Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162: Ông ngoại nàng thật bá đạo a.

Sophie: Chương này làm hơi gấp, chắc lỗi còn nhiều, mọi người thông cảm nhé! 

Lần này ngoi lên lại, mị muốn cảm ơn tất cả mọi người đã kiên nhẫn chờ mị thời gian qua, đặc biệt là những bạn đã comment động viên mị lucky_taneny VuNgocAnHien và nhiều bạn khác đã thả sao ngập trời mà mị không thể tag hết. Cảm ơn rất nhiều vì đã chờ và động viên con hâm hấp như mị ạ!

==========

Chương 162: Ông ngoại nàng thật bá đạo!



Phượng Vũ Hoành cười mỉm chi, "Là chết rồi, sống lại."

Thiên Vũ nhíu mày: "Vì sao?"

"Bởi vì chuyện chưa làm xong còn rất nhiều."

"Đang trách người nhà ngươi sao?"

"Nếu phải thì sao? Trong ta còn chảy dòng máu của họ."

Thiên Vũ càng nói càng thấy nha đầu này thật thú vị, liền hỏi nàng: "Nếu trả vị trí chính nữ Phượng gia cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, "Con dâu không thèm khát."

Câu trả lời nàykhiến máu nhiều chuyện của Thiên Vũ đế nổi lên, không khỏi ngồi thẳng dậy, tiếp tục hỏi nàng: "Nghe nói đại tỷ tỷ của ngươi được phán mang mệnh phượng?"

Phượng Vũ Hoành nở nụ cười, "Đại tỷ tỷ là con cháu Phượng gia, đúng là mang họ Phượng, điểm này không hề sai."

"Tới khi ngươi nhà ngươi hồi kinh, ngươi định thế nào?"

Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu nghĩ một lát, "Nếu như Diêu gia từ Hoang Châu trở về, con sẽ rất vui."

Thiên Vũ mừng rỡ, "Trách không được Vân Phi thích ngươi." Sau đó đứng dậy, vẫy tay với ba người: "Nếu đã đến, bồi trẫm một chút." Dứt lời, dẫn đầu đi tới bên giường. "Đừng tưởng trẫm không biết vì sao các người đêm hôm còn tiến cung, bên ngoài đang đồn ầm lên Hoành nha đầu bị lửa thiêu chết rồi, nếu muốn chân tướng không bị lộ quá sớm chỉ có cách lánh vào trong cung."

Huyền Thiên Minh gật đầu, "Phụ hoàng nói rất đúng."

Thiên Vũ liếc hắn một cái, rồi ngồi xuống bên mép giường, nói tiếp "Hoa nhi cũng đi theo đệ đệ ngươi gây náo nhiệt."

Huyền Thiên Hoa phiêu dật cười một cái, "Dù sao vẫn không bì được náo nhiệt người nhà họ Phượng hăng hái gây ra."

Thiên Vũ thở hắt một cái, cũng không tiếp tục thảo luận nữa, trực tiếp chỉ vào vị trí bên kia giường đối diện Phượng Vũ Hoành nói "Ngồi xuống, bồi trẫm chơi cờ."

Chương Viễn vừa nghe đã lập tức bưng một bàn cờ vây lên, chia cờ xong, lại đứng ở một bên.

Huyền Thiên Hoa cũng tìm chỗ ngồi xuống, còn Huyền Thiên Minh tiến lại gần Phượng Vũ Hoành, hỏi "Ngươi biết đánh cờ sao?"

Phượng Vũ Hoành vỗ trán, "Biết thì biết, nhưng không lợi hại lắm."

Nàng nói không lợi hại thật sự không phải vì khiêm tốn, chỉ mới mấy chiêu nàng đã bị Thiên Vũ chặn đứng hết quân, Phượng Vũ Hoành hướng ánh mắt cầu xin tha thứ mà nhìn Thiên Vũ: "Phụ hoàng, ngài hẳn là thắng nhiều tới mức không còn cảm giác thành tựu?"

Thiên Vũ gật đầu, "Là do ngươi đánh kém." Nhưng nói thì nói như thế, cờ trong tay Thiên Vũ đế lại công kích không ngừng.

Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ chỉ đành tiếp chiêu, nhưng cũng miễn cưỡng xông qua được mấy cửa.

Từng quân cờ được nhấc lên rồi hạ xuống, dường như ván cờ có chút biến hóa, toàn bộ quân trắng nằm ngoài vây kín lấy quân đen, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy quân đen có thể mở đường máu thoát thân.

