3.
Kim Hách Khuê không biết bản thân có đang làm đúng hay không. Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi thôi mà cuộc sống của anh diễn tiến theo cách mà bản thân anh không thể ngờ nhất.
Kim Hách Khuê là người sẽ tự dưng mang một người về nhà vì người ta bị thương và không có ai chăm sóc ư?
Không phải.
Chỉ vì người đó là Điền Dã thôi.
Cái tên đã quấn lấy trái tim anh biết bao năm qua, lúc đó nói đi là đi, bây giờ xuất hiện cũng khiến anh không kịp phòng bị.
Trải qua từng ấy chuyện, Kim Hách Khuê đã nghĩ anh sẽ không muốn dính dáng đến Điền Dã, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người nọ, thế nhưng chỉ một ánh mắt trong trẻo long lanh nước ngước lên nhìn anh đã khiến mọi phòng tuyến anh dựng lên mấy năm qua sụp đổ trong nháy mắt.
Khoảnh khắc gặp lại Điền Dã, Kim Hách Khuê cảm nhận được trong thâm tâm có chút mừng rỡ. Có là người ngu cũng hiểu, việc anh có thể gặp được Điền Dã ở đây đồng nghĩa với việc em ấy cố tình đến tìm anh. Sau năm năm dài đằng đẵng, cuối cùng em cũng muốn gặp lại anh rồi sao, đứa nhỏ xấu xa này.
Đêm hôm đó Kim Hách Khuê gần như mất ngủ, trời vừa sáng anh đã bật dậy khỏi giường, nhẹ bước tiến ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đối diện. Ngẩn người không biết bao lâu, cánh cửa trước mắt cuối cùng cũng mở ra.
Điền Dã chầm chậm bước ra, tóc em hơi rối, khuôn mặt ngái ngủ trông như đang phụng phịu, dường như em bây giờ so với năm năm trước không khác nhau chút nào. Điền Dã dụi dụi mắt, sau khi thấy Kim Hách Khuê ngồi ở sofa thì như tỉnh hẳn ngủ, dùng tay vuốt lọn tóc hơi vểnh lên trên đầu mình, nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi, em ngủ quên mất."
Dáng vẻ không tự nhiên này khiến lòng Kim Hách Khuê bất chợt cảm thấy khó chịu. Anh đứng dậy khỏi ghế sofa, đi về phía phòng bếp, để lại một câu:
"Dậy rồi thì ăn sáng đi."
Bữa sáng giản đơn với hai lát bánh mì bơ nướng và một cốc sữa bò. Kim Hách Khuê còn lục trong tủ bát ra được một chiếc ống hút cắm vào ly sữa cho Điền Dã, nếu không với hai bàn tay còn băng bó đó thì khó có thể cầm cái ly lên được.
Hôm nay Kim Hách Khuê không lên thư viện tìm tài liệu cho bài nghiên cứu khoa học của mình nữa, anh sẽ tiến hành phần tổng hợp và phân tích dữ liệu nghiên cứu. Bởi vì nhà không có phòng làm việc riêng nên bàn trà tại phòng khách sẽ dùng để làm việc luôn, phía đối diện thay vì là tivi thì lại là một chiếc giá sách rất lớn.
Kim Hách Khuê mang máy tính ra chỗ làm việc quen thuộc, bắt đầu những thứ mình cần làm, nhưng vẫn dành một chút tâm trí cho người đang lượn lờ ngay trước mắt.
Có lẽ đang cảm thấy vô vị, Điền Dã lướt đến bên giá sách của Kim Hách Khuê, bắt đầu nghiên cứu vô cùng chuyên chú. Cuối cùng, em chỉ vào cuốn "Chiếc nút áo của Napoleon", cuốn sách có vẻ đỡ nhàm chán nhất trong đống sách chuyên ngành hóa học của Kim Hách Khuê, sau đó dùng khẩu hình miệng nói với anh:
"Em mượn một lát nhé."
Ngay khi Kim Hách Khuê vừa gật đầu, Điền Dã liền nở một nụ cười lém lỉnh, đôi bàn tay vẫn đang băng bó cẩn thận rút cuốn sách ra, ôm vào lồng ngực mình.
