Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Đầy trời cát vàng, đao thương kiếm chém, máu nhuộm lênh láng. Cậu nhìn phía xa chiến kì bay xa xa, đem người bên cạnh bảo hộ ở phía sau mình, trường đao ở trong tay phản thủ đâm về phía tấm áo giáp ở trước mặt. Cậu nghe thấy có người đang gọi tên mình, rất nóng lòng, ở phía xa xa. Cậu giống như là có thể thấy rõ dáng vẻ của người kia, thân thể cố chấp lao đến, vẫn là phong thái lỗi lạc vốn có, cậu muốn hướng người nọ nở nụ cười, thế nhưng người nọ đột nhiên thay đổi sắc mặt, dừng bước. Cậu cảm thấy thân thể mình cứng lại, có thứ gì đó từ trong thân thể của mình đổ xuống.

Cảm nhận được Phùng Kiến Vũ bất an, Thanh lại đem  cậu hướng vào trong lồng ngực của mình ôm thật chặt, như có như không vỗ về bả vai của Phùng Kiến Vũ, thẳng đến khi cậu triệt để thả lỏng hai hàng lông mày, Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm, khiến cho Thanh trở nên cảnh giác. Hắn cẩn thận rút ra cánh tay đặt ở dưới đầu của Phùng Kiến Vũ, trực tiếp xuyên qua gian phòng, bay đến lối đi nhỏ. Ngoài cửa nhìn thấy được có hai người. Thanh quan sát bọn họ, ăn mặc kỳ quái, hành tung quỷ dị, xem xét cũng không phải là người tốt lành gì, nhất định là đến tổn thương Đại Vũ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ. Thanh càng nghĩ càng sốt ruột, chân dài không ngừng quét tới quét lui, nhưng thủy chung đạp không trúng hai bọn kia.

Thời điểm Phùng Kiến Vũ nghe được thanh âm mở mắt dậy, không nhìn thấy Thanh. Cảnh tượng trong mơ vẫn còn rõ ràng khắc sâu trong đầu. Cậu khoác tạm áo khoác, xoa xoa đầu, gần đây giấc mơ này càng ngày càng đến rõ ràng. Cậu đẩy ra cửa phòng, lại thấy được phòng khách sáng trưng đèn có hai người đang đứng đấy, còn có Thanh một mực ở giữa thân thể hai người xuyên qua xuyên lại. Thanh một bên tại thân thể hai người nọ xuyên tới xuyên lui, một bên la lớn "Đại Vũ ngươi đi mau a, đây là người xấu! Người xấu!" Phùng Kiến Vũ một mặt mờ mịt, khôn thèm để ý đến Thanh.

"Ba, mẹ, hai người trở về lúc nào?"

Phùng ma ma ôm lấy hai tay, phát lạnh run rẫy, Phùng ba ba ở bên cạnh cũng đồng dạng lạnh xanh cả mặt, "Mới vừa xuống máy bay, nghĩ muốn đến thăm con một chút. Con trai à, trong nhà của con làm sao lại lạnh như vậy a, sắc mặt con thế nào lại kém đến như vậy?" 

Phùng Kiến Vũ xấu hổ cười cười, sờ sờ mặt mình, trừng mắt nhìn Thanh đang phát ngốc đứng một chỗ, "Điều hòa ở phòng khách mở quá thấp. Con lập tức điều chỉnh lại, ba mẹ hai người ngồi xuống trước đi a."

Phùng ba ba cùng Phùng ma ma ở trong phòng khách 30°, uống mấy chén trà nóng, mới cảm thấy đủ ấm áp. "Con trai à, mẹ luôn cảm thấy nhà này của con, âm trầm lạnh lẽo. Nếu không tìm người đến nhìn xem sao? Tính toán con trực tiếp dọn nhà đi." Phùng ma ma trong tay cầm chén trà nói. 

"Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái," Phùng ba ba đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn Phùng ma ma rất là bất mãn.

Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn ba mẹ mình, cười ngây ngô thật lâu, mới đột nhiên kịp phản ứng, "Ba mẹ, làm sao hai người hôm nay lại trở về?" Ba mẹ Phùng Kiến Vũ là hai nhà lịch sử học nổi danh, thời gian lâu dài dành cho đi đến đi lui qua các trường đại học của từng quốc gia, từng địa khu và cùng rất nhiều địa phương kỳ kỳ quái quái khác để tiến hành giao lưu và nghiên cứu. "Dự án không phải đến tuần sau mới kết thúc sao? Còn có, ba, ba làm sao lại không chịu tiếp điện thoại của con a."