Thiên Vũ ngừng tiến công, chờ một lát cho Phượng Vũ Hoành cơ hội thở lấy hơi.

Phượng Vũ Hoành không dám lơ là, tập trung cao độ từng chút từng chút mở đường cho quân đen ra khỏi vòng vây, nhưng thả Thiên Vũ cũng không vừa, hai người cứ thế đánh qua đánh lại.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, trừ đi thanh âm lạc tử (hạ cờ), ngay cả tiếng thở cũng như lắng lại.

Huyền Thiên Minh nhìn những quân cờ vô tri, khóe miệng hiện lên nét cười tà. Hắn hiểu rất rõ phụ hoàng, người sẽ không vô duyên vô cớ sẽ tìm Phượng Vũ Hoành chơi cờ. Biết rõ nàng thắng không nổi những lại dây dưa không chịu kết thúc? Rõ ràng là có dụng ý khác.

Quả nhiên, lúc Phượng Vũ Hoành lần nữa phá được một góc chết, Thiên Vũ mở miệng: "Ngươi cũng biết ở biên giới Đại Thuận có bốn nước bao vây?"

Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Phía Đông có Tông Tùy, phía Tây có Cô Mặc, phía Nam là Cổ Thục còn phía Bắc là Thiên Chu."

Thiên Vũ lại hạ xuống một quân cờ, chặn đứng đường máu Phượng Vũ Hoành vừa mở, "Bốn nước này nhìn thì phục tùng, kì thực mỗi nước đều có tâm cơ, y hệt cờ trắng trên bàn cờ này, vây kínlấy cờ đen. Mà quân cờ đen này chính là Đại Thuận của ta."

Phượng Vũ Hoành nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi, rồi đưa tay chỉnh lại vào quân cờ, cũng không tiếp tục thử phá tan phòng tuyến nữa. Nàng không giỏi chơi cờ vây, ván này kỳ thực đã sớm thua.

"Vây thì sao a?." Nàng nhẹ giọng mở miệng, "Đại Thuận độc chiếm địa thế quá hoàn mỹ, bị mơ ước cũng là bình thường. Bốn quốc gia kia đều là các nước nhỏ, đương nhiên sẽ muốn liên hợp đánh Đại Thuận. Thậm chí chỉ cần hai nước hợp tác cũng có thể khuấy đảo biên giới Đại Thuận ta. Nhưng trong thực tế, Đại Thuận nằm tách bọn họ ra, cũng không ai thấy được ai. Nằm xung quanh bọn hắn, chẳng phải núi tuyết cũng là đại dương vô biên, cách duy nhất để giao tiếp với nhau là phải đi qua Đại Thuận. Người thông minh biết được mượn lực mà đi, chỉ có dựa lưng Đại Thuận con dân nước mình mới có thể phát triển. Nếu ta là bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không sinh lòng phản nghịch."

Thiên Vũ cảm thán, "Tiếc thay, không phải ai cũng có thể suy nghĩ như ngươi." Hắn đẩy con cờ, "Lại nói, kì nghệ của Hoành nha đầu cần phải luyện tập nhiều, trẫm cùng ngươi chơi ván cờ này còn mệt hơn phê một chồng sổ con."

Phượng Vũ Hoành hết sức khó xử, nhanh chóng đứng lên nói áy náy: "Để phụ hoàng chịu mệt rồi."

Thiên Vũ cười khổ, "Thôi, có thể thấy ngươi bình an hồi kinh, trẫm cũng an tâm rồi. Tuy cũng không tin ngươi thực sự chết trong hoả hoạn, nhưng tin đồn bên ngoài có bài có bản, trẫm sợ ngươi bị người ta tính kế." Hắn vừa nói vừa quay qua nhìn Huyền Thiên Minh, "Phượng gia đang treo cờ tang?"

Huyền Thiên Minh nhún vai: "Đúng là Phượng gia đang làm tang sự, chẳng qua không phải vì Hoành Hoành, là vì con trai của bọn hắn - Phượng Tử Hạo."

"Ân?" Phượng Vũ Hoành sửng sốt, "Phượng Tử Hạo chết rồi?"

Thiên Vũ cũng nhíu mày, "Con trai trưởng của Phượng Cẩn Nguyên, mặc dù dạy không thành, nhưng tốt xấu gì cũng là con trưởng, sao đã chết rồi?"

