Chương 7
tan học, Peat đi lên tầng thượng như lời hẹn, cậu đương nhiên biết trường sẽ đóng cửa đúng 20 giờ nên cậu có dặn trước chú bảo vệ nếu chưa thấy cậu đi ra thì đừng đóng cửa
"em đến rồi"
"ừ"
" chị không nghĩ em sẽ lên đây gặp chị. Xem ra Fort thật sự quan trọng với em"
"tôi chỉ không muốn tiếp tục bị chị làm phiền nên mới lên đây giải quyết luôn một thể. Chị đừng hiểu lầm"
"em thật sự không thích Fort?"
"tôi cần báo cáo tình cảm của mình với chị sao?"
"nếu em không thích Fort thì đừng tiếp tục lợi dụng cậu ta đưa đón em đi học, hãy ngưng dùng mấy cách thiếu trong sạch để giữ chân Fort đi"
"thiếu trong sạch?"
"em đã mò đến tận nhà của Fort mà,em thừa biết Fort thích ai,em làm vậy chat khác nào.."
"đủ rồi. Tôi đủ thông minh để hiểu ý chị rồi"
"vậy thì tốt, em đừng đeo bám Fort nữa"
"chị cũng nói thừa biết Fort thích ai. tôi tuy không thể chắc chắn như chị, nhưng tôi biết người Fort thích không phải chị"
"em và Fort là gì của nhau? nếu không là gì của nhau thì đừng giữ cậu ấy lại nữa"
"tôi và Fort sao?tôi cần báo cáo với chị sao? chị nghĩ chị là ai vậy hoa khôi Jinny?"
"sao em cứ như vậy? hôm đó tặng bento cho em cũng đã nói rồi,sao em không chịu hiểu vậy?"
"tôi là vậy đó"
"vậy em nói đi,em có thích Fort không?"
"không"
"em xem Fort là gì của em?"
"không là ai cả"
"vậy sao em cứ cố chấp không để Fort hẹn hò cùng người khác? Sao không để người khác theo đuổi Fort?"
"tôi không cho phép Fort là của bất kì ai khác"
"tại sao?vì Fort là của em?"
"chị muốn biết đến vậy sao?"
"phải"
"vậy thì trở nên quan trọng với tôi đi"
"sao?"
"nực cười thật. Sao tôi phải nói những điều tôi nghĩ với một người chả là gì trong cuộc đời tôi giống như chị?"
"em cứ tiếp tục né tránh"
"nghĩ sao cũng được"
cậu quay bước rời đi, xuống đến cầu thang mới nhận ra cửa đã khoá, liền chạy qua khóa khác,
cũng vừa lúc nhìn thấy hoa khôi Jinny kia khóa cánh cửa cuối cùng, nhốt tôi lại
"cứ từ từ ở đây sám hối đi. Em có cả một đêm dài mà"
cô ta cong môi cười rồi bỏ đi. Peat biết làm gì được khi phòng bảo vệ ở rất xa chỗ này? cậu trở lại tầng thượng, mở ba lô chầm chậm gọi Fort
"tớ đây!"
"đang ở nhà sao?"
"phải"
"đến trường đón tôi"
"hả?"
"nhanh đi. Tôi bị nhốt rồi"
"tới ngay!"
hắn nhắc máy. Vừa tắm xong liền thay đồ rồi chạy đến trường. Hắn đến phòng bảo vệ lấy chìa khóa rồi đi tìm cậu. Peat không chính xác ở đâu nên hắn đi tìm từng lớp học, khi đến tầng thượng của dãy A cũng mất hai tiếng đồng hồ,sương cũng rơi dày,thành phố cũng lên đèn
"Peat"
hắn cuối cùng cũng tìm thấy cậu. Peat ngồi co ro ở một góc trên sân thượng, hai tay ôm đầu gối,sương rơi trên mái tóc đen huyền, hắn liền chạy đến bên cậu
"tôi sắp cóng chết rồi, đi đâu mà lâu thế hả?!"
"đi tìm cậu đó"
"ngốc. Đừng nói là tìm từng lớp đó?"
"đương nhiên! tìm hết 3 dãy,ngóc ngách nào cũng tìm rồi! phòng dụng cụ cũng lục tung lên"
"đúng là đầu bò"
"xin lỗi, tôi đến trễ quá"
"tôi đang lạnh,xin chút hơi ấm đi"
"hả?"
