Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Phùng Kiến Vũ không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, bị người nhét thứ gì vào trong miệng, hương vị rất đắng, nhưng lại dị thường thanh nhạt, cả người cũng từ trong hỗn độn dần dần tỉnh lại.

Cậu chậm rãi mở mắt, cảm thấy toàn thân xương cốt mình như muốn tan ra thành từng mảnh, vừa đau lại vừa xót, nằm ở trên giường dịch chuyển thân thể, nửa thân dưới càng đau đến muốn chết. Cậu nhíu mày nghĩ nghĩ, nhấc lên chăn mền mắt nhìn thân thể trần truồng của chính mình, muốn gọi một tiếng, lại phát hiện ngay cả khí lực há mồm đều không có.

"Uống đi," một thanh âm từ bên cạnh truyền đến, gương mặt của Doãn Dương đột nhiên phóng đại xuất hiện trước mắt Phùng Kiến Vũ. Cậu ta một tay bóp lấy hai má Phùng Kiến Vũ, cố gắng nhét vào trong miệng cậu thứ gì đó. Thứ này vừa nặng mùi lại vừa đắng nghét, Phùng Kiến Vũ ấm ức thấp giọng rên rỉ vài tiếng.

Thang đứng canh chừng ở một bên, lập tức nhào qua, "Ngươi lại cho hắn ăn cái gì!", Doãn Dương nghiêng người né tránh, "Bổ thận tráng dương, xương cốt của cậu ta bị ngươi ép khô rồi, đến gặp Diêm Vương gia đưa tin, nói là cậu ta cùng ma quỷ làm ẩu, bị người kỳ thị."

"Âm Dương," Phùng Kiến Vũ nuốt viên thuốc vào bụng, khôi phục chút khí lực, nhanh chóng đánh gãy lời cậu ta, "Sao cậu lại đến đây?"

"Tại sao tôi lại đến đây?" Doãn Dương bất mãn nói, "Nếu như tôi không đến thì tiểu tử cậu hôm nay xong đời rồi cậu biết không? Cậu nói cái tên đó là ma quỷ mấy ngàn năm ngơ ngơ ngác ngác không biết kiềm chế thì không nói đi, tôi hiểu. Thế mà cậu cũng ngu muội là sao, lại còn cùng hắn làm chuyện hồ đồ?" Doãn Dương ghét bỏ liếc cậu một cái, "Chậc chậc, cậu nói năm đó có biết bao cô gái nhỏ như hoa như ngọc hô hào muốn lăn giường cùng cậu, vạn vạn không nghĩ tới, Phùng đại tá cuối cùng lại bị một con ma thượng a."

Phùng Kiến Vũ bị Doãn Dương nói đến sắc mặt đỏ bừng, hướng trong chăn xê dịch thân thể. Thanh thấy Doãn Dương nhìn chằm chằm vào Phùng Kiến Vũ, nhanh chóng đứng chắn tại trước người Phùng Kiến Vũ, ngăn trở ánh mắt của Doãn Dương, bĩu môi, "Không cho ngươi nhìn, ngươi lại nhìn ta đánh ngươi nữa a."

"Học được quản việc rồi a," Doãn Dương cười nói, "Không phải là ngươi theo hướng mặt trời lắc lư đến phòng làm việc của ta, đứng trước bát quái của ta đến mức không chịu đựng nổi nữa thì không dừng sao?" 

Phùng Kiến Vũ nghe thấy Doãn Dương nói lời này, kéo Thanh qua xem xét, quả nhiên màu sắc nửa thân thể đã nhạt đi nhiều. "Đã xảy ra chuyện gì?" Phùng Kiến Vũ nhìn nhìn Thanh.

"Ta, ta,......" Thanh ủy khuất cúi đầu xuống, hai cánh tay dắt lấy một ngón tay lúc ẩn lúc hiện của Phùng Kiến Vũ, "Ta thấy ngươi một mực bất tỉnh, không còn cách nào, nên đã đi tìm hắn đến cứu ngươi." Thanh buông một bàn tay, chỉ vào Doãn Dương ở sau lưng, "Ngươi đừng nóng giận, ta về sau không ôm ngươi không hôn ngươi không sờ ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!" Phùng Kiến Vũ nghe hắn đứt quãng nói, nhưng là nghe rõ vô cùng.

Doãn Dương liếc nhìn mắt, "Bỏ đi, có thể từ đây tìm đến sở nghiên cứu cũng không dễ dàng, còn có thể không màng sự uy hiếp của bát quái trực tiếp tiến vào văn phòng, ta cũng thật nể con ma lớn nhà ngươi a."

Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ Thanh, mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Doãn Dương, chờ đợi Doãn Dương mở miệng.

"Ma quỷ a, vốn là phụ thuộc vào dương khí của nhân loại sống, ma lớn vốn không có thần trí, không khống chế được bản thân, thời điểm cùng cậu làm chuyện kia, hấp thụ quá nhiều dương khí của cậu, dẫn đến cậu bị hôn mê bất tỉnh. Tôi cho cậu ăn thứ này, là đan dược năm đó tôi ở trên núi luyện thành được, dùng để tráng dương."

Có thể không nói ngay thẳng như vậy mà Phùng Kiến Vũ hai bên tai đều đỏ bừng, đổi chủ đề hỏi, "Cậu vào nhà tôi bằng cách nào a?"

"Bằng trí thông minh của cậu, cũng chỉ có thể đem chìa khoá giấu ở dưới thảm lót chân trước cửa nhà mà thôi." Doãn Dương trợn mắt, vỗ vỗ chân của mình nói tiếp, "Nói cho cậu biết a, bần đạo ở trong sách cổ tìm được phương pháp phong hồn cố phách, đồng thời hỏi thăm cao nhân được minh chứng. Cổ ngữ nói, Tái ông thất mã, an tri họa phúc (1), thật đúng mà. Tôi vốn đang suy nghĩ phần hồn phách này vốn ở trên thân thể cậu hơn hai mươi năm, khẳng định sẽ không còn tốt nữa, cậu nhìn xem sau khi làm chuyện đó xong, cậu đã suy yếu thành cái dạng này, nói ngất liền ngất."

Phùng Kiến Vũ nghe cậu ta nói xong, cũng không đoái hoài đến thân thể vẫn còn trần truồng, gấp gáp ngồi bật dậy hỏi, "Thật không?"

Doãn Dương mờ ám nhìn nửa thân trên đầy dấu vết xanh xanh tím tím của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ lại vội vàng kéo chăn lên che khuất thân thể của mình, thuận tiện kéo qua Thanh đang muốn nhào qua thân thể Doãn Dương. Doãn Dương quét mắt nhìn bọn họ một chút, tiếp tục nói "Đại Vũ, cậu suy nghĩ cho kỹ. Ma lớn ở trần thế này quá lâu, nếu như hồn phách phụ thể thành công, nhiều nhất là hai ngày, hắn phải lập tức nhập lục đạo(2). Cậu không muốn hỏi ý tứ của hắn một chút sao?"

Phùng Kiến Vũ lại nhìn nhìn Thanh đang ngồi bên cạnh mình, thấy hắn hung hăng lẩm bẩm "Không đi không đi," trấn an sờ sờ đầu của hắn. "Hỏi hắn làm gì a, hắn hiện tại giống y như trẻ con vậy. Luân hồi kiếp sau dù sao cũng tốt hơn là hồn phi phách tán, hắn đã hoang phí mười kiếp, sao lại không thể nhìn thấy được thế giới tốt đẹp này chứ." Phùng Kiến Vũ tựa như nghĩ đến điều gì, lại hỏi, "Âm Dương, sau khi luân hồi hắn có thể biến thành dạng gì a? Nếu là mèo hoặc chó a, tôi sẽ nuôi, nếu có thể làm người, tôi sẽ dời qua cùng hắn làm hàng xóm."

Doãn Dương thở dài một hơi: "Tự có mệnh số, chúng ta phàm nhân há có thể nhìn ra thiên cơ. Cậu phải nghĩ kỹ, nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi chuẩn bị một chút, canh thời gian tốt rồi sẽ tới tìm cậu." Doãn Dương đứng dậy, vừa ra đến trước cửa lại quay lại nhìn Phùng Kiến Vũ, "Cậu trước tắm rửa cho sạch sẽ, mở cửa sổ cho thoáng một chút, trong phòng này toàn là hương vị hormones của giống đực làm tôi muốn choáng váng luôn a," Phùng Kiến Vũ lại vội vàng rụt rụt vào trong chăn, Thanh một mặt tà ác tương nói với Doãn Dương, "Cút đi!!"

"Ta không muốn đi," Thanh chờ sau khi Doãn Dương đi ra ngoài, bay đến bên người Phùng Kiến Vũ, đầu to cọ lấy cổ của cậu. Phùng Kiến Vũ sờ sờ đầu của hắn, "Nghe lời" Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu hôn mặt hắn một chút, "Không đi thì sẽ bị biến mất, biến mất thì sẽ không tìm lại được nữa."

"Ta còn có thể gặp lại ngươi sao?" Thanh lẩm bẩm.

"Mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều sẽ tìm được ngươi." Phùng Kiến Vũ lại sờ sờ đầu của hắn. Đem Thanh kéo lên, để hắn ngồi dựa vào trên giường, sau đó cả người vùi vào trong ngực Thanh, "Cũng giống như người tìm thấy được ta vậy."

Phùng Kiến Vũ ngẫm lại, kéo qua tay của Thnah, hung hăng cắn một cá, "Lưu lại một cái ấn ký cho ngươi. Giống như ngươi để lại cho ta cái này." Cậu chỉ chỉ nốt lệ chí trên mặt mình.

"Không cho phép gạt người." Thanh nhìn nhìn dấu răng trên cổ tay mình, cười một mặt thật ngốc.

"Không gạt ngươi, không gạt ngươi. Ta sẽ tìm được ngươi, nhất định." Phùng Kiến Vũ quan sát khuôn mặt của Thanh, ghi nhớ thật kỹ.

Doãn Dương đem thời gian cử hành nghi thức xác định vào lúc hai giờ sáng, nói là cái gì thời điểm thích hợp trời đêm đen đến nửa đêm gà gáy, vì trong âm chi âm, nhất nghi đoạt hồn. Phùng Kiến Vũ làm sao mà hiểu được mấy lời lải nhải trong miệng của Doãn Dương, toàn quyền nghe theo Doãn Dương phân phó, tắm rửa, thay đổi bộ quần áo đỏ kỳ quái Doãn Dương đưa cho cậu, dắt theo ma lớn, lái xe đến địa điểm mà Doãn Dương nói.

Nói là kho chứa hàng của khu chợ trung tâm, kỳ thật chính là một gian hàng nhỏ nằm trong khu chợ.

"Thường người ta làm không phải đều là ở nơi rất thần bí sao, Âm Dương cậu chọn chỗ này là sao a?" Phùng Kiến Vũ lẩm bẩm, vỗ vỗ lưng Thanh một mực đứng chắn ở phía trước bảo hộ cho mình, "Ngươi tránh một chút, cản trở ta rồi."

Doãn Dương sớm đã ở bên trong chờ, Phùng Kiến Vũ sau khi vào cửa, vừa hay nhìn thấy cậu ta ra dáng mặc một thân đạo bào, cầm trong tay la bàn, ở trong gian hàng đi tới đi lui.

"Cậu biết cái gì a, phố xá sầm uất dương khí nặng, ma quỷ sẽ ít. Thời điểm rút hồn, chính là cậu sẽ suy yếu nhất, vạn nhất bị tà ma nhập thể thì làm sao bây giờ," Doãn Dương phản bác, giống như là nhìn kỹ địa điểm, từ trong đạo bào lấy ra chu sa, bắt đầu ở trên mặt đất vẽ vẽ gì đó.

Phùng Kiến Vũ mắt nhìn đồ vật Doãn Dương đặt ở một bên, mới bất giác cảm thấy khẩn trương. Thanh cảm nhận được tâm tình của cậu, giữ chặt lấy tay cậu, xoa xoa mái tóc cậu, "Đừng sợ, có ta đây," Phùng Kiến Vũ nhìn hắn vẻ mặt thành thật, mở miệng nói, "Cúi đầu xuống."

"A," Thanh nhu thuận cúi đầu xuống, Phùng Kiến Vũ hơi ngẩng đầu lên đặt ở trên trán hắn một nụ hôn, tiếp theo là hai mắt, cái mũi, cậu chuyển qua bờ môi hắn, ngậm lấy môi của Thanh, Thanh hít vào một hơi, lập tức đổi bị động thành chủ động. Phùng Kiến Vũ từ từ nhắm hai mắt, giống như là đem tất cả tình cảm của mình đều lấp đầy trong hô hấp.

Doãn Dương vẽ xong trận cước, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một màn hai người anh anh em em. Cậu ta có chút thở dài, mình cùng Phùng Kiến Vũ nhận biết hơn mười năm, vẫn cho là Phùng Kiến Vũ sẽ là tiểu thụ suốt đời không chịu nở hoa, chưa từng nghĩ đến đây chính là gốc Mạn Đà La, dịch dinh dưỡng đã sớm ở ngàn vạn năm trước được người khác chú định, thay vào đó Mạn Đà La chú định hoa lá không gặp gỡ. "Uyên ương số khổ a." Trong lòng cậu ta thầm thở dài, đợi khi hai người kia tách ra, mới lặng lẽ hỏi, "Canh giờ không sai biệt lắm, hai ngài hôn nhau sướng rồi thì tôi bắt đầu được chưa?"