Phùng ba ba đặt chén trà lên bàn, cau mày nhìn nhìn bốn phía "Lão Lý nói việc khai quật khu mộ mới xảy ra chút vấn đề, ba và mẹ con tạm khép lại dự án đang nghiên cứu để trở về, nhìn xem khu mộ mới mở của các con." Phùng Kiến Vũ gật gật đầu, "Chỗ này của con muỗi nhiều, nhị vị lão làng đây cẩn thận một chút." Vừa nói vừa giả bộ thủ thế đập muỗi, đem Thanh đang ghé vào bên người ba mình kéo lại. 

"Hai ngươi dáng dấp thật giống nhau," Thanh lẩm bẩm, "Nhưng là ngươi đẹp hơn ông ta."

"Nói nhảm, dáng dấp ta không giống ba ta chẳng lẽ nhìn giống lão Lý sát vách sao a." Phùng Kiến Vũ ở trong lòng trợn tròn mắt.

"Ba, con muốn xem tất cả tư liệu liên quan đến nước Vu Điên có trong tay ba." Phùng Kiến Vũ nói. Phùng ba ba dừng một chút, đẩy đẩy kính mắt, "Lão Lý đã nói với con??"

"Cô mộ mà các con mới phát hiện, rất có thể là của Phùng quân nước Vu Điên."

Phùng Kiến Vũ ngẩn người. Đảo mắt nhìn qua Thanh đứng bên cạnh mình, "Mộ Phùng quân nước Vu Điên?" Hắn đang loay hoay không để ý đến mình, lại hỏi, "Số liệu thí nghiệm ngày mai đã có rồi sao?" Phùng ba nhìn cậu gật gật đầu, tiếp tục nói "Ba và mẹ con đi tắm rửa trước, ngủ một lát, ngày mai con mang theo kế quả thí nghiệm cùng số liệu, cùng chúng ta đi một chuyến vào trong mộ."

Phùng Kiến Vũ giúp ba mẹ thu thập chỉnh lý tốt nệm giường, kéo lấy Thanh vẫn còn một mặt ngượng ngùng, trở lại phòng ngủ của mình khóa cửa lại.

"Thanh, chuyện quá khứ ngươi còn nhớ rõ bao nhiêu?" Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm vào ma lớn nói.

"Máu. Mộ." Thanh níu lấy miếng ngọc trước ngực mình, "Chờ ta, tin tưởng ta." Phùng Kiến Vũ bị một câu đột nhiên này của Thanh làm cho giật mình.

"Chờ ta, tin tưởng ta." Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, kiên định nói. Phùng Kiến Vũ cười vỗ vỗ đầu của hắn, "Nói gì vậy, ngủ tiếp nữa đi, lát nữa ta phải đi làm rồi." Cậu dắt lấy Thanh nằm xuống, chính mình cũng từ từ, cọ tiến vào trong ngực Thanh. Thanh cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu của Phùng Kiến Vũ.

"Chờ ta, tin tưởng ta."

Ngoại trừ Phùng ba ba và Phùng ma ma, Doãn Dương cũng theo đội xe cùng nhau tiến vào cổ mộ. Đối mặt với người thứ hai có thể nhìn thấy mình ngoại trừ Phùng Kiến Vũ, Thanh rất là vui vẻ, một mực quấn lấy cậu ta hỏi mình làm sao mới có thể không làm thương hại đến Đại Vũ. Doãn Dương đen mặt, mặc dù mình là một đạo sĩ đứng đắn, nhưng cũng không có nghĩa là mình thích ở bên người một mực có một con ma vòng quanh a.

Lý lão cầm theo số liệu báo cáo, cười vang, vỗ vai Phùng ba ba, "Cậu xem cậu xem, bị chúng ta tìm được gì này." Vật khí đồng thanh được phân tích xác định tất cả vật phẩm đều là ở vào cùng một thời đại của Vu Điên, tại hầm mộ Phùng Kiến Vũ nhặt được ma lớn cách đó không xa, tìm được một tòa một thất thật lớn, dụng cụ chôn cùng đầy đủ mọi thứ, vật phẩm bên trong quan tài, con dấu vân vân, càng là trực tiếp chứng minh chủ mộ của khu mộ mày, chính là quốc chủ có năng lực nhất của Vu Điên bị chết oan uổng nhất, Phùng quân.

Vu Điên bị bỏ trống một đoạn lịch sử thật lớn, lại bởi vì toà cổ mộ này, được điền thêm vào một khối nhỏ. Danh tự của Phùng Kiến Vũ, tự nhiên cũng xuất hiện trong mắt mọi người trong giới khảo cổ. Ngoại trừ là đệ tử của Lý lão, con trai độc nhất của vợ chồng Phùng thị, người thứ sáu phát hiện cổ mộ Vu Điên đã trở thành xưng hào mới của cậu.