"đừng nói đến cách giữ hơi ấm cũng không biết đó"
"à cái này thì biết"
hắn cỡi áo khoác ra đắp lên cho cậu,liền bị Peat gõ mạnh vào đầu
"đúng là đầu bò"
"sao?"
"ôm tôi!"
hắn ngớ người một chút mới hiểu ra, liền ngồi xuống bên cạnh mà ôm gọn lấy thân thể nhỏ bé của cậu vào lòng . Hơi ấm của hắn là thứ cậu thích nhất mùa đông này
"Peat, hôm nay tớ rất vui, chắc tối ngủ không được mất"
"im đi"
"bây giờ cậu nói mấy câu ngọt ngào nữa thì đích thật là phim truyền hình luôn "
"Fort Thitipong là người của tôi"
"hả?"
"tôi nói cậu là người của tôi"
"ngốc,tớ trước nay đều là của cậu mà"
"ngoan"
cậu đưa tay xoa đầu hắn như xoa đầu mấy con cún con,gục đầu vào lòng hắn rồi nhắm mắt
"Peat Wasuthorn !!!cậu sao vậy?đừng có xỉu đó"
"tôi lạnh"
"tớ đưa cậu về"
hắn cõng cậu trên vai thì sợ cậu bị bật ngửa ra phía sau,nhưng vác cậu lên vai thì sợ cậu khó chịu,đành bế cậu theo kiểu bế công chúa, dù gì bây giờ trong trường cũng chẳng còn ai ngoài hai người họ
"Fort..."
"tớ xin lỗi,tớ cũng hết cách rồi"
"cảm ơn"
"hả?"
"không có gì"
hắn có chút đau lòng nhìn con người luôn tỏ ra mạnh mẽ lạnh nhạt với hắn, bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay của hắn, gục đầu vào lòng hắn,yếu ớt và nhỏ nhắn
"em mệt lắm đúng không?"
"ừ"
"xin lỗi đã để em ở lại một mình"
"Fort"
"sao?"
"anh thích tôi đúng không?"
"ngốc,đương nhiên là thích em rồi"
"tự dưng tôi thấy hạnh phúc lắm Fort. Chắc tôi bệnh rồi"
hắn cúi đầu áp má lên trán cậu để kiểm tra, rồi gật đầu
"đúng là em sốt rồi"
"ừ"
"tối nay ở nhà đi"
"ừ, để tôi huỷ hẹn với đám bạn"
"tối nay để anh chăm sóc em"
cậu không đáp,chỉ gật đầu như thể dụi đầu vào lòng hắn làm nũng
hắn bắt taxi đưa cậu về nhà,xe đạp cứ để tạm ở trường cũng không mất đâu mà lo
"Fort,tôi thấy lạnh"
"em không ổn rồi Peat"
hắn bế cậu đặt lên giường, thật sự bối rồi, không biết chăm sóc người bệnh như thế nào.Trong đầu hắn liền load tất cả những gì học được từ phim ảnh
Peat đang sốt lại,còn nóng lạnh,cả người nóng hổi tươm đầy mồ hôi nhưng lại bảo lạnh mà đắp chăn kín người
hắn đi lấy một chậu nước lớn, hai cái khăn lạnh,đắp một cái lên trán cậu, một cái muốn giúp cậu lau người
"Peat"
"sao?"
"cởi đồ"
cậu gật đầu,vén chăn sang một bên,đưa tay mở từng cúc áo của mình, rồi đến thắt lưng
"đến đây thôi"
cậu khẽ cười vì lừa được hắn
"nếu ngày thường em đáng yêu như vậy thì tôi chắc ở tù bóc lịch rồi"
hắn leo lên người cậu,ôn nhu lau người giúp cậu
"Fort"
"sao?"
"anh cúi người xuống đây"
hắn cúi người thấp xuống một chút,bất ngờ bị cậu quàng tay ra sau gáy mà giữ lấy
"Fort là đồ ngu"
"em thích mắng anh lắm sao?"
"phải"
"em còn mắng nữa thì anh sẽ hôn em"
"Fort là con bò mộng ngốc nhất hành tinh!!!"
hắn khẽ cười hôn lên khoé môi cậu. Vì bệnh sẽ lây mà,bệnh tương tư ấy
____________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com