Huyền Thiên Minh nhếch môi cười, cười đến vạn phần tà mị: "Nếu nhi thần bảo là bị Phượng Cẩn Nguyên tự tay đánh chết, phụ hoàng tin không?"

Thiên Vũ cùng Phượng Vũ Hoành cùng nhau lắc đầu.

Bốn con mắt tò mò nhìn Huyền Thiên Minh những hắn chỉ bảo: "Tóm lại là thừa tướng một triều, phụ thân lưu lại hắn tất nhiên có cái lý riêng, nhi tử không tham gia chuyện triều chính."

Huyền Thiên Hoa cũng nói "Phượng tướng nắm giữ Tam ca, Tam ca lại điều khiển vô số điều tuyến triều thần. Phụ hoàng tạm thời bất động là ổn thỏa nhất."

Thiên Vũ tặng cho Huyền Thiên Hoa ánh nhìn khen ngợi, rồi lại cùng Phượng Vũ Hoành trò chuyện giết thì giờ: "Nếu ngươi đã vào trong cung tị nạn, vậy thì phải bồi trẫm tâm sự. Nói đến, trẫm cảm thấy rất hứng thú với Bách Thảo Đường, nghe nói hồi trước còn cứu sống một kẻ đã chết?"

Phượng Vũ Hoành nhủ thầm vị hoàng đế này tai mắt linh hoạt a, nhưng nàng dù sao cũng là người ngoài, lại là người của Phượng gia, tuy là có Huyền Thiên Minh che chở nhưng bị đề phòng cũng không có gì lạ.

Cho nên nàng thẳng thắn lải nhải cho Thiên Vũ đế nghe về "Tâm chết" và "Não chết"

——

"Vậy, muốn kết luận một người tử vong một là từ mạch đập, hai là từ hơi thở, ba là từ động mạch cổ. Nhưng trong thực tế, một người đã thực sự từ trần chưa, não bộ là yếu tố quyết định cuối cùng."

Thiên Vũ chưa từng nghe qua thuyết pháp như vậy, ngay cả Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa cũng hết sức tò mò, Thiên Vũ hỏi nàng: "Thế làm sao kết luận một người đã chết não chưa?"

Phượng Vũ Hoành cảm thán trong lòng, thế kỷ hai mươi mốt dụng cụ cùng kỹ thuật hiện đại tối tân, đương nhiên có thể dựa vào thiết bị để phán đoán não chết. Nhưng ở niên đại này nhưng không còn dễ dàng vậy nữa, nàng nghĩ một lát mới nói: "Đầu tiên phải bảo đảm y thuật của đại phu đạt đến trình độ nhất định, sau đó mới có thể phán đoán thông qua chẩn đoán của đại phu. Như bình thường nếu hôn mê nặng, đối với bất cứ kích thích cũng không phản ứng là có thể hiềm nghi não chết, sẽ bắt đầu xem mạch đã thực sự ngừng đập hẳn chưa. Sau đó sẽ xem những phản xạ tự nhiên như phản xạ nuốt, phản xạ lông mi, con ngươi đối phản xạ ánh sáng cùng với phản xạ giác mạc vân vân. Cuối cùng, lúc tim đập hay hơi thở đều đã dừng lại, nên hô hấp nhân tạo trong hai canh giờ, nếu kiểm tra lại vẫn không có bất kì phản ứng nào, mới có thể chẩn đoán là não chết."

Lời của nàng nói đương nhiên người thời đại này sẽ không hiểu được, tuy là trước mặt nàng có thể xem là ba nam nhân ưu tú nhất cái thời đại này, cũng chẳng thể nghe hiểu hết. Nhưng Thiên Vũ rất biết tổng kết —— "Tất cả vẫn phải phụ thuộc vào đại phu."

Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Nói tóm lại là như vậy. Lúc cứu người tưởng chừng đã chết ấy, ta kỳ thực đã kiểm tra thấy phản ứng cơ thể vẫn còn, lúc này mới dám khoe khoang khoác lác có thể phục sinh người chết. Nhưng kỳ thật nào có chuyện người chết sống lại, là do hắn vốn chưa chết thôi."