Phùng Kiến Vũ vẫn cho là, khi cậu từ từ bay lên trở thành ngôi sao mới chiếu rọi toàn bộ giới khảo cổ, bản thân sẽ rất vui vẻ. Tình huống thực tế lại là, bản thân ngồi trước máy vi tính nghiên cứu văn bản, hoàn toàn vô tâm để ý đến ngoại giới đều đang nói cái gì.

Vu Điên vốn thuộc nước ngoại bang, văn hóa cùng với Trung Nguyên lúc ấy rất có khác biệt. Phùng Kiến Vũ lật xem tư liệu Phùng ba ba cho mình, đối chiếu hiện vật lần này đào được, ý đồ tìm ra càng nhiều thêm manh mối, rất muốn biết Thanh đến cùng là ai, một hồn phách bị mất hiện đang ở nơi nào. Doãn Dương từ đầu đến cuối không chịu thu hồi bát quái đồ của cậu ta, vì cam đoan Thanh an toàn, Phùng Kiến Vũ dứt khoát đem tất cả hình ảnh và tư liệu đã phục chế cho hết vào ổ cứng, về nhà nghiên cứu.

"Ngươi đang xem gì vậy?" Ti vi bắt đầu phát sóng《 Bản tin thời sự 》, Thanh không có gì làm, bồng bềnh bồng bềnh lắc lư đến bên người Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ từ trước máy vi tính giương mắt, thuận tay cầm qua iPad, mở trình duyệt tìm kiếm《 Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam 》 rồi để ở một bên. "Xem phim đi." Thanh nghe cậu, một mặt ủy khuất, lẩm bẩm lẩm bẩm lại lắc qua một bên.

"Lão quốc chủ có ba cậu con trai. Phùng quân là nhi tử thứ hai, là con thứ," Phùng Kiến Vũ nghe được thanh âm của Thanh, lúc quay người nhìn hắn còn đang nhìn chằm chằm vào mặt của Vương Cương trên màn hình. "Khi lúc chiến loạn, Trung Nguyên đại quốc chủ yêu cầu con trai trưởng của bổn quốc mang sang làm con tin giảng hòa, lão quốc chủ không còn cách nào khác, đành phải đem con trai trưởng của mình đưa ra ngoài. Ba vương tử của Vu Điên, dù không phải cùng một vị trí, nhưng tình cảm lại một mực rất tốt. Đại vương tử đi Trung Nguyên mười năm, Phùng quân Giang quân một mực cố gắng luyện binh mạnh dân, về sau, Trung Nguyên đại quốc dần dần suy sụp, không chịu nổi áp lực của Vu Điên, đành phải thả đại vương tử, nhưng đại vương tử về nước không lâu, liền mắc bệnh qua đời."

Phùng Kiến Vũ khép lại tài liệu trong tay, chuyên tâm nghe Thanh kể.

"Sau khi đại vương tử chết vì bệnh, Phùng quân kế vị. Phùng quân ngoại trừ chỉnh đốn quân cơ bên ngoài, cũng học tập về văn hóa của Trung Nguyên, Vu Điên bắt đầu thông thương, canh tác, bá tánh an cư lạc nghiệp, dân giàu nước mạnh."

Cậu nhíu nhíu mày, "Sau đó thì sao?" Phùng Kiến Vũ truy vấn.

"Không nhớ rõ." Thanh cố gắng ngẫm lại, uể oải nói.

"Phùng quân đến cùng là người như thế nào a." Phùng Kiến Vũ lẩm bẩm nói, "Em ấy là một người rất tốt." Thanh vội nói, "Phùng quân rất bình thản, sẽ cùng cung nữ của mình, thị vệ của mình trò chuyện thoải mái, rất ôn nhu, rất ít đối với hạ nhân loạn phát tính khí, rất đồng cảm, thần dân đều rất kính yêu em ấy. Em ấy thích mỗi bữa ăn đều phải có thịt, nhưng món ăn xưa nay đều không được nấu nhiều, đều sẽ ăn hết. Tinh thông âm luật, thiện ca múa. Vô cùng có văn thải, có thể làm được thơ ca của Trung Nguyên." Nhìn Thanh nói như thuộc trong lòng bàn tay, Phùng Kiến Vũ cảm thấy khó chịu, hỏi tiếp, "Ngươi là ai?"

"Ta là Thanh."

"Thanh là ai?"

"Đại Vũ, ngươi ngốc quá nha, Thanh chính là ta a."

......​​​

- Hoàn chương 10 -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com