Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Tặng cô nụ hôn



Ngô Triết Hàm không thể không thừa nhận một sự thật, Hứa Giai Kỳ trước mắt này rất linh động, một Hứa Giai Kỳ lúc diễn phim hồn nhiên quên mình, một Hứa Giai Kỳ không bày chuyện không ầm ĩ giỏi ăn nói, một Hứa Giai Kỳ sẽ vì người khác mà suy nghĩ. . . .
Xác thật làm cho cô lau mắt mà nhìn.

Cho nên khi bị Hứa Giai Kỳ sai sử, Ngô Triết Hàm một chút cũng không có tức giận, không phải cảm thấy áy náy, mà là bởi vì cảm xúc nào đó nói không rõ.

Thay đổi của Hứa Giai Kỳ quá lớn, ngắn ngủn hai tháng, nàng như là hoàn toàn thay đổi bản thân.

Trước kia liếc nhìn nàng một cái Ngô Triết Hàm cũng cảm thấy dư thừa, hiện tại lại như thế nào cũng không chán ghét nổi nàng, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy nàng có chút đáng yêu???

Ngô Triết Hàm bị ý nghĩ cuối cùng nhảy ra dọa đến mức nhảy dựng, định định thần, vứt bỏ tạp niệm, nhìn đôi mắt nàng, trịnh trọng chân thành mà nói: "Cảm ơn cô."

"Không cần khách khí."

Các nàng rất ít khi tâm bình khí hòa như vậy, chính thức mà đối thoại.

"Thật xin lỗi." Ngô Triết Hàm lại nói.

Hứa Giai Kỳ nhíu mày, nói: "Tôi vừa rồi không phải nói là huề nhau rồi sao? Hơn nữa cũng không phải cô đập tôi, làm gì phải xin lỗi."

Trên mặt băng sơn của Ngô Triết Hàm khó có được xuất hiện một tia thẹn thùng, nói: "Tôi là chỉ chuyện hẹn hò ngày hôm qua."

". . . ."

"Tôi chỉ muốn không để bà nội phải khổ sở, lại không có suy xét đến cảm thụ của cô, thật xin lỗi."

". . . ." Hứa Giai Kỳ thật sự không nghĩ tới Ngô Triết Hàm sẽ cùng nàng xin lỗi. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước khi bị đập phải, Ngô Triết Hàm gọi nàng qua chỗ khác, cũng nói thật xin lỗi, "Cho nên tối hôm qua cô xin lỗi với tôi là bởi vì chuyện này?"

"Ừ."

Kỳ thật cũng không cần lắm. . .

Hứa Giai Kỳ chun mũi, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng muốn nói thật xin lỗi với cô."

"Ừ?" Ngô Triết Hàm nghi hoặc, nghĩ không ra Hứa Giai Kỳ đã làm chuyện gì mà phải đi xin lỗi cô.

Hứa Giai Kỳ có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô, rũ mắt, hàm hàm hồ hồ mà nói: "Lúc trước lừa cô, kỳ thật trong lòng tôi vẫn luôn băn khoăn."

Biểu tình Ngô Triết Hàm hơi ngưng lại, nói: "Cô là nói đến chuyện lần trước giả bộ cắt cổ tay tự sát gạt tôi trở về?"

Đương nhiên không phải. . . Người kia lại không phải tôi. . . .

Ngô Triết Hàm hoàn toàn nghĩ trật.

Hứa Giai Kỳ không biết nên giải thích như thế nào với cô, đôi mắt ngó tới ngó đi, ấp úng: "Tôi kỳ thật. . . Kỳ thật. . ."

"?"

Hứa Giai Kỳ có khổ mà nói không nên lời, lại thẹn mở miệng, đang không biết như thế nào cho phải, điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường lại vui vẻ vang lên.

Lời nói của Hứa Giai Kỳ bị đánh gãy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Nàng không thể lộn xộn, tay với không tới.

