Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

   
80.
  
  
Lý Hàn đọc đi đọc lại nhiều lần, sau đó từ trong đống dữ liệu trích xuất ra một số thông tin được phân bổ theo nhiều dòng và câu khác nhau. Lần này cô không thể hiểu được - thông tin chỉ là một tổ hợp ngẫu nhiên các từ tiếng Anh, không có ý nghĩa nào cả. Lôi Diệc Phi nhíu mày nhìn chằm chằm một lúc, rồi đột nhiên gọi Thẩm Dực lại.
  
  
Giang Phong đã sắp xếp xong cứu hộ trên biển vào đêm qua. Sau báo cáo khẩn cấp ngắn gọn của Lôi Diệc Phi, Cục thành phố đã cử Lục Hải Châu đến hợp tác. Lúc này, họ đang thảo luận về chuyến cứu hộ sắp tới với Đỗ Thành. Tất cả đều có chung một lo lắng - liệu Trần Châu có sắp xếp phục kích trên đảo hay không. Cuối cùng, họ đã thảo luận một kế hoạch đôi bên cùng ổn thoả, và các chi tiết vẫn đang được thảo luận.
  
  
Thẩm Dực gõ cửa: "Đội trưởng Lôi."
  
  
"Tiểu Dực, đến xem thử." Lôi Diệc Phi gọi người tới gần, Lý Hàn đã gõ những chữ kỳ lạ kia vào máy tính, sắp xếp theo thứ tự, "Anh đã từng thấy chúng chưa?"
  
  
Hoạ sĩ nhỏ nghiên cứu một lúc rồi lắc đầu: "Lý Hàn, cô tìm thấy nó ở đâu vậy?" Cô gái xoay màn hình máy tính lại, vẽ một đường ngang ở một câu cụ thể. Thẩm Dực nhìn chằm chằm vào một mã nào đó, đầu óc tự động biến tất cả các câu được Lý Hàn đánh dấu thành màu đen, hòa vào màn hình, chỉ để lại những mã màu xanh lá cây ngắt quãng. Sau đó, cậu nhanh chóng di chuột, lên xuống trang nhiều lần, đôi mắt ngày càng trở nên sâu thẳm hơn.
  
  
Thẩm Dực nói Lý Hàn tiếp tục cuộn màn hình qua lại, bước ra xa vài bước, nheo mắt lại và ngày càng chắc chắn về suy đoán của mình.
    
 
"Đó là cái gì?" Lôi Diệc Phi cũng nheo mắt lại, bên dưới đống mã màu xanh lục đang cuộn nhấp nháy, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt người mờ nhạt.
  
  
Thẩm Dực lấy giấy bút từ trong túi ra, kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu nhanh chóng phác hoạ trên giấy. Đầu tiên, bút chì được mài nhọn phác họa ra một khuôn mặt đơn giản, sau đó từ từ mở rộng hình dạng của mắt, mũi và môi. Họa sĩ nhỏ không hoàn thiện chúng, chỉ vẽ sơ bộ vài nét đơn giản.
  
  
Lý Hàn nhìn kỹ hơn rồi reo lên: "Thầy Thẩm... là... là anh!"
  
  
Mặc dù chỉ là phác thảo, nhưng kỹ thuật vẽ của Thẩm Dực cũng đủ để hai người ở đây nhận ra. Trong mắt họa sĩ nhỏ lóe lên một tia rõ ràng: "Những chữ cái tiếng Anh đó không có ý nghĩa gì cả. Chúng chỉ được Trần Châu ngẫu nhiên chèn vào mã. Chúng không ảnh hưởng đến thao tác, nhưng những người quen thuộc với phương diện này có thể nhìn thấy ngay. Chỉ cần chặn hết những mã thừa, khuôn mặt này sẽ xuất hiện."
  
  
Vì vậy, không cần phải giải thích câu hỏi không có câu trả lời này.
  
  
Đây chỉ là một sự khiêu khích trắng trợn.
  
  
"Kỳ quái, giờ thầy Thẩm nhắc đến chuyện này... Tôi hẳn là phải phát hiện ra mã lệnh bất thường ngay lập tức mới phải..." Lý Hàn vỗ đầu, lẩm bẩm, không thể nào sau khi phá được địa chỉ IP Lưu Tấn để lại, ngay cả một lỗ hổng rõ ràng đơn giản như vậy mà cô cũng không phát hiện ra.
  
