Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 05

Công việc đào bới tiến hành rất thuận lợi. Văn vật xuất thổ phần lớn đều hoàn hảo không tổn hao gì, vật kiện được làm rất tinh mỹ, niên đại rất xưa.

Phương diện chính thức của phía chính phủ, mọi người suy đoán, giá trị của chỗ ngôi cổ mộ này còn vượt qua tất cả các cổ mộ trong những năm gần đây khai quật được, không chỉ là về giá trị văn hóa. Kênh phân phối tin tức lưu truyền, mọi người còn suy đoán, ngôi cổ mộ này hẳn bởi vì giá trị liên thành mà bị đặt xuống thần chú, nguyên nhân, đại khái là Phùng Kiến Vũ đầu tiên phát hiện được ngọc dung và ngọc chẩm càng ngày càng bất bình thường(1).

"Tiểu Phùng a, mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không tốt sao?" B nhìn thấy tròng mắt Phùng Kiến Vũ hiện lên đầy tia máu.

"A, đúng vậy." Phùng Kiến vũ đánh ngáp một cái. Mỗi ngày cùng với một con ma so với mình còn to lớn hơn nhét chung một cái túi ngủ, còn có thể nghỉ ngơi tốt được không?

"Quần áo này của cậu ...... " B hồ nghi nhìn nhìn vạt áo Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ không cần nhìn cũng biết, chính xác là Thanh lại dắt vạt áo của mình. "Gió, gió thôi mà..." Cậu nắm lấy vạt áo của mình bị Thanh kéo ở một bên đung đưa đung đưa lôi ra ngoài, tiếp tục cái lý do mà chính mình còn không tin nổi.

"Tiểu Phùng tám phần là chọc phải thứ không sạch sẽ rồi a." Mấy nhân viên làm việc ngồi chung một chỗ luyến luyến thao thao bất tuyệt.

"Ngày hôm qua tôi nhìn thấy cậu ta ngồi ở dưới đất lầm bầm lầu bầu, giống như là nói chuyện với người nào khác a." Một nam tử mang theo mắt kiếng nói.

"Không thể nào, Tiểu Phùng dáng dấp đẹp trai như vậy, trình độ học vấn lại cao, " Tiểu cô nương mang theo nón cỏ còn chưa nói hết, liền bị một người bên cạnh cắt đứt, "Cô thích người có văn hóa dáng dấp đẹp mắt, ma quỷ chắc không thích sao?"

"Đều tại ngươi hết." Phùng Kiến Vũ đứng ở cách chỗ nghỉ ngơi không xa, nghe nghị luận của mọi người, khóe mắt giật giật liên hồi, nhìn chằm chằm Thanh ai oán nói. "Ta có phải đã nói với ngươi đừng có kéo quần áo của ta lúc có nhiều người rồi sao ! Đừng có nói chuyện với ta lúc có nhiều thiệt nhiều người ! "

Thanh ủy khuất lại góp góp gần đến bên người Phùng Kiến Vũ. "Ta sợ mà."

"Sợ cái đầu lớn con ma ngươi a! " Phùng Kiến Vũ thấy ma lớn nhích lại gần mình cúi đầu, bỉu môi, hỏa khí trong bụng cũng bị dập tắt một nửa.

"Đầu của ta, rất lớn sao." Thanh sờ sờ cái đầu của mình, đầy đầu đều là câu nói con ma đầu lớn kia.

Phùng Kiến Vũ không muốn để ý đến hắn nữa. Mang theo bao tay chuẩn bị tiến vào hố đào số ba, bị Lý lão gọi lại.

"Giáo sư." Phùng Kiến Vũ cười gọi, ông lão phất tay một cái, ý bảo cậu đi qua đây. Phùng Kiến Vũ một đường chạy bước nhỏ về phía ông lão, Thanh cũng hoảng hoảng hốt hốt bay theo phía sau.

"Gần đây tinh thần không tốt lắm a." Lý lão nhìn Phùng Kiến Vũ, trong mắt tràn đầy lo âu. "Xế chiều hôm nay nhóm vật kiện đầu tiên cần phải đưa trở về làm thị lý nghiên cứu, con muốn cùng đi chứ?"

