Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chuyện tôi được tuyển vào JK cũng phải nhờ đến ánh sáng phước lành của em gái nữ chính nhà tôi. Vào năm lớp 9 dù không đăng ký thi vào trường cấp 3 JK nhưng con bé vẫn nhận được giấy báo nhập học lẫn cả học bổng của trường vì thành tích xuất sắc.

Trong khi cả nhà chúng tôi đều sung sướng ôm nhau rơi nước mắt, Yến lại chỉ thản nhiên ăn hết nửa con vịt sau đó lạnh lùng thốt ra một câu "Không đi!". Con bé biết tôi định thi vào một trường cấp 3 bình thường nên cũng quyết định học cùng tôi.

Điều này khiến tôi cảm động rơi nước mắt. Nhưng thế giới làm sao buông tha cho nữ chính nhà ta. Vậy nên hôm sau tôi cũng nhận được thư mời nhập học kèm học bổng của trường.

Bố mẹ tôi lại ôm nhau khóc lần nữa trong khi tôi còn đang hóa đá đứng một góc. Tôi còn chẳng rõ trường JK có thật sự tồn tại hay không hay chỉ là băng đảng lừa đảo bắt cóc, vậy mà bố mẹ tôi đã đem chuyện đó đi nói khắp nơi.

Tôi đỗ vào trường JK sao? Đùa gì vậy! Em gái tôi là nữ chính thì chẳng nói còn tôi chỉ là người bình thường muốn vào trường cấp 3 bình thường với đám bạn của mình thôi.

Tôi thở dài bỏ lên phòng. Nhóm thằng Bảo dường như cũng nhận được tin tôi đỗ vào JK, không ngừng gửi tin nhắn chúc mừng tôi kèm theo lời ám chỉ tôi nhanh nhanh mời tụi nó đi ăn đi. Lúc này đầu óc tôi đang loạn thành nồi lẩu thập cẩm, làm gì có tâm trạng vui đùa cùng đám này. Tôi mở khung chat riêng với Bảo ra, than thở với nó về việc tôi không muốn vào JK.

[Minh Bảo: Nếu mày không vào JK thì chỉ có mình Yến học ở đấy thôi à?]

Tin nhắn của thằng bạn khiến tôi hơi ngẩn người. Phải rồi, em gái tôi là nữ chính mà. Để con bé vào đó một mình thì con bé sẽ bị đám cậu ấm cô chiêu bắt nạt mất. Ngoài là nữ chính thì Yến còn là em gái tôi, làm sao tôi có thể để em gái mình bị bắt nạt được.

Ở trường của Bảo còn có bạn cấp 2 của chúng tôi nhưng ở JK, Yến chỉ có mình tôi thôi.

Vậy nên tôi quyết định không rút hồ sơ khỏi trường JK nữa, mà buồn cười thay, vì tôi không rút nên Yến cũng không rút.

Đó là lý do vì sao hai chúng tôi đứng ở đây với tư cách là học sinh mới.

Khác với đồng phục của những trường cấp 3 khác, đồng phục của trường JK dành cho nữ gồm có áo vest, áo gi lê, áo sơ mi cùng cà vạt đỏ kèm theo một chiếc váy kẻ ca rô. Đồng phục trường không xấu nhưng cả tôi và Yến đều quen mặc quần vải áo trắng rồi nên khi mặc váy cứ cảm giác sao sao á.

Thầm chí em gái tôi còn định mặc thêm quần bò bên trong để bớt khó chịu. May là mẹ tôi đã ngăn lại nếu không con bé đã nổi bật nhất trường trong ngày nhập học rồi. Thật ra dù không làm gì em gái tôi vẫn có thể nổi nhất trường thôi.

"Á họ kìa! Bọn họ đến rồi kìa!"

Tiếng hét chói tai từ bạn nữ bên cạnh nhanh chóng cắt ngang màn độc thoại nội tâm dài dằng dặc của tôi.

