Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Chưa từng có người con trai nào khiến lòng tôi rối bời thế này.

"Trời ơi!" Chúng tôi nhìn căn bếp lanh tanh bành mà sững sờ.

Thất Hiểu Mộ xông ra đầu tiên.

Rồi Tiểu Hùng một tay kéo tôi, tay kia kéo Hạ Vũ chạy ra ngoài.

Tôi ngoảnh lại nhìn, trong bếp là một đống hỗn loạn.

Lúc ấy tôi nghe thấy Thất Hiểu Mộ hét lên ở ngoài vườn: "Dư Kim Đào, Phi Phi, chạy ra đi".

Dư Kim Đào đẩy Đào Yên Nhiên đang hét ầm ra khỏi bếp đúng lúc đâm sầm phải Thất Hiểu Mộ đang cầm bình cứu hỏa.

"Cậu và Phi Phi chuyển đất cát ngoài kia vào đây". Thất Hiểu Mộ chỉ vào đống đất nhà Hạ Vũ dùng để trồng cây, sau đó đẩy Đào Yên Nhiên ra rồi bật bình cứu hỏa phun vào trong bếp.

Không biết Tiểu Hùng tìm ở đâu ra một cái bình nữa, phun vào bếp từ cửa sổ.

Tôi và Dư Kim Đào chuyển đất vào bếp, rất nhanh lửa đã được dập tắt.

Chúng tôi thở phào, nhìn căn bếp vừa đen vừa bẩn vừa loạn, mọi người đều mệt rũ rượi, ngồi dưới đất, không ai muốn cử động gì hết.

"Bà Cửu, cháu xin lỗi!". Hạ Vũ nghĩ đến bà Cửu đã để lại ngôi nhà này, giờ lại thành ra thế này, nước mắt bất giác trào ra.

"Cậu! Cậu! Tất cả là tại cậu!". Dư Kim Đào giận đến mặt đỏ phừng, chỉ vào Đào Yên Nhiên nói.

Đào Yên Nhiên mặt mày nhem nhuốc cũng không nói gì, dựa vào Hạ Vũ, lặng lẽ cúi đầu rơi lệ. Những giọt nước mắt càng khiến mặt cô thêm nhem nhuốc.

"Haizzz, tưởng hôm nay sẽ được thưởng thức tay nghề của Đào đại tiểu thư, không ngờ không những chẳng ăn được gì lại còn suýt mất mạng", Dư Kim Đào ngồi bên cạnh chế giễu.

Đào Yên Nhiên vốn đã ngừng khóc, nhưng khi nghe thấy vậy lại bật khóc: "Tớ đâu cố tình!". Nói rồi chị ấy giậm chân quay người định chạy ra cửa.

"Mau quay lại đi. Chị như thế mà chạy ra ngoài sẽ dọa chết người ta đấy". Tôi vội giữ chị ấy lại, trừng mắt nhìn Dư Kim Đào.

"Đúng thế còn gì! Đang yên đang lành bắt chước người ta làm gì? Học chả ra ngô ra khoai, tôi nói thế không đúng sao?", Dư Kim Đào không phục nói.

"Đừng lo, tớ đã gọi người đem quần áo và đến đây giúp rồi". Thất Hiểu Mộ cười an ủi chúng tôi.

Đào Yên Nhiên ủ rũ kéo Hạ Vũ: "Tớ không cố ý. Tớ cũng không biết sao lại thành ra thế này. Tớ xin lỗi".

Tôi cũng định phê bình chị ấy vài câu, nhưng lúc này lại không tiện nói nữa.

Chỉ còn Dư Kim Đào vẫn bực mình lầu bầu: "Đúng thật là, hôm nay vừa giặt hết quần áo. Giờ hay rồi, mặc gì đây?".

"Thế thì không mặc quần áo nữa", Đào Yên Nhiên giận dữ đáp lại, "Các cậu về thời nguyên thủy là xong, ai bảo các cậu lười như thế, cho đáng đời".

Tiểu Hùng bỗng bật cười: "Bọn tớ không sợ, chỉ cần các cậu không thấy sợ thôi". Nói rồi cậu ta nháy mắt với Thất Hiểu Mộ và Dư Kim Đào.

Ba người đứng dậy nhanh chóng cởi quần áo.

"Tưởng bọn tớ sợ chắc? Bọn con trai các cậu lúc chơi bóng toàn cởi áo, chẳng có gì lạ", tôi còn chưa kịp ngăn cản Đào Yên Nhiên thì chị ấy đã nói.

"Haizzz!". Tôi đành thở dài.

Quả nhiên các cậu ấy nhìn nhau gian trá, tay đặt bên hông chuẩn bị cởi quần.

"Á!". Đào Yên Nhiên giật thót mình hét lên.

Ba cậu con trai cười ngặt nghẽo, cuối cùng nằm hết ra sàn.

"Các cậu chỉ biết bắt nạt bọn tớ!". Đào Yên Nhiên giậm chân hậm hực.

Hạ Vũ lúc này cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, dẫn Đào Yên Nhiên lên gác tắm rửa, vừa đi vừa an ủi: "Không sao, Thất công tử đã nói cậu ấy sẽ tìm người dọn dẹp giúp chúng ta mà. Hơn nữa, ai mới bắt đầu chẳng có sai sót. Không sao, thật mà...". Hạ Vũ quay lại nháy mắt với tôi.

Tôi cũng đành đuổi theo an ủi Đào Yên Nhiên.

Khi tắm xong thì nghe thấy Đào Yên Nhiên đang tóm Hạ Vũ truy hỏi: "Cậu nói xem, Tiểu Hùng có cho là tớ quá ngốc, không để ý đến tớ nữa không?".

