Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

⭐ Seventh night | Birthday

Tag: Trò chơi trí mệnh

⭕ Warning OOC và có xu hướng hơi bạo lực (=

❌ Chú ý: Có sử dụng ngôn từ thô tục, nhạy cảm!

Đừng cố chấp rồi làm đau nhau (=

Cp: Nguyễn Lan Chúc x Lăng

Cửu Thời

⚠️Chương này sẽ khá dài!

---

Sinh nhật của Nguyễn Lan Chúc rơi vào một ngày mưa tầm tã.

Lăng Cửu Thời khó khăn bung chiếc ô đen lớn rời khỏi siêu thị, cố gắng để bản thân và đống đồ nặng trĩu trên tay không bị ướt.

Trình Thiên Lý đã chờ ở xe, cậu nhóc chán nản ngáp một cái thật dài. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi kêu lên hoà trong âm vọng rào rào của cơn mưa rả rích. Kim phút nhảy lên phía trước, điểm đúng bốn giờ hai mươi phút chiều.

-"Anh Lăng Lăng, chúng ta còn mua gì nữa không?"

Lăng Cửu Thời ghét bỏ phủi mấy giọt nước li ti dính trên ống quần của mình, anh lắc đầu rồi bảo Trình Thiên Lý ném cho mình cái khăn.

-"Về thôi, chắc em ấy cũng sắp tới nhà rồi!"

Bọn họ chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Nguyễn Lan Chúc sáng nay đã ra khỏi nhà đi công chuyện, có lẽ hắn cũng chẳng nhớ hôm nay là sinh nhật của mình. Lăng Cửu Thời nhân cơ hội này, cùng cả Hắc Diệu Thạch tổ chức cho hắn một buổi tiệc bất ngờ.

Công việc trang trí do Dịch Mạn Mạn, Trình Thiên Lý đảm nhận đã xong từ lâu. Trần Phi và Trình Nhất Tạ sẽ đại diện đi mua quà, còn Lư Diễm Tuyết và Lăng Cửu Thời sẽ nấu ăn.

Hai hôm trước Lăng Cửu Thời đã lén học cách làm bánh kem.

Anh rất mong đợi vẻ mặt của Nguyễn Lan Chúc khi biết chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật của hắn là do chính tay anh làm. Hẳn là mọi người cũng đều rất mong chờ buổi tiệc. Sau một quãng thời gian dài vào cửa cực nhọc, các thành viên Hắc Diệu Thạch cuối cùng cũng được nghỉ ngơi và thư giãn bằng một buổi tiệc.

Nguyễn Lan Chúc không thích ồn ào, nhưng nếu Lăng Cửu Thời ồn ào thì hắn sẽ lập tức dung túng cho anh.

Thành phố được cả vạn giọt nước phủ lên người, tạo thành một mảng mơ hồ mờ mịt.

Lăng Cửu Thời ghét mưa.

Anh chán nản tựa đầu vào cửa sổ, hai người không nói với nhau từ nào. Bởi vì khi nói chuyện Trình Thiên Lý dễ mất tập trung, vậy nên Lăng Cửu Thời giữ im lặng tuyệt đối để nhóc út lái xe cho an toàn.

Lúc trước anh đã nghe qua ở đâu đó, nhìn ngắm trời mưa rất dễ khiến con người ta suy nghĩ vẩn vơ. Lăng Cửu Thời âm thầm cảm thán, đây là sinh nhật đầu tiên anh đón cùng Nguyễn Lan Chúc. Năm trước hai người chưa xác định mối quan hệ, Lăng Cửu Thời cũng chẳng biết hắn sinh vào ngày nào. Bây giờ thì khác rồi, đừng nói là sinh nhật, mọi ngày mọi dịp mọi giờ Lăng Cửu Thời đều muốn ở cạnh Nguyễn Lan Chúc. Cùng hắn trải qua năm này tháng nọ, cùng nhau nhìn ngắm cảnh vật đổi thay.