Có lẽ sợ làm phiền Kim Hách Khuê, Điền Dã chọn ra ban công, ngồi ngâm cứu cuốn sách không phải là hứng thú của mình từ trước đến giờ.
Thời tiết cũng thật lạ thường, mới hôm qua còn gió lạnh thét gào, hôm nay đã hửng những tia nắng đầu tiên.
Hiệu suất làm việc của Kim Hách Khuê vẫn luôn cao, trước mười giờ anh đã hoàn thành xong những đầu việc trong thời gian biểu do chính anh đề ra. Có vài tin nhắn mới trong điện thoại, một trong số đó là tin nhắn của giáo sư hỏi anh có hứng thú với lớp nghiên cứu chiều nay không, nhưng anh đã từ chối.
Sau khi gập máy tính lại, Kim Hách Khuê hướng mắt ra ban công, phát hiện Điền Dã chẳng biết đã ngủ quên tự bao giờ. Em tựa đầu trên chiếc ghế lười êm ái, trong tay vẫn là cuốn sách đang đọc dở, vạt nắng mỏng nhẹ khẽ khàng lướt qua, mơn trớn gò má em. Điền Dã thật sự rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn rõ lớp lông tơ trên mặt, khuôn mặt khi say giấc bớt đi một nét bướng bỉnh, lại tăng thêm chút dịu dàng.
Kim Hách Khuê tự cảm thán trong lòng: "Điền Dã em giỏi thật, sau bao nhiêu năm với từng ấy chuyện xảy ra, em vẫn có thể khiến anh rung động hết lần này đến lần khác."
Ngẩn người trong một chốc, đến khi thấy Điền Dã hơi cựa mình, anh mới chột dạ đứng dậy, định bụng trốn vào bếp. Nhưng hóa ra em ấy chỉ đổi tư thế ngủ mà thôi. Kim Hách Khuê không nhận ra khóe miệng mình đang hơi nhếch lên, đúng là nhóc con này vẫn thích ngủ như vậy.
Sợ rằng Điền Dã ăn không quen đồ tây, Kim Hách Khuê tranh thủ xuống siêu thị dưới nhà mua một ít nguyên liệu nấu ăn, dự định nấu vài món quê nhà. Sau khi không còn ở chung với mẹ, Kim Hách Khuê đã có một khoảng thời gian lăn lộn làm cháy mấy cái nồi, cuối cùng cũng tự đúc kết cho mình chút ít kinh nghiệm bếp núc. Những món sơn hào hải vị thì tất nhiên không thể, nhưng một bữa cơm thì không thành vấn đề.
Chỉ một lát sau, cả căn nhà đã tràn ngập mùi hương thơm ngát của canh sườn hầm củ sen. Tiếng vung nồi và dao thớt va chạm vào nhau nghe rất êm tai. Dù từ trước đến giờ cũng tự nấu ăn không ít lần, thế nhưng lần này Kim Hách Khuê lại cảm thấy khác biệt, chính là có một chút ấm áp và mong chờ.
Đang cúi người thái thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, phía trước Kim Hách Khuê bỗng trở nên tối đi, làm anh suýt chút nữa cắt phải tay mình. Hóa ra cái người vừa nãy đang say giấc ngoài ban công đã bị hương thơm của đồ ăn làm tỉnh giấc, tò mò tiến vào đứng phía sau lưng Kim Hách Khuê, ló đầu sang một bên nhìn chằm chằm.
Sau khi nhận ra mình vừa che mất ánh sáng của đầu bếp, Điền Dã lập tức lùi lại, ngoan ngoãn đứng tránh sang một bên. Có lẽ cảnh tượng này quá đỗi lạ lùng đối với Điền Dã, bởi vì trong kí ức của em, Kim Hách Khuê vào bếp thì chỉ có một kết quả: cháy nhà.