Tôi không kìm được bật cười, Tiểu Hùng không như thế đâu. Cậu ấy giận cũng chỉ một lúc thôi, hơn nữa cậu ấy rất hiếm khi nổi giận với con gái.

Hạ Vũ thấy thế vội ghé sát tai chị ấy khẽ nói: "Phải bình tĩnh, tuyệt chiêu thứ hai của thục nữ chính là giữ bình tĩnh trước mọi tình huống, không được hoảng loạn, phải duy trì phong độ".

Đào Yên Nhiên nghi ngờ hỏi vặn: "Thật không?".

Hạ Vũ không yên tâm dặn: "Đương nhiên, lát nữa khi nói chuyện với họ cậu vẫn phải dịu dàng, kinh nghiệm lưu giữ mấy ngàn năm không sai đâu".

Tôi chợt nghĩ liệu sau đó Hạ Vũ có dạy Đào Yên Nhiên đi kiểu uốn éo, cười không hở răng không? Liệu Đào Yên Nhiên có học thật không?

"Haizzz, đúng là một ngày tai họa". Tôi xoa xoa cánh tay không biết bị bỏng từ bao giờ, rồi lại xoa đầu vẫn còn đau từ khi nãy, nghĩ lại sự cố vừa rồi. Thật ra là do chúng tôi chẳng ai có kinh nghiệm cả, nếu ngay từ đầu tắt ga thì đã chẳng có chuyện gì.

Giờ nên nghĩ cách dọn dẹp căn bếp của Hạ Vũ thì hơn.

Xem ra mấy ngày sắp tới không thể ăn ở đây được nữa rồi.

Chúng tôi xuống nhà thì thấy có mấy người đang nghe Thất Hiểu Mộ và bảo mẫu chỉ huy dọn dẹp căn bếp.

Mấy cậu bạn kia vẫn đang nằm lăn lóc dưới đất cười, nhìn gương mặt nhem nhuốc của nhau rồi bàn luận chuyện hôm nay. Bên cạnh là mấy bộ quần áo còn chưa cắt mác. May mà dáng dấp bọn họ cũng tương tự nhau, nếu không có khi hôm nay có người phải trần truồng thật ấy chứ.

Có điều, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Hùng mặc bộ quần áo khá thời trang, được làm từ lụa thượng đẳng, màu xanh lam, còn thêu cả hoa, rất vừa vặn, khiến cậu ấy trở nên tuấn tú ngời ngời.

Dư Kim Đào mặc chiếc áo màu vàng kem thêu hoa cùng chiếc quần bò đơn giản. Đã quen nhìn cậu ấy trong chiếc quần bò đeo đầy xích, giờ nhìn cậu ấy thế này, chúng tôi tròn mắt kinh ngạc. Ngoài chiếc khuyên lấp lánh bên tai ra, cậu ấy trông bình dị dễ gần hơn nhiều rồi.

"Rất đẹp". Ba đứa chúng tôi giống như đang ngắm người mẫu, lên tiếng tán thưởng.

"Tất nhiên. Số quần áo này được nhà thiết kế cao cấp nhất công ty tớ thiết kế đấy, chỉ là bởi tớ chưa mặc bao giờ thôi", Thất Hiểu Mộ tự hào nói.

"Thật không? Nhà cậu thiết kế thời trang à? Hôm nào thiết kế cho bọn tớ đi!". Đào Yên Nhiên kích động kéo tay Thất Hiểu Mộ gào lên.

"Không vấn đề gì, hôm nay bọn tớ có đẹp trai

không?". Thất Hiểu Mộ làm dáng đi kiểu người mẫu trước mặt chị ấy.

Mọi người đều bật cười.

Tôi nhận ra Tiểu Hùng và Dư Kim Đào vốn có chút lúng túng giờ đã đứng thẳng người hơn, không còn thiếu tự nhiên như trước nữa.

Mọi người cười đùa, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

Không biết bao lâu sau bỗng nhiên có tiếng "ục ục" từ bụng ai đó, mọi người nhìn ra ngoài, trời đã sẩm tối.

Tất cả cùng nhìn chiếc xe sang trọng của nhà Thất Hiểu Mộ đỗ trước cửa, nhưng để đỡ gây sự chú ý, mọi người quyết định dạo bộ đi ăn cơm.

Trên đường đi mọi người trò chuyện về vụ việc hôm nay, chỉ mình Đào Yên Nhiên đi chậm ở cuối hàng.

Hạ Vũ và Tiểu Hùng, Dư Kim Đào đi trước tiên, tôi và Thất Hiểu Mộ ở giữa, sau đó chúng tôi bất chợt nhận ra Đào Yên Nhiên càng đi càng chậm, đành dừng lại chờ chị ấy.

Dư Kim Đào vốn đã giận, giờ lại muốn nổi điên. Chỉ có Hạ Vũ tinh mắt nhận ra vội kéo cậu ta đi tiếp rồi nháy mắt với Tiểu Hùng.

Tiểu Hùng dừng lại, nhẹ giọng an ủi Đào Yên Nhiên, chị ấy hào hứng hẳn lên, nhưng bỗng nghiêng người ngả sang một bên.

"Đào Yên Nhiên, cậu sao thế?". Tiểu Hùng vội đỡ chị ấy.

Chúng tôi giật thót, chạy lại vây quanh chị ấy.

"Không sao, vì từ sáng đến giờ chưa ăn gì, lại thêm do quá hoảng sợ nên đầu hơi choáng váng, chân tay mềm nhũn". Đào Yên Nhiên ôm trán, dáng vẻ yếu ớt.

