Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 7

Chỉ cần sống cho tốt là được, dù chỉ là một người bình thường.

Sau lễ Giáng sinh, chúng tôi nhận ra Hạ Vũ thường xuyên bị ho, cuối cùng cũng phải xin nghỉ ở nhà vì ho nặng quá. Lần đầu tiên tôi phát hiện cô ấy lại yếu ớt như thế.

Hôm nay chúng tôi đến thăm Hạ Vũ. Từ xa đã nhìn thấy lan hồ điệp mà tôi đã nhìn thấy khi đến đây lần đầu.

Lần này tôi đã chuẩn bị sẵn, tôi mang theo lan hồ điệp lấy từ tháp đến để so sánh.

"Không biết cậu có nhận ra không...". Thất Hiểu Mộ khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, đột nhiên lên tiếng rồi ngừng lại.

"Cái gì?". Tôi thấy chúng hoàn toàn giống nhau, chẳng có gì khác biệt cả. Hơn nữa, quan trọng nhất là khi gặp tôi chúng đều cúi mình và nhảy múa. Dưới ánh nắng nhàn nhạt của mùa đông trông chúng vẫn căng tràn nhựa sống.

"Không đúng. Giờ là mùa đông, sao chỗ hoa này vẫn nở?". Tôi nhảy dựng lên, nhìn Thất Hiểu Mộ nghi hoặc: "Cậu cũng nghi ngờ điều này sao?".

Cậu ấy gật đầu: "Tớ còn đang nghĩ không biết đến lúc nào cậu mới phát hiện ra".

Nghĩ lại những chuyện xảy ra sau khi vào ngọn tháp, dường như Hạ Vũ là đáng nghi nhất.

"Ừm, đúng vậy", Thất Hiểu Mộ vừa đi vừa nói, "Vì thế chúng ta nên điều tra lai lịch của Hạ Vũ, nhưng chuyện này cứ giao cho tớ đi, một tuần nữa gặp".

"Thời gian ngắn thế liệu có điều tra được không?". Tôi bỗng nhớ tới Tiểu Hùng, cậu ấy là người gần gũi với Hạ Vũ nhất, không biết cậu ấy có phát hiện được gì không?

"Không tin tôi sao?", Thất Hiểu Mộ cười gian manh.

Tôi phụt cười.

Bảy ngày sau, Thất Hiểu Mộ kéo tôi đến chỗ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Hoa sen đã được dọn sạch sẽ, chỉ còn hồ nước phẳng lặng, và một vài chú chim đang bay trên mặt nước kiếm thức ăn.

Tiếng chuông lanh lảnh trên ngọn tháp vang vọng khắp nơi, không gian cổ kính bên dưới tháp không một bóng người, vô cùng yên tĩnh.

Chàng thanh niên trước mặt tôi vẫn cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh dưới ánh nắng. Thời gian cơ hồ đang quay trở lại thời khắc chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau. Tôi được nghe tiếng con tim mình đập "thình thịch". Mặt hồ phản chiếu gương mặt đỏ ửng của tôi, bất giác tôi ném một viên đá xuống, tạo nên một làn sóng gợn trên mặt hồ.

"Cậu có biết rất nhiều năm trước, trường Bạch Tháp đã dạy học sinh nữ đầu tiên của thành phố này không? Trong thời kỳ trọng nam khinh nữ ấy, đó là một chuyện gây chấn động cực lớn đấy". Thất Hiểu Mộ ngắt một ngọn cỏ.

Tôi gật đầu, lần đầu vào tham quan trường đã nghe các bạn kể như vậy.

"Nghe nói trước đây nơi này được gọi là Bạch Tháp Trấn, nổi tiếng vì có ngọn Bạch Tháp. Gần ngọn tháp này có một gia tộc vô cùng thần bí, nghe nói là gia tộc phù thủy. Họ ẩn cư ở đây rất nhiều năm, vì có thuốc trường thọ thần kỳ nên ai cũng có thể sống được mấy trăm năm. Nhưng theo những gì tớ tìm hiểu được, đến hai trăm năm trước, gia tộc họ chỉ còn một người con gái. Cô ấy sợ cô đơn, nên lén lút đến ao quỷ lấy nước quỷ định tưới lên bóng mình để nuôi một thiên thần ở bên". Cậu ấy từ tốn kể chuyện. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy tỏ vẻ trang trọng khác hẳn thường ngày thế này.

"Điều này khó tin lắm phải không? Chẳng trách người ta nói trong Bạch Tháp có tà khí. Có phải người vu nữ kia già rồi sẽ trở thành phù thủy? Phù thủy cưỡi chổi vẫn có trong phim ấy? Hay là thành phù thủy xấu xa như trong truyện cổ tích? Ha ha ha...". Tôi tò mò mở to mắt, làm bộ mặt quỷ với Thất Hiểu Mộ, cười hi hi trêu cậu ấy, câu chuyện như thế mà cũng tìm được.

Thất Hiểu Mộ quan sát tôi từ đầu đến chân một lúc rồi nghiêm túc nói: "Nhưng cô ấy thật sự đã nuôi được một thiên thần, thiên thần đi theo rồi biến thành hình dạng của cô ấy".

"Dừng!", tôi hét lên, "Cái này làm sao cậu biết?".

"Tớ tìm truyền thuyết mà. Rốt cuộc thì cậu có nghiêm túc nghe không hả?". Thất Hiểu Mộ thở dài bất lực.