Thiên Vũ cảm thấy rất hứng thú với lập luận của Phượng Vũ Hoành, không khỏi lại nhớ tới những lời Mạc Bất Phàm tán thưởng nàng, cũng nhớ tới thuốc ở Bách Thảo đường độc nhất vô nhị. Chỉ có thể nói không hổ là Diêu gia hậu nhân, cho dù là đứa cháu gái bên ngoại, y thuật cũng không cạn. Huống chi Phượng Vũ Hoành có thể tại trong núi phía Tây Bắc gặp được người cần gặp, xem ra việc Phượng gia trục xuất với nàng cũng là một chuyện tốt.

"Tiếc thay, thái y trong cung không có được bản lãnh như vậy." Hắn cảm thán, "Từ khi Diêu lão đầu rời đi, trẫm cũng không dám ngã bệnh, chính sợ những tên phế vật này không trị hết."

Phượng Vũ Hoành nói "Đấy là do thân thể phụ hoàng khoẻ mạnh. Nhưng cho dù có đại phu tốt ở bên cạnh hay không, đừng đổ bệnh vẫn là tốt nhất."

Nàng lại nghĩ một chút, trong đầu lóe lên ý tưởng, liên quan tới việc xây dựng Bách Thảo Dường, nếu như có thể lôi hoàng đế nhập bọn. Dù sao được triều đình hậu thuẫn vấn hơn hiệu thuốc tư nhân.Suy tính một hồi, nàng nói: "Y thuật của A Hoành học từ tổ phụ cũng như sư phụ ở Ba Tư nhưng là dùng cho Đại Thuận."

Hoàng đế là người thông minh, Phượng Vũ Hoành lại đem ý nói lộ ra tới mức này, hắn sao có thể không biết nha đầu này đang bóng gió muốn hắn quyên tiền?

Vì thế hắn vung tay lên: "Chờ ngươi chuẩn bị đâu ra đấy, trẫm bỏ vốn, giúp ngươi mở rộng Bách Thảo Đường, ở mỗi thị thành lớn mở một tòa."

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đứng dậy quỳ lạy: "Con thay mặt con dân Đại Thuận đa tạ phụ hoàng."

Thiên Vũ tự mình đỡ Vũ Hoành phù lên, rồi cùng nàng nói thêm mấy câu chuyện phiếm về Bách Thảo Đường. Hai người nói được mấy câu lại thấy có thái giám ôm sổ chạy vào: "Khởi bẩm hoàng thượng, có Hoang Châu Diêu đại nhân gửi thư tới."

Hoang Châu Diêu đại nhân... Đó chẳng phải Diêu Hiển sao.

Phượng Vũ Hoành nhướn mày, ông ngoại nàng thật biết chọn thời điểm a!

Thiên Vũ cũng cho rằng như thế, hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhận lấy bức thư, đọc một hồi lại hừ mạnh cái nữa: "Có vẻ Diêu lão đầu vẫn còn sống tốt!"

Phượng Vũ Hoành đang tò mò về bức thư, giờ nhìn hoàng thượng như vậy thực sự thấy mắc cười, trông sao cũng giống hai người bồi bàn đấu võ mồm.

Huyền Thiên Minh trực tiếp động bánh xe lăn tới trước, xem thử bức thư trong tay Thiên Vũ đế, "Nhi thần nhìn thử."

Phượng Vũ Hoành cũng tụ lại, chỉ thấy nội dung trong thư đặc biệt đơn giản, chỉ có hai câu: "Con gái của ta còn là thiếp đây, Diêu gia hậu nhân có cái thể diện gì trở lại tham gia khoa khảo? Không đi!"

Phượng Vũ Hoành bị chấn động, ông ngoại nàng thật bá đạo a!

Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, thở dài nói: "Diêu lão đầu thật cá tính." Lại nhìn qua Phượng Vũ Hoành, nàng đứng im bên cạnh Huyền Thiên Minh, không nói lời nào, không cầu tình, cũng không cảm ơn. Hắn sớm biết đây là hài tử đặc biệt, lại không nghĩ rằng nàng hờ hững với chuyện của Diêu gia như vậy. "Chương Viễn." Thiên Vũ chỉ trên bàn một quả lê, "Lê này hương vị khá ngon, đem cho Diêu lão đầu hai giỏi."

Chương Viễn khom người đáp lại, tự phân phó với tiểu thái giám bên cạnh.

Phượng Vũ Hoành lúc này mới hướng Thiên Vũ khom người một cái: "Đa tạ phụ hoàng."

Thiên Vũ nhứ nhớ ra chuyện gì, hỏi lại kia Chương Viễn: "Bệnh của Tương vương phi có chuyển biến tốt lên không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com