Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Phùng Kiến Vũ nghe Doãn Dương nói hết câu, lập tức dùng quần áo đang cầm ở trong tay thuận thế ném tới. "Cậu thu thử cho tôi xem một chút xem nào?"

"Được được, ma lớn bảo bối của cậu là nhất có được chưa." Doãn Dương né tránh không kịp, mặt mũi bị che kín một tầng quần áo, không nhìn thấy được biểu lộ hài lòng gật đầu của Phùng Kiến Vũ.

Lý lão châm chước thật lâu, cuối cùng cũng xem như hài lòng với một tổ đội ngũ của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ mang theo ma lớn gạt người, kéo theo Doãn Dương và tiểu E danh xưng "đội khảo cổ Đạt La A Mộng", tiểu F "đội khảo cổ bảo bối", và cuối cùng là đại G huấn luyện viên đặc công xuất ngũ mà Lý lão không biết từ nơi nào tìm về, luôn đi cùng với Lý lão, mang theo trang bị, đang bước xuống xe. Lý lão nhìn nhìn mấy người trẻ tuổi, vẫn là không yên lòng dặn dò, "Xe chỉ có thể chở đến nơi này, các con phải tự mình đi vào, nhớ chú ý an toàn a. Đừng đi vào quá sâu, thầy sợ định vị không dùng được, mang theo điện thoại a, tuyệt đối đừng tách nhau ra." Lý lão chuyển hướng sang Phùng Kiến Vũ, "Nhất là con đó, phải nghe lời tiểu G, đừng tự mình làm loạn."

"Được được," Mấy người Phùng Kiến Vũ liên tục cam đoan thề thốt, tất cả đều nghe theo an toàn của tổ đội, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng làm loạn, Lý lão mới hài lòng thả bọn họ tiến vào sa mạc.

Phùng Kiến Vũ xoay người, kín đáo đem địa đồ trong tay đưa cho đại G và tiểu E, một tay dắt lấy Thanh đang nháo loạn hưng phấn, nhỏ giọng hỏi Doãn Dương "Nhà tôi hiện tại đặc biệt nhiều ma lắm, vô cùng nhiều luôn!"

Doãn Dương bĩu môi "Ma và người không giống nhau. Người hấp dẫn lẫn nhau là dựa vào khí tràng, còn ma hấp dẫn lẫn nhau, là dựa vào từ trường. Từ trường của ma lớn và những con ma khác xung quanh sẽ có sự khác biệt, tựa như bên trong chủng loại đột nhiên xuất hiện một cái dị loại, tự nhiên sẽ gây nên sự chú ý. Bất quá cũng may gần nhà các người không có lệ quỷ, nếu không a, cậu phải bất lực mà ráng chịu đựng đi."

Phùng Kiến Vũ nghe xong gật gật đầu, nghe đại G và tiểu E Đã thảo luận xong xuôi lộ tuyến, đại G mang theo tiếng phổ thông nồng đậm vị thịt dê nướng, "Đi theo hướng tây."

"Không, hướng đông." Thanh bắt lấy Đại Vũ không cho cậu đi, lẩm bẩm.

"Đông?" Phùng Kiến Vũ kinh ngạc, rồi chợt nhận ra thanh âm của mình quá lớn.

"Sao vậy tiểu Phùng, cái gì đông a?" Tiểu F hỏi.

"Đông, mùa đông sa mạc sẽ kết băng sao?" Phùng Kiến Vũ xấu hổ sửa lại lời nói, mọi người đều là biểu lộ có phải cậu vẫn còn chưa tỉnh ngủ hay không, ngược lại là Doãn Dương, đứng ở bên cạnh không ngừng cười ha ha, một tay kéo qua tiểu F, cho Phùng Kiến Vũ và Thanh lưu lại một chút thời gian câu thông.


"Vì cái gì phải đi hướng đông?"

"Phải đi hướng đông."

"Ngươi nhớ đường sao?"

"Không nhớ rõ."