"Nhưng những gì tớ nghe được mấy ngày trước không phải như thế. Người ta nói có hai học sinh trường Bạch Tháp yêu nhau, không được mọi người ủng hộ nên phải xa nhau. Mọi người nghi ngờ cô gái không cha không mẹ đáng thương nhưng xinh đẹp kia lai lịch không rõ ràng, ý đồ không trong sáng, nên nhốt cô ấy vào ngọn Bạch Tháp. Còn cậu con trai nghe theo sự sắp xếp của gia đình đi học tại một nơi rất xa, đến khi trở về thì không thấy cô gái trong ngọn tháp nữa. Cô ấy đã chết. Thế rồi cậu ấy cũng buồn đến chết. Trước khi chết còn dặn dò người nhà hãy chôn cậu ấy trong tháp. Thế nhưng người nhà thà xây một ngọn tháp khác chứ không muốn họ ở bên nhau. Kết quả là xuất hiện tòa Bạch Tháp thứ hai. Cậu con trai đáng thương đó chỉ đem đi một ngọn đèn mà cô gái tặng, vì thế mới có truyền thuyết các đôi tình nhân thắp được ngọn đèn đó sẽ được bên nhau trọn đời". Tôi vội vàng kể lại những thông tin Tiểu Hùng tìm được.

Thất Hiểu Mộ trề môi: "Đó là phiên bản khá bình thường, cái tớ kể cậu sẽ không biết đâu, có muốn nghe không?".

"Có". Tôi gật đầu.

"Cô gái có thể sống được mấy trăm năm, tôi nghi là bà Cửu, còn Hạ Vũ...".

Thất Hiểu Mộ vừa mới bắt đầu, tôi liền ngắt lời: "Dừng! Dừng! Dừng! Cậu nghi ngờ Hạ Vũ và bà Cửu? Còn ai nữa? Không phải cậu nghi ngờ tôi đấy chứ?". Mấy người chúng tôi rất giống nhau, mà đều tương tự với bức tranh trong ngọn tháp. Dù là tên ngốc cũng sẽ có liên tưởng. Nhìn ánh mắt biến hóa khó lường của Thất Hiểu Mộ, tâm trạng tôi hụt hẫng đến cực điểm.

"Đương nhiên cậu thì khác. Chỉ là tình cờ thôi, đúng không?". Thất Hiểu Mộ thấy tôi như vậy vội an ủi.

"Ha ha ha... Rất thông minh!". Bỗng nhiên từ phía sau vang lên giọng cười quen thuộc.

"Hạ Vũ?". Tôi và Thất Hiểu Mộ cùng quay lại thì nhận ra người phía sau không phải Hạ Vũ, mà là bà Cửu.

"Bà Cửu?". Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau.

Thật không thể tin nổi. Tiếng cười của bà Cửu lại giống như của thiếu nữ vậy? Mà ý của bà ấy là họ đã đoán đúng, như thế nghĩa là bà ấy biết truyền thuyết này?

"Khụ khụ...". Bà Cửu húng hắng vài tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Thất Hiểu Mộ một lúc mới nói: "Cậu nhóc lợi hại thật, tìm được truyền thuyết khác với người ta. Ừm, không tồi. Có muốn biết sau này chuyện gì xảy ra không?".

"Muốn". Tôi không kịp nghĩ ngợi, buột miệng nói.

"Hà hà...". Bà Cửu lấy khăn tay che miệng cười, "Phi Phi, chuyện ta bảo cháu hỏi cháu đã hỏi chưa?".

"Cháu... cháu quên rồi". Tôi nói nhỏ, sợ hãi, dần lùi ra sau Thất Hiểu Mộ, lấy cậu ấy làm bia đỡ đạn.

Bà Cửu bảo tôi hỏi bố chuyện trong nhà. Bố tôi vốn là cô nhi, có gì để hỏi đây, vì thế tôi quên lâu rồi.

"Không sao. Đoạn sau ta sẽ nói thay cho Thất công tử. Về sau, thiên thần kia yêu một học sinh trong trường. Nhưng người nhà công tử đó không đồng ý, họ không hiểu cũng không thể chấp nhận một gia tộc có thể sống mấy trăm năm. Hai người họ không muốn chia tay, thậm chí thiên thần kia đã từ bỏ thân phận, trà trộn vào trường Bạch Tháp, trở thành một học sinh. Đương nhiên không ai biết được cô ấy là thiên thần, chỉ biết cô ấy là hậu nhân của một gia tộc thần bí".

Bà Cửu nói đến đây khẽ thở dài: "Chuyện sau đó cũng gần như những gì Phi Phi vừa nói. Chỉ có điều, khi công tử đó trở về thì cô ấy không chết. Theo lý thì cuộc sống của thiên thần dài hơn con người nhiều. Cuối cùng cô ấy lựa chọn cùng cậu ấy chấm dứt cuộc đời. Trước lúc đó, cô ấy tìm được ngọn đèn, để lại ma pháp và câu thần chú của mình - chỉ cần đôi tình nhân nào thắp sáng được ngọn đèn đó cô ấy sẽ khiến họ hạnh phúc cả đời".

"Chết rồi sao? Thật đáng thương! Thế Hạ Vũ rốt cuộc là thiên thần hay đời sau của gia tộc đó?". Tôi sực tỉnh, nhưng vẫn chút mơ hồ, khó hiểu.

