Tập 2 - Chương 47:Một năm sau... Và...
Hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy.
Đã một năm kể từ kỳ nghỉ hè đó. Là ngày giỗ của Kazuya, người đã hy sinh để bảo vệ Manami.
Manami đã tốt nghiệp cấp 2, và tiếp bước vào trường cấp 3 tôi đang học. Và tôi đã lên thêm một lớp, trở thành sinh viên năm 3.
Khi còn ở năm 2, chỗ ngồi của Kazuya còn được giữ nguyên ở trong lớp, nhưng đến năm 3, không còn chỗ nào dành cho cậu ấy.
Trong suốt 1 năm, không có bất cứ học sinh nào bàn tán về Kazuya.
Ở nhà, Manami vẫn còn nhắc về Kazuya lúc em ấy lôi ra những tấm hình chúng tôi đã chụp cùng nhau từ bé.
Hôm nay có 3 người đi viếng mộ Kazuya.
Kỳ thực mà nói đúng ra là chỉ có 2 người.
"Nào Saori, viếng mộ nhanh rồi về đi chơi thôi!"
Tiếng gọi từ phía sau, là bạn cùng lớp năm 2 của tôi, Taniichi Gou.
Sau khi Kazuya mất, tôi suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài, cậu ta đã đến bắt chuyện với tôi. Ban đầu đến thăm mộ Kazuya còn có những người bạn cùng lớp năm 2, nay chỉ còn mỗi chúng tôi.
"Oneechan, vậy là đã một năm rồi nhỉ?"
Cắm nén nhang đang cháy vào trước mộ, Manami hỏi tôi.
Manami đã lên cấp 3, em ấy đã lớn lên đôi chút. Khi còn ở cấp 2, tóc em ấy dài đến vai, còn giờ tóc em ấy đã xõa tới phần ngực.
"Đúng là thế! Một năm thấm thoát đã qua."
Tôi cầm nén hương Manami đưa và cắm lên mộ Kazuya.
"Chắc chắn... Kazuya niichan sẽ được lên thiên đàng phải không ạ? Vì anh ấy đã cứu em."
Manami hỏi, tôi chỉ biết chắp tay và gật đầu.
Sao khi dâng hương và hoa, chúng tôi rời khỏi ngôi mộ của Kazuya.
"Này, đã một năm rồi, đúng chứ? Mình biết cậu có thích Kazuya, nhưng sẽ thật vô ích khi cậu cứ nghĩ về người đã khuất, nên cậu hãy tìm một người đàn ông tiếp theo đi!"
Câu nói đó của Taniichi đã khiến em gái tôi nhăn mặt.
"Đồ đáng ghét!"
Em ấy bộc miệng nói.
Dù tôi biết là Kazuya đã không còn nữa, nhưng tôi vẫn không thể mở được lòng mình.
Từ lời khuyên chân thành phía Taniichi, tôi và em gái bị kích động.
"Hôm nay đủ rồi ta về thôi! Hẹn gặp lại!"
"Tạm biệt Taniichi senpai!"
Taniichi giật mình khi chúng tôi nói. Tôi cùng Manami về nhà.
Hình như có tiếng nói của Taniichi từ phía sau, nhưng tôi không ngước lại.
Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường đọc lại những bức thư điện tử mà tôi và Kazuya đã từng trao đổi với nhau.
"Kazuya, cậu... đang thực sự ở trên thiên đường phải không?"
Với một tay cầm điện thoại, tôi thì thì thào.
*
"Ắt xì... hát xì!"
"Cậu bị cảm sao Kain?"
"Không sao chứ, Kain?"
2 người họ lo lắng vì tôi hắt hơi lớn.
"Hình như có ai đó nhắc đến mình thì phải?"
Kain vừa cười cười vừa nói. 2 người cạn khô lời.
"Chắc không phải là ông ấy chứ! Do Kain hay làm những điều vượt ngoài sức tưởng tượng, nên cha mình rất hay sầu não."
"Cha mình lại hay cười mỗi khi nói đến Kain."
Kain uống trà, trong lòng mong mình đã không hành xử gì sai.
Hôm nay sau khi tan trường, tôi về sân thượng của lâu đài để tham dự tiệc trà cùng với Teles và Silk.
Từ sân thượng tôi thấy được vườn hoa tuyệt đẹp bao quanh lâu đài.
