Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot 18

https://afdian.net/p/fb6fb37aef1511ec9dbf52540025c377

Nếu trưởng nhóm lấy máy dự phòng của ba ba và trả lại cho ba ba / 假如领队拿了爸爸的备用机后又归还给爸爸

Đội tuyển quốc gia chia tay ở sân bay, Diệp Tu xoay người định rời đi, bị người ta kéo ba lô, dây đeo tiến lui không được.

Diệp Tu quay đầu lại, đối mặt với biểu tình "đi rồi" trên mặt những người khác, trên đầu tựa hồ toát ra một dấu chấm hỏi.

"Mấy ngày nay hoạt động bận rộn xong lại tìm cậu." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Đến lúc đó đừng để ý tới người khác, lão Diệp. "

Diệp Tu gật gật đầu: "Có việc liên lạc QQ. "

Bọn họ cũng không để những lời này của Diệp Tu vào lòng, nghĩ thầm đều thêm WeChat, ai còn dùng QQ, trước kia đám tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn vì Diệp Tu không có WeChat mới xây lên QQ.

Đội tuyển quốc gia và Diệp Tu đã chia tay, mấy ngày không gặp nhau.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bọn họ chưa bao giờ chia tay, bởi vì hắn gửi wechat cho Diệp Tu, Diệp Tu cơ bản đều trả lời, chuyện này quá khó tin, khiến Hoàng Thiếu Thiên được sủng ái nhược kinh.

Ví dụ, ông nói: Lão Diệp, bầu trời Bắc Kinh này thực sự nóng.

Lão Diệp Hồi: Tâm tĩnh tự nhiên lạnh.

Hoàng Thiếu Thiên: Lão Diệp Lão Diệp!

Lão Diệp: Chuyện gì đã xảy ra?

Hoàng Thiếu Thiên: Gọi bạn là [chó con vẫy đuôi]

Cứ như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cùng "Lão Diệp" trò chuyện qua lại.

Ngay cả hình đại diện mới thay của Diệp Tu có chút kỳ quái, là một ấm trà, thưởng thức một người đàn ông trung niên.

Hoàng Thiếu Thiên không biết Diệp Tu có biết ý nghĩa của ấm trà hay không, hẳn là không biết, lão Diệp không thích lên mạng.

Hôm nay rốt cuộc cũng bận rộn xong hoạt động tuyên truyền sau khi giành quán quân, đội tuyển quốc gia tụ tập tại một quán karaoke cao cấp ở thành phố B, bọn họ nhắn tin gọi Diệp Tu đến, Diệp Tu nói đã quá muộn không tới.

Hoàng Thiếu Thiên không vui lắm, lại ra sức khuyên Diệp Tu, ỷ vào gần đây không thi đấu uống chút rượu, lúc đi ra ngoài không thấy rõ xảy ra va chạm với người khác, đối diện không buông tha cho người khác, bầu không khí hai bên vô cùng khẩn trương.

Hoàng Thiếu Thiên vào thời điểm này vẫn không quên nhắn tin: Lão Diệp, tôi đã bị mắng, anh còn không đến với tôi, tôi muốn khóc!

Đối diện sau nửa phút gửi một dấu chấm hỏi, và hỏi: ở đâu?

Hoàng Thiếu Thiên lại một lần nữa định vị.

Những người khác cũng từ trong phòng đi ra, Vương Kiệt Hi là đội trưởng chiến đội địa phương, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt nhà tài trợ, sau lưng anh ta có thể nhìn thấy một trong những kim chủ của Vi Thảo sau lưng một thiếu gia có xung đột với Hoàng Thiếu Thiên.

Kim chủ hiển nhiên cũng không nghĩ tới cục diện cùng đại thiếu gia kéo gần quan hệ lại có loại chênh lệch này, bất đắc dĩ hướng Vương Kiệt Hi cười khổ một chút.

"Lấy đâu ra gương mặt mới cũng dám chống đối ngài."

Người đàn ông nhìn qua giống giám đốc KTV cúi đầu thuận mắt đi tới, không thèm nhìn bọn Hoàng Thiếu Thiên, vẫn hướng về phía vị đại thiếu gia kia xin lỗi, "Tôi lập tức mời bọn họ đi. "

"Dựa vào cái gì?" Sở Vân Tú từ khi nào đã gặp qua loại tràng diện này, không nghĩ tới còn sống nàng cũng có thể cảm nhận được quyền thế áp bách, hơi cảm thấy mới lạ, nhưng không cản trở hắn phẫn nộ.

