Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1. sunrise

TK sắp chết rồi.

Chúa ơi, cậu sắp cháy thành tro mất rồi.

'Quá nhiều tình dục' - người ta sẽ khắc trên bia mộ của cậu rằng Carlos Reyes là người đã giết cậu.

Anh không ngừng chạm vào cậu, như thể anh không bao giờ có đủ. Carlos sẽ liếm và mút cậu nhỏ đang giật giật, thổn thức của cậu, những đầu ngón tay thô ráp của anh sẽ tìm thấy núm vú của cậu, và — cắn. Chết tiệt, anh cắn và làm bầm tím khắp đùi trong của TK, hông của cậu, bụng của cậu — bất cứ nơi nào.

Mọi nơi.

TK mềm nhũn trên giường, thở hổn hển khi cậu cố gắng lấy lại hơi thở. Cổ họng đau rát vì tất cả những tiếng la hét. Và cơ thể cậu, phủ đầy những vệt tinh dịch và một lớp mồ hôi mỏng, vẫn đang run rẩy vì cực khoái gần đây nhất. Cậu không còn có thể đếm được bao nhiêu lần nữa.

Cậu hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn được những tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi môi TK cũng như không ngăn được đôi mắt cậu đảo ngược lên khi cảm thấy cây gậy cứng và thô của Carlos đâm vào lỗ nhạy cảm của cậu. Anh liên tục đâm vào bó dây thần kinh nhỏ bé khiến TK nổ đom đóm mắt khi một loạt lời tục tĩu tuôn ra khỏi đôi môi cậu.

"Ôi, chết tiệt..." TK cố gắng thở hổn hển vì sốc khi một cơn cực khoái khác ập đến. Hàm cậu há hốc trong tiếng hét thầm lặng khi mắt cậu nhắm nghiền, ngón chân cong lại, những ngón tay siết chặt tấm lưng cơ bắp của Carlos. Một tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khi tiếng hông chậm rãi, bẩn thỉu của Carlos nghiến chặt khi đùi anh run rẩy xung quanh cậu.

"Anh thật tàn nhẫn." TK lẩm bẩm một cách vô thức, ngực phập phồng nhanh chóng. "Quá... quá độc ác." Cuối cùng cậu cũng lấy đủ sức để mở mắt ra.

Carlos đang cười — không, đang nhếch mép nhìn xuống cậu với đôi đồng tử đen, đầy dục vọng. Những lọn tóc xoăn của anh ướt đẫm mồ hôi, buông xõa xuống trán. Anh cũng thở hổn hển, điều đó — là một điều tốt, nếu không thì TK sẽ phải nghi ngờ liệu người đàn ông đó có phải là con người không.

Anh đột nhiên thúc hông mạnh trước khi chậm lại chuyển động, khiến TK rên rỉ trong cổ họng. Đó là lời nhắc nhở thú vị rằng anh vẫn chưa rút ra. TK có thể cảm thấy từng nhịp kéo chậm của dương vật khi tinh dịch rỉ ra khỏi lỗ của cậu. "Màu của em là gì, em yêu?"

Từng từ trong tiếng Anh đều không còn tồn tại để nhường chỗ cho từ duy nhất có ý nghĩa — "Green". Câu nói đó được nói gần như thì thầm, nhưng Carlos vẫn nghe thấy, và tặng cậu một nụ hôn khiến các giác quan của TK chao đảo.

Carlos vùi mặt vào hõm cổ cậu, điên cuồng mút lấy vết hằn đang hình thành ở xương đòn. Anh rên rỉ khe khẽ, lẩm bẩm điều gì đó mà TK không nghe rõ.

"Hử?" Cậu hỏi, lười biếng luồn ngón tay vào phía sau những lọn tóc xoăn ngắn của anh.

"Thêm một lần nữa." Carlos lặp lại. Anh thở mạnh vào cổ TK khi anh tăng tốc. "Muốn thấy em tan vỡ." Carlos quay đầu nhìn cậu, kết nối đôi mắt TK với đôi mắt nâu rượu whisky nóng bỏng của anh. "Mẹ kiếp. Chỉ là—" Lời nói của anh hơi lắp bắp. "Thêm một lần nữa."

"Ôi trời ơi..." Mắt TK đảo ngược về phía sau đầu. Carlos không hề nao núng, ngay cả khi TK siết chặt lấy anh, móc một cánh tay dưới đầu gối trái của cậu khi anh bắt đầu đẩy hông.

Gần như mỗi cú thúc đều đánh trực tiếp vào tuyến tiền liệt của cậu, khiến cậu nhận ra mình sắp lên đỉnh lần nữa, bất chấp những suy nghĩ trước đó của mình. TK đang ở ngay bờ vực, nhưng dù cơ thể cậu có cố gắng thế nào đi nữa, tâm trí cậu cũng không cho phép mình làm điều đó nếu không được phép.

"Papí, em cần phải—" Giọng cậu khản đặc vì khóc.

"Anh biết mà, cục cưng." Carlos nhẹ nhàng gạt nước mắt đi bằng đầu ngón tay cái. "Nhưng em phải đợi anh, được chứ? Em sẽ bắn khi anh bảo em làm vậy."

Mắt TK mở to, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi. "Em nghĩ là em không thể..." TK cố gắng lắm mới thốt ra được, đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên Carlos.

"Có, em có thể." Sự chắc chắn trong giọng nói và sự mãnh liệt trong đôi mắt anh khiến TK choáng váng. Bàn tay quấn dưới đầu gối trái của cậu di chuyển lên để cuộn tròn quanh gốc cổ cậu, bóp nhẹ. Mí mắt của TK rung lên, đầu ngả ra sau khi các góc cạnh của tâm trí cậu hóa thành bông.

