Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

hồi 2

Thấy Tôn Ngộ Không dẫn Tiểu Bạch Long về, Đường Tam Tạng mừng lắm nói:
-
Thằng thế mà khá, chớp mắt đã tìm được ngựa rồi.
Rồi ông cúi xuống nói
nhỏ:
- Này có phải con chôm chỉa ở đâu thế?
- Yên tâm đi sư phụ, sư phụ có
cưỡi từ giờ đến Tây Thiên cũng chẳng ai bắt sư phụ đâu.
- Nếu người ta bắt
thì ngươi phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
- OK.
Hai thầy trò tiếp tục lên
đường, đi thêm một đoạn nữa, chợt hai tên bặm trợn chạy ra:
- Đứng lại.
-
Gì thế đại ca? – Đường Tam Tạng hỏi.
- Mày còn hỏi nữa à? – một tên nói – bọn
tao mất bao nhiêu công sức trồng cỏ ở đây, thế mà mày ở đâu đi đến giẫm hết
cả.
Đường Tam Tạng nghe vậy trố mắt ra miệng liên tục nói:
-A di đà
phật.
Một tên lại nói:
- Thôi được rồi, nhìn mày cũng đẹp trai(?) tao bỏ
qua đấy, biết điều xì ra vài chục lạng rồi biến đi.
- A thì ra là bọn xin đểu
- Tôn Ngộ Không kêu.
- Này ăn nói cẩn thận nhớ. Biết điều thì nôn tiền ra
đây.
Tôn Ngộ Không cười nhạt:
- Đã lâu rồi lão Tôn không đánh lộn, hay
lắm, ngon thì nhào vô kiếm ăn.
- Khoan đã Ngộ Không.
- Gì thế đại ca? à
nhầm, sư phụ?
- Dù sao bọn họ cũng là con người, phải lấy đức thu phục
họ.
Một tên nghe vậy cười nói:
- Đồ sư cọ mốc lý sự.
RỒi nhặt cục đá
bên đường ném vào đầu Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng bị đá ném trúng tức giận
gào lên:
- Ngộ Không, thịt chúng cho ta.
Tôn Ngộ Không nghe lời như mở cờ
trong bụng, lập tức vung gậy như ý đập hai phát hai tên cướp đường chết
tươi.
- Yếu thế.
Đường Tam Tạng kêu lên:
- Ngộ Không, ta có bảo ngươi
giết chúng đâu?
- Rõ ràng thầy nói thịt chúng cơ mà?
- Ơ, như vậy chỉ là
muốn ngươi cảnh cáo bọn họ qua loa thôi, sao ngươi lại sát sinh?
- Ôi dào,
đúng là lý sự cùn.
- Không được, bọn họ là cường đạo nhưng cũng là con người,
ngươi động một tí thì sát sinh thì ta đi thỉnh kinh phổ độ chúng sinh làm
gì?
- Này nhớ, đừng tưởng là sư phụ thì lên mặt nhớ, tinh vi vừa thôi, thằng
này cóc cần nhớ.
- Ngươi đã kí hợp đồng với Phật Tổ Như Lai rồi, nếu xù thì
phải đền khối tiền đấy.
- Lão tôn chủ một HOa Quả Sơn, tiền bán hoa quả hàng
năm cũng thừa để ta ăn nhậu phủ phê, sợ gì vài ba triệu lẻ đó chứ?
Nói rồi
ngài tung người bay vọt lên mây.
Đường Tam Tạng nhìn theo chỉ biết thở
dài.
- Tự nhiên mất đi thằng sai vặt, tiếc thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com