  
Lôi Diệc Phi tiến lên vài bước, rút ​​phích cắm máy tính ra. Màn hình tối đen như mực. Tiếng vo ve đột nhiên dừng lại, nhưng nút nguồn vẫn nhấp nháy màu xanh lá cây. Lôi Diệc Phi rút tất cả các dây cáp kết nối với máy tính ra, cuối cùng máy tính mới tắt hẳn.
          
        
Lý Hàn kinh ngạc thốt lên, sau đó mới hiểu ra, đôi mắt mở to vì sợ hãi, hít một hơi lạnh: "Sau đó mã mới được viết lại, có người hack vào máy tính!"
  
  
Mã ban đầu dài và phức tạp, Lý Hàn không nhận ra rằng nó đã thay đổi. Tuy nhiên, những thứ thừa thãi này mãi đến hôm nay mới xuất hiện và bị Lý Hàn phát hiện. Vậy thì ai có thể thay đổi dữ liệu trên máy tính của Chi nhánh Bắc Giang và bằng phương pháp nào?
    
    
"Đội trưởng Lôi...chúng ta cần kiểm tra tất cả các máy tính..."
  
  
Giọng Lý Hàn run rẩy: "Không có dấu hiệu nào cho thấy tường lửa của chúng ta bị tấn công... Nếu có người thật sự thay đổi dữ liệu trong máy tính mà không ai phát hiện, thì cũng có thể thay đổi các cơ sở dữ liệu khác trong cục..." Cô không dám tưởng tượng thêm nữa. May mắn thay, chi nhánh Bắc Giang gần đây đã thay thế một loạt máy tính do cần nâng cấp, nên chưa có thời gian tải lên quá nhiều dữ liệu.
       
 
Nếu không thì họ không thể xử lý được hậu quả.
   
  
Nhưng mà, sau khi Lý Hàn đi một vòng trở về, sự hỗn loạn trong mắt cô lại càng thêm nặng nề, ngoại trừ máy tính trước mặt, những mã lệnh ở các máy tính khác đều không có vấn đề gì, cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập.
  
  
Nhưng tiếng chuông báo động đã vang lên. Trần Châu lợi hại hơn họ nghĩ, kỹ thuật máy tính của hắn ta thậm chí còn vượt trội hơn những người khác vào bảy năm sau, chứ đừng nói đến Bắc Giang bảy năm trước. Nhưng dù hắn ta có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng không thể âm thầm hack vào máy tính của hệ thống cảnh sát. Nếu không, Trần Châu cũng có thể làm như vậy bảy năm sau, và họ sẽ không bao giờ tìm ra được lỗ hổng.
   
   
Thẩm Dực gõ nhẹ vào bàn rồi đột nhiên hỏi: "Lý Hàn, cô phát hiện khác thường từ khi nào?"
  
  
“…Tối qua không có vấn đề gì. Một giờ trước, tôi đến mở máy tính, nhấp vào tệp tin và tìm thấy nó.”
  
  
Trước đó, Lý Hàn chỉ giúp hai người mở cửa phòng máy tính.
  
  
"Đỗ Thành và tôi là những người đầu tiên đến." Bọn họ vội vã từ nhà Đỗ Khuynh chạy tới, đương nhiên phải xem thử manh mối Lưu Tấn để lại trước. Thẩm Dực cười khổ, bọn họ không thể nào truyền virus vào được, mà hai người cũng không biết gì về máy tính.
  
  
"Nhưng tôi nghĩ khả năng thay đổi thông qua Internet là rất nhỏ. Hơn nữa, có rất nhiều người có thế lực ở Bắc Giang. Cho dù không thể đánh bại Trần Châu, bọn họ cũng sẽ không bị công kích trong im lặng." Thẩm Dực lắc đầu, nuốt xuống nội dung bảy năm sau mà cậu vẫn chưa nói ra.
   
  
Lôi Diệc Phi gật đầu: "Đó chính là phần cứng."
  