"Không nhớ rõ mà ngươi còn để cho ta đi về hướng đông?"


"Mặc kệ, chính là hướng đông."

Phùng Kiến Vũ thấy Thanh một mặt chấp nhất, kéo lấy góc áo của mình, mang theo một bộ ngươi không đi hướng đông ta liền không cho ngươi đi, bất đắc dĩ nâng trán.

"Tôi cảm thấy bản đồ của chúng ta hình như có vấn đề, cậu nhìn những lỗ hố tạo nên từ bão cát lớn, hướng gió theo hướng tây, dựa theo hướng đi của cát sa mạc, chúng ta có phải hẳn là nên đi về hướng đông......" Phùng Kiến Vũ cứ như vậy kéo căng da đầu chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, ngược lại tiểu E và đại G bị nói đến cho đến choáng váng một lần nữa nhìn vào bản đồ, chuẩn bị chuyển hướng đi về phía đông.

Thời gian ở trên sa mạc trở nên dài dằng dặc, nước và thức ăn mang theo cũng sắp hết, Phùng Kiến Vũ cảm thấy bản thân tựa như đi hết cả một thế kỷ. Càng đi vào sâu, Phùng Kiến Vũ trong lòng càng hoảng, loại cảm giác bối rối này là từ sâu thẳm trong ký ức tuôn ra run rẫy, cho dù cậu căn bản không biết chính mình vì sao lại trở nên như vậy.

Thanh giống như là nhớ kỹ điều gì, một mực mang theo bọn họ duy trì tiến vào trong, cẩn thận tránh đi khu cát lún, dọc theo địa phương tương đối khuất biệt, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, bắt đầu một đường hướng nam. Tiểu E và tiểu F thấy Phùng Kiến Vũ và Doãn Dương căn bản không xem bản đồ, còn không nghe theo đại G, vừa tức giận vừa buồn bực, trải qua tranh chấp, rốt cuộc khi nhìn thấy được chỗ hố cát lõm khác biệt lõm mới yên tĩnh trở lại. Tiểu F ngồi xổm xuống, cầm máy thăm dò dò xét rất lâu, xoay người một mặt kinh ngạc nói vọng,"Có kim loại!" Tiểu E nghe xong, lập tức lấy ra thiết bị, cùng cậu ta tỉ mỉ quét vùng, sau khi xác định, tiểu F dùng điện thoại vệ tinh thông tri Lý lão.

"Tiểu Phùng," tiểu E vỗ vỗ vai Phùng Kiến Vũ, "Cậu thật đúng là được sinh ra vì giới khảo cổ mà."

Phùng Kiến Vũ giật mình nhớ đến chính mình cũng đã từng tâm tâm niệm niệm phải làm ngôi sao mới chiếu sáng cả giới khảo cổ, hiện tại đối với ước mơ muốn chiếu rọi toàn bộ giới khảo cổ này, cậu một chút cao hứng cũng không có. Cậu nhìn sang Thanh đứng ở cách đó không xa đang ngẩn người, gấp gáp nắm lấy Doãn Dương đi theo hắn.

"Cái này," Thanh chỉ vào cái hố lõm kia, rồi lại quay sang nhìn nhìn Phùng Kiến Vũ, trong mắt một mảnh thanh minh. Phùng Kiến Vũ sửng sốt nửa ngày, khom người xuống, đưa tay âm thầm đặt vào cát vàng.

"Đại Vũ cậu cẩn thận một chút." Doãn Dương hô hào, mắt thấy Phùng Kiến Vũ cơ hồ muốn bò sấp trên mặt đất, toàn bộ cánh tay cơ hồ như chìm vào trong biển cát.

Đột nhiên, cậu chạm vào thứ gì đó, chất cát bắt đầu trở nên cứng rắn, dưới lớp phù sa này, hẳn là đất bồi.

