Chương 11
Tớ nhất định phải tìm thấy anh ấy, anh ấy chính là tất cả lý do để tớ tồn tại.
Mãi lâu sau tôi mới nghĩ ra nếu có viên ngọc thì việc mở hộp bát âm ra có lẽ không ảnh hưởng đến Hạ Vũ. Nghĩ thế tôi đẩy đẩy Hạ Vũ: "Cậu đeo viên ngọc vào, nếu tớ mở hộp bát âm thì liệu có xảy ra tình trạng vừa rồi không?".
"Đương nhiên là không, không tin thì các cậu thử đi". Thất Hiểu Mộ bê lên ba cốc trà và đĩa điểm tâm đứng ở cửa.
Quả nhiên có viên ngọc của bà Cửu bảo vệ, Hạ Vũ không còn sợ tiếng nhạc của hộp bát âm nữa, không có gì dị thường cả.
Cuối cùng chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, Hạ Vũ kể: "Chúng tớ gặp nhau vào tiết trời xuân ấm áp. Anh ấy về nhà đón tết Nguyên Tiêu rồi vội về trường học. Nơi anh ấy đi qua có một khu rừng đào, cạnh khu rừng là nhà bà Cửu. Hồi đó tớ vẫn là cô bé vô lo vô nghĩ như Phi Phi. Hôm ấy tớ mặc bộ y phục mới bà Cửu làm cho, dưới là chiếc váy màu xanh lục nhạt, trên là chiếc áo ngắn màu vàng tơ, kết hợp với dải lụa trắng, chơi đùa trong khu rừng đào cùng những chú bướm, đến lan hồ điệp mà tớ trồng cũng nhảy múa theo tớ".
Thì ra cô ấy thật sự là thiên thần, tôi kinh ngạc nhìn Thất Hiểu Mộ.
Cậu ấy ra hiệu "suỵt".
Tôi cầm cốc trà lên, tưởng tượng ra cảnh Hạ Vũ với mái tóc dài thướt tha mặc chiếc áo vàng tơ, chiếc váy xanh lục nhạt nhảy múa, chiếc đai lụa trắng thắt eo cùng bướm bay trong gió, cảnh tượng vô cùng mỹ lệ. Nếu tôi là vị công tử kia chắc cũng động lòng.
"Anh ấy nhìn rồi bất giác sững người, vội vàng trải giấy ra vẽ cảnh tớ nhảy múa. Bức vẽ của anh ấy thật sự rất đẹp, nó đã khiến tớ rung động. Thế là tớ liền thay bộ y phục mình thích nhất rồi đứng bên cạnh khóm hoa lan hồ điệp cầm chiếc quạt thường dùng để anh ấy vẽ. Chúng tớ gần như đã nhất kiến chung tình[1], nhưng đáng tiếc anh ấy phải về trường, chỉ ở lại một ngày rồi vội đi. Còn tớ bắt đầu chờ đợi với nỗi nhớ vô hạn, ba ngày sau, anh ấy xuất hiện trước mặt tớ với bức tranh đó. Trong màn mưa xuân lất phất, không biết anh ấy lấy đâu ra một cỗ xe ngựa, hẹn tớ cùng đi du xuân. Tớ chưa bao giờ ra khỏi nhà, nhưng vừa hay bà Cửu hôm ấy không ở nhà, tớ không thể từ chối được lời thỉnh cầu của anh ấy, thế là liền lên xe ngựa. Thì ra thế giới bên ngoài lại đẹp đến thế, và rồi tớ đã động lòng", Hạ Vũ vừa nói vừa cúi đầu đỏ mặt.
[1] Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Đúng thế, nếu cô ấy không động lòng thì có lẽ đã không có câu chuyện sau này.
Tôi bỗng nhớ tới bức tranh trên tường và bức họa mà Tiểu Hùng vẽ, lẽ nào Tiểu Hùng mới là hậu thế của vị công tử kia...
"Sau này tớ trà trộn vào trường Bạch Tháp, chúng tớ bên nhau rất hạnh phúc. Anh ấy vẽ hình tớ lên ngọn Bạch Tháp khiến rất nhiều người phát hiện ra sự tồn tại của tớ, thế rồi anh ấy quyết định đưa tớ về nhà", Hạ Vũ kể.
"Dừng", cuối cùng tôi không kìm được giơ tay lên ngắt lời cô ấy, "Tớ có một câu hỏi".
Hạ Vũ nhìn hành động rất tức cười của tôi, mỉm cười: "Cậu hỏi đi".
"Những điều này bọn tớ đều biết. Vậy rốt cuộc ai mới là con gái của gia tộc thần bí kia? Còn nữa, tớ có quan hệ gì với cậu? Tớ và bà Cửu có quan hệ gì? Sao cậu lại xuất hiện ở ngọn Bạch Tháp? Cậu biết những điều này từ bao giờ hay là cậu vẫn luôn biết rất rõ?". Tôi tuôn ra một tràng câu hỏi.
"Phi Phi...". Thất Hiểu Mộ đẩy đẩy tôi.
Tôi trừng mắt với cậu ấy. Đúng thế mà, nếu để Hạ Vũ kể tiếp thì đến mai cũng không hết, nó là câu chuyện của mấy trăm năm cơ mà.
"Không sao", Hạ Vũ bình thản, "Cậu chưa hỏi bố mẹ cậu sao?".
"Họ vẫn chưa về, có khi họ đi đến nửa năm mới về". Nghĩ đến điều này là tôi lại thấy thoáng buồn.
"Vậy à, tớ đoán có lẽ cậu và bà Cửu là người cùng gia tộc. Còn tớ chính là thiên thần trong truyền thuyết, là tinh linh bà Cửu nuôi. Lần đầu tiên tớ biến thành người chính là biến theo hình dạng bà Cửu mong muốn. Còn về việc tại sao tớ lại xuất hiện trong Bạch Tháp... tớ bị nhốt trong đó rất nhiều năm rồi. Chỉ có tiếng nhạc của hộp bát âm mà anh ấy tặng mới đánh thức được hồn phách của tớ. Chính hôm cậu và Tiểu Hùng đem hộp bát âm lên đỉnh tháp đã đánh thức tớ. Lan hồ điệp tớ trồng nhảy múa ở bên cạnh ngọn tháp để báo tin cho bà Cửu. Hôm đó bà Cửu tìm thấy tớ, khi bà rời đi đã nói cho tớ những chuyện mà trước nay tớ chưa từng biết". Hạ Vũ chưa từng nói nhiều đến vậy, cuối cùng cô ấy đã nói hết bí mật giấu kín trong lòng, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều.