Đại thiếu gia cực kỳ chán ghét Hoàng Thiếu Thiên không xin lỗi, tuy rằng việc này kỳ thật song phương đều có phần, nhưng thấy Hoàng Thiếu Thiên còn đang xem điện thoại di động, càng tức giận: "Như thế nào, cậu còn muốn lắc người? "

Hoàng Thiếu Thiên có thể không gặp diệp tu, vốn đã nóng nảy, lập tức xông pha trở về: "Đúng vậy, tôi lắc vợ tôi đến đánh cậu. "

Đại thiếu gia cười lạnh: "Hèn nhát. "

Đang lúc quản lý KTV lập trường rõ ràng muốn mời đám tuyển thủ chuyên nghiệp này đi nghỉ ngơi, một người đàn ông có dáng vẻ lãnh đạo hoảng sợ mang theo một người đàn ông khí thế bất phàm từ cửa thang máy đi ra, còn mờ ẩn trừng mắt nhìn quản lý một cái: "Hãy tôn trọng tôi một chút. "

Quản lý cảm thấy ủy khuất, tại sao anh ta không tôn trọng, anh ta rất tôn trọng khách quý, sau đó bị ánh mắt của lãnh đạo dọa lui, kẹp đuôi chuồn đi.

Lãnh đạo mang theo một nụ cười kinh doanh: "Các vị khách quý, ở hành lang không tiện nói chuyện, chi bằng cho chúng ta vào nói chuyện? "

Tuyển thủ chuyên nghiệp đều là những thanh niên có khí huyết, khí phái rất lớn, vốn không muốn đi xuống bậc thang này.

Nhưng mà lại thấy thanh niên anh tuấn vừa rồi còn cao ngạo không thôi, giống như nhìn thấy quỷ nhìn người bên cạnh lãnh đạo, mà tiếp khách phía sau hắn cũng rung động và sợ hãi, còn có thân phận không đủ quen biết người tới, bởi vậy vẻ mặt nghi hoặc mơ hồ.

"Đi vào nói đi." Nam nhân xa lạ vừa lên tiếng, không hiểu sao lại có một cỗ quyết đoán khiến người ta tin phục kính sợ khó có thể cãi lại.

Hoàng Thiếu Thiên đi ngang qua vị thiếu gia vừa nói ra lời nói điên cuồng kia, lại thấy vẻ mặt hắn sợ u oán, cực nhỏ giọng nói thầm: "Cậu thật ác độc a. "

Ngay cả vị đại nhân này cũng kinh động, còn nói người lắc là lắc lão bà, kết quả lắc Diêm vương gia lại đây.

-

Ông Diệp vốn sắp ngủ, bỗng nhiên nhận được sự giúp đỡ của Hoàng Thiếu Thiên, cũng có chút chần chờ mới lên đường.

Diệp Tu trước khi lên đường tới Zurich nhờ Diệp Thu lấy điện thoại cho cậu, ông Diệp nghe thấy mình chủ trương đưa cho Diệp Tu chiếc máy dự phòng bình thường không dùng, sau khi Diệp Tu về nước sẽ trả lại điện thoại cho cha, tự mình lấy một chiếc điện thoại mới.

Chỉ là wechat mượn còn đăng nhập ở trên, bên trong có thêm không ít người trong giới chuyên nghiệp.

Ông Diệp hỏi Diệp Tu xử lý thế nào, Diệp Tu nói ông đã nói với bạn bè wechat này không phải mình dùng, khiến ông Diệp không cần để ý.

Tuy nhiên, mỗi ngày nhận được đủ loại tin nhắn, ông Diệp có chút nghi ngờ: "Ông có thực sự nói không? "

Diệp Tu rõ ràng chỉ nói "QQ liên lạc" lại tự cho là đã biểu đạt đủ rõ ràng: "Đương nhiên là thật rồi. "

Vì thế ông Diệp buộc phải tiếp nhận sự thật là bạn bè của con trai lớn đều rất lớn không nhỏ.

Cậu chỉ có thể an ủi mình, đều là người trẻ tuổi, hơn nữa tuyển thủ chuyên nghiệp nghe nói cũng không câu nệ tiểu tiết —— nói thẳng ra trình độ văn hóa không cao —— cho nên có mấy người mỗi ngày có việc không có việc gì liền gọi cậu là "Lão Diệp", cậu cũng chỉ có thể thuyết phục mình tiếp nhận.

