Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Bầu trời đêm trên Hoa Quả Sơn tỏa sáng lung linh như một tấm thảm ngàn sao vô tận, ánh trăng bạc nhạt nhẹ nhàng phủ lên từng ngọn cây, từng tảng đá, từng tán lá rơi rụng trong rừng già. Gió đêm thổi qua khe núi, mang theo hương thơm ngai ngái của đất trời hòa cùng mùi hoa rừng thoảng qua, khiến mọi giác quan của Tử Hy như được đánh thức trong sự yên bình đến lạ thường.

Trong hang động nhỏ xíu bên sườn núi, Tử Hy ngồi bệt xuống trên một tảng đá gồ ghề, tay ôm lấy cuốn nhật ký dày cộp – nơi cô ghi chép lại từng trải nghiệm, từng cảm xúc vừa mới trải qua ở thế giới huyền thoại này. Mắt cô đăm chiêu nhìn vào những dòng chữ nắn nót, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Ánh sáng le lói từ ngọn đèn đá trong hang chập chờn, nhảy múa trên mặt cô, khiến khung cảnh thêm phần huyền ảo.

Cô nhớ lại từng khoảnh khắc, từng lời nói, từng ánh mắt của Mỹ Hầu. Câu nói “Ánh sáng trong tim ngươi” cứ vang vọng trong đầu, làm trái tim cô vừa bối rối, vừa tò mò không thôi.

“Ánh sáng trong tim mình... là gì nhỉ? Mình có thực sự khác biệt? Hay đó chỉ là cách Ngộ Không muốn an ủi mình?” – cô tự hỏi, mắt thoáng buồn nhưng cũng đầy quyết tâm.

---

Ngoài trời, tiếng côn trùng râm ran, tiếng suối róc rách hòa cùng tiếng gió thổi qua rừng tạo thành bản hòa ca của đêm khuya. Không khí trong hang trở nên lạnh hơn, làm Tử Hy rùng mình nhẹ. Cô kéo chiếc áo khoác mỏng chật vật ấm áp hơn, rồi nhìn quanh hang động – một không gian nhỏ hẹp nhưng được trang trí đơn sơ bằng vài viên đá phát sáng tự nhiên và các cành cây khô.

Tuy nhiên, nơi đây lại là điểm dừng chân an toàn duy nhất cô có thể tạm trú trước những thử thách phía trước. Cô lặng lẽ nhắm mắt, cố gắng xua tan mọi lo lắng, để tâm hồn hòa vào nhịp đập của rừng núi.

---

Đột nhiên, tiếng lá xào xạc bên ngoài vang lên. Tử Hy mở mắt, nheo mày quan sát. Cô thầm nghĩ: “Có ai đó đến gần hay không?” Tim cô đập nhanh hơn một nhịp.

Một bóng người cao lớn bước vào ánh sáng mờ nhạt bên cửa hang. Đó chính là Mỹ Hầu – với dáng vẻ thoải mái nhưng vẫn đầy uy phong, ánh mắt tràn đầy sự tinh quái và thông minh.

Hắn nở một nụ cười vừa thân mật vừa có phần đùa nghịch:

– “Nhóc con, sao ngồi một mình buồn thế? Trong khi bên ngoài kia bao la biết bao, sao không cùng ta đi dạo một vòng?”

Tử Hy khẽ cười, ánh mắt thoáng ngại ngùng:

– “T..ta...ta chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, mọi thứ ở đây còn quá mới, quá lạ...”

Mỹ Hầu nhún vai, bước vào sâu hơn trong hang, ngồi xuống cạnh cô. Hắn nhíu mày nhìn cô, giọng nói hạ thấp:

– “Ta hiểu cảm giác ấy. Nhưng nhóc phải nhớ, ở nơi này, chỉ có mạnh mẽ mới tồn tại, và ánh sáng trong tim nhóc sẽ là vũ khí lớn nhất.”

Cô nhìn hắn, không thể ngăn mình hỏi:

– “Ánh sáng trong tim... thực sự là gì vậy? Là sức mạnh hay chỉ là cảm xúc?”

Mỹ Hầu cười khẩy, vẻ mặt vừa bí ẩn vừa thân thiện:

– “Là cả hai. Nó là thứ khiến nhóc khác biệt giữa muôn vàn bóng tối. Khi nhóc biết cách nuôi dưỡng nó, nhóc sẽ không còn đơn độc, và sẽ trở thành một phần của câu chuyện lớn hơn nhiều lần những gì nhóc từng tưởng tượng.”

Tử Hy ngồi im, lặng nghe và cảm nhận từng lời nói thấm vào tim mình như ngọn lửa nhỏ đang bùng lên từng chút một.

---

Những ngày sau đó, Tử Hy bắt đầu hành trình khám phá nhiều hơn về bản thân và thế giới kỳ diệu xung quanh. Cô cùng Mỹ Hầu luyện tập võ thuật, học cách cảm nhận năng lượng trong cơ thể và phát hiện ra rằng mình không hề yếu đuối như tưởng tượng.

Mỗi ngày trôi qua, cô viết nhật ký cẩn thận hơn, ghi lại từng bước trưởng thành, từng vấp ngã và cả những giây phút ngỡ ngàng khi gặp gỡ các sinh vật huyền thoại khác trên núi.

---

Một buổi chiều nọ, khi ánh nắng dần nhạt, bầy khỉ từ xa kéo đến bên suối, tạo thành một cảnh tượng sôi động, náo nhiệt đầy sức sống. Tử Hy đứng giữa bầy khỉ, cảm thấy mình dần trở thành một phần của nơi này, chứ không còn là kẻ lạc loài như trước.

Mỹ Hầu đứng bên cạnh, mắt ánh lên niềm tự hào khó tả:

– “Nhìn kìa, nhóc con, giờ đây đã khác nhiều rồi đấy. Ánh sáng trong tim cô không chỉ tỏa sáng cho riêng mình, mà còn chiếu rọi cho cả những người xung quanh.”

Tử Hy nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn đầy hi vọng:

– “Mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Dù phía trước có bao khó khăn, mình cũng sẽ đi tiếp, vì mình biết mình không đơn độc.”

( Còn Tiếp... )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #tâyduký