-"À đúng rồi Lăng Lăng, anh định tặng quà gì cho anh Nguyễn thế?"

Lăng Cửu Thời bị giọng nói của Trình Thiên Lý kéo về thực tại. Cậu nhóc tròn mắt nhìn về phía trước, nét mặt không giấu nổi sự hào hứng.

-"Quà à...?"

Đây cũng là một vấn đề rất khó có đáp án. Nguyễn Lan Chúc hầu như chẳng thiếu thứ gì. Nhà có một căn to, xe thì tận mấy chiếc, quyền lực có quyền lực, tiền bạc có tiền bạc. Lăng Cửu Thời đã từng rất đau đầu vì chuyện này. Ban đầu anh định tặng hắn đồng hồ, nhưng hắn đang đeo một cái cũng là do anh tặng vào dịp lễ tình nhân, vẫn còn một cái vào đêm giao thừa hắn vẫn còn để trong tủ. Anh đã từng hỏi qua các thành viên khác, xem họ định tặng Nguyễn Lan Chúc cái gì. Lư Diễm Tuyết nói hôm sinh nhật hắn cô sẽ nấu một bàn ăn to, toàn là món hắn thích, coi như là quà tặng lão đại. Dịch Mạn Mạn và Trình Thiên Lý thì mua về mấy bao tải đồ ăn vặt, nói là quà tặng cho hắn nhưng Nguyễn Lan Chúc cùng lắm là lấy vài viên kẹo, sau đó toàn bộ đều vào bụng hai người hảo ăn kia.

Lăng Cửu Thời có thử đi hỏi Đàm Tảo Tảo. Cô gái nhỏ suy nghĩ rất lâu, mới nói rằng anh nên tặng hắn thứ hắn thật sự thật sự vô cùng yêu thích. Lăng Cửu Thời gãi đầu, nói rằng thứ hắn vô cùng thích chỉ có mỗi mình anh.

Đàm Tảo Tảo tức đến nổ mắt, giận dỗi quát vậy thì anh tự đi gói mình mà tặng cho hắn.

Ừ, câu nói đó ám ảnh Lăng Cửu Thời đến tận bây giờ, và hình như anh cũng chuẩn bị xong tất cả rồi.

-"Bí mật!"

---

Nguyễn Lan Chúc trở về nhà vào lúc tám giờ mười lắm phút tối. Cơn mưa bên ngoài vẫn còn rả rích nặng hạt, cái áo khoác dài của hắn bị mưa dội cho ướt nhèm, quần áo bên trong cũng thấm nước. Ghét bỏ vuốt mái tóc ướt của mình ra đằng sau, hắn mở cửa đi vào trong.

Nhiệt độ chênh lệch mạnh mẽ khiến hắn nhất thời thấy khó chịu. Nhìn căn nhà tối om chẳng có lấy một ngọn đèn, hắn khó hiểu.

-"Lăng Lăng? Thiên Lý? Trần Phi?"

Gọi tên hết một lượt, nhưng không thấy ai trả lời. Mang theo suy nghĩ hôm nay cả nhà đi ngủ sớm, vậy nên không nghĩ nhiều nữa mà cởi áo khoác ra.

Bụp.

Bùm.

Tiếng pháo giấy cất lên, đồng thời toàn bộ đèn cũng được bật sáng. Căn nhà chìm trong ánh sáng nhạt ấm áp, những bức tường được trang trí với dãy băng, tua-rua và những cái bóng bay.

Nguyễn Lan Chúc sửng cả người, đến hành động cởi áo đang dang dỡ cũng dừng lại.

-"Chúc mừng sinh nhật anh Nguyễn!"

-"Sinh nhật vui vẻ nha lão đại!"

-"Nguyễn ca, sinh nhật vui vẻ!"

Vô số lời chúc tụng lọt vào tai hắn. Tầm mắt hướng về phía cầu thang, từ trên lầu Lăng Cửu Thời đang chầm chậm đi xuống, trên tay là chiếc bánh kem đã được thắp nến.