Phùng Kiến Vũ giả vờ mình không nghe ra lời trêu chọc của Doãn Dương, lôi kéo Thanh, dựa theo chỉ thị của Doãn Dương đi vào trận pháp chu sa vẽ thành hình tám cạnh bát quái trận. Doãn Dương đứng ngay ở bên ngoài, trong tay cầm một sợi dây đỏ, động tác rất nhanh, mạnh mẽ dùng dây đỏ quất vài lần vào vách tường, di chuyển xung quanh bát quái trận, một mực vừa đi vừa di chuyển sợi dây đỏ, những cái chuông nhỏ treo trên dây rung động tạo ra tiếng leng keng lạ thường.

"Cái này có thể phòng ngừa hồn phách của cậu lạc ra ngoài, cũng có thể ngăn cản tà mị vào trận," Doãn Dương từ trong túi xuất ra một đống đồ vật, cũng tiến vào trong trận pháp, bắt đầu buộc một sợi dây thừng vào cổ tay Phùng Kiến Vũ, vừa buộc vừa giải thích, "Mao Sơn có ghi chép biện pháp lấy hồn so với ghi chép của quốc sư chuyện ma lớn lấy hồn không sai biệt lắm. Địa thuộc Thổ, sẽ ngại hồn phách ly thể, cậu đứng cách mặt đất, dẫn sinh ra Mộc, lối dẫn hồn." Cậu ta vừa nói vừa ngẩng đầu ra hiệu Phùng Kiến Vũ nhìn lên trên, từ nơi này quan sát, Phùng Kiến Vũ mới phát hiện, dưới trần nhà có một cây đại mộc to lớn chống đỡ, "Chủ cửa hàng làm mì sợi thường dùng để đánh tơi mì," Doãn Dương giải thích nói. Cậu ta ngồi xổm người xuống, lại trói vào chân Phùng Kiến Vũ một vật gì đó. "Đá hấp thụ linh hồn, ngăn chặn chính hồn phách của cậu bay mất, đánh thức tất cả linh hồn trong cơ thể cậu." Phùng Kiến Vũ sững sờ tùy theo Doãn Dương bài bố, ngược lại Thanh đứng ở một bên bất mãn hô lớn.

"Ngươi không thể đối với hắn như vậy, không thoải mái! Ta biết sẽ vô cùng đau đớn! Không được! Ngươi không thể đối với hắn như vậy!"

Phùng Kiến Vũ thấy hắn kích động, vội vàng trấn an, "Không được nháo, lại nháo ta thật sự tức giận a."

Thanh phát uy vô dụng, lại nghĩ nghĩ, bắt đầu nũng nịu, "Đại Vũ ~ Chúng ta về nhà có được hay không, chúng ta không làm những thứ này, chúng ta về nhà xem cố sự của tên mập và tên lùn." 

Phùng Kiến Vũ đột nhiên phát giác Thanh lúc còn sống đại khái cũng là dùng cách này lấy hồn phách, cho nên hắn mới nhớ kỹ cảm giác đau đớn, cũng là không yên lòng mình, trong lòng cảm thấy dị thường ấm áp, nhưng trên mặt lại nghiêm túc, "Nếu ngươi còn như vậy, thì sẽ không có hôn hôn, không có ôm ôm." Thanh nghe xong, lập tức ngậm miệng, lưu lại Doãn Dương một mặt trêu chọc.

"Sẽ rất đau, giữa chừng không thể ngừng. Cậu kiên nhẫn một chút." Doãn Dương vỗ vỗ vai Phùng Kiến Vũ, nhìn nhìn Thanh. "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không thể động, không thể đánh đoạn ta. Ngươi khẽ động, cậu ta sẽ chết." Thanh nghe xong lời căn dặn của Doãn Dương, gấp gáp đáp ứng nói, "Không động, không động."

"Canh giờ đã đến, bắt đầu đi.​​​"

- Hoàn chương 15 -

____________________

(1) "Tái ông thất mã, an tri họa phúc". Nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Ý chỉ sự việc Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.

(2) Lục đạo luân hồi: Lục đạo là 6 nơi ở của chúng sinh trong vòng luân hồi: cõi trời, cõi người, cõi Atula, cõi súc sinh, cõi quỷ đói, cõi địa ngục. Phật giáo cho rằng, tất cả chúng sinh chưa được giải thoát, dưới sự thúc đẩy của nghiệp lực đều phải lưu chuyển sinh tử trong Lục đạo. Chúng sinh luân hồi đều ở trong biển khổ vô biên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com