"Ở chỗ này." Phùng Kiến Vũ ngồi bật dậy, nhìn vẻ mặt chờ mong của Doãn Dương và tiểu E, tiểu F. Đã xác định được vị trí, chờ đợi thời gian tựa hồ cũng không còn dài dằng dặc nữa. Nhân lúc mấy người trong đội khảo cổ vẫn còn chưa đến được, phải tranh thủ điều tra hư hư thực thực di chỉ của Thanh rồi.

Lúc hoàng hôn cùng ngày, Lý lão dùng máy bay trực thăng cỡ nhỏ đáp xuống vị trí. Đầy mắt cát vàng, máy bay trực thăng không cách nào hạ cánh được, đành phải nâng cao ở phía xa tầng trời xoay quanh, buông xuống dây thừng. Cũng thật vất vả cho Lý lão tuổi tác đã cao, lại còn chịu giày vò như vậy. Thật vất vả từ trên máy bay xuống đến mặt đất, Lý lão thở hổn hển nghỉ ngơi rất lâu, mới chậm rãi đi về phía hạ trại của nhóm Phùng Kiến Vũ. Ông quan sát khu vực to to nhỏ nhỏ đã được đánh dấu, đột nhiên có loại cảm giác muốn ngửa mặt lên trời thét dài.

Bao nhiêu người bao nhiêu năm đều chờ đợi thời khắc này, thế mà hiện tại thật sự đợi đến rồi?

Máy bay trực thăng tới tới lui lui bay bao nhiêu lần, thiết bị, dụng cụ, vật tư, toàn bộ của đội khảo cổ đều được đem đến. Phùng Kiến Vũ cũng không có lòng dạ để nghỉ ngơi, một lòng nhìn chằm chằm Thanh chỉ cho cậu mộ địa. Trong sa mạc đào móc cùng với đồ bảo hộ quả thực không dễ, mất tận mấy ngày sau, bọn họ mới có thể dọn dẹp sạch sẻ tầng cát vàng. Dưới một tầng cát vàng là mặt đất bồi kiên cố, không dám sử dụng máy móc, một đám người cầm lấy công cụ nguyên thủy nhất bắt đầu đào bới.

Phùng Kiến Vũ đứng ở phía ngoài đoàn người, thân thể có chút run rẫy. Từ khi đến được nơi này, cậu có cảm giác đầu mình choáng váng nặng nề, trong đầu đều là hình ảnh hỗn loạn, bất an trong lòng giống hình người cứng đầu, bóp chặt yết hầu của cậu, hô hấp đều trở nên khó khăn. Thanh ôm cậu vào trong lồng ngực của mình, một bên vỗ về phía sau lưng của cậu, một bên nhỏ giọng an ủi, "Không có việc gì, đừng sợ, có ta đây." Phùng Kiến Vũ đem bản thân mình chôn vào trong ngực của Thanh. Nghe được nơi xa truyền đến tiếng reo hò, cả người không ngừng run lên.

Là cổ mộ. Là chủ mộ thất của cổ mộ.

Cậu đứng vững thân thể, lôi kéo Thanh, chậm rãi đi vào đám người. Khu mộ rất sâu, đã có hai người nhân viên công tác đã đi xuống. Lý lão vui mừng vỗ vỗ vai Phùng Kiến Vũ, "Đi vào xem một chút đi."

Phùng Kiến Vũ cố gắng chống đỡ cười cười gật đầu, không có do dự, vịn thang dây bước xuống mộ phần, Thanh cũng thuận theo thang bay xuống. Phùng Kiến Vũ đứng ở trên mặt đất, đỡ lấy Lý lão đi theo phía sau mình xuống thang, mới chuyển mắt nhìn bốn phía.

So với lần trước tìm được phần mộ của Thanh hoàn toàn khác biệt. Toà mộ thất này được tu bổ cực kì xa hoa. Trên vách mộ khắc đầy bích hoạ, dường như được khắc vào, vật dụng bồi táng đầy đủ mọi thứ, bút mực cái bàn, đèn đuốc bằng đồng thanh, đúng là dựa theo cùng một phong cách thời đại. Chính giữa mộ quan là một cỗ quan tài được tầng tầng kim quang bao lấy, tất cả đều được khảm tơ vàng.