Tôi định an ủi chị ấy, nhưng bỗng nhớ đến cuộc nói chuyện giữa chị ấy và Hạ Vũ trong phòng. Tôi không tin chị ấy có thể bị ngất như thế, từ nhỏ đến giờ chị ấy chưa bao giờ bị bệnh nặng, đến cảm cúm cũng ít khi mắc phải, có khi bỏ đói chị ấy hai ngày cũng chẳng thành vấn đề.

Nghĩ thế, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại thì bắt gặp ánh mắt Thất Hiểu Mộ, cậu ấy cười vô cùng gian xảo.

"Hì hì, xem ra ở đây không có việc của tớ rồi". Cậu ấy khẽ nói rồi từ tốn đi về phía trước, được vài bước lại ngoảnh lại, "Xe nhà tớ đến rồi, các cậu cứ đi từ từ, bọn tớ đợi ở quán ăn chỗ ngã rẽ". Nói xong cậu ta vẫy tay rồi kéo tôi lên xe.

Chúng tôi đến quán ăn một lát thì bốn người họ đến nơi.

Lần này tôi phát hiện Đào Yên Nhiên không nói năng dịu dàng, cũng không e thẹn ngượng ngùng nữa, chị ấy chỉ lặng lẽ ngồi ăn, lặng lẽ về nhà, chẳng để ý gì đến mọi người.

Tôi không kiềm chế nổi sự tò mò nữa, lúc về tôi kéo Tiểu Hùng đi cuối cùng.

Trước sự bức cung của tôi, Tiểu Hùng cuối cùng cũng nói thật, thì ra Đào Yên Nhiên đã thừa nhận bắt chước theo Hạ Vũ là cách làm sai lầm, mà Hạ Vũ cũng thừa nhận việc để Đào Yên Nhiên đánh mất bản tính để học làm thục nữ là không thực tế.

Nhưng tôi thấy theo tính cách của Đào Yên Nhiên, có lẽ chị ấy phải giận một thời gian dài, chắc chắn chị ấy sẽ cho rằng Hạ Vũ sợ chị ấy cướp mất Tiểu Hùng nên mới cố tình làm thế.

Nghĩ vậy tôi không kìm được bật cười. Cũng là con gái nhưng tôi thấy con gái đúng là phiền phức thật.

"Cậu cười gì thế?", Tiểu Hùng nhìn tôi khó hiểu.

"Không có gì. Chỉ là tớ rất muốn biết, có phải con trai thích con gái tóc dài thật không? Hoặc là cậu thích?". Tôi rất muốn hỏi có phải Tiểu Hùng thích Hạ Vũ không, nhưng không biết phải nói thế nào.

"Ha ha", Tiểu Hùng chỉ vào đầu tôi cười, "Nha đầu ngốc nghếch, từ nhỏ cậu nghĩ gì có qua được pháp nhãn của tớ không? Có phải cậu muốn biết tớ có thích Hạ Vũ không?"

"Hì hì...". Tôi cười bối rối. Quả nhiên người ta nói không sai, điểm không tốt của thanh mãi trúc mã chính là bạn không thể giấu được gì trước mặt đối phương.

"Thích".

Chỉ một từ mà tựa sét đánh giữa trời quang, tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Hùng, miệng há hốc không khép lại nổi.

Cậu ấy học vẽ tranh, đánh đàn của phương Tây, nhưng thực ra lại là người rất bảo thủ, y chang Hạ Vũ vậy. Tôi chưa từng nghe cậu ấy nói thích cô gái nào. Hôm nay thật là chuyện lạ, cậu ấy lại thẳng thắn nói thích Hạ Vũ.

"Thích hệt như thích cậu vậy", Tiểu Hùng cười, bổ sung một câu.

"Đáng ghét! Học ai cái kiểu miệng lưỡi lươn lẹo như thế hả?". Tôi giơ nắm đấm về phía Thất Hiểu Mộ và Dư Kim Đào đi phía trước. Họ đã làm hỏng Tiểu Hùng rồi. Nhưng nghe cậu ấy nói thích tôi, rồi đối xử với Hạ Vũ như với tôi, trong lòng tôi cũng bất giác thấy vui. Có điều, chưa vui được lâu thì lại nghe cậu ấy tiếp tục: "Cái gì chứ? Tớ trưởng thành rồi, không liên quan đến người khác".

"Thế cậu thích mái tóc dài của Hạ Vũ hay cái gì?". Tôi nói xong câu đó thì chợt hối hận, sao tôi lại trở nên hóng hớt thế này?

"Tớ thích khí chất của con gái để tóc dài, nó làm tớ thấy tâm hồn thanh thản, thoải mái như được chạy nhảy trong âm nhạc, có cảm giác vô cùng quen thuộc". Tiểu Hùng nhướn mày, nhìn dáng người với mái tóc dài bay trong gió, trầm tư.

"Ồ, vậy à? Tớ chưa từng thấy cậu nói thế bao giờ. Hơn nữa trước đây cũng gặp rất nhiều cô gái tóc dài thế mà cậu có nói đến đâu. Cậu gạt tớ, muốn gạt tớ...". Nhưng hình như lần này Tiểu Hùng không nghe thấy tôi nói gì, tôi thấy ngón tay cậu ấy động đậy như đang đánh đàn vậy.