Tôi lén nhìn Thất Hiểu Mộ, không biết cậu ấy đang nghĩ gì.

Nhưng bà Cửu không trả lời, chỉ cúi mình cầm chậu lan hồ điệp của tôi lên.

Bà cười rồi lấy từ trong người ra một viên ngọc

trong suốt như pha lê đặt vào chậu hoa.

Một hiện tượng lạ bất chợt xảy ra, lan hồ điệp cúi chào viên ngọc, rồi bắt đầu múa quanh viên ngọc đó như lần đầu tôi nhìn thấy nó.

Tôi vừa kinh ngạc vừa căng thẳng nắm chặt tay Thất Hiểu Mộ.

Tay chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi.

"Phi Phi...", bà Cửu bỗng gọi tôi.

Tôi dựa sát người vào Thất Hiểu Mộ, đứng thẳng lên nói: "Bà Cửu, có cháu".

"Có phải cháu nhìn thấy cây lan hồ điệp này biết múa?". Bà Cửu cười thần bí nhìn tôi, rồi nhìn bông hoa.

Nghe bà ấy nói vậy, tôi không dám giấu, đành gật đầu.

Bà Cửu lại cười, gật đầu với Thất Hiểu Mộ, rồi quay lại nói với tôi: "Rất nhiều năm rồi, cháu là người đầu tiên nhìn thấy lan hồ điệp múa. Cháu có biết lan hồ điệp là loài hoa thiên thần đó thích nhất không?".

"Hả". Tôi hốt hoảng, ý của bà Cửu không phải tôi chính là thiên thần đó chứ? Tôi có biết làm gì đâu, hơn nữa... tôi là người thường.

Đúng lúc ấy tôi thấy bà Cửu tháo mạng che mặt.

Tôi và Thất Hiểu Mộ sững sờ nhìn gương mặt trắng mịn của bà, nó giống hệt với người trong tranh ở ngọn tháp, cũng rất giống tôi.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi bỗng

nghi ngờ những gì bà Cửu vừa nói, mọi thứ thật sự quá rối bời.

Tôi còn đang hoảng loạn thì bà Cửu nói: "Trước khi thiên thần đó chết, cô gái kia đã kịp thời cứu sống cô ấy. Nhưng cô ấy bị mất đi ma pháp trở thành người thường, hồn phách bị nhốt lại, thậm chí trái tim cũng để trong ngọn tháp. Chỉ có vị công tử đó mới trị khỏi được cho cô ấy".

"Nhưng anh ta đã chết từ lâu, biến thành bộ xương trắng rồi", tôi buồn bã nói.

"Cháu không tin có luân hồi sao?", bà Cửu thần bí nói, "Có lẽ cậu ấy đã chuyển thế rất nhiều lần rồi".

"Ồ... có phải nếu cô ấy tìm được hậu thế của vị công tử đó, họ ở bên nhau thì ma pháp của cô ấy sẽ trở lại không?", tôi hiếu kỳ hỏi. Nếu Đào Yên Nhiên ở đây, nghe được câu chuyện này, không biết chị ấy sẽ kích động thế nào.

"Thật cảm động. Nếu các bạn nữ nghe được không biết sẽ nhỏ bao nhiêu nước mắt đây". Thất Hiểu Mộ đang yên lặng chăm chú nghe, lúc này bỗng lên tiếng.

Tôi giả bộ mặt quỷ, nhìn bà Cửu, cuối cùng cũng hiểu vì sao bà cứ hỏi đi hỏi lại chuyện nhà tôi. Sao lại có ba người giống nhau được chứ? Hai người giống đã là hiếm rồi, ba người giống thì không phải trùng hợp nữa. Tôi lắc đầu, đầu óc choáng váng. Để tìm hiểu được mối liên hệ giữa bức tranh kia và Hạ Vũ, kết quả là gặp bà Cửu, giờ thì ngay việc mình là ai tôi cũng thấy mơ hồ. Xem ra tôi phải về nhà hỏi bố mẹ tôi cho rõ mới được.

"Thế...". Tôi e dè nhìn bà Cửu, lấy hết dũng khí hỏi, "Thế Hạ Vũ là thiên thần hay hậu thế của cô gái kia?".

"Điều này có quan trọng không?". Bà Cửu mỉm cười dịu dàng.

"Đúng vậy, chẳng có gì quan trọng. Chỉ cần sống tốt là được, dù chỉ là người bình thường".

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy, dường như cậu ấy có điều gì đó giấu tôi, nếu không thì sao lại nói vậy?

"Đúng thế, còn gì quan trọng hơn một cuộc sống hạnh phúc đây?". Bà Cửu gật đầu hài lòng, nhìn Thất Hiểu Mộ.

Tôi bắt đầu suy nghĩ mông lung, cứ có cảm giác họ đang giấu tôi điều gì đó, nếu không thì sao lại nói ăn khớp nhau thế chứ?

Thất Hiểu Mộ nắm tay kéo tôi ra khỏi sự tưởng tượng mơ hồ kia. Nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu ấy, tôi muốn hỏi nhưng không thốt nên lời. Thôi vậy, sau này có cơ hội hỏi sau.

"Ta đã chăm sóc Hạ Vũ rất nhiều năm. Nó cũng đã trưởng thành, ta cũng thấm mệt rồi. Ta nghĩ đã đến lúc rời khỏi nơi đây, các cháu đi cùng ta nhé".