"A...!". Tôi hét lên kinh ngạc, cũng may họ không phải người xấu, nếu không thì cái mạng tép riu của chúng tôi đã chẳng còn rồi.
"Thật ra, giờ tớ không còn pháp lực của thiên thần nữa, chẳng khác gì người bình thường, sau này cũng có sinh lão bệnh tử như bao người khác. Khi hồn phách của tớ được thả ra từ hộp bát âm, bà Cửu đưa tớ về nhà, cảnh cáo tớ không được nghe tiếng nhạc đó nữa. Nó có ma lực sẽ khiến tớ mắc bệnh. Vì thế tớ mới cố ý làm hỏng hộp bát âm của cậu, cậu không giận tớ chứ, Phi Phi?". Hạ Vũ khẽ nói, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi.
"Không đâu", tôi xua tay, "Bà Cửu từng hy vọng
cậu được sống cuộc sống bình thường vui vẻ, có lẽ bà thấy cậu sống như thế sẽ hạnh phúc hơn".
"Vừa rồi cậu mở đồng thời hai hộp bát âm, tớ nghe tiếng nhạc thấy đau đầu, chạy lên trên này thì thấy tóc bạc hết, tớ quá sợ nên mới kêu lên".
"Thì ra là vậy". Tôi và Thất Hiểu Mộ chợt hiểu.
"Tớ thấy làm người bình thường vẫn tốt hơn", ba người chúng tôi đồng thanh nói, rồi cùng bật cười.
"Hạ Vũ, chúng ta đã giống nhau thế này, chi bằng cậu làm chị tớ đi". Trải qua nhiều việc như vậy, tôi cảm thấy chúng tôi giống như người một nhà vậy. Cô ấy chỉ có một mình, tôi cũng thường ở nhà một mình, nếu chúng tôi là chị em thì có thể chăm sóc lẫn nhau, vui đùa cùng nhau, thật tốt biết bao.
"Chúng ta vốn dĩ là vậy mà", cô ấy xúc động ôm lấy tôi.
Tôi làm biểu tượng chiến thắng, vui vẻ kêu lên: "Thất Hiểu Mộ, tớ có chị rồi".
Thất Hiểu Mộ lắc đầu nhìn chúng tôi mỉm cười rạng rỡ.
Sau đó chúng tôi mang hộp bát âm ra vườn nhà Hạ Vũ rồi mở ra để cô ấy nhảy một điệu múa cổ điển, nhìn tựa chú bướm dang cánh bay, lan hồ điệp khắp vườn cũng cùng đua nhau nhảy múa theo.
Khoảnh khắc ấy cơ hồ tôi nhìn thấy cô ấy của mấy trăm năm về trước.
Hai mắt tôi rưng rưng.
"Khi chúng tớ yêu nhau, tớ đã dùng ma pháp khắc lên trên người anh ấy dấu ấn vĩnh cửu hình lan hồ điệp. Nhưng thế tục không chấp nhận một cô gái lai lịch bất minh, chúng tớ bị ép phải chia tay. Tớ mất đi pháp lực, mất đi linh hồn", Hạ Vũ vừa nhảy vừa nhớ lại.
"Thế thật sự là cậu đang tìm hậu thế của công tử đó? Nếu không cậu sẽ không tìm lại được thứ mình đã mất đúng không?". Tôi hỏi.
"Tớ nghĩ có lẽ là vậy". Sau một động tác tuyệt đẹp, Hạ Vũ dừng lại, "Nhưng tớ không biết anh ấy là ai?"
"Không phải Dư Kim Đào sao? Sau lưng cậu ấy có vết bớt hình lan hồ điệp".
"Lúc đầu tớ nghĩ là Tiểu Hùng", Hạ Vũ cúi đầu ngại ngùng.
"Thế trái tim cậu... nghĩ là ai?". Tôi cuống lên.
"Tớ đã mất pháp lực, chỉ có trái tim của người bình thường, không phân biệt được. Cậu quên rồi sao? Lần trước tớ và Dư Kim Đào đến ngọn Bạch Tháp, tớ không biết tại sao bọn tớ không thắp được ngọn đèn đó", Hạ Vũ cũng có chút nghi hoặc, vẻ mặt ánh lên ba phần thương cảm, bảy phần tiếc nuối.
"Haizzz, cuối cùng cũng xong". Thất Hiểu Mộ từ nãy vẫn chăm chú tìm cách xuyên viên ngọc qua sợi dây đến lúc này cầm viên ngọc đặt vào tay Hạ Vũ, "Chỉ cần đeo nó cậu sẽ an toàn. Đừng nghĩ nữa. Bọn tớ sẽ giúp cậu, rồi sẽ có ngày tìm được thôi. Dù không tìm thấy thì cả đời này làm người bình thường cũng tốt mà, đúng không?".
"Không, nhất định tớ phải tìm được anh ấy, anh ấy là toàn bộ lý do để tớ tồn tại. Tớ sống vì anh ấy". Hạ Vũ đăm đăm nhìn về phía trước đầy khao khát, dường như ở đó là vị công tử kia đang vẫy tay gọi cô ấy vậy, "Đó là số mệnh của tớ, nếu không tìm được anh ấy, tớ sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa".
"Cậu...". Tôi kích động. Hạ Vũ đúng là si tình, nếu là tôi, chẳng biết có kiên trì được nhiều năm như vậy không.
Nghĩ đến đây tôi bỗng nhớ tới Tiểu Hùng, rồi lại ngoái nhìn Thất Hiểu Mộ đứng bên cạnh, mặt tôi bất giác đỏ lựng lên.
Đúng rồi, Tiểu Hùng biết vẽ tranh, còn phục chế được bức tranh kia nữa, liệu có phải cậu ấy không? Nhưng giải thích về vết bớt sau lưng Dư Kim Đào thế nào đây? Gia tộc của Thất Hiểu Mộ chẳng phải cũng rất thần bí sao?