Tôi chợt thấy nản lòng, chẳng nói được lời nào nữa, ỉu xìu bước tiếp. Thì ra không phải Tiểu Hùng thích tóc dài mà là thích Hạ Vũ tóc dài. Mẹ nói tôi để tóc dài sẽ giống Hạ Vũ, nếu tôi cũng để tóc dài thì sao nhỉ? Haizzz! Tôi thở dài, nhìn Đào Yên Nhiên ủ rũ đi bên cạnh, bộ dạng của cô ấy hôm nay chẳng khác nào đang bước đi trên vết xe đổ.

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, chỉ có gần hai chục ngày, vậy mà loáng cái đã kết thúc.

Hai ngày trước khi vào học, chúng tôi rời khỏi nhà Hạ Vũ dọn về nhà mình.

Lúc này tôi đang ngồi cạnh chiếc piano quan sát phòng tập đàn của Tiểu Hùng. Giờ tôi mới nhận ra đã nửa năm rồi tôi không đặt chân vào đây. Lần nào đến cũng có Hạ Vũ, nhưng lần này Tiểu Hùng chủ động gọi tôi đến, không biết có phải cậu ấy muốn nói gì không.

Tiểu Hùng bê một ly nước chanh mà tôi thích nhất vào.

"Thật hiếm thấy, tớ tưởng cậu quên rồi". Tôi nhìn ly nước chanh có thả vài cánh hoa mà lòng chợt rối bời.

"Hì hì, tớ quên ai chứ sao có thể quên cậu? Nếu không thì tớ sao sống nổi?". Tiểu Hùng cười lộ hàm răng trắng bóng.

Tôi nhìn cậu ấy đến thất thần.

"Mặt tớ có nhọ à?". Cậu ấy chạy lại trước gương để soi rồi nhìn tôi khó hiểu.

Tôi không kìm được bật cười ha hả: "Được rồi, nói đi, có chuyện gì? Nửa năm không để ý đến tớ, không nói rõ ràng thì, hề hề...". Tôi giơ nắm đấm.

Tiểu Hùng cười, mở nắp đàn lên, rồi đánh bản Ám hương.

"Cậu còn nhớ tớ gặp Hạ Vũ thế nào không? Còn nhớ hộp bát âm tớ tặng không?".

Tôi gật đầu, chính tôi còn giận vì điều này nữa mà.

"Lúc đó tớ cũng sốc không kém gì cậu. Thậm chí tớ còn hỏi bố mẹ cậu, họ nói nhà cậu không còn người họ hàng nào nữa. Thế là tớ bắt đầu tìm hiểu từ Hạ Vũ, một hôm tớ bỗng nhớ đến truyền thuyết bà Cửu từng kể khác với những tư liệu chúng ta tìm được. Điều này khiến tớ càng bất ngờ hơn. Tớ đang nghĩ có lẽ thế giới này vẫn còn thứ mà chúng ta chưa biết tới, tớ rất sợ, nhưng cũng vô cùng hiếu kỳ, tớ nghĩ tốt nhất mình nên tìm hiểu rõ ràng rồi nói với cậu thì tốt hơn. Nếu không, với tính cách của cậu không biết sẽ xảy ra chuyện gì". Tiểu Hùng nhắc lại khiến tôi nhớ đến truyền thuyết bà Cửu kể, lúc đó không phải tôi cũng rất kinh ngạc sao?

"Còn về Hạ Vũ, tớ thấy rất mơ hồ. Tớ không biết có phải mình thích cô ấy không? Tớ thích khí chất phóng khoáng, tự nhiên từ mái tóc dài của cô ấy. Tớ có cảm giác vô cùng quen thuộc như chúng tớ đã quen biết nhau nhiều năm rồi vậy. Thậm chí tớ còn cảm thấy chỉ cần cô ấy ở bên cạnh là tớ có linh cảm rất mạnh mẽ. Tớ đang suy nghĩ xem đó là cảm giác gì, là cái gọi là tình yêu sao? Nhưng rồi tớ lại nhận ra không phải. Tớ rất mơ hồ, bản thân tớ cũng không biết đó là gì. Cậu có tin không? Thậm chí tớ còn nhớ đến Bạch Xà truyện hồi nhỏ đọc cùng cậu, lần nào tớ cũng muốn nói với cậu nhưng lại sợ cậu giận. Hơn nữa...".

Cậu ấy bỗng dừng lại, chẳng biết đang nghĩ gì, im lặng không nói, chỉ tập trung đánh đàn.

Bất giác tôi lại nhớ đến những gì Thất Hiểu Mộ nói. Tôi đang nghĩ xem mình có nên nói cho Tiểu Hùng biết lần nào tôi cũng thấy lan hồ điệp múa không? Thậm chí tôi còn muốn nói những điều tôi nghi ngờ về Hạ Vũ.

Nhưng tôi vẫn do dự, tôi và Tiểu Hùng thật sự đã trưởng thành rồi, trước đây chúng tôi không có gì là không nói cho nhau biết, nhưng bây giờ cả hai đều giấu trong lòng sự phán đoán, mối nghi ngờ, cả bí mật của mình nữa.

Tôi cảm thấy hơi bức bối, mở cửa sổ thì thấy trên ngọn cây bên ngoài có bóng người - Thất Hiểu Mộ. Cậu ấy đang đứng trên cây vẫy gọi tôi.

Tôi kinh ngạc đến sững sờ, sao cậu ấy thích trèo cây vậy, lần trước là cái cây ngoài cửa sổ phòng tôi, lần này lại trèo cả cây nhà Tiểu Hùng.

Tôi lén nhìn về phía sau, thấy Tiểu Hùng vẫn chìm đắm trong âm nhạc, cơ hồ chưa hề phát hiện ra cậu ấy,

tôi vội ra hiệu cho Thất Hiểu Mộ mau xuống.

