01
park jinseong từ phía quầy check vé nhìn sang chỗ lee sanghyeok, dáng vẻ người nọ vô cùng mệt mỏi, mí mắt sau lớp kính nặng trĩu khép hờ. park jinseong hôm qua không stream, nhưng hắn lại xem lee sanghyeok đánh rank, thậm chí đánh đến tận sáng sớm. hắn đau lòng thở dài một hơi, chuẩn bị bước tới chỗ kia, nhưng có vẻ hắn chậm một bước.
lee minhyeong đi đến ngồi cạnh anh, vì buồn ngủ nên lee sanghyeok không để ý nổi kế bên là ai, đầu chốc lại gục xuống. lee minhyeong ôn nhu nhích tới, ôm bả vai lee sanghyeok kéo sang chỗ mình, để anh tựa hẳn vào cậu. park jinseong nhất thời trầm mặt, kéo vali đi về phía kim dongha.
"đáng lẽ anh nên ngủ sớm vào tối qua chứ"
lee minhyeong thì thầm trên đỉnh đầu anh, người phía dưới rục rịch, ánh sáng phía trên chiếu thẳng qua mí mắt làm lee sanghyeok cau mày tỉnh dậy, ngạc nhiên nhìn cậu.
"là minhyeong hả?"
làm anh cứ nghĩ là park jinseong.
lee minhyeong hơi nhếch khóe môi, "sao vậy? vai em cứng lắm à?"
lee sanghyeok vỗ mu bàn tay cậu, ngồi ngay ngắn lại mới đáp, "không có, rất êm mà"
"em nói anh á, tối hôm qua anh đi ngủ sớm có phải tốt hơn không"
lee minhyeong giở giọng như thể trách lee sanghyeok không nghe lời, làm đối phương chỉ có thể cười trừ. lee sanghyeok đang dựa vào người kế bên hiển nhiên sẽ thấp hơn lee minhyeong. bởi vì trần nhà ở phòng chờ tại sân bay không cao lắm, đèn lại chiếu thẳng vào mắt khiến lee sanghyeok hơi chói.
"lên máy bay ngủ bù vậy"
lee sanghyeok ngốc nghếch đáp. lee minhyeong vươn tới giữ chặt gương mặt của người đối diện, dùng hai ngón cái xoa xoa hốc mắt lee sanghyeok. lee sanghyeok chưa từng bài xích một ai trong cả đội, anh biết rõ mình là đội trưởng, bản thân phải thật bảo bọc mấy đứa nhỏ. vì thế đôi khi lee minhyeong làm mấy trò con bò anh cũng không khó chịu.
khoảng cách giữa hai người thực sự rất gần, lee minhyeong chăm chú nhìn anh đến độ lee sanghyeok vì không thấy động tác kế tiếp nên buộc phải mở mắt. vừa vặn thấy lee minhyeong ngẩn người thế kia, lee sanghyeok nhoẻn miệng cười một cái, trầm tĩnh đến mức dịu dàng.
"xấu xí lắm hả?", thấy cậu không phản ứng lee sanghyeok đành mở lời.
"em-- đang nghĩ vài việc, xin lỗi anh"
lee sanghyeok lại vỗ về mu bàn tay cậu, mắng cậu "ngốc."
anh nhìn hết gương mặt kia. thầm nghĩ lee minhyeong nhuộm tóc rồi, lee sanghyeok cũng không biết gọi nó là màu gì, nhưng vẻ trẻ con ngày đó của lee minhyeong cũng biến mất theo màu tóc cũ.
trong đáy mắt lee sanghyeok, cậu là một cậu bé tóc đen, có da có thịt hơn park jinseong, mặc dù tính cách trước kia có chút bốc đồng xốc nổi, cơ mà lee sanghyeok không trách. cậu là con nít, cậu có quyền trải qua những thứ đó. thời gian trên đời này đối với mấy đứa con nít còn quá nhiều, lee minhyeong thì quá trẻ, chọn bước vào con đường này, nếu là lee sanghyeok thì anh sẽ không cho phép nếu lee minhyeong là em trai ruột của mình. thế nhưng lee minhyeong là lee minhyeong, quyết định cũng là của cậu, lee sanghyeok không có quyền xen vào.
huống hồ đánh đổi và trải nghiệm là của riêng lee minhyeong, cậu hoàn toàn có quyền lựa chọn tiếp tục hay không. vì đó là tuổi trẻ, là thanh xuân và là quy luật mà lee minhyeong nhất định phải đi qua.
nếu lee minhyeong ý thức được, cậu sẽ hiểu cậu nên làm gì.
"anh, anh phải sống thật tốt nha"
tự dưng lại thốt ra một câu như thế. ai nghe thấy cũng phải lặng người theo.
lee minhyeong vừa nói vừa cầm bàn tay gân guốc của anh đặt vào áo khoác, chả hiểu tại sao lại thấy tim mình như bị kéo đi. lee sanghyeok không biết nghĩ cái gì, mất một lúc mới phản ứng được.
