Bảo Địch - Sự tái sinh của con đường yêu vợ của Bảo. (P1)
Lời của tác giả.
Lưu ý: Bảo được tái sinh, quay lại cưng chiều Môn Địch,lần này ngôi sao của hắn sẽ không bao giờ mất đi ánh sáng.
—-
Với cái chết của Phong Tú, toàn bộ tộc quỷ đã bị Nguyệt Ma tộc kiểm soát hoàn toàn và A Bảo, người bị bỏ rơi, tự nhiên trở thành cái gai trong mắt nhóm người lai quỷ đó.
Hắn trở thành mục tiêu của sự tức giận của bọn họ mỗi ngày.
Cuối cùng, A Bảo trước khi trút hơi thở cuối cùng đã quay lại nơi bí mật của mình và Môn Địch khi còn nhỏ.
Khi đó Môn Địch vẫn là một cậu bé nghịch ngợm, luôn đi theo hắn và gọi là Bảo ca, không biết từ bao giờ y chỉ gọi hắn là điện hạ.
Có lẽ từ lúc đó hắn đã hiểu được mong muốn chinh phục Nguyệt Dạ trước đó không phải là tình yêu...
Họ sẽ không bao giờ có thể quay về quá khứ...
A Bảo ngơ ngác, lấy tay che đi vết thương đang chảy máu,bất lực mỉm cười và sợ mình sẽ chết ở đây.
Trong lúc suy nghĩ, hắn tựa hồ thấy bóng dáng của Môn Địch, y không đeo gạc, trong mắt đầy sao, đưa tay về phía A Bảo
Giọng nói vẫn như trước đây.
Y nói: Điện hạ, tôi đến để đưa ngài về nhà.
A Bảo mỉm cười lần đầu sau khoảng thời gian dài, nín thở cuối cùng (?), nắm lấy tay Môn Địch và gọi tên trước đó của Môn Địch khi họ còn nhỏ.
"Tinh Tinh, anh nhớ em"
Trước khi mất ý thức hoàn toàn, hắn nghe thấy một giọng nói:
"Muốn quay về quá khứ à?"
A Bảo cười khổ, tự nhiên nghĩ tới ngôi sao của mình vẫn đang chờ hắn về nhà.
Nơi nào có sao, nơi đó là nhà hắn.
Đáng tiếc, hắn nhận ra quá muộn...
"Vậy thì như cậu mong muốn"
Trong con đường sao rộng lớn, hai ngôi sao sinh mệnh từ mờ mịt trở nên chói lóa, quấn chặt vào nhau.
Vô tình, số phận của hai người lặng lẽ thay đổi, điều duy nhất không thay đổi là họ sẽ vẫn sát cánh bên nhau và trở thành người yêu có thể tin tưởng lẫn nhau.
Trong Ma Điện, A Bảo chậm rãi tỉnh lại, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn không khỏi rùng mình, nhìn quanh, hắn nhìn thấy hắn đang ở cung điện nơi hắn ở trước khi bị Long Hạo Thần phế tu vi.
Hắn cảm nhận được linh lực đang chảy trong cơ thể mình, không khỏi ngạc nhiên khi linh lực mình vẫn còn ở đó.
Khi giọng nói quái dị đó vang lên, trong mắt A Bảo hiện lên niềm vui khó tả, hắn thực sự quay về quá khứ, thật sự đã trùng sinh.
Bọn họ vẫn chưa tới Mộng Huyễn Thiên Đường, ngôi sao của hắn vẫn ở đó, ngôi sao vẫn chưa rời bỏ hắn.
Nghĩ đến đây, A Bảo nhanh chóng xuống giường, bước ra ngoài tìm kiếm ngôi sao.
Phong cách thiếu kiên nhẫn và bốc lửa như vậy khiến cho toàn bộ người hầu phục vụ phải kinh ngạc.
Đúng như mong đợi từ Thái tử của họ, ánh ấy quả quyết...
"Thái tử điện hạ, Môn Địch đại nhân muốn gặp ngài"
A Bảo chưa đi vài bước đã suýt đụng phải một tên hầu quỷ đang vội vàng.