"Thật là một cậu bé ngoan, Tyler." Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi cậu. "Tốt với anh đến vậy, kìm nén bản thân thế này."

Một tiếng rên rỉ gần như đứt quãng xé toạc cổ họng khàn khàn của cậu ngay cả khi trái tim cậu rung lên vì lời khen ngợi. TK đưa bàn tay run rẩy lên nắm chặt cánh tay người đàn ông của mình. "Làm ơn..." Cậu cầu xin trong nước mắt. "Muốn tốt với anh nhưng — Em — Em không thể —"

"Em thật tuyệt vời với anh. Quá tuyệt vời." Carlos rên rỉ. "Cục cưng, anh sẽ lấp đầy cái lỗ tham lam nhỏ bé của em, cho em thứ em cần. Bắn cho anh đi, em yêu." Carlos nhấn hông chậm rãi theo vòng tròn, giọng trầm và khàn khàn. "Làm bẩn anh."

Và TK chắc chắn sẽ sụp đổ.

TK hét lên với chút năng lượng còn lại trong người, kéo những móng tay gọn gàng của mình xuống lưng Carlos khi tầm nhìn của cậu trở nên trắng xóa. Cậu nức nở vì cơn cực khoái gần như đau đớn kéo dài, vẽ nên những vệt trắng trên bụng dưới và ngực của họ. Carlos lại bắn bên trong cậu trong những nhịp đập nóng bỏng, siết chặt hông cậu đến bầm tím khi anh từ từ thúc vào cậu, giúp cả hai vượt qua cơn cao trào.

Cậu chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn thấy mình rên rỉ khi Carlos cẩn thận rút ra. Cậu luôn ghét phần này. Nếu cậu quyết định, họ sẽ mãi mãi kết nối.

Carlos ra hiệu im lặng bằng một nụ hôn, tay luồn xuống giữa hai đùi TK, để một ngón tay lướt qua lối vào của cậu trước khi từ từ đẩy vào. TK thở hổn hển, mắt nhắm nghiền khi cảm thấy Carlos đang trượt tinh dịch đang rỉ ra của chính mình và đẩy nó trở lại bên trong. Tiếng rên rỉ hổn hển của cậu bị đôi môi Carlos nuốt chửng. "Ước gì chúng ta có thể bịt miệng em lại."

"Ngày mai." TK hứa khi họ tách ra.

Ánh mắt của người đàn ông kia chỉ có thể được mô tả là đầy tôn kính. "Ngày mai." Carlos lặp lại, trượt thêm một ngón tay vào bên trong. Với một động tác xoay ngón tay điêu luyện, TK luồn tay vào sau mái tóc xoăn rối bù, đẫm mồ hôi của Carlos, kìm nén tiếng thở hổn hển của cậu vào bờ vai rộng.

"Xin thương xót em." TK thực sự không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một vòng nữa ngay lúc này. Toàn bộ cơ thể cậu vẫn còn đang râm ran vì sự nhạy cảm.

Carlos cười bên tai cậu (khốn nạn), nhưng cẩn thận rút ngón tay ra. "Chịu thua rồi à, em yêu?"

Má cậu ửng hồng khi nghe những lời đó. "Em không!" TK phủ nhận. (Cậu có). "Chúng ta sẽ tạm dừng."

"Hm. Em nói gì cũng được, mí amor. " Carlos nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi cổ mình để hôn nhẹ lên môi cậu trước khi nằm xuống bên cạnh TK, kéo cậu lại gần.

"Không phải là em đang phàn nàn." Cậu chắc chắn không. "Nhưng sáng nay có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

Carlos cười toe toét, không hề xấu hổ. "Anh đã quyết định rằng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành."

TK ngân nga trong sự hài lòng. "Ngày tuyệt vời nhất." Với một buổi sáng tuyệt vời như thế này, cậu không thể nói là cậu không đồng ý.

Họ bắt đầu buổi sáng khá sớm, cả hai đều tràn đầy sự phấn khích và năng lượng vô tận cho ba ngày nghỉ tiếp theo mà họ đã cố gắng tận dụng và phối hợp.

"Không đau đâu, sau ca làm việc của chúng ta, chúng ta có bảy mươi hai..." Carlos nghiêng người để hôn. "Những giờ không bị gián đoạn..." Một nụ hôn nữa. "Chỉ có chúng ta." Và một nụ hôn nữa. "Để làm bất cứ điều gì chúng ta muốn."

"Mm." TK đã có thể hình dung ra rồi. "Cuối cùng chúng ta cũng có thể bắt đầu mùa thứ ba của Roswell: New Mexico."

Anh mỉm cười. "Đúng vậy."

TK và Carlos đã lên kế hoạch đưa nhau đi nghỉ dưỡng ngắn ngày tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Thật vậy, TK ban đầu đã tranh luận rằng có thể hơi lãng phí vì cậu nghi ngờ họ sẽ không rời khỏi giường, Carlos chỉ cần thốt ra ba từ để cậu đồng ý — massage và spa.

TK ghét phải là người nói điều này, nhưng — "Dù em muốn ở lại đây đến thế nào, anh yêu, thì thực ra chúng ta phải dậy sớm thôi."

"Khônggggg!" Carlos siết chặt cậu hơn.

"Chúng ta có thể tắm chung." TK mỉm cười với anh. "Tiết kiệm nước và mọi thứ." TK giơ tay lên và nhìn vị hôn phu của mình với vẻ bĩu môi.

"Thật sao?" Carlos nhướng mày.

TK chỉ chu môi sâu hơn thay cho lời đáp trả.