Cậu ấy cười trèo xuống.

"Cậu ta thích thì cứ để cậu ta trèo, nhưng đã đến thì vào đi, tớ biết các cậu cũng đang tìm hiểu". Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, Tiểu Hùng quay lại nói với tôi.

Thì ra cậu ấy biết từ lâu rồi.

Tôi lè lưỡi: "Thật ra bọn tớ cũng chỉ tìm hiểu được như cậu thôi".

Nói rồi tôi định chạy ra đón Thất Hiểu Mộ thì nghe Tiểu Hùng ở phía sau nói: "Hạ Vũ trồng rất nhiều lan hồ điệp. Cậu còn nhớ cây lan hồ điệp biết múa cậu nhìn thấy trong ngọn Bạch Tháp không? Cậu đã nhắc tới mấy lần nên tớ cũng đặc biệt chú ý. Đúng là Hạ Vũ rất thích trồng lan hồ điệp, chỗ cậu chưa tới ở phía sau vườn nhà cậu ấy trồng đủ mọi loại lan hồ điệp quý. Hơn nữa...".

Tôi chầm chậm quay lại kinh ngạc nhìn Tiểu Hùng, tôi tưởng cậu ấy không hề chú ý đến những tiểu tiết ấy, thì ra cậu ấy biết hết.

Tiểu Hùng từ từ vén tay áo lên, tôi thấy chỗ vết bỏng lần trước có một vết sẹo hình lan hồ điệp.

"Kỳ lạ thật!". Tôi tò mò sờ lên vết sẹo, không ngờ vết bỏng lại là hình lan hồ điệp, thật khó tin quá phải không?

"Tớ cũng thấy vết sẹo này rất kỳ lạ". Không biết Thất Hiểu Mộ vào từ lúc nào, cậu ấy nhìn vết sẹo trên tay Tiểu Hùng nói, "Không phải là 'thiên thần lan hồ điệp' hiển linh đấy chứ? Nhưng thiên thần thường không xuất hiện ở thế giới của chúng ta, càng không để lộ thân phận của mình, trừ phi họ muốn để cậu biết".

Tiểu Hùng nheo mắt nhìn Thất Hiểu Mộ một lúc, nói: "Hôm đó khi thay quần áo, tớ cũng nhìn thấy một người có dấu vết này nhưng không phải bị bỏng".

"Đúng, tớ cũng thấy, nó giống như vết bớt. Tớ nghi...". Thất Hiểu Mộ cười.

"Các cậu đang nói gì vậy? Sao tớ nghe chẳng hiểu gì cả?", tôi ở bên cạnh gắt gỏng.

"Cậu còn nhớ chuyện về thiên thần mà bà Cửu kể không?".

Tôi vội gật đầu.

"Còn nhớ tại sao cô ấy mất đi tất cả không? Nếu cô ấy muốn tìm hậu thế của công tử đó thì nên làm thế nào? Tôi đoán, cây lan hồ điệp đó chính là dấu hiệu, đúng không? Mà nhà Hạ Vũ lại trồng nhiều lan hồ điệp như vậy, chắc chắn không phải trùng hợp, đúng không?". Sự suy đoán của Thất Hiểu Mộ và cả đống "đúng không" khiến Tiểu Hùng không ngừng gật đầu.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra: "Thế có phải các cậu nghi ngờ... ai?".

"Trên lưng Dư Kim Đào có vết bớt hình lan hồ điệp, vì thế rất có khả năng cậu ấy là hậu thế của công tử kia". Cuối cùng Tiểu Hùng nói vẻ thận trọng như đang tiết lộ một bí mật động trời vậy.

"Nhưng tớ thấy cậu cũng rất đáng nghi. Trên tay cậu cũng có dấu hiệu". Tôi nhìn cánh tay Tiểu Hùng.

"Sao cậu có thể nghi ngờ tớ chứ? Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm rồi?". Tiểu Hùng giận đùng đùng nói.

Tôi vuốt cằm: "Nhưng mà, tại sao cậu có thể nghi ngờ người khác mà tớ lại không thể nghi ngờ cậu? Hơn nữa cậu và Hạ Vũ lại thân thiết thế".

Tôi giận đùng đùng ngồi xuống một bên, cầm ly nước chanh lên tu ừng ực. Chẳng trách mà sau này Hạ Vũ lại đối với Dư Kim Đào như thế, nhưng rốt cuộc cô ấy có biết thân phận của mình không?

"Phụt!". Thất Hiểu Mộ phì cười phun hết nước trong miệng ra, "Phi Phi, cậu đừng giận, sự việc rồi sẽ rõ ràng thôi".

"Đúng thế, rồi có ngày mọi chuyện sẽ được phơi bày trước ánh sáng". Tôi và Tiểu Hùng đồng thanh, rồi nhìn nhau không nói gì nữa.

Tôi nhớ lại lời Thất Hiểu Mộ. Tôi cũng rất muốn biết tại sao mình lại nhìn thấy lan hồ điệp múa, tại sao tôi, Hạ Vũ và bà Cửu lại giống nhau như vậy?

Bỗng nhiên tôi nhớ bố mẹ. Lần này họ đã đi hơn hai tháng rồi, tại sao vẫn chưa về?

Gió xuân ấm áp thổi tới, hòa trong tiếng hót ríu rít của những chú chim nhỏ, học kỳ mới đã bắt đầu, trong sân trường, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Học kỳ mới lại đến, hội thao thanh thiếu niên toàn quốc cũng sắp diễn ra. Hôm nay Tiểu Hùng được chọn làm đại diện biểu diễn trong buổi khai mạc, bận tối mắt tối mũi đến nỗi chúng tôi chẳng thấy mặt mũi đâu cả.

