Chương 11
Caius bắt chéo chân trong khi vẫn nhìn tôi:" Tôi có thể đồng cảm, nếu như em có thể thoải mái tận hưởng khi biết rằng chúng tôi sẽ không tổn thương em.
"Tôi biết," tôi nói, sau khi quan sát anh một lúc và không nhận thấy có điều gì bất thường trong cái nhìn chăm chú của anh. Anh gửi cho tôi một nụ cười thoáng qua , và đổi chủ đề . " Marcus nói với tôi rằng em có thể vẽ ?"
" Một chút . Không tốt lắm, và tôi không vẽ người .Tôi không thể nào thể hiện cảm xúc đúng cách", tôi nói. " Nhưng tôi có thể cho anh xem , nếu anh muốn. Mấy cuốn sổ phác thảo đang ở phòng tôi ".
"Dẫn đường đi," Anh ta nói, đứng vững và đi theo tôi như một cái bóng nhợt nhạt. Tôi cúi xuống lấy ba lô để mang lên lầu, nhưng anh ta nhanh hơn tôi, chộp lấy nó và quàng qua vai trước khi tôi kịp với tới.
"Dẫn đường đi," Anh ta nói, đứng vững và đi theo tôi như một cái bóng nhợt nhạt. Tôi cúi xuống lấy ba lô để mang lên lầu, nhưng anh ta nhanh hơn tôi, chộp lấy nó và quàng qua vai trước khi tôi kịp với tới.Tôi quay lại nhìn anh ta, nhướng mày, và không thể không mỉm cười khi nhìn thấy vị thủ lĩnh Volturi nổi tiếng đáng sợ đang mang một chiếc ba lô bình thường. Anh ta cười khẩy.
"Có gì lạ sao ?"
"Không có gì." Tôi lắc đầu cười nhẹ và dẫn anh ta lên lầu. Trong số gia đình Cullen, Edward và tôi là những người duy nhất vẫn có phòng riêng, mặc dù Edward hầu như không dành thời gian ở phòng của mình nữa vì anh ấy hầu như lúc nào cũng ở cùng Bella. Phòng của tôi nằm gần phía sau, nép mình dưới bóng râm của những cây thông cao bao quanh ngôi nhà, khiến căn phòng hầu như chỉ được chiếu sáng một cách mờ ảo, đó là cách tôi thích.
Tuy nhiên, tôi bật đèn khi chúng tôi bước vào, điều này đã xua tan hầu hết bóng tối. "Cứ để ba lô ở bất cứ đâu, dù sao thì sau này tôi cũng phải làm bài tập về nhà."
"Trường học bây giờ yêu cầu những gì?" Anh tò mò hỏi, bước vài bước dài để đặt ba lô của tôi cạnh bàn học.
"Toán, tiếng Anh, lịch sử, khoa học, thể dục, những thứ đại loại thế," tôi nhún vai nói. "Đó là chuẩn mực ở hầu hết mọi nơi."
"Cũng thú vị," là tất cả những gì anh nói, lướt qua khắp phòng tôi để ghi nhớ mọi thứ - một trong những bức vẽ của Esme, được đóng khung treo trên tường; những cuốn sách cũ kỹ xếp đầy trên giá sách của tôi; và những bức ảnh rải rác có hình tôi và nhiều thành viên khác của gia tộc Cullen.
"Tôi chuyển đến sống với họ khi tôi mười bốn tuổi. Đó là một trong những bức ảnh đầu tiên của tôi với bất kỳ ai trong số họ, tôi nghĩ khi đó tôi mới mười lăm," tôi nói với anh, ngồi xuống ghế bàn học và quan sát anh xem xét một bức ảnh của Emmett và tôi với vẻ thích thú. Đó là một trong những bức ảnh tôi thích nhất của hai chúng tôi - Emmett bế tôi lên một bên vai, cười, với cây đại dương cầm của Edward đặt cân bằng trên vai bên kia. Edward đã rất tức giận khi phát hiện ra chúng tôi đã đụng vào cây đàn piano của anh ấy, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thực sự cười sau một thời gian dài.
"Họ rất quan tâm đến em", Caius nhận xét, sau khi xem một số bức ảnh khác - một bức chụp Alice và tôi, bị chôn vùi dưới một đống quần áo mà cô ấy đã mua cho tôi trong một chuyến mua sắm, một bức khác chụp Edward và tôi cùng nhau nặn người tuyết ở Alaska, và một bức khác chụp Jasper và tôi dựa vào nhau khi chúng tôi đang đọc.
"Tất nhiên là họ làm thế. Họ là gia đình của tôi", tôi nói nhẹ nhàng. Caius lại cầm bức ảnh của Emmett và tôi lên và tôi nhân cơ hội mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra bức ảnh cũ nhất mà tôi có. Bức ảnh này được đóng khung giống như những bức khác, nhưng tôi chưa bao giờ chưng nó ra.
"Đây là bức ảnh sớm nhất mà tôi có", tôi nói với anh ấy, và anh ấy bước lại gần hơn để lấy bức ảnh từ tôi. Anh nghiêng đầu sang một bên khi nhìn nó. Đó là tôi và gia đình, gia đình sinh học của tôi, trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy. Tôi được giữ giữa bố mẹ, nở nụ cười rộng, má phúng phính, và bố mẹ tôi tươi cười rạng rỡ với máy ảnh từ cả hai phía.
"Hồi đó em còn nhỏ lắm," anh nói với một nụ cười nhẹ.
"Lúc đó tôi hai tuổi. Đó là bức ảnh duy nhất tôi có trước lúc ..." Tôi nhún vai, nhìn xuống sàn nhà.
Những ngón tay mát lạnh của anh nhẹ nhàng chạm vào da tôi khi anh nâng cằm tôi lên để nhìn vào mắt anh. "Cảm ơn vì đã cho tôi xem."
"Tất nhiên rồi," tôi nói, mở to mắt nhìn anh khi anh hôn nhẹ lên trán tôi.Anh cười khúc khích khi nhìn thấy biểu cảm của tôi, biết rằng tôi chỉ hơi giật mình chứ không hề sợ hãi trước cử chỉ đó, và anh lại di chuyển quanh phòng tôi một lần nữa. Tôi lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ của mình, và đặt bức ảnh mà anh đã trả lại tay tôi vào ngăn kéo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com