiều hơn mà không gây sự chú ý, nhưng khi Carlos quay lại để gia nhập đội của mình, anh lướt qua TK, những ngón tay của họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất. Điều đó đủ để truyền một luồng nhiệt qua cả hai người, một lời nhắc nhở thầm lặng về những gì họ đang chiến đấu.

Đêm hôm đó, sau khi tiệc tùng đã kết thúc, TK thấy mình đang ngồi trong phòng ký túc xá, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cậu cân nhắc việc nhắn tin cho Carlos, tự hỏi liệu có quá sớm không, liệu cậu có nên đợi không.

Nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ thêm, một tin nhắn đã hiện lên trên màn hình.

Carlos: Xin chúc mừng chiến thắng. Em xứng đáng với chiến thắng.

TK mỉm cười, tim cậu đập thình thịch khi gõ câu trả lời.

TK: Cảm ơn. Anh thật tuyệt vời. Có lúc gần như khiến em lo lắng.

Câu trả lời đến rất nhanh.

Carlos: Gần đúng rồi à? Chắc lần sau anh phải cố gắng hơn.

Họ nói chuyện hàng giờ, cuộc trò chuyện dễ dàng và nhẹ nhàng mặc cho cường độ của trận đấu họ vừa chơi. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, TK cảm thấy bình yên, tạm thời quên đi gánh nặng của sự cạnh tranh.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com