Bảo cùng nhau điều tra, thế mà bây giờ ngay đến Thất Hiểu Mộ ngày nào cũng đi tập bóng rổ, còn mình tôi biết điều tra thế nào đây?

Nhưng tôi lại phát hiện ra một bí mật khác của Dư Kim Đào, thì ra cậu ấy làm thêm ở một cửa hàng ăn theo phong cách phương Tây, thật lợi hại.

Hôm ấy tôi vô tình đến đó ăn cơm, nhân viên tiếp đón lại là Dư Kim Đào. Cả hai chúng tôi đều vô cùng kinh ngạc, lúng túng mãi không nói được gì, rồi cậu ấy bảo muốn tự kiếm tiền học phí. Chẳng trách mà hồi ở nhà Hạ Vũ, ngày nào cậu ấy cũng ra khỏi nhà vào một giờ nhất định, cậu ấy bảo ở nhà quy định phải về nhà mỗi ngày một lần. Thì ra không phải cậu ấy về nhà mà là đến đây.

Từ khi bị tôi biết bí mật đó, cậu ấy rất khách khí với tôi. Thậm chí tôi còn hỏi bóng gió về vết bớt sau lưng cậu ấy cũng không giận, còn thoải mái nói với tôi. Cái bớt đó từ khi sinh ra đã có rồi, mà vị trí cũng rất kỳ lạ, ở ngay trên bả vai. Mỗi lần vai động đậy là cái bớt ấy lại giống như bông lan hồ điệp nhảy múa.

Thế là, trước lời cầu khẩn tha thiết, cậu ấy cho tôi xem vết bớt.

"Oa, đúng là giống lan hồ điệp thật đấy!". Tôi hiếu kỳ sờ vào nó, quả nhiên là vết bớt màu chu sa.

Đúng là thần kỳ, nếu cậu ấy chính là hậu thế của công tử kia thì có phải ông trời đã sắp đặt, cố tình gắn vết bớt lên cơ thể cậu ấy? Nếu cậu ấy và thiên thần kia trong lòng có linh cảm thì rồi sẽ có ngày gặp mặt?

Chẳng phải Hạ Vũ cũng rất thích cậu ấy sao? Lẽ nào đó chính là sự đồng cảm giữa họ?

Tôi chần chừ, muốn tìm Hạ Vũ hỏi cho rõ nhưng lại sợ quá đường đột. Nhỡ Hạ Vũ chẳng biết gì, như bà Cửu nói, thà để cô ấy là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.

Sau một thời gian dài, hôm nay Hạ Vũ lại đến tìm chúng tôi.

Sau lần Đào Yên Nhiên thừa nhận việc bắt chước Hạ Vũ là cách làm sai lầm thì ba đứa chúng tôi rất ít khi gặp nhau.

Lâu rồi, nên Đào Yên Nhiên cũng đã quên chuyện không vui hôm đó nhưng vẫn nuôi tóc dài, thậm chí tôi cũng nuôi tóc cùng chị ấy. Tôi cũng không biết xuất phát từ đâu mà lại có quyết định đó nữa.

Trong lúc trò chuyện chúng tôi nhắc đến chuyện ngọn tháp.

"Nếu họ không rảnh thì chúng ta tự đi điều tra!". Cứ nhắc đến ngọn tháp là Đào Yên Nhiên lại vô cùng hứng khởi.

"Lần trước ở nhà tớ đã nói rồi mà, đó là tháp phu thê, nếu đôi lứa yêu nhau lên đỉnh tháp, thắp đèn lên thì lời cầu nguyện sẽ thành hiện thực. Có điều tra nữa thì cũng vậy thôi". Hạ Vũ lấy ngón tay chỉ vào trán Đào Yên Nhiên.

"Ừ nhỉ, tớ quên mất", Đào Yên Nhiên cười ngượng.

Tôi chớp chớp mắt: "Nhưng tớ nghĩ chúng ta lên đó rồi thì chắc chắn sau đó người khác cũng sẽ lên".

"Đúng thế, lần đó tớ cùng Tiểu Hùng sang ngọn tháp kia tìm hộp bát âm cũng gặp người khác lên tháp", Hạ Vũ nói.

"Ồ...". Tôi ra vẻ bừng tỉnh, nhìn Hạ Vũ. Cô ấy chịu nói ra những điều này có phải tức là cô ấy đã tin tưởng chúng tôi rồi không? Nếu tôi hỏi những gì bà Cửu nói với Thất Hiểu Mộ, liệu cô ấy có biết không? Nếu biết liệu cô ấy có nói sự thật không?

"Truyền thuyết đẹp như vậy thu hút người khác là điều đương nhiên. Tớ muốn đi thêm lần nữa, có cơ hội kiểm chứng là tốt nhất. Này, các cậu có muốn đi không?". Đào Yên Nhiên xán lại gần nhìn chằm chằm vào tôi, đợi tôi gật đầu chị ấy lại nhìn sang Hạ Vũ cho đến khi cô ấy cũng gật.

"Nhưng... không có bạn nam nào đi cùng thì tớ sợ lắm". Hạ Vũ sợ sệt nhìn Đào Yên Nhiên.

"Này, nhìn cậu cứ như tớ đang ăn hiếp cậu ấy. Các cậu không dám mạo hiểm sao?", Đào Yên Nhiên bực bội.

