Chương 35: Ước gì được ly hôn
"Mang theo chút đồ ăn cho cô." Ngô Triết Hàm nói.
Không biết có phải bởi vì đầu còn đau hay không, Hứa Giai Kỳ cảm thấy thanh âm Ngô Triết Hàm giờ phút này có chút ôn nhu, bình tĩnh nhìn cô: "Cô như thế nào còn chưa có trở về?"
Ngô Triết Hàm nhìn nhìn đầu nàng, tầm mắt di chuyển, đón ánh mắt cực kỳ sáng rực của nàng, nói: "Cô là bởi vì tôi mới bị thương, cô không xuất viện tôi như thế nào lại trở về."
Đáy lòng Hứa Giai Kỳ lướt qua một tia ấm áp, nhếch miệng cười xán lạn, nói: "Lo lắng cho tôi như vậy a?"
". . . ." Ngô Triết Hàm tránh đi ánh mắt quá mức sáng rực của nàng, khô cằn nói: "Bà nội nếu biết tôi mặc kệ cô như vậy, sẽ mắng tôi."
Tươi cười của Hứa Giai Kỳ tức khắc đọng lại ở bên miệng, đôi mắt tối sầm lại, nói: "Nga."
"Trợ lý c đâu?"
Hứa Giai Kỳ chỉ chỉ toilet.
Thời gian có thành kiến với nàng quá dài, thế cho nên hiện tại Ngô Triết Hàm không am hiểu giao lưu cùng nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm vào màn hình không nói gì, tìm lời nói hỏi: "Cô đang xem cái gì?"
"Điện ảnh." Hứa Giai Kỳ uể oải mà nói.
"Ai diễn?"
"Tình địch của cô." Hứa Giai Kỳ hoàn toàn không suy nghĩ đã buột miệng thốt ra, không phát hiện mình không cẩn thận nói nhầm.
Cho đến khi nghe được Ngô Triết Hàm có chút kinh ngạc mà nói: "Tình địch?"
Hứa Giai Kỳ đột nhiên phản ứng lại, trong lòng lộp bộp nhảy dựng, ánh mắt lập loè, ấp úng: "Không phải, cái đó, tôi. . . Tôi nói bừa!"
Ngô Triết Hàm khó được thấy thần sắc nàng hoảng loạn, càng cảm thấy cổ quái thêm, tới gần xem màn hình, nhìn thấy một khuôn mặt không tính là quen thuộc, nhỏ đến mức không thể phát hiện mà nhíu nhíu mày, nói: "Cô thích Lâm Diệc Ngôn?"
"Không phải!" Hứa Giai Kỳ vội vàng không ngừng phủ nhận: "Tôi cũng chưa từng gặp qua cô ấy, hôm nay xem phim điện ảnh của cô ấy mới biết được có người này."
Ánh mắt Ngô Triết Hàm tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng, nghe không ra cảm xúc mà nói: "Xem phim điện ảnh rồi thích cũng không có gì kỳ quái."
". . . Tôi không có!!" Hứa Giai Kỳ có loại cảm giác bê đá đập vào chân, há miệng thở dốc, muốn vì mình mà giải thích.
"Có phải hay không, không quan trọng." Ngô Triết Hàm lạnh lùng đánh gãy lời nói của nàng: "Lúc trước trên hợp đồng đã viết rõ ràng rành mạch, giữa chúng ta không cần phụ trách với đối phương, cô muốn thích ai là tự do của cô."
"Tôi. . ."
Hứa Giai Kỳ vừa mới nói một chữ, dư quang thoáng nhìn thấy Mỹ Linh từ trong toilet đi ra ngoài, kịp thời im tiếng.
"Ngô tổng!" Mỹ Linh vui mừng mà chạy tới, "Ngài còn chưa đi?"
"Hiện tại đi." Ngô Triết Hàm mặt không biểu tình nhìn nàng nói: "Tạm biệt."
"Tạm biệt. . . . ."
Mỹ Linh đưa Ngô Triết Hàm ra ngoài cửa, nhìn thấy cô vào thang máy mới phản ứng, đóng cửa lại, vẻ mặt như đưa đám nói: "Như thế nào Ngô tổng vừa thấy em liền đi a, hơn nữa cảm giác cô ấy giống như rất không cao hứng, là em lớn lên quá xấu nên bị ghét sao?"
Hứa Giai Kỳ nhìn cửa phát ngốc, không nghe thấy cô nói gì.
Tác giả cho Ngô Triết Hàm một mỹ nhan thịnh thế* không thể bắt bẻ được, đáng tiếc người này quá lạnh lẽo, luôn có một vẻ mặt, rất khó đoán cảm xúc. Hứa Giai Kỳ không rõ ràng lắm Ngô Triết Hàm rốt cuộc có giận dỗi hay không, nhưng nàng biết mình đã nói sai.
(*) Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.
Nàng cầm điện thoại trốn vào toilet, gọi điện thoại cho Ngô Triết Hàm với ý đồ cứu mình lại một chút.
Tiếng nhạc kêu rất lâu, chuyển được rồi, chỉ là thanh âm của người nọ lạnh đến mức cách qua màn hình mà cũng có thể làm người khác run bần bật: "Chuyện gì?"