Diệp phụ chỉ bị mấy vị lão bằng hữu ngồi ngang hàng gọi qua như vậy, ngày thường cho dù thân phận địa vị cùng hậu bối không sai biệt lắm cũng tất cung tất kính tôn xưng tiên sinh hắn.

Còn có mấy người đặc biệt kỳ quái, ví dụ như có một người tên là Chu Trạch Kỳ, mỗi ngày đều chúc ngủ ngon, ngủ ngon.

Anh ta không có cách nào, chỉ có thể quay lại, sớm, muộn.

Còn có dụ Văn Châu, thỉnh thoảng phát ra một ít "Kinh Bạo! Những nơi này siêu thích hợp cho các cặp vợ chồng để kết hôn! Đồng tính cũng áp dụng! "Đo lường phù hợp nhất với thuộc tướng của người phối ngẫu của bạn, bò và rồng là phù hợp nhất! ", "Tuần này nhanh chóng phối hợp với tử vi Song Tử VS Water Chai, điểm tôi sẽ xem ngày may hoàng đạo" - bài viết như vậy.

Diệp phụ cơ bản nghe được tin tức liền trở về, Dụ Văn Châu vừa lúc rút về, nói gửi sai. Qua lại vài lần, ông Diệp sắp nghi ngờ ông cố ý.

Hắn thậm chí còn hỏi Diệp Tu: "Dụ Văn Châu này, có bạn gái không? "

Diệp Tu suy nghĩ một chút: "Không có. "

Ông Diệp: "Hẳn là có đi, ông ấy đều đang xem địa điểm kết hôn coi như là ngày. "

Diệp Tu có chút kinh ngạc, Dụ Văn Châu đã thổ lộ với hắn ở mùa giải thứ năm sáu, lúc ấy tâm tư của hắn đều thi đấu, không đồng ý.

Dụ Văn Châu nói mình có thể chờ.

Vốn cảm thấy chờ Dụ Văn Châu giải nghệ hai người có thể phát triển một chút, không nghĩ tới Dụ Văn Châu đã biến thành nam thẳng.

Diệp Tu cũng không đáng tiếc lắm: "Đó chính là có. "

-

Không biết có phải vì diệp tu làm trưởng nhóm quá thành công hay không, khiến cho những tiểu bối này đều tôn kính hắn, cũng có thể xem như hắn dạy con có phương pháp.

Cũng chính vì vậy, sau khi ông Diệp nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên nói có người mắng ông, cuối cùng ông mới lên đường.

Dù sao diệp phụ người này cái gì cũng không thiếu, chính là đặc biệt thích tranh quang, cả người liền tinh trung báo quốc một ngụm này, là quán quân thể thao đẳng cấp thế giới, hơn nữa còn là bằng hữu của nhi tử, ở thành phố B bị khi dễ, Diệp mỗ hắn làm sao có thể làm như không thấy được đây.

Vì thế anh liền xuất hiện ở KTV cao cấp, nơi này cực kỳ không tương xứng với thân phận khí chất của hắn.

"Chú Diệp, sao chú lại tới đây." Đại thiếu gia mới vừa rồi còn hăng hái giờ phút này giống như gà con bị gió thổi mưa đánh qua, đêm qua không kéo mấy cái.

Ông Diệp nhìn ông: "Tiểu Lục à, sao anh lại xung đột với mấy đứa trẻ vì nước giành vinh quang này. Không nên. "

Lục thiếu gia gật đầu đồng ý, trong lòng lại không phục lắm.

"Hai người đều là bạn của Diệp Tu, đừng giận nhau nữa."

Lục thiếu gia nghe vậy bỗng nhiên trợn to hai mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên, thái độ thành khẩn không ít: "Cậu sớm nói cậu là bạn của Diệp Tu, tôi và Diệp Tu siêu sắt. "

Có thể có sắt của tôi?

Hoàng Thiếu Thiên có chút khó chịu vi diệu, nhưng càng kinh ngạc trước vị đại thúc đẹp trai giải vây cho cậu này là ai: "Ách, chú là vậy? "

Ông Diệp không ngờ Hoàng thiếu ngày ngày nói chuyện phiếm với ông, lại không biết mình là ai, nói ông là cha của Diệp Tu nghe có chút cảm giác cha bằng con trai quý, ông không thích.

"Tôi là lão Diệp." Diệp phụ giới thiệu như vậy.

https://afdian.net/p/6bb2b2e4efe411ecbbec52540025c377

Hình phạt công khai / 公 开 处 刑

"Tôi là lão Diệp." Diệp phụ giới thiệu như vậy.

