Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

-Ta cũng chỉ mới đoán mò thôi, nhưng vì cả hai bên đều có việc cần hợp tác nên ta mới yên lặng đi tới đây cùng ngươi.

Phi Diệp thấy kế hoạch đã bại lộ thì không cần ngụy trang nữa, hắn huýt một tiếng sao, đàn sói liền rút lui. Nhưng từ xa, có một người cưỡi một con sói trắng lớn, lẳng lặng quan sát nhóm Hồng Miêu.

Cả nhóm đi vào nơi đón quân của Lang tộc, Hồng Miêu chưa từng đến đây bao giờ nhưng cậu biết cha mình có quen biết với Lang tộc, chỉ là từ lâu đã không qua lại. Bạch Miêu luôn nói Lang tộc quá tàn nhẫn, chỉ có kẻ mạnh nhất mới là kẻ đứng đầu, có lẽ vì vậy mà họ cần Ngọc Tịnh Nguyên sao?

Lang tộc được chia thành nhiều khu, nhóm Hồng Miêu được dẫn vào sảnh chính, tộc trưởng ngồi trên cao, vừa thấy Hồng Miêu, ông ta hơi sững sờ, Hồng Miêu rất giống Bạch Miêu, tuy không qua lại nhiều nhưng ông ta có một sự tôn trọng nhất định với Bạch Miêu.

-Hồng Miêu thiếu hiệp, thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, mời các vị đến theo cách này quả thực là bất đắc dĩ.

-Tộc trưởng quá lời.

Hồng Miêu mỉm cười, lúc đi qua đây, cậu đã nhìn thấy đài tế lễ Ngọc Tịnh Nguyên, ý đồ của ông ta quá rõ ràng rồi, nhưng Hồng Miêu chưa vội vạch trần, cậu đang ở lãnh địa của địch, hấp tấp sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm.

Sau khi yến tiệc kết thúc, nhóm Hồng Miêu được dẫn đến khu nội viện, khắp nơi đều là vật trang trí bằng băng tuyết lấp lánh vô cùng tinh xảo. Cậu gọi Lam Miêu theo mình ra giữa sân, lại nhờ Đinh Đương đứng trên nóc nhà canh chừng giúp.

-Lam Miêu, ta sẽ chỉ đệ vài chiêu cơ bản của Trường Hồng Kiếm, nếu muốn sử dụng nó, đệ phải tự mình lĩnh hội.

-Nhưng sư huynh, huynh đang là Trường Hồng Kiếm Chủ, huynh dạy đệ dùng kiếm của huynh làm gì?

Hồng Miêu hài lòng mỉm cười, xem ra Lam Miêu thật sự không có dã tâm với Trường Hồng kiếm, chỉ có những người như thế mới tìm được chủ nhân tiếp theo cho nó hoặc ít nhất là sở hữu nó đến khi chủ nhân thực sự xuất hiện.

-Không sao, võ nghệ mà, lĩnh hội thêm một chút cũng chỉ có lợi, không có hại.

Nhưng hai người chỉ mới giao đầu được vài chiêu, đột nhiên Đinh Đương hô lên: "Cẩn thận!" Nhưng lời nói thì luôn nhanh hơn hành động, Đinh Đương chưa kịp phản ứng gì, vừa mới dứt lời, Hồng Miêu đã cảm nhận được luồng khí của phi tiêu xé gió bay đến, vụt một cái đẩy Lam Miêu ra, ngửa đầu tránh, phi tiêu sượt qua mặt cậu, cắm phập vào bức tượng bằng băng sau lưng, ngập đến nửa. Hồng Miêu so chiều cao của phi tiêu găm vào băng, phát hiện phi tiêu nhắm thẳng yết hầu mình mà phi đến.

-Đủ độc ác!

Hồng Miêu chưa lên tiếng, Lam Miêu đã tức giận, nếu lúc nãy Hồng Miêu không kịp đẩy cậu ra, thì chưa biết ai là người đi chầu ông bà. Đinh Đương nhảy từ trên nóc nhà xuống, vung roi lên, nhưng kẻ ở trong bóng tối không chỉ tránh thoát khỏi roi của cô mà còn một mực nhắm Hồng Miêu mà tấn công.

Hồng Miêu chỉ thủ không công, cậu không biết mục đích của người này là gì, bọn họ chỉ mới đến đây chưa tới một ngày, không thể nào có kẻ thù, mà kẻ thù cũ không thể theo tới đây mà thần không biết quỷ không hay được. Kẻ bịt mặt kia áp sát Hồng Miêu, cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt, cũng ngờ ngợ, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Đôi mắt chợt lóe lên:

-Công chúa Lang tộc, cô muốn làm gì?

Tất cả mọi người sững lại, kẻ bịt mặt cũng bị Hồng Miêu dùng lực đẩy bật lùi lại, tức giận kéo khăn xuống.