Nhớ lại mấy lần trước, lần nào cũng không dám mò vào ban ngày, buổi tối lại rất sợ, có lần nào vào mà không có sự cố không? Mọi người nói ngọn tháp ấy cứ như có ma lực ấy, sao tôi cứ cảm thấy bọn tôi như bị trúng tà vậy?

"Em muốn mạo hiểm. Nhưng chị họ thân yêu ơi, em cũng sợ mà", tôi nhìn Đào Yên Nhiên nói nhỏ.

"Đồ nhát gan!". Đào Yên Nhiên kêu lên đầy khinh bỉ.

"Thế thì một mình cậu đi đi, bọn tớ đợi cậu ở dưới". Cuối cùng Hạ Vũ quyết định không vào trong, tôi vội phụ họa theo quyết định anh minh của cô ấy.

"Hai người...". Đào Yên Nhiên giận dữ chỉ vào hai chúng tôi.

"Bọn em nhát gan thế đấy, sao nào, không phục à? Chị dám một mình vào thật không? Chị không sợ à?", tôi dẩu môi.

Thấy vẻ mặt do dự của Đào Yên Nhiên, tôi không kìm được cười lớn, vội xán lại gần: "Ta là tiên tử trong bức tranh ở ngọn tháp đây, a a a...", giọng cứ rên rỉ thâm trầm như ma.

Chị ấy vì không để ý nên bị tôi dọa cho giật thót mình, đến khi sực tỉnh lại đuổi đánh tôi.

"Chị họ thân yêu, tha cho em", tôi hét lên. Đáng tiếc vì chị ấy quá béo nên chẳng thể đuổi được tôi.

Hạ Vũ ở bên cạnh che miệng cười: "Được rồi, Đào Yên Nhiên, nếu cậu không sợ thì vào một mình đi".

"Được rồi, được rồi!", Đào Yên Nhiên bỗng dừng lại, thở dốc, "Tớ thừa nhận tớ cũng sợ, không đi thì không đi. Nhưng tớ vẫn muốn đi xem thế nào, làm sao đây?"

"Thế này đi, chúng ta đứng ở dưới đợi. Ôm cây đợi thỏ chắc chắn bắt được vài con", tôi đắc ý nói. Tưởng tượng ra cảnh có mấy người bị chúng tôi ép hỏi dù họ chưa đặt chân vào trong thì ép họ dẫn chúng tôi vào cũng được.

"Ừm, cách này được đấy". Hạ Vũ giơ tay tán thành.

"Được rồi, thiểu số phục tùng đa số!". Đào Yên Nhiên đành bất lực giơ tay lên.

Đêm hôm đó, trăng sáng sao thưa, không gian tĩnh mịch.

Ba người chúng tôi lặng lẽ núp trong rừng cây. Cây cối trong đêm tạo cảm giác như có từng trận gió lạnh thổi qua, thậm chí tôi còn cảm thấy nơi đây không an toàn. Nhưng theo Đào Yên Nhiên thì có vẻ vô cùng an toàn, vì lần đầu tiên tôi và Tiểu Hùng vào tháp, chị ấy và Thất Hiểu Mộ đã đi theo và tìm thấy vị trí cực tốt này.

Vì chuyện đó mà tôi đã trợn mắt mấy lần nhìn chị ấy. Hôm đó tôi không giận nhưng chẳng thể nào quên được.

"Tốt thật, trăng sáng quá", Đào Yên Nhiên phấn khích.

"Chị chỉ thế là giỏi", tôi gõ đầu chị ấy.

"Đương nhiên, nếu không làm sao có thể theo em và Tiểu Hùng vào trong tháp được? Hì hì...", chị ấy tươi cười nói.

Tôi chỉ chỉ tay lên miệng chị ấy: "Chị đúng là miệng lưỡi lươn lẹo, da mặt không biết dày đến mức nào rồi, còn nói được à, xem em xé nát cái miệng chị ra đây".

"Suỵt...! Các cậu nhìn kìa, có người". Hạ Vũ kéo áo hai chúng tôi.

Tôi nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy hai bóng người một cao một thấp đang đến gần, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng xung quanh. Nhìn là biết ngay người đó cũng mạo hiểm muốn vào Bạch Tháp giống chúng tôi.

Chúng tôi cúi người xuống.

Sao không nhìn rõ được là ai? Nhưng hình như người cao cao kia trông khá quen. Tôi nhích người lên trước muốn nhìn cho rõ.

"Các cậu nói xem chúng ta theo họ vào hay đợi họ ra rồi bắt lại hỏi?", tôi khẽ hỏi, nhưng không ai trả lời.

Tôi quay lại nhìn, suýt nữa thì ngất - Đào Yên Nhiên và Hạ Vũ đang chuẩn bị đánh bọc sườn từ hai bên.

Tôi biết Đào Yên Nhiên không nhẫn nhịn được thêm nữa mà.

Quả nhiên đối phương khẽ quát lớn: "Ai?". Nghe giọng quen thuộc, hình như là Thất Hiểu Mộ.

"Thất Hiểu Mộ à?"

"Thất công tử à?".

Tôi và Đào Yên Nhiên gần như đồng thanh hỏi.

"Phi Phi, là cậu sao?". Thất Hiểu Mộ chạy lại, phía sau là Tiểu Cường, bạn cùng bàn với tôi.

Đào Yên Nhiên nhìn trái nhìn phải hình như đang tìm Tiểu Hùng, thấy phía sau Thất Hiểu Mộ không còn ai nữa thì thất vọng dựa vào Hạ Vũ im lặng, không nói gì.