"Chuyện... chuyện gì vậy?" Yến chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị xô đẩy đến loạng choạng vài bước.

Trong đầu tôi chợt xuất hiện một câu "Đến rồi." sau đó mắt hướng về phía cổng chính. Quả nhiên, chỉ sau khi đúng ba nốt nhạc, từ phía xa đột nhiên xuất hiện bốn siêu xe với bốn màu sắc khác nhau. Cả bốn chiếc xe đều đồng loạt dừng trước cổng trường cấp ba của chúng tôi. Nhóm con gái mới yên lặng được vài giây lại bắt đầu la hét, thậm chí có người bắt đầu rải hoa hồng khắp nơi để mở đường cho bốn người ở trong những chiếc siêu xe.

Một phút mặc niệm cho những cô lao công.

Thật ra tôi tò mò hình dạng nam chính từ lâu lắm rồi. Liệu bọn họ sẽ thuộc dạng đẹp đến lóa mắt như trong phim truyền hình hay mang tóc bảy màu mắt bảy màu, nói tiếng việt chêm tiếng Anh, tiếng Đức, tiến Bồ Đào Nha vào. Nhưng chưa kịp xem hội nam chính tròn méo ra sao, tôi đã bị em gái lôi đi chỗ khác.

Chắc hội chứng anti nhà giàu của con bé lại tái phát rồi.

"Yến, từ từ đã chị đi không kịp."

Tôi bị con bé lôi đi như cún chỉ biết khều khều tay con bé. Mãi khi vào đến trong hội trường, Yến mới thả tôi ra.

"Chị đừng tiếp xúc với bọn họ. Nếu không sẽ bị nhiễm độc đấy!" Yến mở miệng với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Phải rồi, một trong những lý do con bé anti những người giàu như vậy là vì một trong những người bạn từng chơi thân với con bé đã vì bọn họ mà gây tổn thương cho nó. Tôi không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ nghe thầy hiệu trưởng đọc diễn văn.

May là thầy đọc cũng không lâu lắm, tôi mới chỉ ngáp được 2 cái thì thầy đã đi xuống nhường chỗ cho đại diện của khóa chúng tôi.

Người bước lên phát biểu là một cậu thiếu niên cao ráo với gương mặt đẹp trai khỏi phải bàn. Khi cậu ta bước lên bục, không ít nữ sinh xung quanh tôi và Yến khe khẽ kêu lên và khi cậu thanh niên ấy đẩy cặp kính, dùng chất giọng vô cùng ấm áp của mình đọc bài diễn văn, cả hội trường chính thức bùng nổ.

Không khó để đoán ra, vừa đẹp trai lại lắm fan hâm mộ như vậy cũng chỉ có một trong các nam chính mà thôi.

"Bọn họ bị sao thế? Sao đột nhiên lại hú hét như căn tin hết đồ ăn vậy?"

Yến có lẽ là người duy nhất miễn nhiễm với vẻ đẹp trai đầy tri thức của người thanh niên trên bục phát biểu. Con bé dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn quanh hội trường một lượt. Sau đó con bé lại quay sang tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng:

"Chị Hạ, có khi nào trường này không có căn tin không?"

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói khác đã vang lên:

"Các cô không biết Anh Quân sao? Đúng là đồ nhà quê!"

Đây rồi, người sẽ giải đáp thắc mắc, kể lể toàn bộ tiểu sử của nam chính cho nữ chính nghe.

"Sao tôi phải biết cậu ta?" Yến khoanh tay nhìn bọn họ đầy khó hiểu.

"Bởi vì cậu ấy là thành viên của nhóm 4 chàng hoàng tử P4 đó!"

P... 4. Pig... 4 á?

Tôi suýt nữa nói ra suy nghĩ của mình may mà kịp phanh lại.