Lời nói của bà mang sức mạnh kỳ lạ khiến tôi và Thất Hiểu Mộ không thể từ chối. Dọc đường đi cứ bồn chồn lo lắng theo bà về nhà Hạ Vũ, thăm Hạ Vũ vẫn còn ốm nằm trên giường.

"Nhưng...". Tôi nhìn Thất Hiểu Mộ, rụt rè nói. "Bà Cửu sẽ không bỏ đi vào lúc này thật chứ? Thế thì chỉ còn một mình Hạ Vũ, thật đáng thương".

"Không nhưng gì cả! Nó có thể tự chăm sóc mình", bà Cửu cương quyết.

Tôi quan sát sắc mặt Hạ Vũ có phần tái nhợt, cô ấy giống như bông hoa ngọc lan đứng trong gió mưa vậy, trông thấy không khỏi xót xa.

Bà Cửu không nói gì, chỉ treo viên ngọc kia lên chiếc màn trên đầu Hạ Vũ, xoa đầu cô rồi nói: "Vũ nhi, ta giao cho cháu viên ngọc này, ta mất rất nhiều tâm huyết mới luyện được nó, nó sẽ bảo vệ cháu".

"Bà Cửu...". Hạ Vũ do dự nhìn bà, mấy lần định nói nhưng lại thôi.

Tôi và Thất Hiểu Mộ đều lo lắng.

Tôi nghĩ Hạ Vũ đã hiểu ý của bà Cửu, nếu không cô ấy sẽ không rưng rưng nhìn, cũng không nghẹn ngào như thế.

"Cháu vẫn còn rất nhiều bạn bè, họ sẽ quan tâm đến cháu". Bà Cửu cười hiền, "Cháu không cô đơn đâu".

"Đúng vậy", tôi và Thất Hiểu Mộ vội đồng thanh nói.

Bà Cửu cười: "Thời đại bây giờ đúng là đã khác nhiều rồi".

"Hì hì...". Lúc này tôi mới nhớ mình vẫn nắm tay Thất Hiểu Mộ liền ngại ngùng buông ra.

Mọi người đều bật cười.

"Có gì đáng cười đâu". Tôi dẩu môi, nhưng vẫn đứng bên cạnh Thất Hiểu Mộ. Từ khi bà Cửu xuất hiện, trong lòng tôi ngoài sợ hãi ra còn rất nhiều hiếu kỳ. Tôi muốn gạt hết đám mây mù trong đầu để biết được chân tướng sự việc. Nhưng cảnh tượng ly biệt diễn ra trước mắt lại là điều khiến tôi không thể chịu đựng được. Tuy bố mẹ thường xuyên không ở nhà, nhưng họ chẳng bao giờ tạm biệt tôi, lúc nào cũng đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện. Nếu có một ngày họ đứng trước mặt tôi trịnh trọng tạm biệt rồi mới đi thì chắc tôi không chịu nổi, sẽ khóc toáng lên, hoặc sẽ gây chuyện không cho họ đi.

"Không sao, bà Cửu yên tâm, cháu sẽ khỏe nhanh thôi". Hạ Vũ hít sâu một hơi, mỉm cười bất lực. Cô ấy luôn dịu dàng như thế, ấn tượng này rất giống cảm giác Tiểu Hùng đem đến cho tôi. Họ lại có cùng sở thích, tôi nghĩ đó chính là hồng nhan tri kỷ.

Tôi đang nghĩ cái gì vậy? Tôi vội lấy lại tỉnh táo.

"Vậy được, tối nay ta sẽ làm đậu phụ bát bảo, sườn xào chua ngọt mà cháu thích nhất, còn gì nữa không? Cả hai cháu nữa". Bà Cửu cười xoa đầu Hạ Vũ, hài lòng quay người rời đi.

"Hay quá. Có đồ ngon ăn rồi". Tôi biết tay nghề làm bếp của Hạ Vũ là học từ bà Cửu. Quan trọng nhất là bà còn biết làm rất nhiều món đã thất truyền, hôm nay được ăn bữa cơm do đích thân bà làm khiến bụng tôi không kìm được kêu "oọc oọc".

Sau bữa tối, tôi và Thất Hiểu Mộ cùng về nhà.

"Vừa rồi bà Cửu có ý gì vậy? Rốt cuộc bà ấy và Hạ Vũ ai mới là thiên thần?". Tôi hỏi dồn dập.

"Tôi cũng không rõ. Nhưng tôi đoán tám chín mươi phần trăm bà ấy là hậu thế của cô gái kia. Còn Hạ Vũ tám chín mươi phần trăm không biết thân thế của mình. Bà Cửu đã không muốn nói, Hạ Vũ cũng không hỏi thì chúng ta cần gì phải truy cứu, trong lòng tự biết là được rồi", Thất Hiểu Mộ trả lời.

"Thôi xong...". Tôi bỗng nhớ ra lan hồ điệp, "Tớ quên cây hoa ở đó rồi?".

"Không phải căng thẳng thế, yên tâm đi".

"Thế cậu có nhìn thấy lan hồ điệp múa không?". Tôi vẫn không dám thừa nhận, sợ mọi người coi mình là quái vật.

"Đương nhiên là có". Thất Hiểu Mộ đút hai tay vào túi quần thản nhiên đi về phía trước, chẳng biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa.