"Ủa, sao cậu biết bọn tớ đến đây? Mà sao cậu ấy lại ở đây?". Tôi và Hạ Vũ gần như cùng lúc chỉ vào Tiểu Cường, hỏi.

"Cậu ấy à... cậu ấy...". Thất Hiểu Mộ gãi đầu, rồi nhanh trí đáp, "Tớ gặp cậu ấy trên đường".

"Trùng hợp vậy sao?". Mắt Đào Yên Nhiên ánh lên tia nhìn giảo hoạt, tiến lại gần Tiểu Cường, rồi bỗng hét lên sợ hãi, "Á, con 'tiểu cường' to quá, ở trên người cậu ấy!".

Chị ấy vừa nhảy vừa gào lên, khiến Hạ Vũ căng thẳng giữ chị ấy lại: "Ở đâu? Ở đâu? Ở đây sao lại có 'tiểu cường' được?".

Tiểu Cường lớp tôi nổi tiếng là sợ 'tiểu cường', lúc này kêu còn to hơn Đào Yên Nhiên, kéo Thất Hiểu Mộ mà hét: "Mau lên, bắt nó xuống cho tớ!".

Thất Hiểu Mộ thở dài: "Sao tớ lại tìm một nhân viên tình báo ngốc thế này cơ chứ?!". Rồi cậu ấy nói với Tiểu Cường, "Đúng là trên lưng cậu đấy. Ai da, thầy giáo đến rồi, cậu nhìn kìa!".

Tiểu Cường thét lên chạy mất.

Đào Yên Nhiên không kìm được cười lớn, dựa vào Hạ Vũ đang che miệng cười, tay run run chỉ vào Thất Hiểu Mộ: "Sao cậu lại nghĩ được chủ ý đó, thật quá đáng!".

"Thế tớ phải làm sao? Gần đây ngày nào cũng phải luyện tập, không được gặp các cậu". Thất Hiểu Mộ nhìn Đào Yên Nhiên đang giơ tay chuẩn bị đánh mình, vội chạy ra sau lưng tôi, "Tớ lại muốn biết các cậu đang làm gì, đương nhiên phải tìm Tiểu Cường làm tình báo rồi. Tớ lúc nào cũng lo lắng cho sự an nguy của các cậu. Nể tình tha cho tớ đi được không? Phi Phi, bạn tốt của tớ...". Cậu ấy kéo tay áo tôi lắc qua lắc lại như đứa trẻ làm nũng.

Hạ Vũ giả vờ ngất: "Cậu cũng quá... quá...". Chưa nói hết thì Hạ Vũ bị mấy câu sau của cậu ấy chọc cười không nói tiếp được nữa.

Đào Yên Nhiên lại như hiểu được điều gì, trêu chọc: "Cậu nói thẳng ra là vì Phi Phi đi. Phi Phi, chị thật ngưỡng mộ em đó! Thất công tử, được đó, chúng tôi ủng hộ cậu".

Tôi nhìn mấy người vừa giận vừa buồn cười, Thất Hiểu Mộ trước nay luôn thông minh, sao lần này lại tìm Tiểu Cường làm gián điệp cơ chứ?

Đúng lúc ấy, ở phía xa có ánh sáng mấy chiếc đèn pin chiếu lại, rồi có tiếng trách mắng của các thầy tuần tra: "Mấy em học sinh đằng kia, muộn thế này ở đó làm gì? Mau đi đi".

Tôi thở dài, định đi thì Thất Hiểu Mộ bỗng hét lên: "Được rồi, tôi thích Phi Phi. Tôi thích đấy. Tôi muốn hét lên thật to...".

Nhưng đáng tiếc cậu ấy chưa kịp nói xong thì bị thầy giáo quát: "Điên hả? Còn hét nữa tôi nhốt cậu mấy ngày đấy". Vừa nói thầy vừa chạy lại chỗ chúng tôi.

Chúng tôi thấy tình hình không hay lập tức bỏ chạy.

Dọc đường tâm trạng tôi hỗn loạn. Không biết tại sao Thất Hiểu Mộ lại làm thế. Từ trước tới giờ chưa có người con trai nào khiến lòng dạ tôi rối bời thế này. Nhận được thư thổ lộ của đám nam sinh khác tôi đều cười cho qua, nhưng tôi lại không thể đối mặt với Thất Hiểu Mộ. Bỗng nhiên trong đầu tôi hiện lên nụ cười nho nhã dịu dàng của Tiểu Hùng. Tôi lắc đầu, lại lắc tiếp, tâm trí càng thêm hỗn loạn. Thậm chí tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, chỉ muốn chạy, chạy cho quên hết mọi thứ, hoặc nếu chúng tôi chưa lớn thì thật tốt.

Trên đường tôi chỉ nghe thấy Đào Yên Nhiên lầm bầm than thở với Thất Hiểu Mộ.

Cuối cùng chúng tôi cũng dừng lại ở rừng trúc đào.

Thất Hiểu Mộ kéo tôi: "Cậu không sao chứ?".

Tôi nhìn cậu ấy giận dữ hét lên: "Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu tưởng mình là anh hùng chắc? Tránh ra!". Nói rồi tôi đẩy mạnh cậu ấy ra, sau đó chạy đi thật nhanh.

Tôi nghe Đào Yên Nhiên nói với Thất Hiểu Mộ: "Đồ ngốc, đuổi theo đi!".

"Đào Yên Nhiên, đừng có xen vào chuyện của người khác...". Tôi ném lại một câu rồi chạy tiếp, mặc kệ tiếng gọi của Thất Hiểu Mộ vẫn văng vẳng ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #hạnh