Haizzz, thật rối tung rối mù lên thế này! Nếu Hạ Vũ có thể cảm ứng tâm linh được thì tốt. Nghĩ vậy, tôi bất giác lắc đầu.
"Cảm ơn cậu". Hạ Vũ nhìn viên ngọc đã đeo lên cổ, nói.
Thất Hiểu Mộ dùng cách tết hoa của Trung Quốc để gắn viên ngọc lên sợi dây đỏ, trông rất khéo và tinh tế.
Hạ Vũ khen: "Không ngờ cậu lại khéo tay thế, đẹp thật!"
"Đương nhiên rồi, cậu nhìn cái hộp bát âm này đi, cậu ấy tự làm đấy". Tôi đưa một hộp cho Hạ Vũ xem.
"Tớ đi nấu cơm". Không ngờ Thất Hiểu Mộ thấy ngượng, liền quay người chạy đi.
Tôi và Hạ Vũ nhìn nhau mỉm cười.
"Tớ đang rối bời. Hạ Vũ này, hay là gọi cả ba cậu con trai đến xem có thắp được ngọn đèn trên tháp không? Ngọn đèn đó do cậu để lại, còn có pháp lực của cậu mà. Cậu nghĩ xem, nếu hậu thế của công tử đó không nhớ ra cậu thì phải tìm rất lâu. Nếu trong ba người họ có một hậu thế của công tử kia thì có thể thắp đèn được rồi". Tôi kéo Hạ Vũ phấn khích nói suy nghĩ của mình.
"Cũng được, chỉ là không biết phải nói với họ thế nào thôi", Hạ Vũ do dự.
"Có lẽ không khó đâu. Trong quá trình điều tra câu chuyện của ngọn tháp, sáu người chúng ta đã thân với nhau lắm rồi, cứ thử đi". Lần nào tôi cũng hy vọng cách nghĩ của mình là đúng, lần này cũng không ngoại lệ.
"Được", Hạ Vũ gật đầu.
"Chúng ta bắt đầu từ Thất công tử trước!". Tôi cười tinh quái, đúng là thấy khá nóng lòng.
Sau bữa tối, Dư Kim Đào cũng đến tìm Hạ Vũ.
Chưa đến nửa tiếng sau thì Đào Yên Nhiên và Tiểu Hùng cũng đến.
"Các cậu cũng đến sao, thật hiểu ý nhau", tôi trêu hai người họ.
"Lắm chuyện". Tiểu Hùng mỉm cười, thốt ra một câu hờ hững.
"Còn không phải vì em sao, còn cười bọn chị nữa. Tiểu Hùng đoán em ở đây thì bọn chị mới đến", Đào Yên Nhiên bất mãn.
Thấy mọi người đều vui như thế, tôi thầm nghĩ có thể nhân cơ hội này nói cho mọi người biết quyết định đến ngọn Bạch Tháp của hai chúng tôi.
"Á, lại đi nữa?". Ngoài Thất Hiểu Mộ và Hạ Vũ ra mấy người còn lại đều kinh ngạc, cứ làm như đó là nơi tà ác không thể đến nữa vậy.
"Phi Phi... em không bị sốt đấy chứ?". Chị họ thân yêu Đào Yên Nhiên sờ trán tôi.
"Tránh ra, em đâu dễ bị ốm thế chứ!". Tôi gạt phăng tay chị ấy ra, rồi kể cho họ nghe truyền thuyết xa xưa ấy, nhưng không nói Hạ Vũ chính là thiên thần.
"Lẽ nào em nghi chính mình là thiên thần?". Tôi suýt nữa ngất vì lời của bà chị họ thân yêu, thật khâm phục khả năng suy đoán logic của chị ấy.
"Cậu nghi ba chúng tôi có một người là hậu thế của vị công tử kia?". Vẫn là Dư Kim Đào thông minh.
"Đúng vậy, vì thế chúng ta phải cùng đi một chuyến", tôi gật đầu đánh rụp một cái.
Mọi người bắt đầu bàn bạc các phương án.
"Phi Phi...". Tiểu Hùng gọi tôi, lưỡng lự nói, "Tớ phát hiện một bí mật".
"Bí mật gì?". Đào Yên Nhiên từ nãy vẫn chú ý Tiểu Hùng sán lại, tò mò hỏi. Mấy người xung quanh nghe thấy, họ liền dừng nói chuyện quay lại nhìn chúng tôi.
Tôi thấy Tiểu Hùng thoáng bối rối và do dự.
Cậu ấy nghĩ một lát rồi nói: "Đây là bí mật của gia tộc Phi Phi, vẫn nên hỏi ý kiến cậu ấy".
"Có phải liên quan đến tớ không? Nếu đúng thì tớ cũng muốn nghe". Hạ Vũ nhạy cảm nhìn Tiểu Hùng.
Tôi bỗng nhận ra một hiện tượng bất thường, Tiểu Hùng chỉ vội nhìn Hạ Vũ một cái rồi lại cúi đầu, thỉnh thoảng nhìn tôi hoặc Đào Yên Nhiên, nhưng ánh mắt của cậu ấy cho thấy cậu ấy nhìn về phía sau chúng tôi.
Tôi quay lại tấm gương phía sau mình, thì ra trong đó có bóng hình Hạ Vũ.
Tôi quan sát Tiểu Hùng kỹ lưỡng, chúng tôi đã quen biết nhau hơn chục năm nay, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy có nét mặt phức tạp như thế. Trước đây cậu ấy rất ít khi từ chối yêu cầu của tôi, vì lần nào tôi cũng nhõng nhẽo ăn vạ, lắc cậu ấy đến hoa mắt chóng mặt, rồi cuối cùng cậu ấy đành làm theo. Tuy vừa rồi Hạ Vũ chỉ nói một câu nhưng tôi biết Tiểu Hùng thích cô ấy, chắc chắn sẽ không từ chối.
"Nếu vậy chắc Phi Phi cũng không ngại khi mọi
người đều nghe phải không?". Thất Hiểu Mộ nhìn tôi, thấy tôi không nói gì thì lên tiếng.