Ngô Triết Hàm giúp nàng lấy điện thoại tới đây, thoáng nhìn cuộc gọi đến trên màn hình, nói: "Là bà nội."

Ngô lão phu nhân sợ chậm trễ nàng đi đóng phim, sau khi Hứa Giai Kỳ vào đoàn phim không có chủ động gọi điện thoại cho nàng.

Hứa Giai Kỳ tưởng là có việc gì, vội tiếp nhận điện thoại, nghe máy, đưa tới bên tai: "Bà nội?"

"Kỳ Kỳ." Nghe thanh âm của Ngô lão phu nhân có vẻ như tâm tình không tồi lắm, cười ha hả nói: "Giữa trưa, bà đoán các con hẳn là đang ăn cơm. Con không bận gì đi?"

"Không bận không bận, con mới vừa ăn xong." Hứa Giai Kỳ nói.

"Vậy là tốt rồi." Ngô lão phu nhân chuyển chủ đề, nói: "Hàm Hàm có đi tìm con không?"

Hứa Giai Kỳ nhìn về phía Ngô Triết Hàm đang ngồi ở mép giường, nói: "Cô ấy hiện tại đang ở bên cạnh con."

"Thiệt hay giả?" Ngô lão phu nhân nửa tin nửa ngờ.

"Là thật ạ. . ." Hứa Giai Kỳ mở loa ngoài.

Ngô Triết Hàm hô một tiếng với điện thoại: "Bà nội."

"Ai da!" Ngô lão phu nhân cười khanh khách, nói: "Lễ Tình Nhân ngày hôm qua, các con hẹn hò chưa?"

Ngô Triết Hàm cùng Hứa Giai Kỳ liếc nhau, không hẹn mà cùng nói: "Rồi ạ."

Ngô lão phu nhân đối với câu trả lời này rất vừa lòng, liền nói ba chữ tốt, giống như điều tra lại hỏi: "Hàm Hàm con mua quà tặng cho Kỳ Kỳ chưa?"

Còn có quà tặng?

Hứa Giai Kỳ dùng ánh mắt dò hỏi Ngô Triết Hàm, nhìn thấy Ngô Triết Hàm gật đầu, nói: "Có bà ạ!."

"Mua quà gì nha?"

"Vòng cổ."

"Nước hoa." Hứa Giai Kỳ nói xong mới phát hiện nói không nhất trí với Ngô Triết Hàm, kinh ngạc nhìn cô, dùng âm thanh cực nhỏ hỏi: "Cô mua vòng cổ cho tôi?"

Ngô Triết Hàm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đôi mắt hơi di chuyển.

Hai thanh âm truyền đến cùng lúc, đầu bên kia điện thoại Ngô lão phu nhân không nghe rõ, lại hỏi: "Quà gì a?"

Đôi mắt Hứa Giai Kỳ cong thành hình trăng non, cười khanh khách nhìn Ngô Triết Hàm, thanh âm giống như mật ngọt, nói: "Bà nội, cô ấy mua vòng cổ cho con, rất xinh đẹp, con rất thích."

Còn chưa đưa cô như thế nào liền biết rất xinh đẹp? Ngô Triết Hàm thấy nàng nói dối không đỏ mặt, nhưng thật ra ánh mắt nàng có chút không khoẻ, rũ mắt xem điện thoại, nói: "Bà nội, bà hỏi có chút nhiều."

Ngô lão phu nhân không bực mà cười, vui mừng mà nói: "Được được được không hỏi nữa, đây là bí mật cùng tình thú của vợ vợ các con, bà không nên lắm miệng."

Đưa cái vòng cổ như thế nào liền biến thành tình thú, bà nội đang suy nghĩ cái gì không thuần khiết sao?!

Khuôn mặt Hứa Giai Kỳ không hiểu sao có chút nóng ran, mắt trộm ngó Ngô Triết Hàm, tầm mắt chạm vào nhau, lại như là bị nóng, vội vàng chuyển dời.