-"Happy birthday to you... happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you...Lan Chúc, sinh nhật vui vẻ!"

Lăng Cửu Thời cất tiếng hát nhẹ nhàng, anh đi đến trước mặt hắn, khẽ rướn người đặt lên cái má lạnh lẽo của hắn một nụ hôn. Nguyễn Lan Chúc say mê nhìn người yêu của mình, hắn đang cảm động sắp chết đi được!

-"Nhanh, ước đi rồi thổi nến!"

Lăng Cửu Thời nâng bánh kem, Nguyễn Lan Chúc cười cười. Hắn nhắm mắt lại vài giây, sau đó là thổi nhẹ vào ba cây nến đang cháy lập loè.

-"Là bánh anh làm đó! Có vui không?"

Nguyễn Lan Chúc dịu dàng hôn lên mí mắt Lăng Cửu Thời, giọng nói thập phần nuông chiều. -"Có, rất thích! Rất đẹp! Chắc chắn nó sẽ rất ngon!"

Mọi người ở đằng sau trố mắt nhìn một màn ân ân ái ái, không nhịn được nữa liền ho hai tiếng.

-"Hoan hô! Cầu cho mọi điều ước của anh Nguyễn đều thành sự thật!" Trình Thiên Lý ôm con Bánh Mì trên tay, mỉm cười rất tươi.

-"Lên lầu thay đồ khô đã nhé? Anh và mọi người sẽ dọn bàn"

Nguyễn Lan Chúc gật đầu, hắn kéo đầu Lăng Cửu Thời sang hôn thêm một cái nữa rồi mới di chuyển đến hướng cầu thang.

Cả căn nhà phút chốc chìm trong tiếng cười đùa hạnh phúc. Lúc Nguyễn Lan Chúc đi xuống nhà, đã thấy dưới bàn ăn dọn sẵn rất nhiều món hấp dẫn. Làn khói trắng nghi ngút bốc lên, uyển chuyển uốn lượn.

Trình Thiên Lý lại bị anh trai mình cốc, không vì lí do nào cả.

Bánh Mì và Hạt Dẻ cũng được một bàn tiệc riêng. Chú chó lớn và chú mèo nhỏ ở một góc an nhàn ăn hạt thượng hạng mà Lăng Cửu Thời đổ cho.

-"Anh Nguyễn, đến ngồi cạnh anh Lăng Lăng đi này!"

-"Mọi người..." Nguyễn Lan Chúc thấp giọng, vành mắt hắn có chút đỏ.

-"Nè, muốn cảm ơn thì cứ việc nói ra đi, bọn tôi không ngại đâu" Trần Phi ném cho hai con người tham ăn là Dịch Mạn Mạn và Trình Thiên Lý một bịch khăn giấy.

Lăng Cửu Thời ở bên cạnh không ngừng cười, trông anh đang có vẻ rất vui.

-"Mọi người...cảm ơn nhiều nhé!"

Trong âm thanh ầm ầm của trời mưa là tiếng pháo giấy nổ. Bữa tiệc chính thức bắt đầu khi chủ tiệc đã nâng đũa. Cả bọn đã rất lâu chưa được tiệc tùng, vì thế hôm nay họ quyết định uống đến khi ngất đi mới thôi.

Người bị ép uống nhiều nhất đương nhiên là Nguyễn Lan Chúc. Nhưng tửu lượng của hắn chẳng phải thứ để đùa. Toàn bộ những kẻ có ý định chuốc say hắn đều đã gục cả, nhưng tầm mắt Nguyễn Lan Chúc chỉ mới mơ hồ. Lăng Cửu Thời ở bên cạnh chẳng uống một chút rượu nào, anh muốn bản thân hoàn toàn tỉnh táo để tặng cho hắn món quà đặc biệt, chỉ dành riêng cho hắn.

