Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Đêm hôm đó, hai người ôm nhau trên một chiếc giường, chặt chẽ không rời. Kim Hách Khuê vùi mặt mình vào mái tóc Điền Dã, mặc sức tận hưởng mùi hương mà anh luôn khao khát bấy lâu nay. Anh sờ đến những ngón tay đang quấn băng gạc của Điền Dã, hỏi nhỏ:

"Tay còn đau không?"

Điền Dã lắc đầu trong lòng anh.

"Lần sau đừng tự làm đau mình như vậy nữa, được không?" Giọng Kim Hách Khuê trở nên nghiêm nghị.

"Em xin lỗi, nhất định sẽ không có lần sau." Điền Dã đáp với giọng mũi. "Là lúc đó em sợ nếu như tay bình phục rồi thì sẽ không được phép ở lại bên cạnh anh nữa, em quẫn trí quá nên mới nghĩ ra cách đó."

Kim Hách Khuê thở dài, hôn nhẹ lên mái tóc em, thì thào:

"Ngốc quá, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu."

Điền Dã ghé đầu lại sát người bên cạnh, bắt đầu hôn lên môi anh. Kim Hách Khuê lập tức hôn đáp trả, anh ngậm lấy môi dưới của Điền Dã, tinh tế mút thật nhẹ, sau đó chậm rãi ngậm cắn mơn trớn. Trăm ngàn lời muốn nói, dường như chỉ cần chạm môi là đã kể hết cho nhau nghe. Nụ hôn của Kim Hách Khuê vọng lại nỗi nhớ, nỗi khao khát mà anh đã kìm nén bấy lâu nay.

Hai người thủ thỉ cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt trong suốt những năm tháng chia xa, sau đó lại tiếp tục hôn nhau, cứ như vậy cho đến khi mệt rã rời liền thiếp đi trong lòng nhau.

Nỗi nhớ là một con dao sắc bén tạo nên những vết cứa nông sâu lởm chởm trong tim, chỉ có nỗi nhớ của người kia mới có thể lấp đầy.

Những ngày sau chính là trạng thái dính nhau như sam của Kim Hách Khuê và Điền Dã, hai người gần như không tách rời nhau một giây phút nào. Điền Dã vẫn luôn tránh nói về nguyên do của lần chia xa đó, em vẫn chưa có đủ dũng khí nói ra với Kim Hách Khuê, cũng sợ mối quan hệ khó khăn lắm mới có thể hàn gắn lại có vết xước.

Thế nhưng có trốn tránh đến đâu thì cũng sẽ đến ngày phải đối mặt.

Một buổi sáng như thường lệ, Kim Hách Khuê chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó vào phòng gọi con sâu ngủ nướng Điền Dã thức dậy. Trở về với vòng tay người yêu, Điền Dã ngay lập tức quay lại trạng thái bướng bỉnh làm nũng, gọi mãi vẫn chưa chịu dậy.

Kim Hách Khuê cười bất lực, cầm hai tay Điền Dã kéo em ra khỏi đống chăn gối, nhẹ giọng dỗ dành:

"Nhanh nào, em mà ngủ nữa thì bữa sáng sẽ biến thành bữa trưa đấy."

Điền Dã vẫn nhắm chặt hai mắt lại, chu miệng đòi một nụ hôn. Kim Hách Khuê hôn lên môi em một cái thật kêu, sau đó xoa xoa mái tóc hơi rối của em, lúc đó Điền Dã mới chịu đeo kính vào, ngồi dậy bước xuống giường.

Nhưng khi vừa mới bước ra phòng khách, cả người Điền Dã ngay lập tức khựng lại.

Mẹ của Kim Hách Khuê không biết đã ngồi ở đó tự lúc nào, mắt nhìn Điền Dã và Kim Hách Khuê không rời. Điền Dã vội vã vuốt lại mái tóc mình, cúi đầu:

"Con chào cô ạ."

Mẹ Kim gật đầu một cái:

"Tiểu Dã hả con, đã tỉnh ngủ chưa, qua đây ngồi đi."

Điền Dã cứng nhắc đi qua, ngồi xuống phía đối diện. Mẹ Kim rót trà vào trong tách, đẩy về phía Điền Dã, sau đó nói với con trai mình:

"Hách Khuê à, còn nhớ tiệm bánh tiramisu ở phía bên kia đường chứ, mẹ bỗng dưng muốn ăn. Con qua đó mua giúp mẹ một hộp nhé."

Kim Hách Khuê không nhúc nhích, nhìn mẹ anh một cách khó hiểu. Điền Dã hiểu ý, em giật nhẹ vạt áo Kim Hách Khuê:

"Mẹ bảo muốn ăn kìa, anh mau đi đi."