"Hả, cậu cũng nhìn thấy sao?", tôi hét lên, "Thế cậu...".

"Cũng chẳng có gì, thế nghĩa là cậu rất bình thường mà, đúng không?", Thất Hiểu Mộ vươn vai, "Điều tớ tò mò là rốt cuộc Hạ Vũ có phải thiên thần không? Tò mò hơn đó là sao số lan hồ điệp ở nhà Hạ Vũ vẫn nở được trong mùa đông? Lại cả ngọn đèn trong tháp ở đâu? Nếu Hạ Vũ là thiên thần thì tại sao chúng ta cùng lên đó mà không thấy ngọn đèn? Còn nữa, tại sao cậu và cô ấy lại giống nhau như vậy? Chỉ là trùng hợp thôi sao? Cậu nói xem liệu cậu có phải hậu thế của gia tộc kia không?".

"Tớ?". Tôi liền nhớ ra mẹ tôi cực kỳ thích mua

những thứ cổ quái cho mình, đặc biệt bà vô cùng sùng bái các hoàng tử công chúa thiên thần trong Ma giới, chỉ hận tôi không thể xinh đẹp tài giỏi được như thế. Có điều hình như tôi thật sự chưa bao giờ quan tâm về gia tộc của mình. Tôi chỉ biết bố mẹ thường xuyên ra ngoài làm ăn nhưng tôi không hề hỏi họ làm gì. Hồi nhỏ có hỏi nhưng họ nói chỉ cần tôi học tốt, sống hạnh phúc là đủ rồi. Có phải tôi quá ngốc không? Được rồi, đợi lần này bố mẹ về nhất định tôi phải hỏi cho rõ ràng.

"Có lẽ cậu nên về hỏi bố mẹ cậu xem sao".

"Tớ phải về hỏi bố mẹ mới được".

Chúng tôi gần như nói cùng một lúc, nói xong nhìn nhau bật cười.

"Ừm". Tôi gật đầu lia lịa, bất giác nhớ lại lần đầu tiên gặp Hạ Vũ, và cảnh chúng tôi lần đầu vào ngọn Bạch Tháp.

"Đúng rồi, hộp bát âm". Tôi và Thất Hiểu Mộ cùng nhớ đến hộp bát âm đã bị chúng tôi lãng quên.

Hình như sau khi có hộp bát âm phát nhạc, tôi liền nhìn thấy cây hoa đó, còn thấy cả bức tranh vào lần thứ hai không mang theo hộp bát âm, nhưng có Hạ Vũ ở đó.

Tôi và Thất Hiểu Mộ cùng dừng lại, nhìn nhau: "Hộp bát âm".

"Ha ha... xem ra chúng ta rất hiểu nhau đấy". Hai chúng tôi không kìm được ngửa mặt lên cười lớn.

Sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Hạ Vũ, giọng cô ấy có phần nghẹn ngào: "Bà Cửu đi thật rồi, tớ và bà đã ở bên nhau rất lâu, rất lâu...".

Cô ấy gần như nghẹn ngào nói chẳng nên lời, khiến tôi cũng thấy đau lòng: "Cậu đừng khóc, còn có chúng tớ mà".

"Ừ. Nhà rộng thế này, tớ sợ lắm... Phi Phi, cậu và Đào Yên Nhiên đến ở với tớ được không?"

Nghe tiếng thút thít của Hạ Vũ, tôi bỗng cảm thấy liệu có phải mình và Thất Hiểu Mộ hơi tò mò rồi không? Nếu không phải do bọn tôi thì liệu bà Cửu có rời xa Hạ Vũ? Hơn nữa, nếu Hạ Vũ thật sự là thiên thần mất pháp lực kia thì có khác người thường đâu? Mà theo ý bà Cửu thì thiên thần còn mất đi thứ khác nữa, như thế lại càng đáng thương hơn. Nếu Hạ Vũ có gì bất trắc, đó có phải lỗi của tôi không?

Lòng tôi nặng trĩu: "Cậu đừng khóc, bọn tớ sẽ sang ngay. Cậu biết không, bố mẹ tớ cũng thường xuyên không ở nhà nên tớ toàn sang ăn ké nhà Tiểu Hùng thôi. Bọn tớ sang hết nhà cậu được không? Nhà cậu có đủ chỗ không?".

"Đương nhiên là đủ". Tâm trạng Hạ Vũ hào hứng hẳn lên, giọng nói cũng bình tĩnh hơn.

"Ha ha, vậy bọn tớ sang nhé. Cậu phải làm cơm cho bọn tớ ăn đấy". Tôi quệt nước mắt, vờ cười thoải mái.

"Ừm, không vấn đề gì".

Tôi chợt nghĩ, không biết bà Cửu có nói gì với cô ấy không, đặc biệt là về bức tranh và cây lan hồ điệp kia.

"Bà Cửu không nói gì sao?", tôi hỏi dò.

Hạ Vũ ngập ngừng: "Không...".

"Ồ". Cô ấy càng ngập ngừng khiến tôi càng cảm thấy có vấn đề. Nhưng lát nữa chúng tôi sẽ sang, đến lúc đó hỏi sẽ tiện hơn.

Nghĩ vậy tôi vui vẻ ngắt điện thoại rồi gọi cho mấy người khác.