-"Lan Chúc, uống hết ly này rồi lên phòng nhé? Không cần vội đâu, từ từ uống...Anh lên trước"

Gò má Nguyễn Lan Chúc khẽ đỏ, hắn ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn theo bóng lưng của anh khuất dạng sau cầu thang, bỗng nhiên hắn cảm thấy có một cảm giác nhộn nhạo đang làm loạn trong người mình.

Lăng Cửu Thời không dám phí phạm một giây nào. Anh chạy vào phòng đóng cửa lại, sau đó là đến tủ lấy ra một túi đồ mờ ám.

Cạch...

Chừng năm phút sau, Nguyễn Lan Chúc mới đi về phòng. Mọi người đã say đến mức ngủ luôn dưới nhà. Trình Thiên Lý kêu oai oái, ôm hôn Bánh Mì đến mức chú chó hoảng sợ chạy đi. Dịch Mạn Mạn làm loạn bị Trần Phi gõ đầu, Lư Diễm Tuyết gục trên bàn ăn, trên tay còn cầm xâu xiên nướng. Hắn không quá say, nhưng không muốn gọi cái bọn sâu rượu kia dậy, hắn chỉ muốn ôm bảo bảo của mình thôi.

Vốn cứ tưởng Lăng Cửu Thời mệt nên lên ngủ trước. Nào ngờ vừa mở cửa ra, đập vào mắt là khung cảnh khiến hắn tỉnh cả rượu.

Lăng Cửu Thời ngồi trên giường, và quan trọng hơn là anh đang mặc một bộ đồ maid hầu mèo. Gương mặt trắng thoáng ửng đỏ, mái tóc xù được cài hai chiếc tai mèo trắng.

Nguyễn Lan Chúc nhìn đến đơ cả người. Sự nhộn nhạo trong lòng dâng trào, phút chốc hắn cảm thấy cơ thể mình nóng rực lên.

Không phải do rượu!

-"Chủ...chủ nhân...ngài có thể ôm em không? Meo?"

Chết tiệt!

Nguyễn Lan Chúc ngàn vạn lần chửi rủa trong đầu. Hắn nhìn đến nóng mắt, phần hạ bộ cũng nóng nốt!

Lăng Cửu Thời bước xuống giường, tiếng chuông nhỏ kêu leng keng. Phần váy ngắn cũn cỡn khoe trọn phần đùi trắng nõn, đầy đủ. Bên đùi trái nổi bật một cái choker trắng hồng, càng khiến cho đôi chân dài kia thêm phần nuột nà.

-"Lăng Lăng...anh có biết bản thân đang quyến rũ thế nào không hả?"

Tiếng chuông kia như kéo đi lí trí ít ỏi của Nguyễn Lan Chúc. Hắn dang tay ôm trọn anh vào lòng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt vòng eo nhỏ. Lăng Cửu Thời tựa đầu lên ngực hắn, mùi rượu nồng và mùi gỗ thông xộc vào mũi khiến anh như nhũn ra.

-"Vậy chủ nhân có thích không? Meo?"

Khoé môi Nguyễn Lan Chúc kéo lên thành một đường cong tà hoặc. Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi hồng kia, mút mát nó như một chiếc kẹo ngọt ngào. Lăng Cửu Thời bị hôn sâu, đầu lưỡi rụt rè bị hắn cắn đến tê dại, toàn bộ ngóc ngách trong khoang miệng ẩm ướt đều bị hắn càng quét không thương tiếc.

-"Á! Chờ đã! Lan Chúc...ưm!"

Nguyễn Lan Chúc ném Lăng Cửu Thời lên giường một cách mạnh bạo. Phần váy ngắn bị tốc bay lên, để lộ phần da thịt trắng hồng và phân thân bé nhỏ đang ngẩn đầu.

-"Ha...anh học mấy thứ này từ đâu vậy hả?"

Nguyễn Lan Chúc lật người Lăng Cửu Thời lại, hắn như phát điên vùi đầu vào hõm cổ tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào. Chiếc váy nửa kín nửa hở che đậy phần mông thịt đầy đặn bị hắn kéo lên cao, lên đến phần eo thon gọn.