  
Một ổ đĩa flash USB hoặc một thiết bị có thể mang theo virus có khar năng trực tiếp vượt qua tường lửa nhập vào máy tính và sau đó được điều khiển từ xa. Công nghệ này thực sự sẽ tồn tại trong tương lai, và bây giờ Lôi Diệc Phi cũng đã nghe các đồng nghiệp trong bộ phận an ninh mạng đề cập đến xu hướng phát triển này.
  
  
Lý Hàn đột nhiên nhìn về phía Thẩm Dực: "Thầy Thẩm, tôi có thể xem điện thoại của anh được không?"
   
   
Cô cầm lấy chiếc điện thoại nhỏ, mở khóa, dùng cáp dữ liệu kết nối với máy tính khác. Màn hình đột nhiên hiện lên một khung hình, nếu không để ý, cô còn tưởng rằng là hình nền vô tình reset. Lý Hàn lại mở tệp chứa mật mã của Lưu Tấn ra, quả nhiên phát hiện thêm một số con số. Khi cô giải mã, lại là một mật mã vô nghĩa.
  
  
Thẩm Dực sửng sốt, quả nhiên điện thoại của cậu để gần máy tính đã bị hack.
    
  
Nhưng hôm qua thì vẫn ổn.
  
  
"Đây... đây là..." Cô bé kích động đến mức suýt ngã khỏi ghế, giọng nói run rẩy: "Đây là loại virus lây lan!"
  
  
Nói cách khác, trong phạm vi nhất định, có lẽ thông qua Bluetooth hoặc các kết nối khác, virus có thể âm thầm lây lan từ một thiết bị và dần dần truyền sang các thiết bị điện tử xung quanh. Lý Hàn có chút choáng váng, cô chỉ đưa ra một phỏng đoán điên rồ, nhưng không ngờ rằng nó lại thực sự đúng.
  
  
Chức năng của loại virus này là chèn thêm mã, tính sát thương không mạnh. Nhưng nếu Trần Châu có thể thêm các chức năng khác vào thì sao... Ví dụ như giám sát, ghi chép, định vị...
  
  
Cô che miệng, cố gắng nuốt nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng. Thẩm Dực tắt điện thoại, cẩn thận xem qua những nơi có thể bị ảnh hưởng từ đêm qua đến bây giờ, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, tái nhợt.
  
  
"Nếu điện thoại của tôi cũng bị nhiễm virus thì điện thoại của chị Khuynh và Đỗ Thành..."
  
  
Cậu đột nhiên đứng dậy, cơn đau âm ỉ ở ngực kích thích thần kinh, nhưng cậu không có thời gian để cảm nhận. Đỗ Thành vừa vặn mở cửa. Anh và Lục Hải Châu không có ân oán như kiếp trước, hiện tại rất hợp nhau - xét về phong cách xử lý vụ án và thái độ đối với tội phạm tiềm tàng, không mất nhiều thời gian để họ hoàn thiện một kế hoạch hoàn hảo.
  
  
Ngay lúc anh định mở cửa, họa sĩ nhỏ bé lao vào vòng tay anh như một cơn lốc và ngẩng khuôn mặt gần như không còn chút máu của mình lên.
  
 
"Có chuyện gì đó sắp xảy ra với chị Khuynh!"
   
   
81.
  
  
Đỗ Khuynh quả thực gặp rắc rối. Cô còn chưa kịp gọi điện cho Đỗ Thành bảo em trai về nhà ăn cơm tối nay, điện thoại di động của cô đột nhiên phát ra tiếng động lạ, sau đó một làn khói đen nhỏ đột nhiên bốc ra, để lại một vết hằn trên chiếc bàn gỗ màu trắng của cô. Trong lúc người phụ nữ còn đang mơ hồ, thư ký đã gõ cửa phòng làm việc, sau đó một người đàn ông rất gầy được đưa vào.
  
  
Đỗ Khuynh vẫn còn hơi bối rối, nên cô thư ký đã khôn ngoan lùi ra cửa và để hai người ở lại với nhau.
  

"Cô Đỗ, hôm nay anh Lâm có hẹn với cô, tôi đi trước đây."
  