Carlos thở dài khoa trương, đảo mắt trìu mến. "Em thật may mắn khi dễ thương." Anh siết chặt TK trong giây lát trước khi đứng dậy với TK vẫn an toàn trong vòng tay anh và dẫn họ đến phòng vệ sinh bên cạnh.

"Không phải lỗi của em khi anh không cưỡng lại được vẻ ngoài đẹp trai của em." TK nói một cách tự mãn, nhìn những cơ bắp săn chắc trên cánh tay người đàn ông của mình khi anh vặn nút để tắm.

"Thật không may."

TK há hốc mồm vì — thô lỗ! "Anh rút lại lời nói đó đi!"

Carlos ngâm nga trong suy nghĩ, nhẹ nhàng đặt TK xuống chân mình. "Anh không nghĩ là anh sẽ làm thế." Một nụ cười nhẹ kéo nhẹ khóe môi anh, mở rộng hơn một chút khi TK nheo mắt nhìn anh. "Em thật xinh đẹp." Nụ cười của Carlos trở nên dịu dàng và ngọt ngào, chỉ để cậu ngắm.

Sự khó chịu của cậu thực sự không hề có cơ hội.

Carlos bước vào phòng tắm trước, để nước tràn vào lưng khi anh đưa tay ra cho TK. "Đi nào. Giờ đủ ấm rồi."

TK nghĩ rằng cậu có thể theo anh đến bất cứ đâu.

Cậu nắm lấy bàn tay dang ra và ngay lập tức quay lại, môi cậu bám chặt vào cổ họng ướt át của Carlos. TK cảm thấy tiếng cười khúc khích rung động của Carlos với mỗi lần nhấn. "Chuyện gì đã xảy ra với 'chúng ta sẽ đến muộn', hả?"

"Em có nói thế à?" TK tỏ vẻ e thẹn, môi trôi xuống giữa ngực.

"Ừ." Câu trả lời của Carlos thốt ra theo tiếng thở hổn hển, đôi mắt đen dõi theo đường đi của TK cho đến tận rốn. TK quỳ xuống, những đầu ngón tay nhảy múa trên cặp đùi cơ bắp của anh.

"Công việc có thể đợi, đúng không?" Cậu vòng tay quanh chu vi rộng lớn, để lưỡi trêu chọc, liếm đỉnh đầu ướt át. TK nhìn anh với đôi mắt nửa nhắm nửa mở, dương vật của anh đập giữa hai đùi vì vị mặn, ngọt.

Carlos rên rỉ phía trên cậu, hông vô thức cong lên dưới sức nóng ẩm ướt của miệng cậu.

"Em không nghe thấy anh, Papí." TK trêu chọc. Cậu cúi xuống gần hơn, liếm từ bên hông dương vật lên đến tận đầu, khiến người đàn ông của cậu rên rỉ khe khẽ.

Carlos nắm một nắm tóc của TK và giật mạnh, khiến cậu rít lên vì những cơn đau nhói đang nhảy múa trên da đầu. "Đó có phải là cách nói chuyện với Papí của em không, cục cưng?"

Cậu rên rỉ, mắt đẫm lệ. "Em xin lỗi, Papí."

"Mọi thứ đều được tha thứ, em yêu." Carlos xoa dịu, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt xuống bên má cậu. "Chúng ta làm gì khi miệng bị lấp đầy và chúng ta cần giao tiếp?"

"Vỗ nhẹ vào bên đùi ba lần." TK vừa làm mẫu vừa nói.

"Phải." Carlos mỉm cười nhìn xuống cậu. "Màu sắc?"

Cậu chớp mắt nhìn anh, tâm trí chậm rãi như syrup. "Xanh lá."

"Em đang làm rất tốt, cưng à." Anh khen ngợi nhẹ nhàng. "Bây giờ hãy là một cậu bé ngoan và yêu cầu những gì em muốn."

Má cậu nóng bừng. "Em có thể muốn thêm không, Papí?"

"Đúng hơn thế." Carlos thủ thỉ. "Thật là xinh đẹp." Những ngón tay của Carlos luồn qua mái tóc ướt của TK, vuốt ve gáy cậu khi dương vật của anh từ từ đẩy vào phía sau cổ họng cậu.

Hơi nước làm mờ tường phòng tắm và tràn vào phổi TK. Toàn bộ cơ thể cậu thư giãn, hoàn toàn mềm nhũn khi Papí sử dụng cậu theo ý muốn. TK nuốt nước bọt quanh chu vi rộng, cổ họng nới lỏng khi cậu đưa anh vào sâu hơn.

"Cảm giác thật tuyệt, em yêu." Carlos tuôn ra những lời khen ngợi ngọt ngào. "Chính xác như vậy."

TK cảm thấy nước mắt bắt đầu trào ra khi Carlos ấn hông anh vào chuôi kiếm, khiến mũi TK chạm vào mái tóc được cắt tỉa gọn gàng ở gốc. Cậu ngân nga xung quanh anh, tận hưởng cách thô bạo mà Carlos thúc vào miệng cậu.

Cậu thích thú với nó, thích cảm giác được trọn vẹn và sở hữu. Khiến cậu cảm thấy mình là của anh.

TK thở hổn hển khi Carlos kéo cậu ra, hít một hơi thật sâu. "Chỉ cần nhìn em thôi." Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt một ít nước bọt trên khóe miệng cậu. "Em được sinh ra để dành cho dương vật của anh, đúng không?"

Cậu gật đầu, lưỡi thè ra để bắt những giọt dịch nhờn ở đầu. "Muốn nếm thử anh." TK nói líu ríu, mắt không tập trung và nửa nhắm. Carlos rên rỉ phía trên cậu, tay anh siết chặt tóc TK khi anh giật mạnh. Những chấm trắng nhảy múa trên tầm nhìn của cậu trước những tua nóng bỏng của cơn đau, gửi những đợt sóng khoái cảm xuống sống lưng cậu đến cơn đau đang tăng dần giữa hai đùi cậu.