Ánh mắt Kim Hách Khuê và Điền Dã giao nhau. Nhìn thấy sự khẩn cầu trong đôi mắt em, Kim Hách Khuê bất đắc dĩ mặc áo khoác vào, rời khỏi cửa.

Mẹ Kim nhấp một ngụm trà trong tách, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Điền Dã, bà liền mỉm cười trấn an:

"Con đừng sợ, cô chỉ muốn nói chuyện với con chút thôi."

Điền Dã máy móc gật đầu, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

"Chuyện năm xưa cô đã biết hết rồi." Mẹ Kim Hách Khuê nhẹ nhàng nói. "Trước khi ba con mất, ông đã đến gặp cô, nói hết tất cả."

Điền Dã sững sờ. Chuyện năm xưa trong lời của bà chính là cái chết của ba Kim Hách Khuê.

Ngày đó sau khi trở về từ nhà tang lễ, Điền Dã tình cờ nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau. Trong cuộc cãi vã nảy lửa đó, Điền Dã biết được hóa ra người có quan hệ bất chính với nữ sinh không phải là chú Kim, mà là hiệu trưởng của trường. Vì muốn đổi trắng thay đen, tên hiệu trưởng đó đã thông đồng với nữ sinh và người quay lén, đổ hết tội lỗi lên đầu ba Kim Hách Khuê.

Ba Điền Dã là người biết rõ tất cả mọi chuyện, đáng nhẽ ra ông có thể đứng ra làm chứng, nhưng ông không dám, bởi vì hiệu trưởng đã nắm được điểm yếu của ông. Đó là khoảng thời gian ba Điền Dã đang cạnh tranh chức trưởng khoa, đây là chức vụ mà ông đã phấn đấu cả đời, dùng hết tất cả khả năng, kể cả hối lộ, để có thể leo lên vị trí này. Nếu mọi chuyện vỡ lở, ông cũng sẽ bị kéo xuống bùn, không thể nào ngóc lên được nữa.

Vốn là sự việc có thể giải quyết nội bộ trong trường, thế nhưng video lại bị leak ra khắp nơi trên diễn đàn sinh viên, sự ra đi của ba Kim Hách Khuê cũng là một biến số mà tất cả những người trong cuộc đều không lường trước được. Nửa năm sau, nhà trường lên tiếng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, đã có người đứng ra nhận tội rằng đã cắt ghép chỉnh sửa video nhằm bôi nhọ danh dự của giáo sư Kim. Nỗi hàm oan được xóa bỏ, thế nhưng người cũng đã ra đi, sự mất mát trong lòng người thân cũng chẳng thể nào nguôi ngoai.

Về việc Điền Dã sau khi biết được mọi chuyện từ cuộc cãi vã đó, mẹ Điền lấy bệnh tim của mình ra uy hiếp, Điền Dã không cách nào có thể đưa sự thật ra ánh sáng.

Mặc cảm tội lỗi khiến Điền Dã không thể đối diện với Kim Hách Khuê, sau nhiều đêm dằn vặt không thể nào ngủ nổi, em đã đưa ra quyết định đau lòng nhất của cuộc đời mình: chia tay với Kim Hách Khuê. Không thể tiếp tục nhìn mặt ba mẹ mình, Điền Dã cũng âm thầm cắt đứt quan hệ với họ, dọn đến sống tự lập ở một thành phố khác.

Khoảng thời gian sau đó, hối hận và tội lỗi giày vò khiến sức khỏe của ba Điền Dã bị giảm sút nghiêm trọng, và trong một cơn hen suyễn, ông qua đời khi trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc. Điền Dã biết ba mình rất hối hận, có lẽ ông chọn cái chết để có thể giải thoát cho chính mình.

Sau khi lo liệu xong hậu sự cho ba mình, Điền Dã mới lấy hết can đảm quyết định sang Pháp, tìm lại tình yêu của đời mình.

Bây giờ Điền Dã biết được Kim Hách Khuê vẫn luôn yêu mình, em càng lo được lo mất, sợ rằng một khi biết được sự thật sẽ khiến Kim Hách Khuê thất vọng.

Mẹ Kim Hách Khuê nắm lấy tay Điền Dã, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Dã à, thấy hai đứa có thể quay lại như xưa, cô rất vui. Con biết không, ngày đó khi đưa Hách Khuê sang Pháp, cô chỉ nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Thoạt đầu, Hách Khuê tỏ ra rất bình tĩnh, thằng bé vẫn đi học đều đặn, mọi sinh hoạt khác trong gia đình đều diễn ra rất bình thường. Rồi ngày qua ngày, cô chợt nhận ra, thằng bé hình như không còn cười nữa. Nó sống như một cái máy, chỉ biết lặp đi lặp lại những công việc hằng ngày, không có một chút dao động nào trong cảm xúc."