  
Đỗ Khuynh quả thực có hẹn, nhưng rất rõ ràng, vị Lâm tiên sinh này không phải là Lâm tiên sinh, ít nhất không phải là Lâm tiên sinh bệnh hoạn kia. Cô bình tĩnh ấn số điện thoại cố định của phòng an ninh, trầm ngâm nhìn người đàn ông kia, đột nhiên cười khẽ: "Anh là bạn của A Thành sao? Hay là người mà em tôi đang tìm?"
  
  
Trần Châu tháo mũ xuống, lộ ra đôi mắt trũng sâu, có lẽ là bệnh rất nặng, trên mặt nổi đầy gân xanh, nhưng hắn cũng không để ý lắm, hắn ngồi xuống đối diện với người phụ nữ: "Tôi đến đây là để thăm cô, Đỗ tiểu thư."
  
  
"Tôi muốn mời cô đến xem trò chơi của tôi."
  
  
"Trò chơi gì thế?"
  
  
"Được... Vậy thêm một con chip vào trò chơi sinh tử này."
  
  
Người đàn ông cười toe toét, một tay đã rút phích cắm điện thoại. Camera giám sát trong và ngoài văn phòng đột nhiên tối sầm lại, rồi lại bật sáng, nhưng không thể ghi lại số liệu nữa. Khi thư ký trở về từ phòng trà, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc Đỗ mở toang, không có ai rời đi. Cô sờ đầu, lặng lẽ lẻn vào phòng. Trên bàn làm việc ngăn nắp không có gì cả.
  
  
Thư ký thở dài, giúp xếp lại tài liệu, nhưng khi cô ngồi xuống, đột nhiên nhìn thấy một chữ viết lệch ở mép bàn, nơi người ta ít khi để ý đến. Thư ký hét lớn, vội vã chạy ra khỏi cửa.
  
  
"Biển"
  
  
Những dòng chữ máu còn chưa khô, nổi bật trên nền trắng tinh khôi, Đỗ Thành nhận được điện thoại từ thư ký, nghiến răng nhìn chàng họa sĩ nhỏ.
  
  
Họ vẫn chậm một bước.
       
    
       
       
    
"Mẹ kiếp! Chị tôi chắc chắn cũng đang ở trên đảo." Đỗ Thành miễn cưỡng kiềm chế cơn tức giận. Lôi Diệc Phi ra lệnh cho anh ở lại phòng họp, nói Thẩm Dực trông chừng đồ đệ của mình, để anh ta không làm điều gì điên rồ. Đỗ Thành tức giận giật tóc mình, không biết là tức giận vì không phát hiện ra sớm hơn hay vì muốn xé xác Trần Châu. Họa sĩ nhỏ ấn anh xuống ghế, nhẹ nhàng nắm tay anh.
  
  
"Chị Khuynh vẫn chưa gặp nguy hiểm gì. Nếu Trần Châu thật sự muốn giết người, hắn ta sẽ không mất công bắt cóc cô ấy." Chữ "biển" mà Đỗ Khuynh để lại chính là chứng cứ then chốt. Nếu điện thoại của bọn họ đều bị nghe lén, vậy Trần Châu nhất định biết Lưu Tấn đã vạch trần kế hoạch của mình, hơn nữa còn định dẫn người ra biển, cho nên trên đảo hẳn là có vũ khí để hắn ta có thể phản kích.
  
  
Đỗ Khuynh là mồi câu, bọn họ là cá buộc phải cắn câu.
  
  
"...Nhưng, anh..."
  
  
Đỗ Thành dừng lại.
 
   
...Anh biết, nhưng anh không thể bình tĩnh được. Trước mặt Thẩm Dực, anh lại cảm thấy mình đặc biệt yếu đuối.
  
    
   
    
  
    ——Tình hình hiện tại khác hẳn với lúc Thẩm Dực mất tích.
  
  
   
   
   
Lúc đó ở viện điều dưỡng Tống Vân, anh nghe Tiểu Huyền khóc lóc kể về ý định giết người của y tá trưởng. Khi họa sĩ nhỏ bé của anh nằm yếu ớt trên giường bệnh với một con dao vô hình trên cổ, Đỗ Thành lại bình tĩnh lạ thường - bình tĩnh như thể linh hồn bị rút ra, thờ ơ nhìn cơ thể chuyển động.
  