"Hít thở sâu nào, Tyler." TK ngay lập tức nghe lời, muốn làm tốt. Carlos đẩy cậu trở lại trên dương vật của mình, lẩm bẩm một loạt lời chửi thề bằng tiếng Tây Ban Nha khi anh tạo ra nhịp điệu, điều khiển TK qua lại.

Đôi mắt của Carlos như than đen khi TK nhìn anh, dữ dội và không ngừng nghỉ. Má cậu ướt đẫm nước mắt, hơi ấm cuộn trào trong bụng khi cậu nhìn thấy dấu hiệu báo trước của người đàn ông của mình sắp được giải thoát.

Những cú thúc của anh ngày càng thất thường và nông hơn, đâm vào miệng cậu cho đến khi chỉ còn đầu dương vật của anh lướt qua phần lưỡi phẳng của TK, nhưng cậu vẫn tham lam đón nhận tất cả. Cậu xoay lưỡi dọc theo khe hở của dương vật trước khi—

"Chết tiệt." Các cơ bụng của Carlos co thắt chặt khi cuối cùng anh bắn vào cổ họng TK. TK háo hức nuốt từng giọt cuối cùng, một cảm giác đúng đắn mãnh liệt lan tỏa dưới làn da cậu. Hương vị của anh thật say đắm. Carlos thở hổn hển khi lên đỉnh, gáy anh tựa vào những viên gạch lạnh lẽo.

TK miễn cưỡng tách khỏi anh, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên đỉnh đầu trước khi đứng dậy. Cậu liếm đôi môi sưng tấy của mình, thưởng thức hương vị nồng nàn trên đầu lưỡi. Carlos kéo cậu vào để hôn sau gáy cậu. "Chết tiệt, anh yêu em."

Cậu cười khi hôn lên môi vị hôn phu của mình. "Em cũng yêu anh."

"Em có ổn không?" Carlos hỏi, giọng điệu có chút lo lắng.

"Ổn." TK cười toe toét, vẫn còn cảm thấy hơi lâng lâng. "Quá ổn."

Carlos lấy sữa tắm của họ từ giá đỡ và mở nó ra trước khi đổ một ít vào lòng bàn tay. Anh xoa hai bàn tay vào nhau, tạo ra một ít bọt trong lòng bàn tay. "Đến đây". TK dịch chuyển lại gần hơn, mắt nhắm nghiền khi Carlos luồn những ngón tay qua mái tóc đen của mình. "Ngả người ra sau một chút." Anh bảo TK.

Hướng đầu trở lại vào nước, Carlos chà sạch bọt xà phòng trên tóc TK. Anh tắm rửa toàn bộ cơ thể, tay anh vẫn quanh quẩn quanh mông TK trước khi miễn cưỡng di chuyển.

Họ vội vã tắm hết phần còn lại của mình, ý thức được rằng họ có thể đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Carlos kéo TK vào dưới vòi sen và giúp cậu rửa sạch bọt xà phòng trước khi họ đổi chỗ. TK vặn vòi để tắt nước sau khi họ đã tắm sạch.

Đến lúc họ bước ra ngoài với chiếc khăn quấn chặt quanh eo, tay họ đều đầy vết nhăn, bệ bồn rửa phủ một lớp hơi nước nhỏ và gương thì mờ sương hoàn toàn.

Carlos nhẹ nhàng lau những giọt nước quanh mặt TK bằng một chiếc khăn tay nhỏ. TK để anh làm, ngân nga trong sự hài lòng.

Chăm sóc sau khi làm tình không chỉ dành cho TK. Nó còn dành cho Carlos nữa.

Carlos vuốt ve làn da trần ở hông TK, mắt sáng lên khi nhìn cậu. "Anh đang nghĩ gì vậy?" TK không thể không hỏi.

Người đàn ông lớn tuổi rúc vào cổ TK, vết xước nhẹ của râu khiến da cậu nổi da gà. Mắt TK tự động nhắm lại, hai tay giơ lên ​​để vòng quanh người đàn ông của mình. "Anh nghĩ chúng ta có thể mang theo hộp khi đi nghỉ dưỡng."

Toàn thân cậu nóng bừng lên khi nghe lời gợi ý đó.

Chiếc hộp ban đầu được làm bằng gỗ, đã bị cháy cùng với những đồ đạc còn lại của họ.

Nhưng chiếc mới được làm bằng kim loại, giấu dưới ổ khóa để tránh xa những con mắt tò mò.

Bịt mắt bằng lụa. Còng tay. Mái chèo bằng gỗ hình trái tim. Hạt cườm. Nút thủy tinh hình hoa hồng. Vòng đeo dương vật. Vòng cổ bằng da nạm kim cương có khắc dòng chữ 'good boy' ở mặt trước. Máy rung. Một loạt quần lót đủ mọi màu sắc. Và một chiếc máy ảnh Polaroid nhỏ được xếp gọn gàng trên một phong bì đầy ảnh.

"Em thích." Câu trả lời của TK có vẻ hụt hơi hơn dự định.

"Phải không?" Carlos rời mắt khỏi cổ cậu để nhìn cậu.

"Vâng."

Nụ cười trìu mến nở trên khuôn mặt vị hôn phu của cậu khi anh cúi xuống hôn TK.

"TK!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ gác xép. Cả hai đều đứng im, lông mày nhíu lại vì bối rối. "Tôi thề, nếu anh vẫn còn ngủ..."

