Chương 4: Một ngày không thể bình thường hơn
Lại nữa, lại nữa, hắn vừa dắt xe máy ra vừa đứng huýt sáo bên kia. Còn nó, phải chật vật lắm mới lôi được cái xe điện bé xíu, bởi vì nó đang bị thương mà, làm gì cũng khó khăn hết. Muốn nhờ chị hai? Mơ đến tết đoan ngọ năm sau đi, bà ấy ngủ như chết. Phương Di tự thấy cuộc sống sinh viên thật là an nhàn, ngủ nghỉ thoải mái. Trời ơi, hắn đang tới kìa... làm gì đấy, định khích nhau à?
- Lên đi tôi chở. - Lạy Chúa, nó có nghe lầm không vậy?
- Sao bữa nay tốt tính dữ thế? Hôm nay chắc có gió mùa đông bắc thổi tràn về. - Phương Di nghi ngờ, có khi hắn đang âm mưu gì cũng nên.
- Thế có lên không học sinh gương mẫu? - Hắn rú ga chuẩn bị đi, mắt đung đưa phía trước.
- Được rồi, lưu bang hai năm. - Dám gọi nó là học sinh gương mẫu hả? Để nó rao cho toàn nước biết hắn lưu bang hai năm cho xem - Mà không đội mũ bảo hiểm hả?
- Mệt quá, không lên thì trễ tự chịu. - Hắn bắt đầu nhăn như khỉ ăn ớt. Phương Di không nói gì nữa, leo tọt lên xe ngồi. Đằng nào từ đây tới trường cũng không xa lắm, lại còn đi xe máy, chắc sáng sớm không có công an đâu nhỉ?
Rượt đằng sau xe Gia Hy là một chú cảnh sát năng nổ, hăng say chơi trò đuổi bắt nãy giờ không thấy chán. Phương Di mình mẩy toát hết mồ hôi cha mồ hôi con, thậm chí mồ hôi ông nội cũng ra nốt. Nó níu áo của Gia Hy mạnh hơn, hắn cũng biết nó rất sợ.
- Cảnh sát kìa, phải làm sao đây? - Nó run run hét lên át đi tiếng xe ngoài đường do đang phóng với tốc độ ánh sáng.
- Đừng quay đầu lại, bị bắt đấy. - Thiên địa ơi, nó có bao giờ trải qua cái hoàn cảnh này chưa, sao mà như đứa trẻ chưa lớn thế này.
- Họ nhìn thấy biển số xe của cậu rồi, phải làm sao đây? - Nó lo lắng.
- Yên tâm đi, tụi thằng Long thay biển số giả rồi, không bị bắt đâu mà sợ. - Phóng nhanh vượt ẩu, lạng lách đánh võng một hồi, qua hẻm nhỏ hẻm to, đường rộng đường hẹp cuối cùng lại quay về trường sau khi đi dạo vòng quanh thành phố.
- Phù... - Nó bước xuống xe thở dốc, tay vuốt vuốt ngực nuốt nước bọt. Trễ lắm rồi, tám giờ rồi, nó lại phải lợi dụng chức quyền đi học trễ thôi.
- Cho dù họ có tìm cùng trời cuối đất cũng không tìm được xe tôi đâu. - Hắn dắt xe vào trong trường rồi còn nói lại.
- Ờ. - Phương Di lấy lại phong độ.
Nhưng mà, không phải chứ... chắc nó không xui vậy đâu nhỉ? Bác bảo vệ đâu mất tiêu rồi, sao nó có thể gọi đây, cửa cũng đã khóa. Kín cổng cao tường thế này thì làm sao mà trèo vào, chưa tính việc nó là hội phó nữa, không khéo bị camera quay lại được là chết.
- Sao cậu còn đi theo tôi? - Gia Hy bực mình quay lại hỏi nó đang lẽo đẽo theo sau như cún con.
- Bình thường cậu vào trường tôi bằng cách nào thế? Cho tôi đi với, bác bảo vệ... đi mất tiêu rồi. - Nó tiu nghỉu nói.
Hắn như phải gánh thêm một gánh nặng nữa, cực nhọc đi lên sân thượng, nó thấy thế cũng vội đi theo. Bây giờ trường hắn đang là giờ nghỉ giải lao, học thì ít mà nghỉ thì nhiều phết. Thành ra, bọn con trai nhìn nó đi với hắn đắm đuối con cá chuối.
- Này mày, nhỏ nào đi với lão Hy thế? Xinh nhể?
- Này học Bình Thiên đấy, đừng giỡn.
- Cái thằng đó mà chịu đi với gái hả?