"A ? " Phùng Kiến Vũ nghe được lời của giáo sư, nhất thời không hiểu, "Giáo sư, con đây còn chưa được đi đào mấy ngày đâu, con không đi về ! "

Ông lão thấy cậu một bộ dáng tử khất bạch lại(2), cười cười vươn tay đem sổ ghi chép gõ một cái vào đầu của cậu, "Con xem con gần đây sắc mặt kém như vậy, con trước trở về thành phố, ở nhà thật tốt ngủ nghỉ một ngày, đem những vật này làm thành một phần báo cáo, rồi hãy trở về đây. Người khác đi đưa những thứ vật kiện này, thầy cũng không yên tâm."

Phùng Kiến Vũ vừa nghe mình còn có thể trở về đây nữa, lập tức vui vẻ, "Dạ được."

"Ngươi ở lại nơi này." Phùng Kiến Vũ sau khi nhìn chằm chằm quan sát kỹ lưỡng xong tất cả vật kiện, dắt lấy Thanh, đứng ở một góc khuất phía sau xe thấp giọng nói.

"Ta không muốn."

"Ở lại nơi này."

"Không muốn." Thanh suy nghĩ một chút, nói tiếp, "Ta sợ. Ta một người nào cũng không biết, cái gì cũng không nhận ra, ăn không được cơm, đắp không được chăn ..."

Phùng Kiến Vũ âm thầm rơi hai hàng lệ, đây là cái loại ma gì, một lời không hợp thì lập tức giở chiêu kể khổ, không có biện pháp, ai bảo mình là con người ngoài lạnh trong nóng a? Cậu tự an ủi chính mình, làm bộ như không biết bản thân khẩu thị tâm phi cùng với một con ma, lo lắng nếu như quả thật để lại ma lớn ở lại nơi này. Cậu trộm cười cười, cũng không để ý đến Thanh nữa, tự mình lên xe.

Thanh đứng ở ngoài xe, bên trái sờ cái này bên phải nhìn cái kia, cúi đầu xuống, học theo dáng vẻ của Phùng Kiến Vũ, khom lưng theo cửa xe trực tiếp chui vào, một phát trực tiếp đâm thẳng vào trong ngực Phùng Kiến Vũ. Đụng đến Phùng Kiến Vũ kêu " a " một tiếng.

"Tiểu Phùng." Tài xế sợ hết hồn, quay đầu lại hỏi, "Sao vậy, sao vậy?"

"Không sao." Phùng Kiến Vũ xoa xoa bụng của mình, "Mới vừa rồi không cẩn thận đụng trúng thôi."

Thanh kia ra mắt xe hơi. Vui vui vẻ vẻ ở chỗ ngồi trong xe bay tới bay lui, sờ cái này một chút sờ cái kia một chút ...... mặc dù cái gì cũng không sờ được.

"Đây là chiến xa mới sao?"

"Không có ngựa chạy thế nào? Bốn cái vòng bên dưới này có thể thay thế ngựa sao? Có thể bị tên bắn thủng không? Có thể sử dụng ở trên chiến trường không? Có loại nào lớn hơn hay không?" Thanh liên thanh hỏi một tràn, hồi lâu không thấy Phùng Kiến Vũ trả lời, vừa quay đầu liền nhìn thấy Phùng Kiến Vũ dựa vào cửa sổ xe, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt.

Hắn càng góp gần đến sát người Phùng Kiến Vũ, vỗ vỗ đầu Phùng Kiến Vũ, để cho đầu của cậu tựa vào trên vai mình. Cười ngốc hắc hắc hắc một hồi, cúi đầu ở trên cái trán của Phùng Kiến Vũ jiu một cái thật vang dội, " chụt " một tiếng.

Phùng Kiến Vũ cũng không ngẩng đầu, đập một cái lên trên mặt của Thanh, vị trí chính xác, động tác sạch sẽ lưu loát.

Tài xế cách kính xe chiếu hậu, liền nhìn thấy đầu của Phùng Kiến Vũ đang ngoẹo sang một bên trong một tư thế quỷ dị, nâng tay lên giống như đang vuốt ve thứ gì đó, rồi lại đột nhiên để xuống. Tài xế hít vào một miệng khí lạnh. Chợt nhớ đến lời đồn gần đây trong đội công tác. Không dám cùng Phùng Kiến Vũ đợi thêm lâu nữa, một cước nhấn ga, tăng nhanh tốc độ.

Khổ thân đoàn xe đi theo phía sau, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, xe dẫn đội đã không thấy tăm hơi ...