"Là Nancy!" TK thì thầm thật to. Đôi mắt mở to hoảng loạn của cậu chỉ vừa kịp nhìn thấy Carlos vội vã chạy đến tủ quần áo để ném cho cậu bộ đồng phục và đồ lót. Cậu bắt kịp kịp lúc tiếng bước chân của Nancy ngày càng gần, làm rơi chiếc khăn tắm của cậu xuống đất. "Đừng vào!" TK nhảy lò cò bằng một chân cố gắng kéo quần vào.

"Tôi định hỏi tại sao các người không nghe thấy tiếng tôi gõ cửa, nhưng tôi đoán câu trả lời chính là câu hỏi đó." Giọng cô ấy vọng qua cánh cửa.

"Chúng tôi chẳng làm gì cả!" Không cần nói thêm nữa, nhưng Nancy luôn rất giỏi trong việc đọc ẩn ý.

"Làm ơn nói với tôi là chiếc ghế dài này an toàn để ngồi." Trong sự im lặng kéo dài của họ, Nancy lên tiếng. "Tôi sẽ đứng dậy."

Carlos cười khẽ, cúi xuống buộc dây giày. "Vậy thì tốt hơn là cô ấy nên tránh xa quầy hàng."

TK dùng khăn lau mông, khiến người đàn ông lớn tuổi kia kêu lên một tiếng nhỏ. "Cư xử cho phải phép." Cậu trêu đùa, cài nốt phần còn lại của áo đồng phục.

"Em sẽ phải trả giá khi chúng ta về nhà." Carlos cảnh báo, tiến lại gần hơn.

"Hứa nhé?" TK cười toe toét.

Bất cứ điều gì Carlos định nói đều bị cắt ngang khi TK mở cửa phòng ngủ, để lộ Nancy cách đó vài feet ở phía bên kia. Cô đang đứng ngượng ngùng bên cạnh ghế dài với một tách cà phê mang đi trên tay.

"Nếu đây là những gì các anh làm vào buổi sáng, hãy coi như đây là lần cuối cùng tôi đồng ý đi chung xe nhé." Cô nói khi họ bước về phía cô.

"Chúng tôi chẳng làm gì cả." TK nói lại, mặt đỏ bừng.

"Mhm." Nancy nhấp một ngụm đồ uống. "Hickey số một." Cô chỉ vào cổ TK. "Và hickey số hai..." Cô chỉ vào Carlos. "Chào nhé."

"Đ-Điều quan trọng là..." TK lắp bắp nói, háo hức thay đổi chủ đề. "Chúng tôi đã sẵn sàng rồi."

"Ừ, lúc..." Nancy kiểm tra đồng hồ. "6:48."

"Chết tiệt. Đúng rồi, chúng ta phải chạy thôi." TK quay sang Carlos để trao cho anh một nụ hôn nhanh. "Em yêu anh. Hãy cẩn thận nhé."

"Và anh yêu em." Carlos kéo cậu lại để nói thêm một câu nữa, nán lại. "Anh cũng cần em trở về với anh hoàn chỉnh." Anh nhìn Nancy. "Coi chừng nam châm nguy hiểm nhỏ bé của chúng ta nhé?"

Nancy gật đầu đồng tình. "Tất nhiên rồi."

TK chế giễu. "Em cho anh biết là em đã không đến bệnh viện trong gần một năm rồi."

"Xin chúc mừng." Nancy khô khan đáp.

"Ừ, ừ." TK đặt một nụ hôn cuối cùng lên khóe môi của vị hôn phu. "Em sẽ gặp anh tối nay."

Nancy hôn phớt lên má Carlos ngay sau TK, cười nhạo biểu cảm của anh.

"Ty, đưa chị gái em đi trước khi cả hai bị muộn."

***

"Tôi nói cho cô biết, Tommy — Carlos đã lừa tất cả mọi người, anh ta không ngây thơ như vẻ bề ngoài đâu."

TK trừng mắt nhìn Nancy một cách tinh nghịch qua kính chiếu hậu của xe cứu thương. "Phản đối, thưa ngài. Vu khống."

Ngay cả khi cậu nói vậy, TK không hề ảo tưởng rằng bất kỳ ai ở 126 vẫn nghĩ Carlos vô tội như tính cách của anh thể hiện. Đừng nhầm lẫn, Carlos là một quý ông đích thực — bất kỳ ai cũng có thể chứng thực điều đó.

Nhưng, tấm màn che mắt họ đã rơi từ lâu cách đây nhiều năm rồi. Gần như được coi là một bí mật công khai giữa tất cả bọn họ rằng những điều cả hai làm sau cánh cửa đóng kín sẽ khiến ngay cả người cởi mở nhất cũng phải đỏ mặt.

Chưa kể đến những khám phá... mở mang tầm mắt mà gia đình họ đã thực hiện trong trò chơi Never Have I Ever đầu tiên (và cũng là cuối cùng).

TK ngượng ngùng tránh ánh mắt của mọi người khi cậu cầm cốc nước khoáng thứ mười của mình lên, Carlos cũng làm như vậy bên cạnh cậu.

"Thật sao?" Marjan nhướng một bên lông mày được tạo hình khéo léo. "Cậu đã ứ ừ trong phòng thay đồ à?"

"Đó đáng lẽ là quà miễn phí mà!" Mateo vẫn há hốc mồm nhìn cặp đôi này.

"...Công bằng mà nói." TK không thực sự chắc chắn liệu chi tiết nhỏ này sẽ khiến mọi thứ tốt hơn hay tệ hơn, nhưng— "Đó là một cửa hàng tình thú."

"Cái gì-"

Trò chơi kết thúc với tuyên bố kiên quyết của Paul rằng anh tin rằng tất cả mọi người nên biết ít hơn về nhau.