Ác quỷ run rẩy, trước đây ác quỷ đụng chạm vào Thái tử như vậy rất có thể bị xử tử ngay lập tức.
"Điện hạ xin tha mạng. Điện hạ tha mạng"
Tất cả người hầu đều quỳ xuống.
" Tinh Tinh, Tinh Tinh của tôi"
A Bảo hoàn toàn phớt lờ bọn họ, chỉ sải bước về phía ngoài cung điện.
Chỉ còn lại đám người hầu mở to hai mắt nhìn nhau, điện hạ, ngươi đang phải là yêu sao?
Khi bóng trắng lạnh lùng ấy xuất hiện trước mắt A Bảo, trái tim bồn chồn của A Bảo cũng bình tĩnh lại.
Hắn nhìn Môn Địch một cách tham lam, không thể chán được.
Ngôi sao của hắn cuối cùng đã quay trở lại.
"Điện hạ. ngài ổn chứ?"
Môn Địch chậm rãi hỏi.
Trạng thái của điện hạ ngày hôm nay hình như không ổn, chẳng lẽ là vì Nguyệt Dạ? Nghĩ tới đây, khóe miệng Môn Địch nhếch lên một nụ cười khổ.
Sao cứ phải là Nguyệt Dạ.
Nhưng suy cho cùng, y vẫn không thể chịu nổi nỗi buồn của điện hạ yêu dấu.
"Điện hạ, Nguyệt Dạ sẽ sớm muộn sẽ hiểu tình cảm mà ngài dành cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ gả cho ngài.."
Lời này vừa dứt, Thái tử điện hạ vừa rồi vẫn bình thường trong mắt lập tức tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ
"Tinh Tinh , ngươi muốn ta cưới Nguyệt Dạ!!"
Môn Địch chưa kịp phản ứng với cái tên Ngôi sao đã thất lạc từ lâu, y đã được A Bảo bế lên và sải bước về phòng.
"Anh sẽ cho Tinh Tinh biết rằng em thuộc về anh và anh chỉ thuộc về em"
Buổi chiều ngày thứ hai, thân hình mảnh khảnh nằm trên giường A Bảo từ từ tỉnh dậy, chưa kịp đứng dậy, y chỉ nhẹ nhàng lay động chân phải thì nhìn thấy một sợi dây chuyền hóa thành linh khí màu đen buộc chặt vào mắt cá chân mình.
Mái tóc dài bạc trắng dài đến thắt lưng, buông xão sau lưng, mặc một bộ áo đen uốn cong, để lộ phần cổ và vai đầy vết đỏ.
Đây là quần áo của điện hạ.
Môn Địch vuốt ve bộ quần áo trên người y một cách cố ý hay vô ý, tất cả những lời thì thầm câm lặng và điên cuồng của A Bảo đêm qua tràn vào đầu y.
Tai y hơi đỏ lên nhưng vẫn không thể ngăn được nụ cười trên môi.
Đêm qua Điện hạ đã nói với anh ta:
"Ngôi sao của tôi, em là của tôi."
"Anh Yêu Em......"
Nghĩ đến đây, Môn Địch không khỏi vùi đầu vào chiếc chăn mỏng trước mặt, nơi mà hơi thở của Điện hạ vẫn còn đọng lại.
Như vậy, ta thật sự đã đạt được điều mình mong muốn, vậy tại sao Điện hạ lại không có mặt?
Chẳng lẽ... đây chỉ là một giấc mộng đẹp thôi? Bây giờ ta sau khi tỉnh dậy từ trong mộng, Điện hạ... sẽ trở lại như trước đây!
Mí mắt Môn Địch hơi rũ xuống, y chịu đựng cơn đau ở tứ chi rồi rời khỏi giường.
Quần áo của y đã bị xé thành từng mảnh và không thể mặc được nữa...
Quên đi, chỉ cần nghĩ rằng bộ quần áo ngươi đang mặc chính là tâm tư và phẩm giá cuối cùng mà Điện hạ để lại cho ngươi.
Môn Địch cuối cùng cũng nhìn về phía giường.
Hãy quay người và rời đi một cách dứt khoát.