Tôi so vai, nói hết giúp tôi rồi tôi còn biết nói được gì nữa. Từ khi chúng tôi bắt đầu điều tra về truyền thuyết ngọn Bạch Tháp, bản thân tôi cũng nghi ngờ về lai lịch của mình. Tôi nghĩ họ cũng vậy, chỉ là không nói ra mà thôi. Hơn nữa mọi người đều là bạn tốt, chẳng có gì phải giấu giếm cả.
Tôi cầm cốc trà lên nhấp một ngụm.
"Hôm cuối cùng chúng ta lên ngọn tháp, tớ đã phát hiện trên tường có dòng chữ, lúc ấy các cậu đều không chú ý. Tớ đã nhìn rất lâu, phát hiện trên đó viết về truyền thuyết chúng ta đã biết. Hơn nữa còn có cả khởi nguyên của gia tộc cổ xưa kia", Tiểu Hùng vừa nói thế mọi người đều tò mò vây lại.
"Liên quan đến nhà công tử kia hay người vu nữ?", Thất Hiểu Mộ nghĩ một chút rồi nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.
"Tớ đoán là về người vu nữ. Có lẽ đó là ngọn tháp nhốt thiên thần kia, nếu không ai biết được khởi nguyên của gia tộc ấy chứ? Mà có biết đi chăng nữa thì tự nhiên ai lại chạy lên tháp mà viết?". Dư Kim Đào nói suy nghĩ của mình.
Chúng tôi nhìn Tiểu Hùng, chờ đợi cậu ấy trả lời.
"Đúng vậy, trên đó viết, gia tộc ấy đến từ thế giới ma pháp, họ sống trong thế giới của người bình thường. Họ có sức mạnh thần bí, vì trong nhà có nhiều nữ giới. Trong quá khứ họ đảm nhận việc chữa bệnh và xem bói. Vì thế được giai cấp thống trị hồi đó phong là vu nữ, cống hiến rất nhiều cho nhân dân thời ấy. Ở thời đại đó họ rất được kính trọng. Xã hội dần phát triển, và họ cũng dần chệch khỏi tầm mắt của người đời, dần trở thành một gia tộc thần bí. Rồi vì ít có mối liên hệ với người ở thế giới ma pháp nên pháp lực của họ cũng dần yếu đi. Về sau, gia tộc này ngày một ít người. Hai trăm năm trước, chỉ còn lại một cô gái độc nhất. Cô ấy rất cô đơn nên đã nuôi một thiên thần giống hệt mình. Thiên thần này có lẽ là Hạ Vũ, còn cô gái kia chính là bà Cửu. Phi Phi, có lẽ cậu chính là hậu thế của bà ấy", Tiểu Hùng vừa kể vừa phân tích.
"A...". Tôi cắn móng tay, các móng tay đều bị tôi cắn cho nham nhở.
Chẳng trách bà Cửu cứ hỏi về thân thế của tôi. Nhưng tại sao bố mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến điều này. Hơn nữa họ thường xuyên ra ngoài, điều này cũng rất khả nghi, công việc gì mà cần đi công tác nhiều và lâu đến vậy? Còn nữa, nếu người khác biết chuyện này có phải tôi sẽ bị họ cô lập không?
Tôi ngơ ngẩn nhìn Thất Hiểu Mộ, không phải cậu ấy nói nhìn thấy lan hồ điệp nhảy múa sao? Vậy tôi và cậu ấy có quan hệ gì?
"Thế Hạ Vũ...". Những người khác cùng hướng mắt về phía Hạ Vũ đang trầm tư.
"Hạ Vũ". Đào Yên Nhiên khẽ đẩy Hạ Vũ, lần này chị ấy nhẹ nhàng hơn nhiều, thậm chí còn lộ vẻ sùng bái, "Cậu thật vĩ đại! Tớ nghĩ lan hồ điệp cậu trồng nên được gọi là hoa tình nhân, chúng luôn theo cặp mà đúng không?".
Nói rồi chị ấy bỗng đứng phắt dậy, kéo ba cậu con trai: "Mấy người các cậu, đi thôi! Giờ chúng ta thử đi thắp đèn!"
Ba cậu kia nhìn nhau: "Hôm đó thử rồi mà".
"Đó là thử với tớ. Hơn nữa các cậu có dám nói hôm đó mình có thành ý không? Hôm ấy ngoài hiếu kỳ ra thì chẳng có gì? Tiểu Hùng, chẳng phải cậu rất thích Hạ Vũ sao? Còn cả Dư Kim Đào, cậu có dám nói không thích Hạ Vũ, không động lòng không? Thất công tử, cậu có dám nói không có chút suy nghĩ nào?". Đào Yên Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của mình, kích động phê bình ba cậu con trai.
"Đào Yên Nhiên!". Dư Kim Đào không nhịn được, đứng dậy quát, "Cậu đừng ở đó mà chỉ chỉ trỏ trỏ! Rất phiền phức đấy, biết không hả?".
Tiểu Hùng nhìn Dư Kim Đào, rồi nhìn tôi sau đó lại nhìn Hạ Vũ. Trên gương mặt trắng mịn thoáng hiện màu ửng hồng, hơi lúng túng rồi quay đầu nhìn đi phía khác.
"Đào Yên Nhiên, tớ rất khâm phục khả năng tưởng tượng của cậu. Từ lâu tớ đã tuyên bố rồi, tớ thích Phi Phi! Cậu đừng nói linh tinh", Thất Hiểu Mộ ngừng một lát, nhìn tôi rồi nói: "Có điều, tôi vẫn ủng hộ việc lên đó thử thêm lần nữa, lẽ nào các cậu không muốn giúp Hạ Vũ?".
"Tiểu Hùng, cậu nói xem", Thất Hiểu Mộ chỉ Tiểu Hùng.
Đúng như tôi nghĩ, Tiểu Hùng không nói gì.
"Dư Kim Đào". Thất Hiểu Mộ lại chỉ Dư Kim Đào.
Dư Kim Đào so vai, nhìn Hạ Vũ rồi quay sang nhìn lan hồ điệp ngoài cửa sổ.
Lan hồ điệp bên ngoài xếp thành hàng theo cặp, gật đầu khẽ lay động.
