Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Story 2: Ngang qua nhân gian - Chap 2

Bí Mật Ngầm Hiểu

Luôn sắp xếp giấy tờ lúc mọi người đi làm nhiệm vụ, bị Tiểu Lộ gọi tới giúp khi đèn ở hành lang không sáng –– thời gian qua đi, mọi người đều cảm thấy cậu Tiểu Thẩm này tuy là không nói nhiều, nhưng rất dễ hoà đồng, evol cũng hữu ích. Đôi khi, không hiểu sao mà khi truy bắt tội phạm, chỉ cần chiếu sáng từ trên cao xuống là tội phạm tự dưng ngã lăn ra.


"Đối tượng truy bắt lần này là bạn cũ của chúng ta, Triệu Lão Tam."

Hôm nay, đội đặc nhiệm 013 họp tác chiến trước khi hành động như thường lệ. Thấy mãi mà chẳng có ai lên tiếng, lão Trần lúng túng ho một cái, lấy bút laze chỉ lên tấm hình dán trên bảng trắng: "Hắn trông thế nào mọi người cũng rõ rồi, phân khu bên thành phố Thiên Hành điều tra được gần đây Triệu Lão Tam đã quay về lẩn trốn ở thành phố Linkon, kêu chúng ta để mắt tới."

Triệu Lão Tam phát tài nhờ buôn bán thuốc gây ảo giác evol, nguồn cung hàng hoá chảy về những tụ điểm ăn chơi lớn ở thành phố Linkon và thành phố Thiên Hành. Nhưng không biết do kẻ này quá xảo quyệt hay là do sau lưng có cao nhân chỉ điểm, mà mỗi lần bọn họ đuổi tới nơi thì hoặc là không thấy người, hoặc là hàng biến đâu mất, không thể bắt được quả tang, còn mấy lần bị lộ kế hoạch hành động đã bàn bạc tỉ mỉ.

Tháng trước lão Trần còn chán nản bảo rằng, lần hành động này mà còn thất bại thì nhiệm vụ sẽ phải bàn giao cho đội khác...Đại Đầu hiểu rõ, bên trên đang khéo léo bày tỏ, sau này đội hành động 013 không cần thiết phải tồn tại độc lập nữa.

"Nhiệm vụ lần này của chúng ta khá đặc thù." Trần Như Hải đánh mắt một vòng nhìn mọi người, đắn đo lựa lời, "Theo thông tin đáng tin cậy của thám tử, tháng sau Triệu Lão Tam sẽ tới giao hàng ở trung tâm spa mới khai trương Rome Palace."

"Cho nên, mục đích của cuộc họp tác chiến này, chính là để chọn ra một nội ứng." Ánh mắt y tràn đầy chờ mong, "Sắm vai một nhân viên trong ngành, tìm cách tiếp cận mục tiêu."

Mọi người đùn đẩy tới lui, cuối cùng quyết định bốc thăm. Đám người mở mẩu giấy nhăn nhúm, thở phào; chỉ có Đại Đầu nhìn con rùa nhỏ trên giấy mà khóc không ra nước mắt: "Núi đao biển lửa gì em cũng nhận, nhưng cái chỗ kiểu này, nguy hiểm quá rồi! Em còn chưa yêu đương bao giờ, sao mà đứng đường được?"

Trần Như Hải tức mình nhìn hắn: "Cậu trông như thế này, trâu còn chẳng đánh lại cậu, nguy hiểm á, ít phải như Tiểu Thẩm thì mới––"

Mọi người ồn ào, đột nhiên quay ra nhìn Thẩm Tinh Hồi đang ngồi trong góc ăn mì.

Thẩm Tinh Hồi vốn đang thả lỏng, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người mới từ từ ngẩng đầu lên.


Phố ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố này là một con ngõ chạy dài chưa đầy 100 mét, nằm kẹt giữa mấy toà nhà cao tầng đồ sộ, con đường nhỏ sau lưng thì vừa hẹp vừa sâu, gần như không có ánh sáng. Nếu muốn làm mấy việc kinh doanh mờ ám thì đều không hẹn mà cùng ngầm hiểu tụ tập ở đây. Đêm khuya, một đám đàn ông mặc áo sơ mi da báo, đi giày da màu đen bóng loáng đi tới từ bên kia đường, miệng thi thoảng còn phun ra mấy câu chửi thề mượn rượu. Trên cột đèn, trên tường dán đầy những tờ thông tin tuyển dụng, số điện thoại phía dưới đã bị xé rách. Một trong số họ nhìn thấy gì đó ở cách đó không xa, một thanh niên tóc bạc cao gầy mặc áo sơ mi và quần jean đang đứng tựa vào cột điện nghe nhạc.