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều xách túi lớn túi bé tập trung tại nhà tôi. Xem ra họ đều chuẩn bị đến tạm trú ở nhà Hạ Vũ thật.

Tôi ghen tị than: "Nếu tôi bị ốm không biết các bạn có nhiệt tình thế này không?".

"Cái miệng đáng ghét này. Đang yên đang lành ốm thế nào được?". Đào Yên Nhiên phản pháo đầu tiên.

"Đúng thế, lần nào cậu ốm tớ cũng đến thăm đấy thôi. Hơn nữa cậu cũng chẳng mấy khi bị ốm, thật đúng là". Tiếp theo là Tiểu Hùng công kích.

Tôi nghiêng đầu nghĩ thấy cũng phải, từ nhỏ tới giờ tôi rất ít khi ốm, mặc dù bố mẹ thường xuyên không ở nhà, nhưng nếu tôi quên ăn cơm thì Tiểu Hùng đều nhắc.

Hu hu... thôi, tha cho họ.

Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị xong đồ đạc. Tôi nhảy dựng lên chạy vào phòng tìm một cái túi to rồi nhét bừa đồ vào.

"Phi Phi...". Thất Hiểu Mộ đứng ở cửa phòng tôi.

"Chuyện gì?". Tay trái tôi giật quần áo, tay phải vớ sách, còn cả con gấu bông nữa, nhét hết vào túi.

"Để tớ giúp". Thất Hiểu Mộ vừa nói vừa đổ túi của tôi ra, nhanh chóng phân loại, "Tôi đang nghi ngờ khả năng tự sinh tồn của cậu".

"Cậu...". Tôi chưa nói xong đã bị cậu ấy phân tán sự chú ý, "Cậu nhớ mang hộp bát âm đấy, nhớ phải mang cái tớ tặng".

Đúng rồi, hộp bát âm. Tiểu Hùng từng nói cậu ấy gặp Hạ Vũ khi đi tìm hộp bát âm, hơn nữa nó được để dưới sàn, sao lại chạy sang ngọn tháp bên kia?

"Hì hì". Tôi cười gian trá, gói hộp bát âm Tiểu Hùng tặng lại rồi cho vào túi.

"Còn cái của tớ nữa". Không ngờ Thất Hiểu Mộ nhìn thấy, bắt tôi phải mang theo cái cậu ấy tặng, đã thế còn lầm bầm thêm, "Đại tiểu thư, tôi tự tay làm đấy, dù thế nào nó cũng hơn cái đồ cổ kia chứ?".

Không phải chứ? Tôi đâu để bụng việc Tiểu Hùng tốt với Hạ Vũ, thế mà cậu ta lại bận tâm tới Tiểu Hùng sao? Ừm, nghĩ cũng đúng, Tiểu Hùng và Hạ Vũ tốt với nhau như thế ngay đến tôi có lúc cũng thấy khó chịu nữa là. Haizzz... Thôi, nghĩ nhiều đau đầu, lãng phí tế bào thần kinh của mình. Tôi nhìn cậu ấy phì cười.

Tuy nhà Hạ Vũ rất rộng nhưng chưa bao giờ có nhiều người cùng ở thế này, nên vẫn cảm thấy chật chội. Nhưng tâm trạng hôm nay của Hạ Vũ khá tốt, cô ấy vui vẻ giúp chúng tôi sắp xếp mọi việc.

"Em có hai hộp bát âm à? Sao bài hát lại giống nhau thế?". Đào Yên Nhiên thấy hộp bát âm của tôi vội cầm lên nghịch, nghe tiếng nhạc thì kêu lên.

"Có gì lạ đâu". Tôi chu mỏ, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, nhưng rồi nhận ra Hạ Vũ ngồi bên cạnh bỗng thở dốc, sắc mặt tái nhợt.

"Cậu sao vậy? Không khỏe à?", tôi giật mình, quan tâm hỏi.

"Không sao, nghỉ một lúc là ổn thôi". Cô ấy ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn hộp bát âm của tôi.

"Cậu từng thấy nó rồi đúng không?". Tôi đưa chiếc hộp cổ cho cô ấy.

"Ừ, tớ và Tiểu Hùng từng thấy. Hộp bát âm cổ xưa, câu chuyện cổ xưa". Đôi mắt cô ấy bất giác nhòe lệ, nhận lấy chiếc hộp, "Nó là đồ từ thế kỷ 19, có một vị giáo sĩ truyền giáo đem theo nó đến Bạch Tháp Trấn...".

Tôi sững người, không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy khi nhìn thấy hộp bát âm.

Đào Yên Nhiên cũng lại gần: "Sau đó thì sao?".

"Hồi đó chưa ai nhìn thấy thứ này, rất kỳ lạ. Đặc biệt là âm thanh tuyệt vời của nó. Nguyên lý hoạt động của nó khiến người ta mê mẩn. Sau đó có một công tử nhà giàu mua nó tặng cho cô gái chàng ta yêu nhất". Hạ Vũ xúc động, người run lên bần bật, gương mặt tái nhợt lúc này đã đỏ au, cô day day huyệt thái dương. Chúng tôi đang nói chuyện, tiếng nhạc dừng lại, Hạ Vũ bỗng không thở dốc nữa.

Rồi cô ấy cũng im lặng, cầm hộp bát âm nhìn đi nhìn lại, không biết đang nghĩ gì.