  
Đó là một loại bình tĩnh sau cơn điên cuồng tột độ, chuẩn bị bộc lộ sự cuồng loạn.
  
  
Ngay cả bản thân Đỗ Thành cũng cảm thấy kỳ lạ, cho dù anh có bắn chết y tá trưởng và biến cô ta thành một cái sàng ngay lập tức, anh cũng sẽ không cảm thấy khó khăn. Đỗ Thành lúc đó mới nhận ra rằng có một con thú sống trong lòng anh ta, và không ai có thể chạm vào vảy ngược của anh.
  
  
Nhưng hôm nay, khi vảy ngược của anh lại bị chạm vào, anh không còn mất kiểm soát như lúc đó nữa, nhiệt độ không quá ấm áp của bàn tay họa sĩ nhỏ dường như có thể ổn định anh như một cây kim ma thuật, nhưng nó cũng phá vỡ hoàn toàn lớp vỏ bọc bên ngoài.
  
  
"... Anh chỉ còn lại một người thân." Đỗ Thành cúi đầu, giọng khàn khàn, bất kể trước kia anh có vô lễ thế nào, Đỗ Khuynh vẫn luôn là người âm thầm bảo vệ anh.
  
  
Đột nhiên anh cảm thấy mình vô dụng vô cùng, bất kể là Thẩm Dực hay Đỗ Khuynh, anh đều khiến họ gặp nguy hiểm. Sự thất vọng xen lẫn tức giận khiến anh cảm thấy rất bất an.
   
  
"KHÔNG."
  
  
Họa sĩ nhỏ cúi xuống ôm anh, hôn lên môi anh, mái tóc mềm mại lướt qua cổ anh, rồi nói những lời nhẹ nhàng và an ủi.
  

"Chúng ta sẽ cùng nhau giải cứu chị ấy."
  
  
  
  
  
Lôi Diệc Phi gõ cửa, Đỗ Thành ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của họa sĩ nhỏ.
  
  
"Đến giờ xuất phát rồi."
   
   
Lúc này, đột nhiên có người gọi họ.
   
   
Đỗ Thành quay lại, thấy Hà Dung Nguyệt đang cầm báo cáo, cô tháo khẩu trang, trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu.
   






    
82.
    
    
Đỗ Khuynh cố gắng nhổ miếng vải trắng trong miệng ra, nghĩ rằng mình không bao giờ muốn trải qua một âm mưu bắt cóc sáo rỗng như vậy nữa. Trần Châu đã sử dụng thuốc với cô, nhưng Đỗ Khuynh là ai? Làm sao cô có thể không cảnh giác? Cô lập tức rút một khẩu súng điện từ trong ngăn kéo ra, khiến người đàn ông kia bị giật đến mức ngất tại chỗ, rồi nhân cơ hội đó cô lẻn ra ngoài qua cửa sau.
  
    
Hôm nay là ngày nghỉ, trong công ty chỉ có cô và thư ký, phải một lúc cô mới tìm được người để nhờ giúp đỡ.
    
    
Điện thoại di động của cô đã cháy, cô không có tiền, không thể liên lạc với Đỗ Thành. Ngay lúc cô định mượn điện thoại của ai đó, cô đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ốm yếu gầy như cây sào tre kia loạng choạng bước xuống cầu thang và nhìn xung quanh. Cô nín thở, nhìn hắn ta nói chuyện với ai đó, rồi lên xe. Sau đó, một nhóm lớn côn đồ rõ ràng không phải người tốt dần dần bao vây khu vực đó.
    
    
Cô không sợ đến thế, dù sao thì cũng có những con phố sầm uất ở gần đó.
   
   
Nhưng Đỗ Thành...
   
   
Đỗ Thành có biết cô không sao không?
   
   
Đến lúc cô thoát khỏi sự chú ý, điện thoại của Đỗ Thành đã không còn liên lạc được nữa. Đỗ Khuynh vội vã chạy đến Chi nhánh Bắc Giang, chỉ thấy Lý Hàn vẻ mặt ngơ ngác, cùng lão Diên sắc mặt xám xịt.
   

"Bọn họ đã lên đường rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com