"thay vì bảo anh sống tốt, em nên bảo anh sống một cuộc đời thật vui vẻ mới phải"
lee minhyeong còn trẻ, cậu đâu có hiểu sự đời, trong đầu nghĩ gì thì nói đó, muốn cái gì thì la lên, không phải quá hiểu chuyện như anh. cậu chỉ là đứa nhỏ chưa được hai mươi tuổi đầu muốn dành trọn sự quan tâm và tốt đẹp nhất cho người nó thích thôi.
lee minhyeong không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt người nọ như thể nói lên tất cả thăng trầm suốt tám năm qua. ngốc như cậu, làm sao biết được lee sanghyeok đã phải đối diện với nó như thế nào. trẻ con như cậu, liệu lee sanghyeok có cần không?
bất cứ chuyện gì xảy ra trên đời này đều có cái giá của riêng nó, không tích cực thì sẽ tiêu cực. lại phải nói đến sự nghiệp tuyển thủ vĩ đại của lee sanghyeok dai dẳng nhọc nhằn như vậy, có thăng chắc chắn sẽ có trầm. lee sanghyeok chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều. mấy thứ đó, lee minhyeong đến sau nên cậu không có biết.
lee minhyeong mím môi kêu, "anh."
"hả?"
"em thật sự rất thích anh"
lee sanghyeok bật cười, "anh cũng thích minhyeong"
.
park jinseong lên máy bay đi thẳng xuống hàng ghế cạnh kim dongha định bụng ngồi xuống, còn chưa kịp định hình lại đã thấy kim jihwan đi tới, ám chỉ jang yongjun đang ở phía sau. chỗ ngồi ban đầu đã sắp hết rồi, không phải nói đổi là đổi.
"jinseong à, đây là chỗ của người ta đó, mau về thôi"
park jinseong cảm thấy thất lễ, cúi đầu 'xin lỗi' một tiếng, kim dongha bên cạnh vỗ vai hắn, "cạnh thằng sanghyeok đấy, ngồi đi."
park jinseong đẩy gọng kính không nói gì, ngoài ngồi kế lee sanghyeok thực sự không còn chỗ nào nữa.
"anh tìm jinseong nãy giờ"
park jinseong ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cặp mắt mở to ý muốn hỏi có chuyện gì à.
"anh tưởng jinseong ngồi bên cạnh nên ngủ một lúc, mở mắt ra lại thấy minhyeong"
đến mức này rồi, hắn thừa nhận hắn không thích lee sanghyeok cùng người khác thân mật, nếu không muốn nói là ghen.
"thấy anh cùng minhyeong rất vui vẻ nên em không muốn phá bầu không khí"
mái tóc đen nhánh che qua nửa ánh mắt khiến lee sanghyeok không nhìn ra đối phương đang nghĩ gì. park jinseong luôn đặt mắt lên mấy đám mây ngoài cửa sổ, có chút bận lòng không muốn nói chuyện. lee sanghyeok thở dài, vòng tay ghì chặt thắt lưng phía sau của người bên cạnh, đầu tựa lên vai hắn mặc cho tay cầm của ghế ngồi làm cho khoảng cách bọn họ hơi xa.
"có ai nói là em giận trông rất đáng sợ chưa?"
"em có giận ai bao giờ đâu"
"jinseong đang giận anh còn gì"
park jinseong trầm mặt, hắn không biết nên phản ứng thế nào nữa. park jinseong không nói chuyện với anh chỉ vì hắn đang đợi anh nói một lời với hắn, thứ gì cũng được, miễn anh chủ động nói với hắn. như thế nghĩa là anh cần hắn, đôi khi hắn sợ nói quá nhiều sẽ trở thành phiền phức, hắn cũng sợ mình không có tư cách để nói.
"em không có"
"là minhyeong mà, có phải ai đâu"
lee sanghyeok ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, anh khẽ phì cười, "jinseong muốn anh nói gì?"
park jinseong im lặng một lúc, lòng bàn tay lee sanghyeok rất lạnh, cả người cố ôm lấy hắn trông thật sự rất vừa vặn. lee sanghyeok đối xử với hắn cũng rất tốt, nghĩ lại chỉ thấy bản thân không có tiền đồ. vì một chút ôn nhu của anh đã rung động không dứt được, có ngày đau lòng tới chết.
"để tay sang đây sẽ thấy dễ chịu hơn..."
giúp lee sanghyeok chỉnh đốn chỗ ngồi lại, park jinseong mím môi xoa đầu anh, đặt tay mình lên cánh tay của lee sanghyeok, động tác rất dịu dàng nhưng dường như giống bất lực nhiều hơn.
"ngủ một chút đi đã. em ở đây với anh"
"jinseong luôn đòi anh hôn trước lúc ngủ mà"
lee sanghyeok cười cười. đợi đối phương quay sang phía mình liền rướn người hôn park jinseong một cái. sau đó dụi vào lồng ngực hắn thoải mái nhắm mắt. park jinseong có giận cũng tự dặn lòng không thể giận được.
cằm park jinseong đặt trên trán anh ôn nhu hít vào một hơi, mùi xạ hương và cam thảo quen thuộc thoảng qua cánh mũi khiến park jinseong dễ chịu một chút, nên cậu không để ý thấy bên kia cũng có bóng dáng khác quan sát mình, và cũng đang rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com