-"Ưm...Aaa!"

Chát.

Chát.

Hai tiếng đánh khẽ vang lên, cánh mông trắng bị đánh đến ửng đỏ, hằn lên năm dấu tay. Choker đùi theo sự run rẩy của cơ thể anh mà bị xê dịch, chiếc chuông nhỏ gắn ở giữa kêu lên khe khẽ.

-"Hư hỏng! Anh ngon thế này, lỡ như có kẻ nào dóm ngó thì sao đây hả?"

Lăng Cửu Thời bị hắn đánh mông, nước mắt sinh lý tuông như mưa. Nhỏ giọng cầu xin hắn, nhưng khi vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của người trên thân. Đôi mắt dịu dàng thường ngày bị chiếm đóng bởi dục vọng vô đáy. Nguyễn Lan Chúc nhìn chằm chằm Lăng Cửu Thời như con mồi sập bẫy của mình. Mọi người đều ví Nguyễn Lan Chúc như một con thú hoang. Một con thú hoang với dục vọng và chiếm hữu mạnh mẽ.

-"Ah...chỉ cho một mình em dòm ngó thôi! Ư...Lan Chúc! Hôn anh!"

Nguyễn Lan Chúc mạnh bạo xé bỏ toàn bộ những thứ cản trở tầm nhìn của hắn. Chiếc váy hầu mèo nằm chỏng chơ dưới mặt sàn lạnh lẽo, rời thành hai mảnh.

Da thịt hồng hào lồ lộ trước mặt, đầu ngực cương cứng nhô cao. Đùi non đẹp đẽ được vòng choker tô điểm càng thêm cuốn hút. Nguyễn Lan Chúc xé bỏ quần áo của anh, chỉ để lại một cái vòng cổ, một cái băng đùi và chiếc tai mèo trên đầu.

-"Lăng Lăng...anh lúc nãy gọi em là chủ nhân, đúng chứ?"

Hắn cúi đầu liếm láp phần cổ gợi cảm. Hai bàn tay cũng không rảnh rỗi mà dày vò hai bên ngực. Lăng Cửu Thời rên rỉ, nấc nghẹn gọi tên hắn. Dục vọng dần dần xâm chiếm lấy tâm trí mỏng manh. Cơn sóng tình nhen nhóm kéo anh ra giữa mặt biển, cơ thể vô lực để cho cả ngàn cơn sóng vỗ ập vào người.

-"Kêu cho em nghe đi! Tiếng mèo ấy..."

Nguyễn Lan Chúc đã sớm đê mê trong lửa dục. Hắn tách chân anh rộng sang hai bên, phân thân cương cứng không biết từ khi nào đặt trước miệng huyệt mấp máy.

Lăng Cửu Thời sợ hãi, tay chân vụn về cào loạn lên người hắn.

-"M...meo, meo..."

Chất giọng ấm áp của anh lúc nào cũng khiến Nguyễn Lan Chúc chết mê chết mệt. Hắn cảm thấy bản thân không nhịn nổi nữa, trong vô thức liền đẩy đầu khấc đâm vào trong.

Vách thịt căng trướng đến phát đau. Cơn đau như xé toạc Lăng Cửu Thời làm đôi. Anh đến rên rỉ cũng chẳng còn sức, chỉ biết há miệng đớp lấy chút không khí mỏng manh.

-"Ư...hức! Đau, đau...áa...ư...ư..."

Sự ấm nóng bao bọc phân thân khiến cho Nguyễn Lan Chúc thoả mãn bật ra một tiếng rên rỉ. Hắn càng banh rộng chân Lăng Cửu Thời, chèn ép phân thân to lớn vào huyệt nhỏ đáng thương. Vách thịt căng ra, bị mạnh bạo xâm chiếm chẳng có một lần nới lỏng. Bên dưới tê dại, vách tràng ra sức tiết dịch bôi trơn, nhưng chưa được bao nhiêu đã phải lãnh đủ cú thúc mạnh bạo như lấy mạng từ hắn.