Tôi và Đào Yên Nhiên nhìn nhau, Đào Yên Nhiên tò mò hỏi: "Thế sau đó?".

"Sau đó? Sau đó hai người bị ép chia tay. Hồn phách của cô gái bị phù thủy gia đình công tử kia nhốt trong chiếc hộp. Vị công tử vô cùng đau xót, sau khi chết, người nhà chôn chàng ta ở ngọn tháp khác", Hạ Vũ thở dài.

"À, tớ biết, chính là ngọn tháp trong truyền thuyết. Hả... cậu biết rõ thế, có phải bà Cửu kể không?". Đào Yên Nhiên cầm chiếc hộp bát âm còn lại lên xem, rồi cười "phì" một cái, "Phi Phi, cái này cậu làm đấy à? Sao không tinh xảo bằng đồ cổ kia? Em còn coi như bảo bối đem đến đây nữa?".

Không đợi chị ấy nói hết, chúng tôi nhìn thấy Hạ Vũ cầm cái cót của hộp bát âm cổ rồi "Cạch" một tiếng, cót gãy đôi.

"Thôi chết, xin lỗi, Phi Phi. Tớ không cố ý, tớ không biết nó lại yếu như thế", Hạ Vũ vội xin lỗi.

Tôi nãy giờ vẫn nghĩ đến những lời của Hạ Vũ nên không kịp phản ứng. Sao cô ấy lại biết rõ như vậy? Vả lại đó đều là những chi tiết chúng tôi không biết, lẽ nào cô ấy là thiên thần kia thật?

Thấy tôi không nói gì, Hạ Vũ thấy ngại: "Phi Phi, tớ... tớ sẽ sửa".

Đào Yên Nhiên kéo áo tôi: "Em đang nghĩ gì thế hả? Có phải nghĩ đến giây phút ngọt ngào tối đó không? Chị cảnh cáo em đấy, còn nhỏ nhen như thế chị sẽ cho họ biết, em...".

Tôi vội bịt miệng chị ấy lại: "Không sao, họ sẽ sửa được thôi". Nói rồi tôi cầm hộp bát âm mà Hạ Vũ đang cầm để lên bàn. Nó hỏng rồi nhưng Tiểu Hùng chắc sẽ biết sửa mà. Còn cả Thất Hiểu Mộ, nếu đã biết làm thì có lẽ cũng biết sửa.

"Thật ngại quá, tớ không cố ý đâu", Hạ Vũ vẫn tiếp tục xin lỗi.

"Không sao". Tôi nhớ lại cảm giác nghi hoặc mà mình và Thất Hiểu Mộ từng có. Tôi mở chiếc hộp bát âm Thất Hiểu Mộ tặng ra, "Cậu xem, tớ vẫn còn cái nữa mà".

Bài hát Búp bê khiêu vũ cùng chú gấu nhỏ vang lên trong phòng. Tôi nằm phủ phục lên bệ cửa sổ, nhìn lan hồ điệp ngoài vườn, phát hiện chúng nhất loạt đều quay lại phía tôi, nghiêm trang cúi mình.

Cũng may tôi đã chuẩn bị tâm lý nên lần này không thấy sợ hãi nữa.

"Chết rồi...!". Tiếng nhạc im bặt sau tiếng hét của Đào Yên Nhiên.

Tôi quay lại thì thấy Đào Yên Nhiên đang trợn mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Hạ Vũ.

"Sao thế?". Thất Hiểu Mộ, Tiểu Hùng và Dư Kim Đào chạy lại gào hỏi.

Sắc mặt Hạ Vũ tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, nhìn chúng tôi vẻ đáng thương, khẽ nói: "Tớ chỉ muốn xem thôi".

Mấy người trong phòng nhìn hộp bát âm đang lăn lóc dưới đất, không khí bỗng đặc quánh.

"Không sao, tớ sửa được". Thất Hiểu Mộ tiến lại nhặt nó lên rồi an ủi Hạ Vũ, đồng thời ra hiệu với tôi.

"Nhưng cả hai chiếc đều bị tớ làm hỏng rồi". Hạ Vũ rụt rè nhìn chiếc hộp kia.

"Hả?". Tiểu Hùng cầm nó lên xem đi xem lại, "Hỏng dây cót rồi, không sao, tớ tìm ông chủ sửa giúp là được. Lần trước cũng là nhờ ông ấy".

"Vậy à". Cuối cùng Hạ Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt trắng bệch hiện lên nụ cười rồi dần lấy lại màu hồng.

Tôi giật giật Thất Hiểu Mộ ra hiệu rồi cả hai cùng ra vườn.

"Cậu nói đúng, cô ấy thật sự sợ hộp bát âm. Hơn nữa cô ấy còn biết những chi tiết nhỏ của truyền thuyết kia. Đúng rồi, cô ấy còn nói hồn phách của thiên thần bị nhốt trong hộp bát âm cổ kia", tôi nói nhỏ, "Hơn nữa tớ nhận ra có tiếng nhạc của hộp bát âm là lan hồ điệp ở bên ngoài đều nhất loạt nhảy múa rất chỉnh tề, rất đẹp mắt. Khả năng cô ấy là thiên thần là lớn nhất phải không?".

Tôi bỗng nhớ lại, lần nào thấy lan hồ điệp múa thì họ đều không thấy, hôm đó Thất Hiểu Mộ nói cậu ấy cũng nhìn thấy, tức là cậu ấy và tôi...