Món tiếp theo mà Kim Hách Khuê chuẩn bị bắt tay vào nấu là thịt bò xào đậu đũa, thông thường món này sẽ được anh nấu rất trơn tru mượt mà, thế nhưng hôm nay bỗng dưng có thêm một giám sát viên nhỏ đứng ngay bên cạnh, một động tác nhỏ cũng không bỏ sót, Kim Hách Khuê bỗng dưng cảm thấy có chút áp lực. Anh cho dầu vào chảo, phi thơm mấy tép hành khô với dầu nóng, rồi cho thịt bò vào đảo đều tay, tiếp đó là cho đậu đũa vào đảo cùng, rồi nêm thêm muối, nước tương, sa tế cùng một thìa cafe ớt bột. Bỗng dưng phía bên cánh tay cất lên một giọng nói:
"Anh cho nhiều ớt thêm đi, món này phải nhiều ớt mới ngon chứ." Điền Dã bĩu môi, chỉ chỉ vào trong nồi.
"Nhiều ớt quá sẽ làm át vị của món ăn, như thế này mới ngon." Kim Hách Khuê không đồng tình.
"Không mà, phải thật nhiều ớt mới gọi là chuẩn vị." Điền Dã bướng bỉnh.
Hai người tựa như quay trở về khoảng thời gian trước, lúc mẹ Kim nấu ăn trong bếp liền một trái một phải đứng xem bình phẩm, mà món thịt xào đậu đũa này luôn là đối tượng mà cả hai tranh cãi. Mẹ Kim thì nghe mãi thành quen, cuối cùng nấu làm hai đĩa một cay một không, cả bàn cơm không khi nào là không hòa thuận vui vẻ.
Món ăn được dọn ra bàn, một canh một mặn, mà đĩa thịt xào đậu đũa bất đắc dĩ phải thêm hai thìa bột ớt theo ý Điền Dã. Đây quả thực là điểm yếu cố hữu của Kim Hách Khuê - không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Điền Dã, nhưng anh lại lấp liếm nó bằng lí lẽ "không thèm chấp trẻ con." Kim Hách Khuê cũng đã chủ động tính toán nấu mấy món mà dùng thìa cũng có thể xúc được, về cơ bản thì bữa ăn này Điền Dã cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
...
Hai hôm sau là lịch hẹn thay băng của Điền Dã. Bác sĩ tháo chỗ băng gạc hôm qua ra, kiểm tra một lát, sau đó thay băng mới cho Điền Dã, nói rằng vết thương về cơ bản đang hồi phục khá tốt, chỉ cần hai đến ba ngày nữa là có thể coi như khỏi hẳn.
Vốn dĩ phải vui vẻ vì tay sắp khỏi, thế nhưng Kim Hách Khuê cảm thấy Điền Dã dường như có chút lo âu. Lúc đi qua ngã tư trên đường trở về nhà, nhóc con không biết đang chăm chú nghĩ gì mà suýt nữa lao đầu vào cây cột đèn giao thông, may mà có Kim Hách Khuê ôm lại kịp.
Về đến nhà, Điền Dã ngay lập tức vào phòng đóng cửa lại. Kim Hách Khuê im lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trong một chốc, sau đó cũng xoay gót quay trở về phòng mình.
Một lát sau, phía trong phòng dành cho khách vang lên một tiếng la thất thanh. Kim Hách Khuê vứt cuốn sách đang đọc sang một bên, vội vã chạy sang. Trong nhà tắm sáng đèn, Kim Hách Khuê liền đi thẳng vào, thấy Điền Dã đang dơ bàn tay trái của mình trước bồn rửa mặt nghi ngút khói. Lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Kim Hách Khuê tức tốc gạt vòi nước sang bên nước lạnh, xả vào bàn tay Điền Dã, sau tháo băng gạc trên tay em ra. Các ngón tay và lòng bàn tay vốn đã bị thương từ trước nay lại còn bị nước nóng dính vào, nhìn thật sự rất đáng sợ.
Nhìn Kim Hách Khuê cau mày không thôi, Điền Dã có vẻ hơi sợ, vội vã giải thích: "Em chỉ định rửa tay một chút thôi, nhưng lại gạt nhầm sang bên nước nóng."
Kim Hách Khuê không trả lời, cũng không nói thêm điều gì, sau khi thấy tay Điền Dã bớt đỏ liền đưa em đến phòng khám. Lần này không đi bộ nữa mà bắt taxi.
Cô y tá thấy Điền Dã mang bàn tay phồng rộp của mình quay trở lại, không khỏi hai mắt trợn tròn lên, rốt cuộc chỉ có thể an ủi em một cậu: "Cậu bé này, cậu thật sự rất là xui xẻo đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com