Trời ơi! Nó mất mặt chết mất, cố gắng che mặt lại thì cũng lộ ra bộ đồng phục đang mang trên người. Đứng trước học sinh Bình Thiên thì nó còn có chút oai phong chứ tụi này đâu có biết nó là ai, làm nó nổi hết da gà lên.
- Tới rồi, đi đi! - Đứng trên sân thượng gió lồng lộng là hai con người đang đứng kia, một bất cần kiêu ngạo, một nghiêm túc nhưng cũng có chút sợ.
- Ờ... - Từ đây nhảy qua kia cũng không xa lắm, gần nhau mà, nó hít thở lấy đà. Nhìn cái cách mà nó đi thật khiến hắn ngứa mắt, nó mà bị tai nạn thì hắn cũng không có yên - Ơ... - Phương Di ngơ ngác nhìn hắn cỗng nó lên, ánh mắt hắn lạnh băng chẳng có dấu hiệu sẽ trả lời nếu nó hỏi tại sao.
Những đường chạy dài lấy đà, bỗng chốc nó đã thấy mình lơ lửng giữa không trung. Phương Di nhìn gương mặt không cảm xúc có chút mồ hôi ngay sát chóp mũi, tim có chút hẫng nhẹ. Nó càng siết chặt cổ hắn hơn, cơ bản... vì sợ té. Cú tiếp đất an toàn cho hai bạn trẻ. Nó thở phào đứng xuống đất, hắn cũng chuẩn bị quay lại trường mình.
- Này... lưu bang...- Phương Di ngại ngùng cất tiếng giữ hắn lại - Cảm ơn! - Gia Hy nhếch môi rồi nhảy sang bên kia. Nhìn hắn bay qua bay lại thật giống con khỉ đực.
Viện đại cái cớ nào đó, thật sự thì ai cũng tin lời nó nói, nó đi thẳng về lớp, học vài tiết cuối rồi đến 11 giờ là nghỉ trưa ăn cơm. Nó với hai nhỏ bạn xuống căn tin, gọi ba đĩa cơm sườn, mấy lon coca nữa.
- Di, mình chia tay đi! - Một cậu con trai giở trò yếu đuối đứng trước mặt nó.
- Tùy cậu thôi! - Vẫn thái độ thờ ơ, một câu, một kiểu nói. Từ khi cậu kia bắt đầu nói "Làm bạn gái mình nha!" cho tới bây giờ cũng chỉ có câu "tùy cậu thôi" của nó.
- Vậy thôi sao? Vậy là hết hả? - Cậu học sinh mếu mặt như sắp khóc đến nơi, tay cầm bình nước run run.
- Tùy cậu thôi. - Nhỏ bạn nhìn nó, rồi nhìn người kia mà không nín cười được.
- Này, không ngờ cậu lại quen với loại người như đàn bà thế kia, chẳng bằng một góc của tên Gia Hy đấy. - Dương Hạnh cười đểu chế nhạo.
- Đã nói là tùy hắn rồi mà. - Trước sau như vậy, vẫn nói câu đó, vẫn tập trung "hành sự".
- Mà nhắc mới nhớ, trong đám bạn của hắn, có một tên... rất dễ nhìn đó nha. - Hàn Như mắt sáng như đèn pha, nó cũng không biết là nhỏ đang nói thằng nào nếu như mà là Hồng Phước thì...
- Sáng nay đi học trễ hả chị ba? - Dương Hạnh chóp chép nói.
- Ừm, có chút việc thôi. - Nó lại chăm chú vào bài vở, tranh thủ nhìn lại bài học sáng nay bỏ trống.
Một ngày dài đã kết thúc như vậy... Bọn hắn ra về lúc năm giờ chiều, và Bình Thiên cũng vậy. Nhưng vì còn giải quyết việc của trường nên Phương Di ở lại đến tận sáu giờ rưỡi mới về được. Và cũng vì vậy mà Gia Hy điềm nhiên chờ đợi một tiếng rưỡi đồng hồ, cứ xem như là thói quen.
- Này mày, sáng nay nhỏ hội phó tới trường mình hả? Sao không gọi tao ra đón tiếp? - Vẫn cái thái độ xem trời bằng vung của Hồng Phước.
- Có chút chuyện thôi. - Hắn cũng lười trả lời cái chuyện dài dòng không cần thiết này.
Bọn hắn đang vui vẻ thì đụng phải nó với hai nhỏ bạn đang rôm rả nói chuyện ra về. Ô, hôm nay tiểu thư chị ba về sớm quá, chắc là có chuyện gì rồi. Hắn cũng đang thắc mắc như vậy đấy. Một làn điện sượt sau lưng nó, Phương Di lạnh sống lưng quay lại, hết nhìn Hàn Như, lại nhìn Hồng Phước. Trời ơi, đây có gọi là liếc mắt đưa tình không chứ? Lại còn... ngay trước cổng trường sao? Ánh mắt nồng thắm liên tục trao trọn cho đối phương, bọn họ hết nhìn Hàn Như, rồi lại nhìn Hồng Phước đang say sưa đong đưa trên dải ngân hà.