TK liếc nhìn Tommy bên cạnh trước khi tập trung trở lại con đường. Dispatch đã gửi toàn bộ đồn đi tìm thêm sự hỗ trợ và đưa ra chỉ thị rõ ràng là không được bật còi báo động, nhưng lại không hé môi về bất kỳ thông tin nào khác ngoài điều đó. "Cô không thực sự tin điều đó, phải không Tommy?"

Cô chắc chắn là có. Tommy đã nhìn thấy vết cắn tình yêu trên cổ cậu và vết bầm tím hình ngón tay trên hông cậu nhiều hơn một lần. Nhưng — may mắn thay — cô vẫn tham gia. "Tôi xin lỗi, Nancy—"

TK 'ha!' ngắt lời một cách ngắn gọn. "Thật khó tin. Anh ấy đúng là một chú gấu bông."

"... Anh ta thực sự che giấu rất tốt." Nancy miễn cưỡng thừa nhận. "Nhưng, Tommy, khi cô vừa biết những điều kinh hoàng mà tôi đã chứng kiến. Chết tiệt, chỉ sáng nay thôi—"

"Đừng nói thêm lời nào nữa, Nance!"

Tommy lắc đầu với họ. "Mọi người." Cô thu hút sự chú ý của họ, khéo léo lờ đi tiếng kêu phẫn nộ của họ. "Trông tươi tỉnh lên nào, chúng ta đến nơi rồi."

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu khi nhìn thấy một ngân hàng xuất hiện trước mắt họ. Có những rào chắn kiểm soát đám đông đã được đặt xung quanh chu vi để giữ một đám đông nhỏ người xem ở một khoảng cách an toàn. Một chiếc lều lớn màu trắng được dựng trên bãi đất trống với đủ loại nhân sự ra vào.

Xe 126 chạy ngay bên cạnh họ. Mắt mở to, tất cả họ trèo ra khỏi xe, nhìn vào cảnh tượng khoảng một chục xe cảnh sát đỗ bừa bãi xung quanh họ. Có một chiếc xe đưa tin đỗ ở bên cạnh với một người phụ nữ tóc vàng cao, ăn mặc chỉn chu đang nói chuyện với máy quay.

"Đây có phải là điều tôi nghĩ không?" Nancy nghiêng người lại gần thì thầm.

"Tôi hy vọng là không phải vậy." Là tất cả những gì TK đáp lại. Ngay cả khi đó, cậu vẫn biết đó chỉ là suy nghĩ viển vông. Không thể phủ nhận rằng — đây là tình huống bắt cóc.

"Tôi đã nghĩ chắc chắn là cậu đã thấy đủ những thứ này rồi, New York." Judd nói đùa với một nụ cười nhếch mép, bước tới từ phía sau bộ đôi. Anh có Quyền đội trưởng trong vài ngày tới trong khi Owen đi khỏi thị trấn để tham dự Hội nghị đội trưởng.

"Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, Cowboy." TK vui vẻ vuốt ve kính mũ bảo hiểm của Judd, thích thú với tiếng thở dài khó chịu mà cậu nhận được. "Đây là lần đầu tiên của tôi."

Ánh mắt cậu vô thức quét qua đám cảnh sát, không biết liệu cậu có muốn phát hiện ra Carlos hay không.

TK nhìn thấy Lexi trước khi thực sự tìm thấy Carlos. Hai người đang nói chuyện, cậu ở quá xa để biết chuyện gì đang xảy ra nhưng từ khuôn hàm căng cứng của anh, TK có thể biết đó không phải là một cuộc trò chuyện dễ chịu.

Đôi chân cậu kéo cậu lại gần hơn trước khi cậu kịp nhận ra, thu hút sự chú ý của vị hôn phu từ khóe mắt.

Carlos cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy thật yếu ớt. "Chào, em yêu." Anh đưa tay về phía TK, siết chặt ba lần.

TK cũng bóp lại ba lần. Luôn luôn. "Anh ổn chứ?" TK nhẹ nhàng hỏi.

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu một cách không thuyết phục. "Ừ."

"Anh ta không." Lexi phủ nhận lời khẳng định yếu ớt của anh.

Carlos liếc mắt nhìn người cộng sự của mình. "Lexi—"

Lexi lê bước đi. "Carlos biết một người trong đó."

Nỗi lo lắng của TK ngày càng tăng. Tâm trí cậu bắt đầu lướt qua tất cả những người có thể là người đó, mỗi lần đoán đều tệ hơn lần trước. Cậu không muốn tưởng tượng bất kỳ người thân nào của mình trong tình huống kinh hoàng như vậy, có lẽ là sợ phát khiếp.

"Đó là một trong những tay súng."

Cậu giật mình. TK cố gắng khiến Carlos nhìn cậu, nhưng người đàn ông lớn tuổi dường như hoàn toàn ở nơi khác. TK thực tế có thể thấy Carlos đang cố gắng tách mình khỏi tình huống này, bức tường không thể xuyên thủng từ từ dựng lên ngay trước mắt anh.

"Này." Nancy gặp bộ ba, vô tình dừng cuộc trao đổi lại. "Tommy muốn chúng ta quay lại. Chúng ta phải tìm IC." Nancy nhìn Carlos với đôi mắt mệt mỏi. "Mọi thứ ở đây đều tốt chứ?"

"Chúng tôi ổn." Một chiếc mặt nạ phủ lên khuôn mặt Carlos, khiến mọi người khó có thể biết được anh thực sự cảm thấy thế nào. Anh buông tay TK ra, để lại nó lạc lõng. Carlos gật đầu về phía căn lều trắng. "Cô sẽ tìm thấy IC ở đó." Giọng điệu của anh không tiết lộ điều gì. "Xin lỗi." Anh bước đi khỏi nhóm mà không nói thêm lời nào, để lại ba đôi mắt lo lắng dõi theo anh.

