Roy suy nghĩ một hồi, tiếp tục đọc sách.
"Đên ngày thứ ba, khoảng sân dưới gác chuông xảy ra chút rắc rối.
'Mi không cảm thấy hình như có mùi con người sao?' Một con mèo nói.
'Như ngươi nói, ta cũng cảm thấy mấy ngày nay có một mùi lạ.' Có con mèo hít hít mũi tán thành. 'Kỳ thực ta cũng có cảm giác được.' rồi có kẻ cùng phụ họa.
'Thế nhưng rất kỳ quái, con người không có khả năng tới nơi này.' Có con mèo nói.
'Đúng, đó là đương nhiên. Con người không thể đến được Miêu Thành.'
'Tuy nhiên đích thực là có mùi của con người.'
Mèo con liền chia thành vài nhóm, giống như tự vệ đội quân, bắt đầu tìm kiếm từng ngóc ngách trong trấn. Nghiêm túc mà nói, mèo con này có cái mũi vô cùng nhạy bén. Qua một thời gian, chúng liền cảm nhận có mùi lạ từ gác chuông phát ra. Thanh niên cũng nghe được tiếng nệm thịt mèo bò lên bậc thang, càng lúc càng gần. Toi đời rồi, cậu nghĩ. Mèo con này tựa hồ bị mùi con người làm cho kích thích, thêm hưng phấn. Chúng mang cái đầu lớn, móng vuốt sắc nhọn lóe sáng bước nhanh về phía trước. Hơn nữa nơi này con người chẳng thể bước chân tới mà. Nếu như bị bắt được, chẳng biết sẽ bị đối xử như thế nào, bất quá, cứ cho là không biết bí mật của chúng nó, biết đâu chúng nó còn cho cậu yên bình dời khỏi đây.
Ba con mèo con trèo lên trên gác chuông, ra sức nghe mùi.
"Kỳ quái.' trong đó một con mèo hơi rung chòm râu dài, nói, 'Rõ ràng có mùi, nhưng không có ai.'
'Đúng là rất kỳ quái.' một ... con khác nói, 'Nói chung, ở nơi này một người cũng không có. Ra chỗ khác tìm xem.'
'Thế nhưng, nơi này quái dị nhất.'
Vì vậy chúng nó nghĩ mãi không ra mà dời đi. Tiếng bước chân mèo bước xuống cầu thang, biến mất trong bóng đêm đen tối.
Thanh niên thở hắt một hơi, cũng thật kỳ diệu. Phải nói rằng, mấy con mèo này đã ở rất gần và suýt nữa tìm ra cậu, như người ta vẫn thường nói, suýt thì mũi chạm mũi. Không thể nhìn được. Nhưng cũng chẳng hiểu sao, mèo con này lại không nhìn thấy cậu. Cậu đưa thử tay ra trước mắt, thấy trong trong suốt mà cũng không hẳn là trong suốt. Không thể tưởng tượng nổi. Mặc kệ thế nào, sáng mai phải ra nhà ga, giờ ngọ phải dời khỏi thị trấn. Ở nơi này thật quá nguy hiểm. Không phải lúc nào vận khí cũng tốt như hôm nay.
Nhưng ngày thứ hai, buổi sáng đoàn tàu lướt qua ở một tiểu trạm. Thậm chí không giảm tốc độ, cứ vậy chạy qua mắt mặc cho cậu gàu thét gọi lại. Buổi chiều xe lửa cũng như vậy. Cậu thấy tài xế ngồi trên ghế, quá cửa sổ xe còn thấy hành khách đủ loại biểu cảm, nhưng xe lửa không hề có biểu hiện dé đỗ lại. Ngay cả trong ánh mắt người ngồi trên đó, thậm chí cả cậu thanh niên và trạm xe lửa cũng không có chút hình ảnh. Chiều ấy khi xe lửa biến mất, xung quanh liền rơi vào khoảng không tĩnh lặng. Hoàng hôn bắt đầu phủ xuống. Rất nhanh lũ mèo con sẽ tới nơi này. Cậu hiểu mình chẳng thể quay lại nữa rồi. Cậu rốt cuộc cũng tỉnh ngộ: Ở đây căn bản không có cái gì là Miêu Thành. Nơi này đã định trước vì cậu, là vì cậu mà chuẩn bị, cậu sẽ chết luôn ở đây. Đồng thời, xe lửa vĩnh viễn không bao giờ quay lại trạm đỗ này đưa cậu về thế giới loài người."