- Thôi đi bà cô già, đừng có liếc mắt đưa tình nữa. - Dương Hạnh kéo Hàn Như về, bọn kia cũng kéo tên trăng hoa về. Cuối cùng lại chỉ còn mình nó và hắn.
- Về thôi. - Gia Hy đi vào dắt xe.
- Này, cậu chở tôi đi một nơi được không? - Gia Hy nheo mắt nhìn nó khó hiểu.
Thì ra là đến cái cửa hàng văn phòng phẩm Hoa hồng. Leng keng... gió mơn man thổi làm cho những chiếc chuông gió nhiều màu phát ra âm thanh. Phương Di khom người xuống đi vào trong, toàn là những món đồ dễ thương, rất thích hợp để lựa quà sinh nhật.
- Tại sao tôi lại phải chở cậu tới đây thế nhỉ? - Hắn khó chịu ra mặt.
- Đi mà, chở dùm đi mà... đằng nào cũng tiện đường. - Phương Di nghiêng đầu năn nỉ, nó biết hắn nhất định sẽ chở nó đi nếu nó muốn mà. Căn bản... tên này thích đi dạo quanh.
- Cậu xem cái này có được không thế? - nó chỉ tay vào con gấu to lớn ở trong góc kia.
- Tùy cậu, lựa đồ cho con gái mà lại đi hỏi một thằng con trai, có hợp lý không hả?
Cửa hàng hơi nhỏ, đường đi cũng nhỏ nốt, thành ra... khoảng cách giữa hai người có chút gần, thêm việc không khí nóng bức khó tả. Phương Di cảm thấy như mình sắp chết ngộp trong này, không biết hắn có thấy khó chịu không nhỉ? Nó đưa mắt thăm dò Gia Hy. Hắn không có than vãn lấy nửa câu là vì... hắn cũng đang nghía vài món đồ, để nó xem hắn đang nhìn cái gì.
- Nhìn cái gì đấy?
Phương Di ghé sát để tia cái món đồ "quý hóa" kia, nhưng không ngờ hắn lại quay đầu, phút chốc bốn mắt đã sắp chạm nhau, đúng theo nghĩa đen. Nó mở to mắt nhìn hắn, ngại ngùng, mặt nóng lên bất ngờ, tim trùng xuống nặng trịch như sắp tức thở đến chết mất.
- Hay là... - Giọng hắn trầm trầm nói - ... mua dây cột tóc đi!
- Này! - Phương Di chịu không nổi hét lên - Vừa phải thôi nhé... sinh nhật nào cậu cũng tặng tôi dây cột tóc rồi bây giờ lại bắt tôi tặng lại cho bạn tôi là sao? - Nó phùng man trợn mắt, quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục chọn đồ.
- Thì tôi xưa giờ chỉ biết tặng quà cho mỗi đứa con gái như cậu chứ mấy, vậy mà cũng hỏi. - Gia Hy bật cười. Hắn biết mỗi lần nhắc tới chuyện quà sinh nhật là nó thể gì cũng điên lên như bò tóp.
Tối nay nó diện cái đầm rất đẹp, trông như cô công chúa nhỏ vậy... đó là trong mắt ba mẹ, họ chưa bao giờ thấy con gái của mình mặc váy thôi.
- Ba mẹ thôi đi, con cũng bình thường thôi mà. - Phương Di ngại ngùng cúi đầu, để mái tóc dài theo đó mà ôm lấy gương mặt tròn trĩnh.
- Phải đấy ba mẹ, nó cũng... đẹp bình thường thôi mà. Chỉ là hằng ngày như bà thím ở trường, đi bắt lỗi người ta, cứng nhắc, nhàm chán, già nua chút thôi. - Chị nó cũng vắt chân lên bàn ngổn ngang ăn kem.
- Cái con này, ăn nói thế đấy, khó khăn lắm mới thấy em nó mang váy. Tối nay dễ thương thế này. Thôi con đi mau không trễ giờ. – Mẹ nó hối thúc - Mà con đi bằng cái gì đấy?
- À, anh Hàn Như có xe, chút nữa tụi nó qua đón. - Phương Di cười tít mắt, ngắm nghía lại mình trong gương. Bạn nữ cùng lớp mà nó đi dự sinh nhật nhà giàu phải biết, giàu hơn cả Dương Hạnh, nên tổ chức tiệc lớn lắm, nghe nói có hồ bơi - Tới rồi, con đi đây. - Nó lon ton cũng không quên cầm theo quà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com