Ổng nói ổng là lão Diệp.

Trong đầu Hoàng Thiếu Thiên quanh quẩn những lời này.

Hai chữ lão Diệp, đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói là xưng hô thân thiết quen thuộc cỡ nào.

Người tự xưng là Lão Diệp trước mặt này, hình như hắn biết mình, bằng không cũng không thể giải thích vì sao "Lão Diệp" lại xuất hiện giải vây cho hắn, hơn nữa hai người này còn nhắc tới tên Diệp Tu.

"Lão Diệp" còn ngại không đủ, giả bộ quen thuộc nói: "Tiểu Hoàng, Tiểu Lục cũng không phải cố ý, cậu đừng so đo với hắn. "

Thậm chí bắt đầu chủ trì đại cục.

Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên có chút chần chờ ngốc trệ.

Lão Diệp, hắn chỉ nhận một lão Diệp, trúng số mệnh lão Diệp duy nhất.

Nếu anh nói anh là lão Diệp, thì lão Diệp của tôi là ai.

Ngược lại Tiểu Lục liên tục gật đầu, bộ dáng nhu thuận khiêm tốn thụ giáo, cùng vừa rồi kiêu ngạo như hai người.

"Chỉ có chút chuyện nhỏ nhặt này còn phải phiền chú Diệp, chú lại đây."

Tiểu Lục đau đớn vô cùng, nhìn qua khắc sâu nhận ra sai lầm của mình, "Thật sự là quá không nên. "

"Không." Khí tức của ông Diệp trầm ổn, "Vừa lúc tôi cũng muốn tìm một cơ hội đến gặp những tiểu hữu này. "

Lục tiểu thiếu gia lại ai oán trừng mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên một cái, dường như đang oán giận vì sao Hoàng Thiếu Thiên che giấu thân phận: "Không ngờ mấy người bạn này có quan hệ tốt như vậy với chú Diệp. "

Ngay cả hắn và Diệp Tu quen biết hơn mười năm, trước mặt ông Diệp cũng phải lo lắng làm người, vì sao những tên mặt mũi này lại có thể bị ông Diệp nhét vào dưới trướng, chẳng lẽ bọn họ có thể liếm Diệp Tu nhiều hơn hắn? Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trước đó diệp tu liếm huân chương Tiểu Hồng Hoa, một đường từ nhà trẻ liếm đến trung học cơ sở, cậu không cho phép ai liếm nhiều hơn cậu.

Hơn nữa phú tam đại thành phố B sinh ra và lớn lên như hắn chưa từng thấy qua những người này.

Cũng không đúng, có một người đàn ông có đôi mắt to một nhỏ, hình như anh ta có chút ấn tượng, có thể là ở cửa tàu điện ngầm hoặc quảng cáo trung tâm mua sắm địa phương đã từng nhìn thấy.

Anh là một ngôi sao sao? Ngôi sao bây giờ trông rất đặc biệt.

Tiểu Lục chỉ biết Diệp Tu bỏ nhà đi chơi điện tử, bản thân hắn không có hứng thú với trò chơi, nỗ lực duy nhất chính là vì Diệp Tu mất ba ngày xem xong tất cả các video trận đấu của hắn suốt mười năm qua, sau đó bởi vì thật sự không hiểu, vừa buồn ngủ vừa mê man, đau đớn không muốn sống.

Bởi vậy cho dù đội tuyển quốc gia rất nổi tiếng trong giới trẻ, hắn cũng không nhận ra, hắn chỉ biết diệp tu một mình trong giới chuyên nghiệp.

Cũng giống như Tiểu Lục không biết đội tuyển quốc gia, đội tuyển quốc gia cũng không biết diệp phụ dường như rất quen thuộc với bọn họ.

Hoàng Thiếu Thiên trong lúc ngây thơ vẫn hỏi ra nghi hoặc của mình: "Chú ơi, xin hỏi chúng ta có biết nhau không? "

Ông Diệp trong nháy mắt trầm mặc, hiển nhiên người đàn ông trung niên tự tin như ông chưa từng nghĩ tới mình lại có một ngày bị người ta không biết, ông được người ta nâng niu quen rồi, khó có được gặp phải tình huống có chút xấu hổ như vậy không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Ngay cả Tiểu Lục bên cạnh cũng ném ánh mắt hồ nghi: "Chú Diệp, hình như bọn họ không biết chú. "

Ông Diệp nghĩ thầm anh đã nói ra, nhưng tự tìm bổ sung cho mình: "Không biết cũng bình thường, trước đây chúng tôi chính là cư dân mạng, chưa từng gặp mặt. "

Tiểu Lục à à, thì ra là như vậy, chú Diệp thật sự triều.