"Có một lần trong bữa cơm, cô giả vờ vô tình nhắc đến tên con, mi mắt thằng bé bỗng dưng run lên, lúc đó cô mới biết rằng, có lẽ nó đã để lại hồn mình ở chỗ con rồi. Bây giờ trong mắt nó tràn ngập ánh sáng như vậy, là vì con đã trở về rồi."

Điền Dã cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay em, vỡ tan.

"Vậy nên cô muốn nói rằng con đừng lo lắng, chuyện của người lớn thì để người lớn giải quyết, đừng để nó làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai đứa. Nhớ nhé?" Mẹ Kim xoa vai Điền Dã, nhẹ giọng an ủi.

Điền Dã gật đầu, sống mũi chua xót, thế nhưng trái tim lại trở nên kiên định hơn.

Kim Hách Khuê ra ngoài về, thứ đầu tiên nhìn thấy là Điền Dã đang sụt sịt lau nước mắt. Anh nhìn mẹ mình một cách ngờ vực, nhưng bà chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười thật tươi, sau đó đứng dậy:

"Mẹ có việc gấp, phải đi trước đây. Hai đứa cuối tuần này sắp xếp thời gian qua mẹ ăn tối nhé."

Nói đoạn liền mở cửa, rời đi.

Kim Hách Khuê để hộp bánh lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Điền Dã, nắm lấy tay em lo lắng hỏi:

"Có chuyện gì thế? Mẹ đã nói gì với em à?"

Điền Dã lắc đầu, xoay người ôm lấy Kim Hách Khuê, rủ rỉ bên tai anh:

"Thật ra em có chuyện vẫn còn giấu anh."

"Vậy sao?" Kim Hách Khuê cười đáp. "Vậy giờ anh có thể biết rồi à?"

Và rồi Điền Dã bắt đầu chậm rì rì kể cho Kim Hách Khuê nghe những thứ em đã chôn chặt trong lòng suốt những năm qua, từng lời nói ra tựa như từng tảng đá đè nặng trong lòng được gỡ xuống.

Kim Hách Khuê nghe xong câu chuyện, anh cụp mi mắt, lẩm bẩm:

"Thì ra là vậy..."

Điền Dã siết chặt hơn cái ôm của mình, nỉ non:

"Em xin lỗi, anh à, em xin lỗi..."

Kim Hách Khuê thở dài một cái, tách mình ra khỏi cái ôm, dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt Điền Dã:

"Nhóc ngốc nghếch, anh không giận em đâu, đừng cảm thấy có lỗi nữa. Từ bây giờ sẽ là một khởi đầu mới, không nên giữ chặt không buông những chuyện của quá khứ nữa. Ai đúng ai sai cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Điều anh quan tâm ngay lúc này là em đã ở bên cạnh anh, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."

Điền Dã gật đầu thật mạnh, mỉm cười thật rạng rỡ. Tảng đá trên ngực em cuối cùng cũng có thể gỡ bỏ, từ bây giờ, em có thể yêu Kim Hách Khuê một cách tự do phóng khoáng.

...

Đêm.

Đôi tình nhân tựa vào vai nhau trên ban công, ngắm nhìn cảnh sắc Paris lúc về khuya. Điền Dã để mặc Kim Hách Khuê mân mê những ngón tay thon dài của mình, mắt lim dim:

"Đẹp thật đấy."

"Em thấy đẹp sao?" Kim Hách Khuê hôn lên đỉnh đầu Điền Dã.

"Ừm. Chắc anh cũng đã ngắm nó đến phát chán rồi nhỉ?" Điền Dã ngước lên nhìn anh, ngàn vì sao như hòa vào trong đáy mắt.

Kim Hách Khuê cười khẽ, anh xoa xoa khóe mắt Điền Dã, giọng nói nhẹ như hơi thở:

"Lần đầu tiên anh đặt chân đến vùng đất này, anh cảm thấy nó sao mà xa lạ quá. Đến bây giờ, anh vẫn chẳng thấy nó thân thuộc hơn bao nhiêu. Anh cứ đi, đi mãi, rồi lạc lối trong vô định. Sau đó em tìm được anh, và anh bắt đầu thở lại được."

"Em đến rồi."

"Ừm, em đến rồi."

end.

Tiếp đến là câu chuyện của năm 2024 vào lúc 0h của @meomeowmeomeow.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com