"Hả...!". Tôi bỗng hét lên, thế tôi là...

Tôi lạnh cả sống lưng, rốt cuộc mình đã nhìn thấy những gì thế này?

"Có phải cậu thấy việc mỗi lần cậu nhìn là lan hồ điệp đều biết múa kỳ lạ lắm phải không?". Thất Hiểu Mộ không hổ là người thường xuyên ở cạnh tôi, tôi nghĩ gì cậu ấy cũng biết.

Tôi gật đầu lia lịa.

"Đám hoa ấy là do thiên thần trồng, vì thế chúng có sinh mệnh, có thể sống mãi. Còn chuyện về hồn phách tôi cũng biết, chỉ sợ sẽ khiến cậu sợ hãi nên không nói cho cậu biết thôi. Hơn nữa, tôi có nói cậu cũng không tin, đúng không?". Thất Hiểu Mộ có vẻ mặt như đang nói "cậu là đồ ngốc", chế nhạo tôi nhát gan.

Tôi rùng mình, đúng là có chút cảm giác lo sợ.

"Thế... thế...". Tôi run rẩy, chỉ tay về phía Hạ Vũ ở trong phòng, rồi lại nhìn Thất Hiểu Mộ, "Sao... sao cậu biết?". Đây là xã hội nào rồi chứ? Tôi bất giác nhớ đến Ma giớiHarry Potter, nhớ đến hoàng tử và công chúa thiên thần mà mẹ tôi thích nhất. Thất Hiểu Mộ không phải cũng bị tẩu hỏa nhập ma như mẹ tôi rồi đấy chứ? Hay cũng là fan của công chúa thiên thần giống mẹ?

Đúng là đau hết cả đầu...

"Nói cũng không rõ ràng. Ngốc rồi à? Chỉ biết 'thế' với cả 'cậu'". Thất Hiểu Mộ định lấp liếm cho qua.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy.

Thất Hiểu Mộ cười nói: "Truyền thuyết nói trong Bạch Tháp có mụ phù thủy cáo. Bà ta trồng một cây lan hồ điệp. Mỗi tuần bà ta đều đến ao ma ở cách đó rất xa để lấy nước ma, cộng với ma pháp của bà ta. Ngày nào cũng dùng nước ma tưới cây để trồng ra loài mới, thậm chí bà ta muốn tạo ra một tinh linh".

"Nói dối". Tôi nghe cậu ta bịa đặt như thế liền thượng cẳng chân, hạ cẳng tay ngay tức khắc: "Rõ ràng nói là con gái của gia tộc đó đã nuôi được thiên thần, lừa gạt".

"Ha, tớ muốn dọa cậu thôi. Người con gái đó nuôi được thiên thần, thiên thần thích nhất là lan hồ điệp vì thế cô ta trồng rất nhiều. Tớ nghĩ nên gọi cô ta là 'thiên thần lan hồ điệp".

"Thế Hạ Vũ chẳng phải chính là 'thiên thần lan hồ điệp' đó sao?". Đó là lĩnh vực tôi chưa bao giờ tiếp xúc nên vừa thấy lạ lẫm vừa thấy tò mò.

"Đúng thế. Không chỉ có vậy, tớ đang nghĩ xem rốt cuộc cô ấy biết những gì? Có lẽ bà Cửu cũng đã nói cho cô ấy biết một số thứ", Thất Hiểu Mộ nói tiếp, "Cậu ở đây với Đào Yên Nhiên và Tiểu Hùng một chút, tớ đi tìm thêm chứng cứ".

Tôi trịnh trọng gật đầu.

Trước khi cậu ấy đi, tôi không kìm được liền hỏi: "Sao cậu biết? Cậu biết từ đâu? Còn nữa, không phải cậu nói cậu cũng thấy lan hồ điệp múa sao? Lẽ nào cậu cũng là...". Những lời sau đó tôi không muốn nói ra, tôi sợ cậu ấy cũng là hậu nhân của gia tộc thần bí kia.

"Tớ ấy à, cậu đoán đúng rồi đấy. Gia tộc tớ từng có phù thủy, nhưng họ đều ẩn cư cả rồi, chỉ còn những người bình thường thôi. Cậu tin tớ là được", Thất Hiểu Mộ xoa đầu tôi như một đứa trẻ, "Tớ cứ cảm thấy gia đình cậu cũng là một gia tộc thần bí, nhưng họ bảo vệ cậu rất tốt. Nếu vậy thì tìm hiểu rõ ràng làm gì?".

"Thật không?". Tôi không kìm được mạch suy tưởng của bản thân, nếu gia đình tôi cũng là gia tộc thần bí, vậy giữa tôi, Hạ Vũ và bà Cửu liệu có quan hệ đặc biệt gì không?

Đầu óc tôi lúc này trở nên trống rỗng, bỗng thấy nhớ bố mẹ, hy vọng họ sớm quay về. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi họ.

"Tớ cũng sẽ không để cậu bị tổn thương đâu. Mà chuyện này cậu cứ tin tớ đi, tớ sẽ tìm cách điều tra rõ ràng". Nói rồi Thất Hiểu Mộ đi làm việc của mình, để lại mình tôi ngẩn ngơ ở đó.

Đêm ấy tôi nằm mơ thấy mình và Hạ Vũ trở thành chị em, thì ra chúng tôi là người một nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hạnh