Diệp phụ nghĩ thầm lần này cũng biết đi, thật sự là một tiểu tử ngốc không hiểu biến hóa, hắn chính là lão Diệp a.

Kết quả khiến Hoàng Thiếu Thiên càng thêm ngây thơ: "Cư dân mạng? "

Hình như anh không có loại cư dân mạng lớn tuổi như vậy, người bạn lớn tuổi nhất mà anh quen biết đại khái chính là Ngụy lão đại, đại khái hơn bốn mươi tuổi.

Bất quá diệp thúc thúc nhìn qua cùng Ngụy lão đại rất giống bạn bè cùng trang lứa.

Thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn trong tình huống, ông Diệp thật sự không muốn nói "Tôi là ba Diệp Tu", muốn nói: "Diệp Tu là con trai tôi." "

Lần này mọi người đều nghe hiểu, nhất thời vẻ mặt khẽ biến đổi, Hoàng Thiếu Thiên cũng thay đổi nụ cười sảng khoái rất được trưởng bối yêu thích, tôn kính ông Diệp cũng càng chân thành thật ý: "Ông không phải là người tốt sao?

"Chú ơi, chú đã nói sớm rồi, ba Diệp Tu chính là ba của cháu, cháu cũng có thể tôn xưng chú một tiếng ba sao?"

Ông Diệp nở nụ cười: "Đứa nhỏ này của con thật đúng là thú vị, trên WeChat không lớn không nhỏ, ngoài đời lại không giống nhau. "

Hoàng Thiếu Thiên tươi cười cứng đờ, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: "WeChat gì vậy? "

Ông Diệp: "Còn đùa giỡn với tôi đâu, vừa rồi không phải còn bị khi dễ tìm tôi làm chỗ dựa trên WeChat sao? "

Tiểu Lục nghe đến vẫn cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên là người không biết xấu hổ, chuyện trẻ con cãi nhau vì sao phải tìm cha mẹ, thật sự là không có vũ đức.

Hoàng Thiếu Thiên đều choáng váng, há hốc miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Ông Diệp thuận thế lấy điện thoại ra, tất cả mọi người trong đội tuyển quốc gia đều cảm thấy vô cùng quen thuộc, bởi vì cùng một loại vỏ điện thoại cũng từng xuất hiện trên điện thoại diệp tu, nhìn kỹ hình như đều giống nhau.

"Tôi nói hai người thích nhắn tin cho tôi, Ban đầu Diệp Tu còn không tin." Ông Diệp tự đắc nói: - Không ngờ tôi và người trẻ tuổi cũng có đề tài như vậy. Ừm, Chu Trạch Kỳ kia là bạn nhỏ nào? "

"Chu Trạch Kỳ..." Sở Vân Tú không có linh hồn gọi một tiếng, "Ba chúng ta gọi cậu đấy. "

Đồng thời trong đầu cô điên cuồng hồi ức, gần đây mình không gửi nội dung chát gb tình yêu thứ tư cho Diệp Tu phải không?? Cô sợ cha Diệp Tu nhìn qua rất có nhân mạch bắt cô đi tù.

Chu Trạch Khải yên lặng hỏi ông Diệp một tiếng, biểu tình vốn trống rỗng của ông, trong lúc nhất thời càng thêm trống rỗng.

"Ngươi chính là Tiểu Chu a."

Ông Diệp rốt cục đối diện với người khác, hài lòng nói, "Thật lễ phép, mỗi ngày đều chào hỏi tôi. "

Chu Trạch Khải: "... A..."

Nhớ lại hoạt động tâm lý mấy ngày nay của hắn: không gặp được Diệp Tu, không biết tìm đề tài như thế nào, vậy thì nói chào buổi sáng đi, Diệp Tu thế nhưng cũng nhớ tôi, có thể là trùng hợp, trước tiên đừng tự mình đa tình, buổi tối thử lại, buổi tối cũng giây lát về, còn gửi cho tôi gói biểu tình hai con mèo con cùng ngủ, Diệp Tu cũng thích tôi, Diệp Tu còn muốn ngủ với tôi...

Có người cho rằng đang nói chuyện ngủ ngon với vợ, còn bởi vì vợ mỗi ngày giây về mà mừng thầm, không biết mỗi ngày hắn đều cùng cha người khác an lai an lui.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com