"Á!". Tôi kêu lên, "Các cậu nhìn kìa! Lan hồ điệp xếp hàng thành đôi đang động đậy, à không đang gật đầu nhảy múa kìa".
"Phi Phi", Đào Yên Nhiên không nhịn được, "Bọn chị chỉ thấy lan hồ điệp thành từng cặp, đừng có nói nhảy múa nữa, bọn chị chưa từng thấy hoa biết nhảy múa".
Tôi biết cơn giận vừa rồi của chị ấy chưa có chỗ trút, nên cũng chẳng thèm tính toán thêm: "Chi bằng hôm nay chúng ta đi thử xem".
Đêm nay tiết trời se lạnh, trên bầu trời sao không ngừng nhấp nháy.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy sao có gì thần bí, nhưng hôm nay lại tưởng tượng rất nhiều. Trên các vì sao kia liệu có người ngoài hành tinh không? Hoặc có nhân vật thần bí như ma pháp sư chẳng hạn không? Thì ra sau khi biết được lai lịch gia tộc lại có cảm giác kỳ diệu đến thế. Vậy những thứ mẹ mang về cho tôi chắc đều do bà lấy từ thế giới ma pháp, nếu có cơ hội tôi nhất định phải đi trải nghiệm một lần xem sao.
"Có phải cậu thấy tiếc nuối không?". Thất Hiểu Mộ kéo tôi đi cùng ở cuối hàng.
"Đúng vậy". Tôi bỗng khát khao được trải qua những sự việc thường xảy ra trong những câu chuyện huyền ảo, ví dụ như có thể nháy mắt đến một nơi khác, như thế chúng tôi sẽ không phải vất vả leo tháp nữa.
Thất Hiểu Mộ cười: "Tớ đã nói gia tộc hai chúng ta giống nhau mà. Gia đình tớ rời khỏi thế giới ma pháp từ lâu nên tớ cũng là người bình thường. Có lẽ cuộc sống thế này hợp với chúng ta hơn".
"Tớ biết rồi, lần trước cậu biết được những điều chúng tớ không hề biết, có phải là đi nhờ họ không?", Tôi bừng tỉnh.
"Đúng. Tớ vốn không muốn kinh động đến họ, nhưng trong gia tộc ít nhiều cũng có liên hệ với người ở thế giới ma pháp, vì thế tớ đã nhờ họ".
"Không có rắc rối gì chứ?". Tôi cảm thấy sau khi xảy ra nhiều việc như vậy, tôi bắt đầu quan tâm đến Thất Hiểu Mộ.
"Đương nhiên là không. Có điều, cậu quan tâm thế tớ rất cảm động". Thất Hiểu Mộ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để thể hiện tấm lòng mình. Cậu ấy từng nói, bỏ qua một cơ hội là bỏ qua một tia hy vọng, sẽ vô cùng đáng tiếc.
"Nếu tớ muốn đến thế giới ma pháp thì cậu có đồng ý đi cùng tớ không?". Lúc này, tôi chợt cảm thấy Thất Hiểu Mộ thấu hiểu tôi hơn những người khác.
"Nếu cậu muốn, đương nhiên tớ sẽ đi cùng. Có điều phải hỏi ý kiến bố mẹ cậu đã. Cậu thấy đấy, họ bảo vệ cậu tốt như thế, có lẽ không muốn cậu biết những chuyện này. Đến giờ cậu mới biết, còn tớ từ nhỏ đã biết rồi. Có một lần mẹ tớ đang bận rộn, còn tớ lại đang đùa nghịch đòi uống nước, bà đã đưa tay ra không khí mà cầm được cốc và bình nước để rót nước cho tớ. Hồi đó tớ thấy rất thú vị, nhiều lần cố tình gây rối khi bà đang bận. Mãi sau này lớn lên tớ mới biết đó là ma pháp".
Tôi chẳng biết có phải mình đã lãng phí cơ hội trong nhiều năm như thế không? Nhưng lúc này tôi thực sự hiếu kỳ về thế giới thần bí ấy.
"Nếu chúng ta vốn đã khác với người thường, có ma lực mà người khác không có, ví dụ như chúng ta đều thấy lan hồ điệp biết nhảy múa, tại sao chúng ta lại không thể đến thế giới ma pháp xem chứ?", tôi vẫn kiên quyết.
"Thật hết cách với cậu. Thế này đi, cậu về hỏi bố mẹ cậu, nếu họ đồng ý và chúng ta cũng có đủ năng lực đến thế giới ma pháp, nhất định tớ sẽ đưa cậu đi. Như thế được chứ?", Thất Hiểu Mộ bất lực ấn lên trán tôi, "Đúng là dai như đỉa!"
"Đi đâu thế, tớ cũng muốn đi!". Đào Yên Nhiên nãy giờ vẫn vểnh tai lên nghe cuộc nói chuyện bỗng dừng lại
chạy đến chỗ chúng tôi, "Đừng hòng vứt lại tớ!".
"Còn tớ nữa!". Dư Kim Đào cũng chạy tới, "Hì hì, tớ không cố ý nghe lén đâu, ở đây yên tĩnh quá, các cậu lại không hạ giọng, vì thế bọn tớ muốn không nghe thấy cũng khó".
Tôi lè lưỡi làm bộ mặt quỷ với Thất Hiểu Mộ, sau rồi không kìm được ngẩng lên nhìn Tiểu Hùng và Hạ Vũ đi hàng đầu tiên.
Dường như họ không mấy để tâm đến những người xung quanh, chẳng biết họ đang nói hay nghĩ gì mà nhập tâm như vậy.
"Chị lại hy vọng họ sẽ thắp được đèn", Đào Yên Nhiên cảm khái nói.
"Hả?", tôi ngạc nhiên, "Em nhớ là chị từng nói chị thích Tiểu Hùng, còn bảo phải là cậu ấy...".
"Đồ ngốc!". Đào Yên Nhiên giơ nắm đấm giả vờ đánh tôi, rồi hạ tay xuống, lầm bầm, "Lẽ nào em không thấy chúng ta nên tác thành cho người con gái si tình đợi chờ hai trăm năm này sao?".
"Nhỡ không phải Tiểu Hùng, mà là cậu ấy thì sao?". Tôi chỉ tay về phía Dư Kim Đào đang cười ngốc ở bên cạnh.