Một người đàn ông trung niên trong đám người ngậm thuốc lá đi tới, đánh giá từ trên xuống dưới cậu thanh niên đang vùi đầu nghịch điện thoại.

"Học sinh trung học à?"

"Sinh viên."

"Thành niên rồi nhỉ, đến đây làm gì?"

Cậu thanh niên tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu đánh giá lại hắn, "Tôi muốn kiếm chút tiền nhanh, anh có đường gì không?"

...

Lão Uông dẫn Thẩm Tinh Hồi vào phòng bao tư nhân ở tầng cao nhất của Rome Palace. Lúc đẩy cửa bước vào, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi ngồi ở ghế thái sư ở trong cùng đang châm trà trên chiếc bàn dài bằng gỗ lim.

"Đây là người phụ trách Rome Palace của chúng tôi, anh La."

"Chào anh La." Thẩm Tinh Hồi gọi theo lão Uông, "Em là Thẩm Đại Dũng."

Người được gọi là anh La mang một khuôn mặt của người từng trải, dạn dày sương gió, ánh mắt sắc bén dò xét rất lâu.

Đương lúc Thẩm Tinh Hồi nghĩ: vậy mà thân phận lại bị bại lộ sớm thế, hay là thực hiện ngay kế hoạch B, thì người đàn ông đột nhiên đứng dậy, lấy ra một quyển sách tiếng Anh từ giá sách ở sau lưng, lật sách soàn soạt.

"Cái tên này của cậu quá là xoàng, không hợp với phong cách cung điện hoàng gia ở đây." Anh La trầm tư một hồi, rồi ngẩng đầu lên đối mặt với anh, "Christian, từ giờ cậu tên là Christian."


Rome Palace vừa khai trương được 1 tháng, người làm đều là thanh niên trạc tuổi anh. Thẩm Tinh Hồi nhận đồng phục và thẻ tên, ngay khi vừa kết thúc khoá đào tạo nhân viên, đốc công đã thúc giục anh làm việc.

"Alexander đâu?" Đốc công gấp gáp nhìn quanh, "...Sao cơ? Tự dưng bị đau bụng? Vậy ai tới Fontainebleau? Anh La bảo phải để ông chủ Triệu xem lô hàng lần này..."

Thẩm Tinh Hồi chủ động giơ tay: "Đốc công, để tôi đi cho."

"Cậu là người mới tới đúng không?"

Đốc công đánh giá người thanh niên này, nhất thời không nghĩ được cách nào tốt hơn, chỉ đành gật đầu.

"Hôm nay anh Triệu tới để bàn chuyện làm ăn với ông chủ của chúng ta, nói năng cẩn thận chút." Đốc công nhìn bóng lưng Thẩm Tinh Hồi rời đi, lẩm bẩm một mình, "Trông đẹp mã thế mà phải đi làm cái việc này, tiếc thật đấy..."


Thẩm Tinh Hồi đứng trước phòng bao tên là "Fontainebleau", có 2 vệ sĩ đứng như môn thần trước cửa, lục soát hết từ đầu đến chân xong mới cho anh bước vào trong phòng. Lúc Thẩm Tinh Hồi bước vào đã có một vị khách nằm yên vị trên giường mát xa.

Anh đẩy xe đựng dụng cụ tới bên giường, vừa lấy tinh dầu ra vừa đeo găng tay lên.

"Chào ông chủ, lần đầu ngài tới đây sao? Ngài muốn làm thẻ không?"

Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng ấn xuống xương sống của người đàn ông. Ấn thứ 3, ấn thứ 5...đến lần ấn thứ 7, anh thình lình ấn thật mạnh, Triệu Lão Tam đau đến mất suýt thì thổ huyết. Vừa định ngẩng đầu lên thì hắn phát hiện mình đã bị đè chặt trên gối, không thể cử động.

"Ông giấu hàng ở đâu?"

"Mày, mày là ai?!" Triệu Lão Tam sợ hãi, "Mày buông ra...thả tao ra! Người đâu––ây da!!!"

Lời vừa dứt đã có người phá cửa xông vào, một đám người hung hăng chặn cứng lối ra vào trong nháy mắt. Thẩm Tinh Hồi lia mắt nhìn đám vệ sĩ vừa xông vào, thả Triệu Lão Tam ra.