Tại bàn có 3 người ngồi, và xung quanh là 3 người hầu cận của lâu đài. Họ đang sắp xếp đồ ngọt và những ly hồng trà.
"Kain gần đây bận rộn không có thời gian đi gặp tụi mình. Mình buồn lắm!"
"Kain cũng 12 tuổi như bọn mình, mà cậu đã làm tử tước rồi nhỉ? Cha mình đã nói về chuyện công khai hôn ước giữa chúng mình sẽ sớm thôi!"
"Mình sẽ sớm được gọi Kain là 'hôn phu' một cách đường hoàng."
Kể từ khi bận túi búi do trở thành lãnh chúa ở Drintle, tôi không có chút thời gian rảnh nào để cùng ngồi uống trà với họ.
Tôi nghĩ mọi thứ sẽ ổn định vì giờ đã có anh Alex làm thống đốc, chị Letia đã tới quản lý guild.
Hơn nữa khi kỳ nghỉ hè đến, tôi sẽ chính thức cắm đầu lo việc nội bộ cùng với Alex và Lurra, nên tôi chỉ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
"Nếu được thì chuyện đó của chúng ta cứ để hết kỳ nghỉ hè tính có được không? Mình nghĩ lúc đó tình hình ở Drintle sẽ ổn định."
Do đã có Alex và Lurra lo việc trong thị trấn, Kain thấy cậu cần phải mở rộng thị trấn.
Trong kỳ nghỉ hè, chỉ cần tập trung vào công việc đối nội, tôi nghĩ đâu sẽ vào đấy.
"Khi nghỉ hè mình sẽ đi tới Malvik cùng Silk. Mình ước sẽ được đi cùng Kain nhưng dẫu biết nó là không thể, nên mình sẽ đợi dịp khác."
"A! Tuy không thể đi cùng cậu được, nhưng mình cũng sẽ tới Malvik. Chắc tầm khoảng 2 ngày đến đó. Và 2 cậu hãy cầm lấy cái này."
Kain lấy 2 hộp từ trong hộp vật phẩm rồi đưa vào tay Teles và Silk.
Mở chiếc hộp ra, đôi mắt họ mở to, sáng long lanh.
"Chiếc vòng đẹp quá...!"
"Ừ! Đúng là đẹp thiệt...!"
Teles và Silk cầm vòng cổ, nhìn nó với đôi mắt rạng rỡ.
Trên dây chuyền bạch kim là viên ngọc hình elip siêu đẹp cỡ 2 cm. Của Teles là viên ma thạch đỏ, còn Silk là màu lục.
"Mình đã tạo ra chúng từ bạch kim và ma thạch. Nếu thích thì để mình đeo chúng được không?"
Kain nói, 2 cô gái tỏ ra ngại ngùng.
Vì chuyện đính hôn vẫn chưa được công khai, Kain không được phép đụng chạm, sờ mó vào công chúa. Do vậy mà một nữ hầu gái đã phải đeo vòng cổ cho họ.
Ngắm nghía mình trong chiếc gương ở tay nữ hầu, cả 2 người như bị hút hồn.
"Ma lực của mình đã được đính vô cái vòng đó, nên nếu có gì nguy hiểm, hãy bóp lấy mặt dây chuyền, nó sẽ gọi mình tới."
Có thể là nhờ vào phép sáng tạo của Kain, chứ một nhà pháp sư chuyên về ma cụ cùng khó có thể làm được, nó gần như là báu vật quốc gia.
Cả 3 đều không biết giá trị thực sự của chiếc vòng này thế nào.
Nhưng trước hết họ rất mừng vì nhận được món quà từ Kain.
Còn về Kain, cậu đã bớt đi phần nào lo lắng cho 2 người họ.
Dĩ nhiên, những người hậu cận xung quanh thì ớn lạnh khi nghe cuộc nói chuyện giữa 3 người.
Sau khi dùng trà xong, Kain nghe được tiếng gọi từ phía sau khi cậu đang đi bộ trong lâu đài.
Quay lại đằng sau đó là Tiffana với nụ cười thân mật.
"Chồng ơi! Đã lâu rồi ta không gặp nhau kể từ ngày tập trận gần nhất. Nếu anh vẫn còn chút thời gian thì đi cùng em."
Tất nhiên Kain không có lý do từ chối, cứ thế họ cùng nhau đến sân tập.
Hôm đó đã có người hầu báo cáo cho tể tướng, và ngày hôm sau, Kain lại được mời về lâu đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com