Chỗ nghiên cứu nằm ở vùng ngoại ô. Mấy chiếc xe đứng thành hàng dừng ở trước cửa sơ nghiên cứu, nhân viên làm việc xuống xe cẩn thận đem văn vật từng cái một mang vào bên trong.

Thanh tò mò đi theo Phùng Kiến Vũ, giống như là đứa con nít mới vừa mở mắt, một khắc cũng không ngừng đặt câu hỏi, cho đến khi Phùng Kiến Vũ đột nhiên ngẩn người ở phía trước một cái vật thể hình trụ ở trong kho vật kiện.

"Ngươi ôm nó chặc như vậy làm gì?" Thanh không hiểu.

Phùng Kiến Vũ một lần nữa phát huy đẳng cấp Mr. Phùng Thờ Ơ đã được rèn luyện đến lô hỏa thuần thanh(3), tiếp tục tiến lên phía trước, nghiên cứu cái trụ thể không có hình hoa, không có điêu khắc này.

"Đây là dạ hồ(4) a." Thanh thấy Phùng Kiến Vũ nghe được lời của hắn, rõ ràng sửng sốt một chút, bận rộn nói tiếp, "Thật sự là dạ hồ ! Thời điểm công tượng sửa mộ, đều là phải ở tại trong mộ ! Có dạ hồ rất bình thường a."

Ánh mắt Phùng Kiến Vũ ánh mắt đờ đẫn đem vật kiện cầm trong tay thả lại chỗ trưng bày, lúc giơ tay lên, nhìn thấy nơi tay mình cầm có chút màu vàng kỳ quái, một cổ mùi chua xông lên dạ dày. Sắc mặt càng trở nên không tốt. Xoay người trở về phòng làm việc, âm thầm phát thề sẽ không bao giờ thổi phồng một vật kiện nào nữa hết.

Thanh không hiểu, đi theo Phùng Kiến Vũ một đường bay đến phòng làm việc, ngập ngừng một chút, dừng lại.

Phùng Kiến Vũ tháo bỏ bao tay, đang lúc ghét bỏ cầm lấy dung dịch khử trùng chuẩn bị đi rửa tay, thì lại không còn nghe thấy mười vạn câu hỏi vì sao của ma lớn nữa a, cảm thấy thật là kỳ quái. Vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa.

"Sao lại không đi vào?" Phùng Kiến Vũ hồ nghi nhìn Thanh đứng ở cửa.

Thanh không nói lời nào, chẳng qua là sợ hãi nhìn chằm chằm bàn làm việc bên trong gian phòng, Phùng Kiến Vũ theo ánh mắt của hắn nhìn sang, là cái bàn âm dương. Ở góc bàn có một cái bát quái đồ màu vàng kích cỡ không lớn.

"Không nghĩ đến a, ma cũng sợ bát quái a." Phùng Kiến Vũ cười trêu nói, lại liếc mắt một chút, nhận thấy màu sắc thân thể của Thanh trở nên nhạt hơn một chút. Cậu xoa xoa mắt rồi lại nhìn qua, thật sự so với lúc ở cổ mộ phai nhạt hơn rất nhiều.

Bất an không khỏi xông lên đầu.

"Trước cùng ta về nhà." Cậu dắt Thanh xuống lầu, ánh mắt liếc qua cái bát quái đồ ở trên bàn một chút.

Chẳng lẽ, là bởi vì nó ? ​​​

- Hoàn chương 05 -

_____________________
(1) Nguyên văn "thần đao (神叨 )": Một người trong trạng thái màng màng, làm việc khác biệt với những người khác.

(2) Tử khất bạch lại: Nghĩa cố sống cố chết.

(3) hỏa thần thanh: Dày công tôi luyện.
Có nghĩa là: Lửa trong lò màu xanh. Đây là nói về công phu luyện nội công trong võ thuật của kiếm hiệp. Theo bí kiếp trong võ lâm bắt đầu công phu luyện tập thì chỗ huyệt đơn điền sẽ phát ra ngọn lửa tức sức nội công, đi ngược lên đỉnh đầu và tỏa ra toàn thân nhất là đôi tay. Ban đầu thì lửa màu đỏ, luyện đến cực điểm thì lửa chuyển thành màu xanh, tức công phu đã đạt tới mức tối thượng thừa.

(4) Dạ hồ: Cái tiểu đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com