"Đúng thế, cậu nghĩ sao?". Đào Yên Nhiên chạy đến bên Dư Kim Đào, "Nói thật đi, cậu không động lòng thật hả?".
"Tránh ra đi!". Dư Kim Đào cười đẩy Đào Yên Nhiên, "Cậu đừng thăm dò nữa, đây là bí mật của tớ".
Chúng tôi đều bật cười.
Ngọn Bạch Tháp vẫn đứng im lìm ở đó, giống như câu chuyện tình yêu trăm năm không thay đổi, lưu truyền mãi mãi.
Làn gió đêm khẽ thổi làm lay động chiếc chuông đồng trên tháp, những tiếng "leng keng" vang lên thật diệu kỳ.
Đứng dưới tháp, tôi khẽ thở dài: "Bạch Tháp, bọn tao lại đến đây, rốt cuộc mày có bao nhiêu bí mật mà bọn tao chưa biết đây?".
Khi đi lên tháp, bàn tay to ấm áp của Thất Hiểu Mộ khẽ nắm tay tôi.
Lần này tôi không giằng ra.
Sau khi lên đỉnh tháp, Hạ Vũ nhẹ nhàng nhảy múa, một chiếc đèn lưu ly từ trên trời bay xuống.
"Thật là đẹp", Đào Yên Nhiên kinh ngạc kêu lên.
Lần trước khi chúng tôi lên thì Hạ Vũ và Dư Kim Đào đang thắp đèn nên bọn tôi không biết đèn xuất hiện thế nào. Trước đó tuy đã từng lên tháp nhưng cũng chưa từng thấy ngọn đèn này.
"Có phải ngọn đèn này khi nghe cậu gọi mới xuất hiện không? Chắc bọn tớ không thể làm cho nó hiện ra đúng không?", tôi hỏi.
"Không, các cậu cũng gọi được. Hồi đó câu thần chú của tớ là chúc phúc cho những đôi tình nhân khát khao bên nhau trọn đời. Chỉ cần trái tim họ đầy ắp tình yêu dành cho nhau, nắm tay nhau đứng ở trung tâm tháp thì đèn sẽ xuất hiện. Trước đây các cậu không làm thế đương nhiên nó sẽ không xuất hiện", Hạ Vũ nhẹ nhàng cầm chiếc đèn, nói: "Ngọn đèn này là anh ấy mua ở chợ tết Nguyên Tiêu năm đó. Tớ hy vọng nó có thể thức tỉnh được ký ức của anh ấy".
"Tuyệt thật", tôi kêu lên rồi quan sát kỹ chiếc đèn. Ở thời đó làm được chiếc đèn tinh xảo thế này không phải chuyện dễ.
"Cảm động quá!". Đào Yên Nhiên rơm rớm nước mắt. Lúc sau chị ấy mới sực tỉnh, "Chẳng trách hôm đó tớ với các cậu thử thắp mà không được. Thì ra, hứ... các cậu đều không yêu tớ".
"Yêu, sao lại không yêu chứ? Cậu là bạn Đào Yên Nhiên đáng yêu nhất của bọn tớ mà... Bọn tớ trân trọng cậu lắm". Ba cậu con trai còn đang chìm đắm trong những lời của Hạ Vũ lúc này đồng thanh trêu chọc Đào Yên Nhiên.
Chúng tôi đều không kìm được bật cười.
"Nhiệm vụ hôm nay là xem ai sẽ cùng Hạ Vũ thắp sáng đèn". Dư Kim Đào giơ cao ngọn đèn.
"Nếu, tớ nói là nếu, nếu trong các cậu thật sự có hậu thế của vị công tử kia, nhưng giờ lại không có ký ức, không có tình cảm trước đây thì có thắp sáng được đèn không?", tôi bặm môi, nói ra hoài nghi của mình một cách khó khăn.
Tôi rất sợ Hạ Vũ thất vọng, cũng sợ ba người kia đả kích tôi, sợ hơn nữa là Đào Yên Nhiên lại nói một đống đạo lý, vì thế mới mãi không dám hỏi.
Đào Yên Nhiên chỉ tay vào trán tôi nói lớn: "Em là đồ ngốc? Em bảo ba người họ hãy ngoan ngoãn đặt tay lên trái tim mà thề, có ai dám nói chưa từng động lòng trước Hạ Vũ xinh đẹp dịu dàng của chúng ta không? Chị bảo rồi, em ngốc quá đấy".
Tôi vội chạy tới sau lưng Thất Hiểu Mộ, tránh "nhất chỉ đạn" thần công của Đào Yên Nhiên.
Chợt nhớ ra có khi Thất Hiểu Mộ lại nhân lúc này bộc bạch lần nữa, tôi vội chạy sang phía sau Tiểu Hùng, thò đầu ra nói: "Hì hì, vẫn là Tiểu Hùng nhà mình tốt nhất!".
Quả nhiên Thất Hiểu Mộ không phục: "Đợi đã, tớ phải nói rõ một lần nữa, tớ chỉ động lòng trước Phi Phi".
"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi". Dư Kim Đào lấy bật lửa.
Đỉnh tháp vô cùng yên tĩnh còn chúng tôi căng thẳng nhìn chăm chăm vào Hạ Vũ.
Ba cậu con trai đều đứng yên bất động.
"Thất Hiểu Mộ!". Tôi và Đào Yên Nhiên cùng đẩy cậu ấy ra.
"Tại sao lại là tớ? Tại sao tớ phải thắp trước tiên?", Thất Hiểu Mộ kháng nghị, ảo não quay lại nhìn tôi.
Tôi che miệng cười: "Dù sao thì ai cũng phải thử,
không thoát được đâu, cậu không làm người đầu tiên thì ai làm?".
"Coi tớ là chuột thí nghiệm đấy hả...". Cậu ấy bất mãn nói, rồi nhận lấy bật lửa.
Tôi và Đào Yên Nhiên đồng thanh: "Vì cậu có tư chất làm chuột bạch mà".
"Hai cậu! Hừ, ngày mai xử lý các cậu!". Tuy nói thế nhưng cậu ấy vẫn bật lửa, dè dặt cùng Hạ Vũ châm đèn.