-Làm sao ngươi nhận ra ta?

Hồng Miêu chỉ mỉm cười, Đinh Đương lại không nhịn nổi mà lên tiếng:

-Tại sao cô muốn giết chúng tôi?

Công chúa Lang tộc thản nhiên lắc đầu:

-Ta không hề muốn giết các người.

Đinh Đương tức muốn mắng người, tang chứng vật chứng vẫn ở đây, phi tiêu cắm vào tượng băng phía sau ngập quá nửa, tảng băng cũng nứt ngang dọc chằng chịt, còn nói là không muốn giết người. Công chúa Lang tộc thản nhiên đi đến trước mặt Hồng Miêu:

-Ta chỉ là muốn thử, nếu thủ lĩnh thất hiệp thật sự có thực lực, đương nhiêu sẽ tránh được phi tiêu kia, còn nếu chỉ là một kẻ vô dụng chỉ có hư danh, vậy giết đi cũng có gì đáng tiếc? Mà hắn còn chưa nói gì, cô lại liên tục trách móc ta.

-Huynh ấy không nói bởi vì huynh ấy hiền lành, với lại không muốn chấp nhất với nữ nhi mà thôi.

Quả nhiên là công chúa Sói, mạnh mẽ thẳng tính, không vừa mắt là đòi chém đòi giết, Hồng Miêu thấy đối phương cũng không có ý xấu liền không nói gì, trong đầu cậu còn quá nhiều thứ để suy nghĩ, ví dụ như làm thế nào để biến huynh đệ của mình trở lại bình thường, khởi động Ngọc Tịnh Nguyên sẽ đem lại tai họa gì.

-Hồng Miêu, ta muốn tỷ thí với ngươi!

Thực sự là họa vô đơn chí, công chúa Sói không phải đối thủ của cậu, nhưng cậu cũng không muốn động thủ làm gì, đao kiếm vô tình, nếu lỡ làm tổn thương người này thì nguy to rồi. Vậy nên cậu uyển chuyển từ chối.

-Đường đường là thủ lĩnh thất hiệp, lại sợ thất bại dưới tay ta sao?

-Công chúa không cần khích tướng ta, đơn giản vì ta thấy việc này không cần thiết, nếu cần thì ta có thể chịu thua.

-Ta không cần ngươi chịu thua!

Dứt lời, công chúa Lang tộc lại vung kiếm lên, nhưng cũng như lần trước, Hồng Miêu không tấn công, khiến công chúa Sói không thể đến gần cậu, công chúa cũng biết mình không phải đối thủ của Hồng Miêu, nhưng lại không cam tâm.

Hồng Miêu đang tính đợi đối thủ kiệt sức rồi bỏ cuộc thì một luồng ánh sáng xanh lam như đại dương khác lướt ngang qua mặt, là Băng Phách Kiếm. Lam thố lướt qua người Hồng Miêu, tiếp chiêu công chúa Lang Tộc, thật sự là bất phân thắng bại.

-Càng ngày càng thú vị!

Lam Thố chỉ muốn bảo vệ Hồng Miêu, không có ý gì khác nên không ra tay hết sức, Hồng Miêu vừa nhìn đã biết, liền lấy thân mình chen giữa hai người.

-Hồng Miêu?

Lam Thố thấy Hồng Miêu ra mặt, cũng không vui lắm, mình rõ ràng muốn bảo vệ Hồng Miêu, cậu lại ra mặt, nhưng cô cũng hiểu Hồng Miêu không muốn hai bên tổn thương cũng thu kiếm. Hồng miêu cầm Trường Hồng Kiếm, nhưng không rút lưỡi kiếm ra khỏi bao, chắn ngang trước mặt Lam Thố:

-Công chúa, ta sẽ tỷ thí với cô, nhưng chúng ta sẽ chỉ trao đổi chiêu thức.

-Được!

Công chúa Lang tộc có thể nhìn ra được, Hồng Miêu đang bảo vệ Lam Thố, không hiểu sao lại thấy vừa bất ngờ vừa ghen tỵ, theo như cô thấy từ đầu thì Lam Thố và Hàn Thiên mới là một đôi, vậy nghĩa là Lam Thố chỉ là bằng hữu của Hồng Miêu mã đã được bảo vệ như vậy sao? Thế nên chiêu thức cô xuất ra toàn bộ đều không lưu tình.

Nhưng Hồng Miêu thật sự chỉ như lời nói, hoàn toàn không dùng toàn lực.

-Người không dùng hết khả năng, như thế chính là coi thường ta!

Hồng Miêu thở dài bất đắc dĩ, xem ra chỉ nhượng bộ là không đủ, cậu đành xuất chiêu, không quá mười chiêu, lưỡi kiếm đã đặt dưới cổ công chúa Lang tộc. Cậu thu kiếm:

-Thất lễ rồi!