"Hừ, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tao? Cũng không mở to mắt mà xem đây là địa bàn của ai!!" Triệu Lão Tam lấy súng trong tay thuộc hạ, mấy người áo đen kia cũng giơ súng lên, họng súng đồng loạt chĩa về phía Thẩm Tinh Hồi –– anh chầm chậm cởi găng tay, đám người không đoán được anh định làm gì, tạm thời án binh bất động. Còn chưa kịp thấy anh ra tay thế nào, mấy tên đằng trước đã bị một luồng ánh sáng bay tới quật ngã tại chỗ.

Trong tay chàng thanh niên cầm một thanh kiếm giống như từ ánh trăng hoá thành, đợi đến khi Triệu Lão Tam hoàn hồn, đám người áo đen đã gục hết.

Thẩm Tinh Hồi đi tới trước mặt người đàn ông, đá đầu hắn thẳng dậy, dùng mũi kiếm nâng cằm hắn lên.

"Bây giờ thì nói được rồi chứ?"


Lúc Tiểu Lộ - người phụ trách hỗ trợ hậu cần chạy tới nơi, Thẩm Tinh Hồi đang một mình đứng giữa một đám vệ sĩ áo đen ngã rạp dưới đất, trong góc là Triệu Lão Tam đang bị trói gô bằng ga giường, hình như còn bị sái cổ.

"Thẩm...Thẩm Thẩm Tinh Hồi, cả một phòng toàn là người thế này đều là do cậu đánh á?!"

"Đâu có, anh nhìn nhầm rồi." Đi qua hành lang, Thẩm Tinh Hồi nắm cổ áo y, bước nhanh, "Không hiểu sao đầu bọn họ tự đập vào kiếm của tôi."

"Có thông tin rồi, đi xin chi viện thôi." Đang đi nhanh, Thẩm Tinh Hồi thình lình dừng lại, Tiểu Lộ ngẩng đầu nhìn, trông thấy từ trong thang máy xông ra một đám người áo đen nữa.

"Tôi đuối sức rồi, đánh nhau phải nhường anh." Thẩm Tinh Hồi buông tay, Tiểu Lộ cảm thấy cổ áo lỏng ra, 1 giây sau thì phát hiện bản thân đã bay ra ngoài.

"Nhưng vừa rồi trông cậu không có vẻ gì là đánh không lại mà——aaaa!"


Nửa tháng sau, tại buổi hội nghị tuyên dương sau khi kết án, Tiểu Lộ gãi gãi đầu, bước lên bục phát biểu trong những ánh nhìn nồng nhiệt của rất nhiều đồng nghiệp cảnh sát đặc nhiệm.

"Tôi cũng chẳng biết ra sao, thấy bọn chúng đông người, nghĩ ngợi, tôi nhắm mắt đánh cược một phen! Sau đó, trái một đấm, phải một đấm, chẳng lâu sau thì bọn chúng ngã hết." Tiểu Lộ cố gắng hồi tưởng lại hoàn cảnh ngày hôm đó, cười hì hì, "Có lẽ là do bọn chúng yếu thật! Đúng rồi, công thần có công lớn nhất trong chuyện này là Tiểu Thẩm của đội chúng tôi..."

Đây vẫn chưa phải kết thúc.

1 tháng sau, "Gấu trắng" buôn bán thuốc Evol trái phép bị trói vứt ở trước cửa phân khu, khóc lóc thú tội;

2 tháng sau, "anh Sao", kẻ lợi dụng Evol thực hiện hành vi lừa đảo trên mạng, livestream trên Metube tự tát vào mặt mình, khóc lóc cảnh báo mọi người đừng tin những cuộc gọi từ số lạ ở nước ngoài.

3 tháng sau...

Trước thành tích xuất sắc của đội 013, cấp trên của đội hành động thuộc tổng bộ đã ngỏ ý "mượn tạm" Tiểu Lộ và Đại Đầu, mong muốn họ có cơ hội phát triển tốt hơn, nhưng 2 người đều lắc đầu từ chối, cho rằng lần này bắt được tội phạm hoàn toàn là nhờ may mắn, chứ bản thân quả thực khó mà đảm đương được nhiệm vụ lớn –– có thể mượn người, nhưng chuyển đội thì đành thôi. Tuy không rõ vì sao, nhưng bọn họ luôn cảm thấy từ khi Tiểu Thẩm chuyển tới, đội đặc nhiệm 013 không nên thân này mới sản sinh ra cái thứ gọi là ý chí chiến đấu.

Còn về việc ai đã mang lại những "may mắn" này, và Tiểu Thẩm có thực sự đơn giản như vẻ ngoài hay không –– không ai hỏi, cũng không ai vạch trần.

Mọi người dường như đang ngầm hiểu cùng nhau giữ gìn một bí mật.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com