"Đợi đã!". Đào Yên Nhiên bỗng kêu lên, "Các cậu run như thế tạo ra gió làm lửa dễ tắt lắm".
Quả nhiên, vừa dứt lời thì lửa vừa được bật lên đã tắt ngấm.
Tôi không kìm được liền bật cười.
"Thôi, đừng gây rối nữa, nó bị cậu dập tắt rồi đấy", Dư Kim Đào cố tình trêu Đào Yên Nhiên.
Đào Yên Nhiên đỏ mặt tía tai: "Đáng ghét, đâu phải tớ".
"Chị họ nói có lý". Tôi vội phụ họa theo Đào Yên Nhiên, "Đúng là không được run như thế, Thất Hiểu Mộ, cậu không được run".
"Đúng là bá đạo. Còn chưa qua cửa mà đã ngông cuồng như vậy, ôi cuộc sống tương lai đáng thương của tôi". Thất Hiểu Mộ giả bộ kêu lên.
"Cậu", tôi thò tay đánh cậu ta.
Tiểu Hùng túm lấy tay tôi: "Đừng gây chuyện nữa, để họ thử lại xem".
Đêm nay không khí lành lạnh, nhưng tôi lại thấy tay Tiểu Hùng nóng hôi hổi, lòng bàn tay cậu ấy ướt đẫm mồ hôi.
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy.
Nhưng cậu ấy đã tránh ánh mắt của tôi, chỉ chăm chú nhìn Thất Hiểu Mộ và Hạ Vũ.
Tiểu Hùng vốn là người khá trầm lặng, không như Thất Hiểu Mộ chuyện gì cũng có thể nói ra, cũng không giống Dư Kim Đào cứ giận là phát tiết. Có lần tâm trạng cậu ấy rất tệ, cậu ấy không ăn không uống gì, chỉ lặng lẽ chơi đàn cả ngày trời, dường như muốn trút hết mọi tâm sự qua tiếng đàn.
Lúc này nhìn cậu ấy cũng vô cùng đơn độc.
Tôi nhận ra quả thực mình ngày càng không hiểu cậu ấy.
"Haizzz, Thất Hiểu Mộ đáng ghét. Có phải cậu cố ý không đấy hả? Hay là cậu và Phi Phi thử một lần đi?".
Mãi đến khi nghe lời chất vấn của Đào Yên Nhiên tôi mới bừng tỉnh.
"Tớ đâu có. Đúng là không sáng mà", Thất Hiểu Mộ ấm ức nói, "Tớ rất vui lòng thắp đèn cùng Phi Phi. Phi Phi, cậu lại đây đi!".
Tôi hơi do dự nhìn cậu ấy.
"Thử đi mà". Đào Yên Nhiên đẩy tôi đến bên cạnh Thất Hiểu Mộ, lấy cây đèn lưu ly từ tay Hạ Vũ chuyển sang tay tôi.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi.
"Hạ Vũ, bà Cửu, lan hồ điệp tiên tử xinh đẹp, hãy phù hộ cho tôi thắp sáng ngọn đèn này!". Thất Hiểu Mộ lầm bầm.
Mọi người không kìm được đều bật cười lớn.
Tôi vừa tức vừa buồn cười giẫm vào chân cậu ấy một cái.
"Á! Cậu dã man như thế từ bao giờ vậy hả? Cậu ấy à, chỉ biết bắt nạt tớ thôi", cậu ấy nửa đùa nửa thật kêu lên.
"Đừng đùa nữa, các thầy mà đến thì phiền đấy", Hạ Vũ lo lắng nói.
"Đúng thế, các cậu thật đáng ghét". Đào Yên Nhiên vừa cười vừa nhấc tay tôi lên.
Tôi bật lửa, cùng Thất Hiểu Mộ thắp đèn.
Chuyện lạ đã xảy ra, không biết từ đâu một cơn gió thổi tới khiến bật lửa tắt phụt một cái.
Đào Yên Nhiên đang định hoan hô cũng khựng lại: "Sao các cậu cũng không thắp được? Phi Phi, chắc chắn là do em không chuyên tâm!".
"Dư Kim Đào thử đi!". Tôi ra hiệu bảo Dư Kim Đào lại.
"Tớ đau lòng quá. Thật đấy, Phi Phi, cậu chẳng chuyên tâm gì hết". Thất Hiểu Mộ ôm ngực, đưa bật lửa cho Dư Kim Đào.
Tôi đỏ mặt, trừng mắt nhìn Thất Hiểu Mộ, rồi theo thói quen trốn sau lưng Tiểu Hùng, nhìn Dư Kim Đào.
Thật ra ai cũng biết chúng tôi hy vọng nhất là cậu ấy sẽ thắp được đèn. Vì cho đến giờ chỉ có trên người cậu ấy là có vết bớt hoa lan hồ điệp, hơn nữa hình như giữa cậu ấy và Hạ Vũ cũng có tình cảm.
"Nhưng lần trước bọn tớ đã thử rồi". Dư Kim Đào nãy giờ vẫn khoanh tay trước ngực đứng dựa bên cửa sổ, tiện thể quan sát xem có thầy giáo đi tuần tra không.
"Lần trước cậu không thành tâm", Đào Yên Nhiên than vãn rồi kéo cậu ta lại.
Trước sự chăm chú của mọi người, Dư Kim Đào hít sâu một hơi, thận trọng cùng Hạ Vũ thắp đèn.
"A... sáng rồi". Tất cả chúng tôi cùng hoan hô cổ vũ.
Trong mắt Dư Kim Đào phản chiếu ánh sáng kỳ dị, trước ánh sáng đó toàn thân cậu ấy trở nên chói sáng.
Hạ Vũ có phần khó tin nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn Tiểu Hùng.
Tiểu Hùng im lặng quan sát mọi việc xảy ra.
Vào khoảnh khắc ấy tôi đã hiểu, thì ra ngay cả Hạ Vũ cũng không chắc chắn rốt cuộc là người nào.
"Đừng vội". Hạ Vũ nói rồi đóng nắp đèn lại, "phụt" một tiếng, ngọn lửa tắt.
"Tại sao lại thế?", Đào Yên Nhiên cuống cuồng.