Sợ lão nhân gia lại nói ra lời kinh thế hãi tục, Hứa Giai Kỳ vội đổi đề tài: "Bà nội có phải muốn ngủ trưa không? Trước nghỉ ngơi đi, buổi tối có thời gian con lại gọi cho bà."

Ngô lão phu nhân nghe thấy các nàng ở bên nhau liền an tâm rồi, vì lưu lại nhiều thời gian cho các nàng nói chuyện tình cảm, rất thống khoái mà treo điện thoại.

May mắn không gọi video, bằng không bà nội nhìn thấy nàng ở trong phòng bệnh khẳng định là muốn lo lắng. Hứa Giai Kỳ thở dài ra một hơi, vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ngô Triết Hàm, nàng ổn định lại tâm trí, vươn tay.

"Làm cái gì?" Ngô Triết Hàm không rõ nguyên do nhìn lòng bàn tay nàng.

"Quà tặng nha." Hứa Giai Kỳ động động ngón tay, đáy mắt tràn đầy chờ mong.

"Ở khách sạn."

"Đi lấy đi."

". . . ."

Hứa Giai Kỳ vội vã muốn nhìn Ngô Triết Hàm rốt cuộc mua quà tặng gì cho nàng, Ngô Triết Hàm đành phải bảo Mạc Hàn đi lấy.

Mạc Hàn làm việc hiệu suất rất cao, không đến nửa giờ đã lấy quà tặng tới.

Hứa Giai Kỳ gấp không chờ nổi mở ra: "Oa! Thật đẹp! Cô xem viên đá này vừa to vừa đẹp! Oa oa oa lóe lên thật chói, đôi mắt mỹ lệ động lòng người của tôi cũng sắp bị nó lóe mù!"

Ngô Triết Hàm xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Diễn quá rồi."

Quá rồi sao? Hứa Giai Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như là có chút khoa trương. Hơn nữa bởi vì dùng sức quá mạnh, chỗ đầu bị đập lại bắt đầu từng đợt phát đau.

Hứa Giai Kỳ thu phóng tự nhiên, hai tay cầm cái hộp gấm bằng hình vuông, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, nói: "Cảm ơn, tôi rất thích."

Đây là lần đầu tiên Ngô Triết Hàm đưa quà cho nàng, nhìn ra được nàng rất vui vẻ, nhưng nghĩ đến chuyện mua quà tặng này ban đầu là ước nguyện vì muốn ứng phó bà nội, có chút hổ thẹn, tránh đi ánh mắt nóng rực của nàng, trầm giọng: "Cô thích là được rồi."

Sau khi Hứa Giai Kỳ đi vào thế giới này thì đây là lần đầu tiên nhận được quà tặng, trong lòng có chút cảm động. Nàng càng nhìn càng thích, khóe miệng hơi hơi giương lên, lại kéo xuống.

"Nhưng mà tôi không có chuẩn bị quà cho cô."

Ngô Triết Hàm muốn nói "Không sao", còn chưa có mở miệng, lại nghe thấy nàng nói: "Tôi đây không thích chiếm tiện nghi của người khác, lễ thượng vãng lai*, tôi cũng tặng cho cô một thứ đi!"


(*) Một vế trong câu "Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã" [礼尚往来,来而不往非礼也]: Lễ coi trọng phải có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy. (Lễ Ký)




Ngô Triết Hàm nhướng mày, lại có chút chờ mong: "Cái gì?"

Hứa Giai Kỳ cười đến mức giống như hồ ly, cằm khẽ nâng, thanh âm ngọt ngào mà nói: "Đương nhiên là bổn tiên nữ tặng một cái thơm môi! Mau đến đây đi ~!"

Nhìn nàng càng ngày càng gần, đôi môi đỏ chu thành hình tròn, trong lòng Ngô Triết Hàm đột nhiên nhảy dựng.

Còn có một centimets nữa mắt thấy là phải chạm, Ngô Triết Hàm vội dùng tay ngăn trở miệng nàng, ra vẻ trấn định mà nói: "Miễn."

-----------
Hannah 07/04/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com