Nguyễn Lan Chúc hoàn toàn đánh mất lí trí. Hắn gầm gừ trong cổ họng, hàm răng nhọn để lại trên người anh vô số dấu hôn và vết cắn trải dài. Nhất là phần cổ và đầu vú, bị gặm cắn đến sưng tấy. Nhũ hoa bóng lưỡng ánh nước, nhưng có vẻ hắn vẫn không muốn buông tha, dùng tay vò, véo, kéo phần thịt non.

-"Chết tiệt! Bên trong anh ấm quá Lăng Cửu Thời! Còn rất co bóp nữa!"

Lăng Cửu Thời da mặt mỏng nào chịu được sự trêu chọc mạnh mẽ này. Anh che mặt, ra sức kìm chế tiếng rên rỉ của mình. Má đào đẫm nước mắt, môi xinh bị mút đến đỏ sưng.

-"Ah...ức! A....a, đừng nói...ưm...đừng nói nữa...ư...ư...!"

Nguyễn Lan Chúc thoả mãn bật cười. Hắn đâm loạn trong huyệt động, còn cố tình nghiền qua điểm nhạy cảm vô số lần bằng lực đạo mạnh nhất. Tràng thịt bị đâm đến đỏ ửng, chảy nước ròng ròng.

-"Ư...ư...hức! Chậm lại! Lan Chúc...ah! Chậm lại...anh chết mất! Ưm!"

Lăng Cửu Thời có cảm giác bản thân bị đâm đến nghẹt. Phần bụng dưới hơi gồ lên, phác họa đầu dương vật to lớn. Eo nhỏ cong lên thành một đường đẹp đẽ, bị bàn tay to lớn và mạnh mẽ của hắn đè chặt đến hằng đỏ.

Thân thể rã rời đón nhận từng cú đâm như vũ bão. Da đầu tê dại, ý thức và lí trí bay sạch sẽ. Dục vọng vô đích vô cầu như một con rắn độc, chậm rãi trườn bò, ăn mòn tâm trí.

-"Sẽ không! Em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu, Lăng Lăng..."

Giọng nói khàn khàn vì dục vọng đã có phần dịu dàng hơn. Lăng Cửu Thời ti hí, cố mở con mắt nặng trĩu của mình ra nhìn mặt hắn. Nguyễn Lan Chúc cúi xuống phủ lên môi anh một nụ hôn, chiếm hữu nhưng nhẹ nhàng.

Cứ tưởng hắn đã lấy lại được ý thức, nào ngờ giây tiếp theo. Nguyễn Lan Chúc xốc người Lăng Cửu Thời trở dậy, biến đổi tư thế từ nằm thằng quỳ. Lăng Cửu Thời há miệng rên lớn, tinh dịch đặc sệt mà dương vật của anh xuất ra chậm rãi chảy xuống bên dưới. Dâm thủy chảy ra bị côn thịt hung tợn đâm đến nổi bọt trắng, chảy xuống ướt đẫm ga giường.

-"Ah! Ưm...hức! Xin em...ah...ư..ư...chậm lại! Lan Chúc...áaa....a...a....ah!"

Cả căn biệt thự chìm trong tiếng rên rỉ khoái lạc. Bên ngoài tiếng mưa đập vào cửa sổ lộp độp che dấu đi những âm thanh cầu hoan gợi tình.

Đêm mưa kéo dài đến rạng sáng.



































































Thôi không ấy cả nhà quên cái lịch đăng kia đi (=

Giờ viết ngày nào đăng ngày đó, nhưng hứa sẽ đăng thường xuyên hơn 😞

Xin lỗi vì sự luời biếng này...

À, tớ có quà đền bù cho nè (=



Nhìn như này hỏi sao con Chúc nó không điên (=

Tớ làm đó ạ :3

Cre ảnh gốc lụm trên Pinterest (=

Cảm ơn vì đã đón đọc nha 💗

(Chương này dở mà dài vcl 😭)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com