Tất nhiên cô gái kia không nhận ra vẻ mặt bất thường của tôi. Cậu ta vẫn làm tốt nhiệm vụ giới thiệu về bốn nam chính của thế giới này:

"Nhóm P4 bao gồm bốn người vô cùng đẹp trai là người thừa kế sáng giá của bốn tập đoàn nổi tiếng. Người đứng đầu là Lãnh Hàn Dư Phong được mệnh danh là chàng hoàng tử băng giá với vẻ đẹp vô cùng lạnh lùng. Cậu đừng hi vọng có thể khiến Dư Phong cười hay nói quá mười câu một ngày. Người có thể làm được điều đó chỉ có thần tiên thôi."

"Đúng vậy." Cô gái ngồi bên cạnh cô gái khinh thường chúng tôi liền tiếp lời. "Người ở trên bục phát biểu kia chính là Lục Cao Anh Quân, được mệnh danh là thần đồng của trường học chúng ta. Tuy Anh Quân đối với ai cũng dịu dàng nhưng đừng vì thế mà ôm mộng tưởng huyễn hoặc. Anh Quân đối với ai cũng tốt như vậy."

"Thành viên thứ ba của nhóm P4 là Hoàng Vũ Dương Anh với vẻ đẹp khiến mọi cô gái trên đời này đều chết ngất. Vì là người mẫu khiêm diễn viên nên cậu ấy rất ít khi xuất hiện ở trường học."

"Thành viên cuối cùng, cũng là người các cậu không nên dây vào nhất, Phạm Đình Hoàng Minh. Một tay ăn chơi khét tiếng ở trường chúng ta. Nghe nói..."

"Cậu ta bấm lỗ tai, uống rượu, đua xe và hẹn hò với nhiều cô gái lớn tuổi..."

"Nhưng Hoàng Minh lại là một thiên tài âm nhạc đấy. Hồi còn nhỏ cậu ấy thường đi nước ngoài biểu diễn rồi còn được chụp ảnh với nhiều người nổi tiếng nữa. Nghe nói trong đó còn có cả tổng thống nước kế bên."

Ặc sao toàn họ kép vậy. Đúng là nam chính có khác tên cũng dài ngoằng và khó nhớ. Mà nam chính có thể là ai nhỉ? Chắc là Lãnh Hàn Dư Phong rồi, cái tên nói lên tất cả mà.

Thật ra tôi cũng không mấy ngạc nhiên trước profile của nhóm nam chính. Một người lạnh lùng, một người ấm áp, một người trẻ con và một người là một tay ăn chơi, đó chính là công thức để tạo nên một nhóm nam chính vô cùng đặc biệt. May mắn, thế giới này vẫn chưa ảo đến nỗi khiến cho mỗi nam chính có chục tấm bằng đại học khi mới mười sáu tuổi.

"Cảm ơn bài giải thích còn rõ hơn tra wiki của các cậu. Nhưng tôi có hỏi đâu mà các cậu nói lắm thế."

Yến hoàn toàn không có hứng thú với bốn cái tên họ kép kia, con bé khoanh tay trước ngực, bày ra vẻ mặt khó chịu khi một nhóm người lạ mặt đột nhiên túm tụm hết vào chỗ của hai bọn tôi.

"Các cậu không quan tâm nhóm P4 sao?" Một cô gái hốt hoảng hỏi Yến... và cả tôi nữa. "Các cậu không thấy họ đẹp trai sao?"

"Sự thật là... tôi chỉ mới nhìn thấy mặt một người của nhóm P4 thôi." Tôi ấp úng trả lời.

Hơn nữa cậu ta có đứng cách xa tôi nữa thì làm sao biết đẹp hay không đẹp.

"Không thể nào! Làm sao có cô gái nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của nhóm P4 cơ chứ." Bằng một cách vi diệu nào đó, cô gái kia đã sốc đến nỗi ngất đi.

"Chị thấy chưa." Yến đưa tay chỉ về phía nhóm nữ sinh vừa tiếp cận chúng tôi. "Đây chính là lý do em phải tách chị ra khỏi những chất độc đáng sợ này."

"..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com