"Thử lại đi". Khi đèn sáng Thất Hiểu Mộ đã thở phào một hơi, giờ đèn lại tắt khiến cậu ấy hơi hoảng, "Sao lại bị tắt chứ?".
Rồi Dư Kim Đào và Hạ Vũ thử lại lần nữa, nhưng lần này đèn không sáng nữa.
Mọi người thở dài thất vọng nhìn Dư Kim Đào.
Thật bất ngờ là cậu ấy không hề nổi giận mà chỉ tựa cửa sổ nhìn những đốm đèn phía xa, từ tốn nói: "Tớ đã nói không phải tớ". Trong ngữ khí của cậu ấy có chút hụt hẫng.
Có lẽ từ khi biết về truyền thuyết đó cậu ấy luôn hy vọng. Tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy rất thích Hạ Vũ.
"Không phải sau lưng cậu có vết bớt hình lan hồ điệp sao?". Tôi thấy khó tin.
"Có lẽ chỉ là trùng hợp". Cậu ấy tự an ủi, nhoài người lên bệ cửa sổ, không nhìn chúng tôi nữa.
"Haizzz...". Mọi người cùng thở dài, nhìn về phía Tiểu Hùng đầy hy vọng.
Mấy phút trôi qua nhưng cậu ấy vẫn bất động.
Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Hùng, nhờ ánh trăng tôi phát hiện trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi.
Không phải cậu ấy muốn...
Quả nhiên, cậu ấy chẳng nói chẳng rằng quay phắt người đi ra cầu thang, bước chân nặng tựa nghìn cân, di chuyển chậm chạp, như chẳng có chút sức lực nào.
"Sao cậu ấy lại đi?". Đào Yên Nhiên mơ hồ nhìn mọi người, định kéo Tiểu Hùng lại.
"Kệ cậu ấy!". Hạ Vũ khẽ nói rồi quay lại ném chiếc
đèn lên không trung, nhìn nó từ từ biến mất trong màn đêm.
Mấy người chúng tôi nhìn nhau không biết nên nói gì, ngay Đào Yên Nhiên hay ríu rít là thế cũng im lặng.
Không khí trong đỉnh tháp trở nên vô cùng bức bối.
"Thôi, muộn lắm rồi, chúng ta nên xuống thôi. Lát nữa sẽ có người đến kiểm tra đấy". Thất Hiểu Mộ bỗng vỗ lưng Dư Kim Đào, hai người một đi đằng trước, một đi sau cùng bảo vệ ba đứa con gái chúng tôi ở giữa lặng lẽ ra khỏi tháp.
Chúng tôi không đuổi kịp Tiểu Hùng.
Tôi thấy kỳ lạ, vì chẳng biết tại sao cậu ấy đi nhanh vậy? Cậu ấy sợ hay đang muốn trốn tránh điều gì?
Tôi quyết định hôm sau phải tìm cậu ấy hỏi cho ra lẽ.
Nhưng hôm sau Tiểu Hùng lại xin nghỉ, không đến lớp.
Tan học, tôi kéo Hạ Vũ và Đào Yên Nhiên đến nhà cậu ấy.
Bảo mẫu nhà cậu ấy đang quét dọn, thấy chúng tôi thì đưa một bức thư ra, kéo tôi hỏi: "Phi Phi, hôm nay Á Luân phải đi châu Âu dự thi, cháu không biết sao? Có phải các cháu cãi nhau không?".
"Cậu ấy không cho cháu biết", tôi buồn bã nói. Tiểu Hùng chưa bao giờ biến mất không một lời thế này.
Tôi mở bức thư ra, hàng chữ ngay ngắn rắn rỏi.
Phi Phi thân,
Hãy cho phép tớ xưng hô như thế. Từ nhỏ tới lớn cậu giống như cái đuôi của tớ, giống như đứa em gái luôn theo tớ. Bỗng một ngày cậu trưởng thành, bắt đầu tìm kiếm khoảng trời riêng của mình, tớ rất vui.
Còn nhớ hồi mới đến trường Bạch Tháp, cậu vui như chú chim nhỏ, nóng lòng đi khắp nơi tham quan dòm ngó. Lúc đó tớ đã có một dự cảm là chúng ta sẽ có được những ký ức đẹp đẽ khó quên ở ngôi trường này.
Quả nhiên, liên tiếp có sự việc xảy ra, những chuyến thám hiểm lạ lẫm đầy kịch tính, tình cảm đẹp đẽ cảm động, mọi thứ đều rất hấp dẫn, nhưng cũng mang lại không ít rắc rối.
Thật ra từ một tháng trước tớ đã nhận được giấy mời. Tớ vẫn luôn chần chừ không biết nên đi hay không? Tớ chưa bao giờ xa nhà, chưa bao giờ xa cậu.
Cuối cùng tớ quyết định một mình bay nhảy, tớ muốn được một mình suy nghĩ, một mình bình tĩnh lại.
Nhân cơ hội này hãy để tớ tạm thời biến mất vài ngày, đừng lo lắng cho tớ.
Nếu nhớ tớ thì hãy nhìn chiếc hộp bát âm, nghe giai điệu Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ, chưa biết chừng ngày nào đó điện thoại của cậu đổ chuông, chính là ngày tớ trở về.
Tiểu Hùng viết trong đêm.
"Haizzz...". Tôi thở dài.
Trong lòng tôi rất buồn, nhất định là cậu ấy đang trốn tránh.
Không ngờ cậu ấy lại trốn chạy như thế, đồ nhát gan! Hồi nhỏ có thấy cậu ấy trốn tránh vấn đề gì đâu? Lần này là ai đã làm tổn thương cậu ấy? Không đúng, có lẽ chẳng có ai cả, là trái tim cậu ấy đang rối bời!
Tôi lén nhìn Hạ Vũ trầm tư bên cạnh.
Cô ấy bỗng ngẩng lên dịu dàng nhìn tôi, cười nói: "Chúng ta đi thôi. Điều gì đến rồi sẽ đến, những ai nên đi rồi cũng sẽ đi. Chúng ta tạm thời đừng lo lắng nữa. Tớ đã đợi hai trăm năm rồi, thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao, phải không?".
Tôi cười: "Cũng phải, rồi có ngày cậu ấy sẽ hiểu".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com