Lý lão an bài nhiệm vụ, mấy nhân viên công tác bắt đầu chia nhau ra quét dọn vận chuyển mộ vật, Phùng Kiến Vũ quan sát bích họa ở bốn phía, cảm thấy đầu óc càng choáng váng, trước mắt đều là sao nhỏ. Cậu lắc lắc đầu, vừa nhìn vừa ghi chép vào sổ báo cáo, những ghi chép trên các bích hoạ này, hẳn là về cuộc đời của mộ chủ.

Mộ chủ này ngay từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, sau khi lớn lên lại kế thừa hoàng vị, chinh chiến sát phạt, mở mang bờ cõi, rất được dân tâm. Đương như có chỗ nào không đúng, Phùng Kiến Vũ nhìn ngắm bích hoạ, lắc lắc đầu, nhíu chặc lông mày.

"Hình như đây là mộ chủ khi đang chinh chiến xem trọng công chúa của nước khác, muốn cưới nàng trở về làm thê tử, nhưng lại bị cự tuyệt đi." Doãn Dương không biết từ lúc nào đã tiến lại, nhìn chằm chằm bích hoạ mà nói, "Cậu nhìn xem, xe hoa sính lễ vương đầy trên mặt đất, tiếp theo mộ chủ lại mang theo kim đao thiết mã đi đánh trận, nhất định là bị cự tuyệt, cho nên trong lòng không cân bằng, dứt khoát lĩnh binh đi tiêu diệt."

"Không đúng," Phùng Kiến Vũ lắc đầu, "Đây không phải là đi cướp dâu, cậu nhìn những thứ này đi," cậu chỉ chỉ vào tất cả những bích họa trước khi xe hoa bị lật, "Bắt đầu từ khi mộ chủ kế thừa vương vị, thường xuyên cùng một người xuất hiện, vị trí ngồi của người này cơ hồ là luôn luôn song song cùng mộ chủ. Lại tiếp đến cái này," Phùng Kiến Vũ hướng về phía trước mấy bước, chỉ chỉ sau khi xe hoa bị lật, bích họa mộ chủ đi chinh chiến, "Cậu nhìn kỹ đi, trong tấm bích hoạ này mộ chủ hầu như chỉ muốn giết người phía trước, có phải là cùng một người, nhìn phục sức, đem so sánh với những bích họa ở phía trước chính là cùng một người a."

Doãn Dương nheo mắt, cầm kính lúp tiến đến gần quan sát, đúng thật là như Phùng Kiến Vũ nói, bích hoạ này bên trong vẽ có đến hai nhân vật chính, nếu không nhìn kỹ, quả thật là nhìn không ra.

"Đây không phải cướp dâu, mà là báo thù." Phùng Kiến Vũ nói chắc chắn. Cảm thấy bên người hình như thiếu thiếu thứ gì đó, mới phản ứng lại, thật lâu không nghe thấy Thanh nói chuyện. Lúc cậu quay đầu, nhìn thấy Thanh đang đứng ở bên cạnh quan tài, một mặt trang nghiêm. Hắn nhìn về phía cậu, trong ánh mắt một mảnh trầm lặng không nói ra được.

Phùng Kiến Vũ cảm thấy choáng đầu lợi hại, giống như là có thứ gì đó ở trong đầu của mình không kịp chờ đợi muốn chui ra ngoài. Cậu đưa tay vịn lấy Doãn Dương. Doãn Dương xem xét tình huống, cảm thấy sắc mặt cậu trắng bệch, "Đại Vũ, Đại Vũ!!"

Phùng Kiến Vũ chỉ nghe thấy Doãn Dương hô lớn tên mình vài câu, mơ mơ màng màng nhìn thấy vẻ mặt của Thanh, còn chưa kịp nói thêm điều gì, hai mắt đã nhắm nghiền.​​​

- Hoàn chương 12 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com