《Miêu Thành》là《1Q84》cũng là câu chuyện của một người trong này, nhân vật chính là một con người cũng trong lúc nhất thời mà đến năm 1Q84, con người này để không đồng nhất với thế giới, liền tự mình đặt tên cho năm đó là 1Q84. Năm 1Q84 và năm 1984 khác nhau chủ yếu ở chỗ là trên bầu trời có hai mặt trăng - một lớn một nhỏ, cũng là năm 1984 chưa hề có sự kiện này. 《Miêu Thành》có thể nói là bản sao khá tương đồng với hiện thực.
Roy đóng cuốn sách lại, đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm đen kịt chi chít sao, chỉ có một mặt trăng chiếu sáng, đây chính là thế giới thật, không phải sao?
Ngày thứ hai, Roy học xong liền chạy ngay tới chỗ hôm qua. Quả nhiên, Roy tới nơi thì Karry đã ngồi trên cái cây ấy.
"Sách tôi đọc xong rồi, thế nhưng ..."
"Muốn lên trên này." Karry nhìn Roy hỏi.
Roy hơi do dự, nhưng vẫn leo lên. Mấy chạc cây xum xòe lộn xộn làm Roy có chút bị cào quật đến mệt lừ, cứ vậy mà cua qua cua lại, đột nhiên chân trượt ra ngoài khoảng không, may là Karry đưa tay kéo lấy bả vai Roy, mới không bị ngã xuống.
"Cảm ơn." Roy có chút ngại.
Karry cười cười, không nói gì.
Roy điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi: "Anh có đúng là không biết nguyên nhân Jackson thành ra như vậy?"
"Lúc nào cũng hiếu kỳ như vậy cũng không phải chuyện tốt." Karry thản nhiên lãnh đạm nói.
"Giống như thanh niên kia sao?" Roy hỏi ngược lại.
"Không, cậu hiện tại chỉ là hành khách trên đoàn tàu mà thôi." Karry lắc đầu.
"Tôi cũng có thể xuống xe đến Miêu Thành a."
"Cậu vẫn không hiểu à?" Karry nhàn nhạt mà nói "Cậu và người bằng hữu hiện tại đã không ở cùng thời gian, cậu ta đã đến thế giới mà cậu không nhìn thấy được."
"Đây không phải 1Q84! Bầu trời cũng không có hai mặt trăng!" Roy hơi kích động nói.
"Với cậu mà nói, đều không phải, nhưng cũng đừng quên, thế giới mà cậu ta thấy và thế giới cậu đang tồn tại không giống nhau."
"..." Roy trầm mặc, qua vài giây mới nói "Anh sẽ không nói cho tôi nguyên nhân Jackson biến thành như vậy sao?"
Karry bất đắc dĩ thở dài một hơi, mắt có chút mơ hồ, không nói gì.
"Thực sự không thể quay về sao ..."
"Trước lúc cánh cửa giữa hai thế giới đóng lại, có thể tìm thấy chìa khóa là sẽ thoát ra được, cũng có thể không hề có chìa khóa."
"Anh biết ai giữ cánh cửa sao?"
"Có thể sao?"
"Vậy có phải anh cũng nguy hiểm?"
"Cậu là đang quan tâm anh sao?" Karry đột nhiên áp sát Roy trêu đùa.
Hai người ở rất gần, Roy có thể cảm nhận được hơi thở của Karry, trên mặt hơi ngứa.
"Chúng ta là bằng hữu." Roy cảm thấy rất mất tự nhiên, đẩy Karry ra.
Karry cười cười, nhảy từ trên cây xuống, quay lưng về phía Roy nói: "Anh đi đây, cậu mới là người phải chú ý."
Roy ngồi trên cây, tay sờ sờ khuôn mặt nóng bừng, thì thào nói: "Mình bị sao vậy ..."
Cách đó không xa, Jackson dường như đã đứng rất lâu ở đây, nhìn bóng lưng Roy trên cây, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lập tức như nhớ ra điều gì, thu lại biểu cảm, liếc mắt nhìn Roy một lần nữa, sau đó mang vẻ lạnh lùng lập tức rời đi.
_Hết chương thứ năm _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com