TK muốn đi theo anh. Cậu không biết phải nói gì — nếu có điều gì đó để nói với ai đó trong tình huống như thế này. Tất cả những gì TK biết chắc chắn ngay bây giờ là Carlos cần ai đó bên cạnh. Anh không nên ở một mình ngay bây giờ.

"Chúng ta phải quay lại thôi." Nancy nhắc nhở TK một cách tiếc nuối.

Cậu thở dài, gật đầu. "Hôm nay hãy để mắt đến anh ấy nhé." Cậu nhờ vả Lexi.

"Tất nhiên rồi." Cô hứa. Lexi chỉ tay ra phía sau cô về nơi Carlos đi lạc, đi giật lùi. "Cẩn thận nhé, mọi người."

"Cô cũng thế, Lex." TK gọi lại.

Nancy thúc khuỷu tay vào cậu. "Chuyện gì thế?"

"Không phải lúc này." TK lắc đầu khi Tommy xuất hiện trong tầm mắt họ. "Làm ơn." Cậu có cảm giác Carlos có thể không muốn mọi người biết. Nancy hiểu ý, siết chặt vai cậu an ủi.

Họ gặp cô vừa kịp lúc một người đàn ông lớn tuổi mặc chiếc áo sơ mi cảnh sát trắng tinh bước ra khỏi lều.

"Warren Donahue, cảnh sát trưởng." Người đàn ông tóc muối tiêu tự giới thiệu với cái bắt tay chắc nịch với từng người. "Cảm ơn vì phản ứng nhanh chóng." Chiếc 126 là xe cứu thương có mặt tại hiện trường.

Tommy mỉm cười đáp lại ông. "Tôi là Tommy Vega, PIC của 126. Và đây là nhóm của tôi." Cô ra hiệu cho từng người trong số họ. "TK Strand và Nancy Gillian."

Cả Nancy và TK đều vẫy tay lịch sự với Warren. "Anh cần chúng tôi ở đâu?" Tommy hỏi khi tất cả họ đi qua lều trung tâm chỉ huy.

Mọi ngóc ngách đều nhộn nhịp hoạt động. Một số cảnh sát và những người ứng cứu đầu tiên khác được nhìn thấy đang đi lại xung quanh, một số người cầm sơ đồ của ngân hàng trước mặt. Có một tấm bảng trắng với danh sách dài những cái tên mà TK nhận ra một cách muộn màng, đó là tất cả những con tin bên trong. Cậu đếm nhanh — mười chín.

Bên cạnh danh sách là ba bức ảnh của ba người đàn ông khác nhau được giữ trên bảng bằng nam châm, bên dưới mỗi bức ảnh có ghi tên bằng chữ in hoa lớn. Cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thật bất an; một trong những người đàn ông ở trên kia có (hoặc đã từng, tâm trí cậu cố gắng dập tắt) một loại kết nối nào đó không rõ với vị hôn phu của cậu. TK có những câu hỏi, những câu hỏi mà cậu biết sẽ không sớm có câu trả lời.

"Ngay bây giờ? Đang chờ." Miệng Warren tạo thành một đường mỏng. "Tôi chỉ hy vọng nó sẽ tiếp tục như vậy."

"Đã bao lâu rồi?" Nancy hỏi.

"Chúng ta vừa mới chạm mốc giờ cách đây không lâu." Giọng điệu bực bội của ông phản bội vẻ mặt nghiêm nghị của ông. "Thông thường, đây là lúc chúng bắt đầu đưa ra yêu cầu. Mục tiêu là làm bọn chúng thỏa mãn, đó là cách mọi người an toàn. Chúng tôi đang cố gắng liên lạc với chúng ngay bây giờ." Ông gật đầu về phía giữa phòng.

Một chiếc bàn dài, hẹp dường như trải dài hàng dặm chiếm phần lớn không gian. Có năm người đàn ông và phụ nữ ngồi trên đó, hai người ngồi hai bên người đàn ông duy nhất đang đứng ở bàn.

Anh ta cao và chắc nịch, mặc áo an toàn màu xanh neon bên ngoài bộ đồng phục cảnh sát. Hai tay anh ta chắp sau lưng khi anh ta kiên nhẫn đứng trước điện thoại trong khi nó reo to khắp lều.

Một dãy màn hình nằm trên mặt bàn trước mặt họ, mỗi màn hình phát cảnh quay trực tiếp từ một góc khác nhau bên trong tòa nhà. Nó ghi lại cảnh một nhóm người xếp hàng dọc theo các bức tường, tất cả đều run rẩy và co rúm lại mỗi khi một trong ba người đàn ông có vũ trang đi qua.

Một trong những người đàn ông được nhìn thấy đang đi đi lại lại trước chiếc điện thoại đang reo trước khi cuối cùng anh ta nhấc máy.

"Ai vậy?" Một giọng nói khàn khàn hỏi vào đường dây.

"Tôi là David Choi." Anh ta bắt đầu bằng giọng trầm. "Chỉ huy sự cố tại hiện trường." Anh ta dừng lại, liếc mắt qua danh sách tên được viết nguệch ngoạc trên bảng. Choi lấy hết can đảm. "Và tôi sẽ cần sự giúp đỡ của anh, Andrew."

Trên màn hình thứ hai, người đàn ông có vũ trang cầm điện thoại khựng lại. "Anh biết tên tôi à?"

"Tôi biết." Choi xác nhận. "Tôi cũng biết bạn của anh — Reginald Webster và Peter Graham."