Nhưng lúc y quay lại, nước mắt vẫn vô tình rơi xuống gò má.
Ở bên kia, A Bảo đang gặp Phong Tú trong cung điện của Ma Thần Hoàng.
"A Bảo, lần này con đi tới Mộng Huyễn Thiên Đường, nhất định phải đạt được thần cách của Tự Nhiên Nữ Thần. Mặt khác, nếu con cầu hôn Nguyệt Dạ, ta sẽ đồng ý.
*Cha, con trai đều đã hiểu lòng của mình, ta không muốn cưới Nguyệt Dạ."
"Ồ~" Phong Tú trở nên hứng thú, dù sao mọi người cũng biết con trai hắn thích Nguyệt Dạ của Nguyệt Ma Tộc đến mức nào: "Người đó là ai?"
"Là Môn Địch, kiếp này ta chỉ cưới hắn."
"Vậy thì lấy lại thần cách. Ta sẽ không phản đối con muốn kết hôn với ai."
Mặc dù Phong Tú có chút sốc khi con trai mình lại đột nhiên yêu Môn Địch, nhưng Ma Thần Hoàng có vô số thê thiếp trong đời, hơn nữa Môn Địch lại xuất thân từ dòng dõi Tinh Ma Thần với dòng máu thuần khiết nên xứng đáng với A Bảo.
"Cha, con nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình."
Sau khi cáo biệt Ma Thần Hoàng, A Bảo vội vã quay trở lại không ngừng nghỉ, niệm vang Môn Địch vẫn còn trong cung.
Nhưng trong cung điện không còn bóng dáng của Môn Địch.
Trong khoảnh khắc, áp lực của Nghịch Thiên Ma Long đạt đến đỉnh điểm và phân tán ra mọi hướng.
"Môn Địch đi đâu rồi!!"
Bị áp chế chỉ có thể quỳ trên mặt đất, buộc mình phải trả lời:
"Môn Địch đại nhân có thể đã trở lại Tinh Yêu Cung. Điện hạ, xin hãy bình tĩnh!"
Tiếng rồng gầm vang vọng bầu trời, trên người yêu quái khẽ cử động, A Bảo đã rời khỏi ký túc xá.
"Tinh Tinh , tại sao em lại chạy!"
"Sao em không ở bên cạnh tôi!"
A Bảo vẻ mặt không vui đi đến Tinh Yêu Cung, Ngõa Sa Khắc đang bế quan, đương nhiên không có yêu quái nào dám ngăn cản hắn khi nhìn thấy Thái tử điện hạ trong tình trạng như vậy.
A Bảo vừa đẩy cửa phòng Môn Địch.
Môn Địch bị tiếng động giật mình, nhìn về phía cửa, cái miệng hồng hồng dưới chiếc mũi nhỏ thẳng đứng hơi đỏ và sưng lên.
Khóe mắt y đỏ hoe, dáng vẻ mong manh quyến rũ khiến A Bảo cảm thấy ngứa ngáy, quan
trọng nhất là lúc này Môn Địch vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của hắn.
A Bảo ánh mắt tối sầm, dựa sát vào Môn Địch đang cuộn tròn trên giường, chiếc áo choàng sẫm màu che khuất thân hình mảnh khảnh trong bóng dáng của hắn.
"Tinh Tinh , tại sao em lại chạy?"
"Không phải anh đã hứa sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh em sao?"
Trong Tinh Yêu Cung, Môn Địch lần nữa tỉnh lại thời điểm, toàn thân đều bị A Bảo ôm trong ngực.
Y tựa đầu vào cánh tay trần khỏe mạnh của A Bảo toàn thân bị cưỡng bức bao bọc trong vòng tay hắn.
Môn Địch vô thức nín thở, tham lam hút lấy hơi thở từ A Bảo, thấp giọng lẩm bẩm:
"Bảo ca......"
"Ừm?"
A Bảo mơ hồ nghe thấy Môn Địch trong giấc ngủ, vô thức cho rằng eo đau nên đặt tay lên eo giúp y xoa nhẹ.
Môn Địch trong lòng ấm áp, hắn đem cánh tay A Bảo ôm vào lòng.