-Hồng Miêu, ta sẽ tỉ thí đến lúc nào có thể thắng ngươi!

-Công chúa, ngay từ đầu ta đã nói, ta có thể để cho cô thắng, cần gì phải động thủ, ví dụ như vùa nãy, cô cũng có thể thắng ta.

-Ngươi nghĩ ta thắng là do ngươi đánh mười chiêu, nhường ta đến năm chiêu, ta sẽ vui sao?

Nghĩa là công chúa Lang tộc muốn Hồng miêu đánh hết sức mà vẫn bại dưới tay cô, điều này cậu cũng không có cách nào.

-Hay là thế này, ta bái ngươi làm sư phụ, ta tên là Lan Chi!

-Công chúa, cô đừng đùa nữa.

Đinh Đương thở dài, công chúa Lang tộc ít tiếp xúc với bên ngoài, còn quá ngây thơ, vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì. Cô đi đến bên cạnh Lan Chi, đồng cảm vỗ vỗ vai cô:

-Ta rất hiểu cảm giác của cô, ta cũng từng muốn tiếp cận Hồng Miêu, nhưng trong lòng huynh ấy đã có người khác, bỏ cuộc sớm đi thì hơn.

Trong nhóm của Hồng Miêu chỉ có Đinh Đương và Lam Thố là nữ nhi, người trong lòng Hồng Miêu không phải Đinh Đương thì là ai? Lan Chi cũng thì thầm hỏi lại:

-Người trong lòng huynh ấy không có ở đây sao?

-Sao cô lại nghĩ thế?

-Vì Lam Thố và Hàn Thiên rất đẹp đôi, chẳng lẽ lại không phải một cặp?

Đinh Đương cũng không biết trả lời ra sao, Lan Chi lại không đợi cô trả lời, nhất quyết muốn nhận Hồng Miêu làm sư phụ.

-Hồng Miêu, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, ta có thể đem chuyện bí mật về Ngọc Tịnh Nguyên nói cho ngươi biết.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Hồng Miêu, tim của cậu cũng đập lỡ nhịp một cái, nếu cậu thực sự dùng Ngọc Tịnh Nguyên để lấy lại tất cả đương nhiên sẽ là chuyện vô cùng tốt, nhưng Ngọc Tịnh Nguyên lại yêu cầu hi sinh một người, cậu muốn tìm cách khác, chỉ cần hồi phục cho lục hiệp là được, nhân gian yên bình, sớm muộn gì Thất hiệp cũng phải tạm biệt nhau, ai cũng có cuộc sống riêng của mình.

Cậu nhìn về phía Lam Thố ngơ ngác đứng đó, trong ánh mắt chứa rất nhiều cảm xúc khó đoán, nhưng nhiều nhất vẫn là yêu thương cùng tiếc nuối. Trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt đó của Hồng Miêu, Lan Chi như hiểu ra điều gì đó. Hồng Miêu quay lại:

-Đa tạ ý tốt của công chúa, ta từ chối. Mời công chúa về cho, ta còn có việc phải làm.

Lam Thố, ngũ hiệp, xin lỗi, ta không phải ích kỷ không muốn biến mọi người trở lại bình thường, một mình ta chèo chống thất hiệp cũng rất mệt mỏi. Mọi người yên tâm, ta sẽ tìm ra cách, đây là trách nhiệm của ta.

Hồng Miêu vốn mang vết thương cũ, tối nay lại xảy ra quá nhiều việc, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy, Lam Miêu biết rõ thương thế của Hồng Miêu, nhưng chưa kịp lên tiếng, Lam Thố đã tiến lên trước một bước, đỡ lấy cánh tay Hồng Miêu, nói nhỏ để không ai nghe thấy.

-Ta đưa huynh vào trong chữa thương.

Hồng Miêu thấy Hàn Thiên vẫn đứng ở đó, muốn gạt tay Lam Thố ra.

-Hồng Miêu, lần này đến lượt muội bảo vệ cho huynh.

Hồng Miêu định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt Lam Thố kiên quyết, tựa như nhìn thấy Băng Phách Kiếm Chủ trong lòng cậu, dịu dàng nhưng lại vì cậu mà mạnh mẽ và kiên định, liền không từ chối nữa. Người Hồng Miêu yêu không phải là Băng Phách Kiếm chủ, mà đơn giản chỉ là Lam Thố, một Lam Thố trong tim có hình bóng của cậu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hello các cô, tui đã trở lại rồi đây, dạo này tui lặn hơi lâu nên tui cố ý bù cho các cô một chương dài gấp đôi các chương khác, và hai anh chị đã bắt đầu thả thính nhau rùi.

Lam Thố dù chưa nhớ ra được Hồng Miêu nhưng vẫn lo lắng cho Hồng Miêu từ đáy lòng nha, mong các cô đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com