Họ thấy Andrew kéo điện thoại ra khỏi tai, đầu dây bên kia chỉ kịp nghe thấy tiếng "Chết tiệt!" khàn khàn thốt ra từ đôi môi anh ta. Andrew giật chiếc mặt nạ trượt tuyết ra khỏi mặt, để lộ mái tóc nâu bù xù. Anh ta quay lại nhìn hai người đàn ông kia một lúc trước khi đưa điện thoại trở lại tai. "Anh cần tôi giúp gì cơ chứ, hả?"

"Anh là thủ lĩnh phải không?"

Andrew khoanh tay trước ngực. "Vậy thì anh tính thế nào?"

"Bạn bè của anh — họ trông cậy vào anh để được chỉ dẫn. Họ sẽ không hành động nếu không có sự cho phép của anh."

Anh ta hít vào, đảo mắt xung quanh trước khi chúng rơi thẳng vào một trong những chiếc máy ảnh. "Anh đang theo dõi tôi, David?" Choi không coi trọng điều đó bằng một câu trả lời. "Và điều gì khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ không bắn thủng mắt anh ngay bây giờ?" Andrew nghiến răng, chĩa súng thẳng vào ống kính máy ảnh.

"Bởi vì tôi có thể làm một điều gì đó cho anh." Choi nhìn Donahue một lát, không nói gì cho đến khi người đàn ông gật đầu chấp thuận. "Tôi có thể cấp cho anh quyền miễn trừ."

Andrew cắn môi dưới, dường như đang suy nghĩ. "Có vấn đề gì không?"

"Anh là người thông minh, Andrew."

Anh ta thở phì phò cười nhẹ. "Bỏ qua các quyết định hiện tại của cuộc sống — đúng vậy, tôi cũng nghĩ vậy." Andrew bước đến cửa sổ, dây điện thoại căng ra khi anh ta nhìn qua rèm. "Bây giờ, có gì đáng ngờ không?"

"Tôi cần lời hứa của anh rằng mọi thường dân bước vào đó hôm nay đều sẽ ra về bình an vô sự." Choi tuyên bố. "Tôi tin anh có thể làm được điều đó, Andrew. Hãy coi đó là dấu hiệu của thiện chí."

Andrew nhìn quanh phòng, nhìn những hình dạng đang khom lưng, run rẩy trước khi nhìn lại camera. "Tôi có thể làm được."

Mọi người trong lều đều thở phào nhẹ nhõm. "Chúng tôi cũng cần một dấu hiệu thiện chí từ anh nữa." Choi nhấn mạnh. "Hãy thả một số con tin ra."

"Và mất đòn bẩy của tôi?" Anh ta chế giễu. Andrew lắc đầu về phía máy quay. "Tôi không nghĩ vậy."

"Vậy thì, thỏa thuận kết thúc." Choi đang nói dối, TK có thể nhận ra. Cậu chắc chắn mọi người trong lều cũng có thể nhận ra. Nhưng tất cả họ đều hy vọng Andrew không biết gì cả.

Trong những tình huống như thế này, kẻ bắt cóc thực sự là người có toàn quyền. Bọn chúng là người ra lệnh. Và vai trò của cảnh sát là làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến chúng tin vào điều ngược lại trong khi vẫn giữ cho chúng bình tĩnh. Đó là một hành động cân bằng.

Andrew đưa tay vuốt tóc trong sự thất vọng. "Được thôi. Tôi sẽ thả tất cả phụ nữ và trẻ em." Cuối cùng anh ta quyết định, giọng nói khàn khàn vì tức giận. "Để đổi lấy một người của anh."

Một cuộc trò chuyện im lặng diễn ra giữa cảnh sát trưởng và IC, một khoảnh khắc im lặng bao trùm lều trung tâm chỉ huy.

Choi gật đầu một lần trước khi quay lại chiếc điện thoại vẫn đang nằm trên mặt bàn. "Được rồi. Chúng tôi sẽ đồng ý với những điều khoản đó—"

"Anh không để tôi nói hết." Andrew ngắt lời anh. "Tôi được quyền lựa chọn."

Choi hắng giọng, đứng thẳng dậy. "Xin lỗi?"

"Tôi." Andrew lặp lại chậm rãi, giọng điệu có vẻ hạ cố. "Được lựa chọn." Choi rõ ràng là nổi giận, hai tay đưa lên khoanh trước ngực.

"Tôi đã nhìn thấy một cảnh sát qua cửa sổ trước đó. Trông quen lắm. Carlos Reyes — anh biết anh ta chứ?"

Tommy và Nancy ngay lập tức quay lại đối mặt với TK gần như đúng lúc tim cậu tụt xuống.

Là anh ấy.

"Tôi cảm thấy hơi..." Andrew thở hổn hển cười. "Hoài niệm. Có vẻ như đây là thời điểm tuyệt vời cho một buổi họp lớp cấp 3 nhỏ, anh không nghĩ vậy sao?"

Tâm trí TK chạy đua, tiếng ồn xung quanh cậu lọc vào và ra. Cậu cắm ngón tay vào lòng bàn tay, cố gắng tự đứng vững. Tiếng đập đều đặn của trái tim cậu tăng tốc, đập vào lồng ngực cậu như một cái cồng.

Chuyện này không thể là sự thật.

Không thể như thế được.

Cậu nhìn lại đôi mắt lo lắng của Nancy, đôi tay cô lơ lửng trên người cậu một cách do dự. Cậu nghĩ cô ấy gọi tên cậu, nhưng điều duy nhất cậu nghe được là—

"Gửi Carlos vào — một mình." Andrew thúc giục. "Không có súng và vũ khí nào khác. Anh có năm phút để quyết định trước khi tay tôi bắt đầu trượt. Thời gian của anh bắt đầu ngay bây giờ, David."

"Andre—"

(Mấy dòng trong ngoặc toàn bộ là lời của tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com