Thật tuyệt vời khi có Điện hạ ở bên cạnh.
Trong tầm với.
"Sao em không ngủ thêm chút nữa?"
Ôm ngọc mềm mại ấm áp thơm tho trong lòng, A Bảo làm sao còn có thể ngủ được, hắn chỉ đơn giản mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn lên trán Môn Địch.
Nhưng tay hắn lại ôm người trong lòng chặt hơn.
Môn Địch ôm lấy điện hạ, thành thật bày tỏ nội tâm của mình:
"Môn Địch sợ mình đang mơ nên..."
Lời còn chưa dứt, nụ hôn của A Bảo đã chặn vào cổ họng y.
"Tinh Tinh , em không phải đang mơ."
Tương tự như vậy, tôi không mơ.
"Anh sẽ không rời xa em, không bao giờ."
A Bảo đã đưa ra lời hứa chân thành nhất với Môn Địch, và Nghịch Thiên Ma Long tộc không bao giờ thất hứa.
Nghe những lời này, Môn Địch không hề ngạc nhiên mà bật khóc, nước mắt làm ướt bộ đồ ngủ trên ngực A Bảo, khiến y cảm thấy một hơi ẩm ấm áp.
Điện hạ không chỉ đau khổ mà còn đau khổ hơn.
"Tinh Tinh đừng khóc, về sau anh sẽ cho em nhiều hơn nữa. Nếu bây giờ em khóc, sau này chẳng phải em sẽ trở thành một đứa trẻ hay khóc sao?"
Môn Địch giật giật chóp mũi đỏ bừng, lông mày tràn đầy vui mừng:
"Em không phải là một đứa trẻ hay khóc nhè."
"Được rồi được rồi, ngôi sao của anh không phải là đứa trẻ hay khóc nhè." A Bảo khàn giọng cười khúc khích, ghé sát vào dái tai trắng nõn của Môn Địch trêu chọc:
"Cho nên, từ giờ trở đi ngôi sao chỉ có thể khóc trên giường của anh."
"Hiểu?"
Dưới sự chiếm hữu không che giấu của A Bảo, Môn Địch khẽ gật đầu như một con thú nhỏ sợ hãi.
"Em thích Điện hạ."
A Bảo nhướng mày: "Tinh Tinh gọi ta là gì?"
Như thể nghĩ ra điều gì đó, Môn Địch ngượng ngùng cúi đầu, phải một lúc lâu mới thốt ra được hai từ trong miệng.
"Bảo ca ."
"Ngôi sao của tôi rất tốt."
Hai người nằm trên giường một lúc thì nhận được tin nhắn từ người hầu.
Ma Thần Hoàng triệu hồi A Bảo
Tinh Yêu Cung được triệu tới, xem ra phụ thân có lẽ đã đoán được về mình và Môn Địch...
A Bảo siết chặt tay Môn Địch để an ủi anh.
"Đừng sợ Tinh Tinh. Cha đã hứa với anh rằng chỉ cần chúng ta có được thần cách của Mộng Huyễn Thiên Đường, chúng ta sẽ kết hôn."
"Tốt rồi."
Môn Địch gật đầu, nhưng y vẫn không khỏi lo lắng cho A Bảo, y muốn đi cùng điện hạ, nhưng Ma Thần Hoàng chỉ phái A Bảo đến chỗ hắn.
Vì vậy Môn Địch quyết định đợi bên ngoài sảnh chính để A Bảo đi ra.
Nhưng A Bảo vừa bước vào không bao lâu thì Môn Địch nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.
Đó là... Nguyệt Dạ.
Mọi người trong Ma tộc đều biết rằng... Thái tử phi đã được bổ nhiệm theo mặc định...
Nguyệt Dạ có chút bối rối khi nhìn thấy Môn Địch, sau đó trong mắt hiện lên một tia khinh thường, người này có thể lại trở thành người theo dõi của A Bảo...
Người thừa kế Tinh Ma Thần nịnh bợ, nịnh nọt thực ra không có chút độc lập nào, không giống như cô, rõ ràng là một con lai giữa người và quỷ không được ưa chuộng, nhưng lại sống cuộc sống của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com