Hứa Giai Kỳ xoa xoa da gà trên cánh tay, thật cẩn thận nói: "Tôi thật sự không quen biết Lâm Diệc Ngôn, cũng không có bởi vì xem phim điện ảnh của cô ấy mà thích cô ấy. Cô suy nghĩ xem, cô ấy còn không có xinh đẹp bằng một nửa của cô, tôi lại không mù, như thế nào sẽ coi trọng cô ấy. Tôi vừa rồi nói hươu nói vượn, muốn trêu chọc cô chút thôi. Thật xin lỗi. Tôi vĩnh viễn chỉ yêu cô moah moah ~"
Ngô Triết Hàm thờ ơ, nói: "Giữa chúng ta không có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, không cần giải thích chuyện này với tôi."
Làm nũng hay bán manh cũng đều không được, đành phải bán thảm.
Hứa Giai Kỳ cắn cắn môi dưới, nói: "Cô cũng biết đầu của tôi vừa bị chấn động, đầu óc không thanh tỉnh, hiện tại còn đang đau."
Đầu dây bên kia dừng một chút, thanh âm lãnh đạm lại lần nữa truyền tới: "Đau thì nói chuyện ít thôi, có vấn đề gì thì tìm bác sĩ."
". . . ."
Cô sao lại không nói uống nhiều nước ấm!
Hứa Giai Kỳ nghẹn khuất đến mức nói không nên lời, giây tiếp theo lại nghe thấy Ngô Triết Hàm nói: "Nếu muốn ly hôn, chờ cô đóng phim xong. . . ."
Chuông cảnh báo trong lòng Hứa Giai Kỳ vang lên, cất cao giọng ngắt lời nói: "Ly cái rắm hôn, đánh chết tôi cũng không ly hôn!"
Nàng cũng mặc kệ nói bậy chửi tục như vậy có thể chọc Ngô Triết Hàm phiền chán hay không, không đợi bên kia đáp lại đã vội vàng kết thúc.
Trước khi gọi điện thoại, Hứa Giai Kỳ còn có một chút hoài nghi Ngô Triết Hàm là bởi vì nàng nói là tình địch nên mới ghen tị, nghe thấy hai từ ly hôn vừa rồi mới thanh tỉnh.
Nào có ăn dấm cái gì, Ngô Triết Hàm đây là ước gì ly hôn được với nàng.
Khổ tâm thể hiện hơn hai tháng, thật vất vả mới làm cho Ngô Triết Hàm đối với nàng có chút thay đổi, lại bởi vì nàng nhất thời lỡ miệng, lại trở về như trước kia.
Gọi xong cuộc điện thoại này, đầu Hứa Giai Kỳ đau đến muốn nứt ra.
Nàng thậm chí lo lắng sáng sớm ngày mai Ngô Triết Hàm sẽ lại đem theo "Giấy thỏa thuận ly hôn" tới tìm nàng, cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ nổi.
Ngày hôm sau Ngô Triết Hàm không có tới, người tới là Mạc Hàn.
Mạc Hàn đến mang bữa sáng, cái hộp đồ ăn cùng với hộp tối hôm qua Ngô Triết Hàm mang đến kia giống nhau như đúc, rất tinh xảo, giá cả cũng đắt muốn chết.
Mạc Hàn thấy nàng vẫn luôn nhìn phía sau mình, đột nhiên nhanh trí mà nói: "Chuyện trong công ty có quá nhiều, Ngô tổng đêm qua đã đi về, ngài ấy bảo tôi ở lại nơi này chăm sóc cho cô."
"Nga."
Trong lòng Hứa Giai Kỳ có chút may mắn, lại có chút vắng vẻ, tiếp nhận đồ ăn Mạc Hàn đưa qua, ăn một ngụm, ăn mà không biết có mùi vị gì.
Ngày hôm qua cũng không biết là ai nói "Cô là vì tôi mới bị thương, cô không xuất viện tôi như thế nào trở về". Còn nói cái gì "Bà nội nếu biết tôi mặc kệ cô như vậy, sẽ mắng tôi!".
Kết quả nói trở mặt liền trở mặt, nói chạy lấy người liền chạy lấy người, cũng không thèm tiếp đón.
Mạc Hàn thấy nàng uể oải không vui, nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng Ngô Triết Hàm về khách sạn hàn khí bức người, nghĩ thầm: Chẳng lẽ là cãi nhau?
Lúc Ngô Triết Hàm mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn ba lần hỏi cô về tình hình của Hứa Giai Kỳ, Mạc Hàn càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng: Hai người này đang cãi nhau.
Hứa Giai Kỳ ở lại viện quan sát thêm mấy ngày, xác định không có bất luận chỗ nào không khoẻ, cũng không có lưu lại di chứng gì mới xuất viện.
Mạc Hàn thấy nàng không có việc gì, cũng muốn rời đi.
"Cô chờ tôi một chút được không?" Hứa Giai Kỳ nói: "Một giờ là đủ rồi."
"Được." Mạc Hàn không hỏi lí do.
Đi cùng Mỹ Linh xuống dưới, Hứa Giai Kỳ đi đến trung tâm thương mại gần đây, mua một cái đồng hồ, sau khi để nhân viên đóng gói xong vội vàng trở về giao cho Mạc Hàn, nói: "Giúp tôi đưa cho cô ấy, cảm ơn."
Mạc Hàn biết "Cô ấy" là chỉ Ngô Triết Hàm, liền cầm đồ vật rời đi.
Mỹ Linh nghe không hiểu các nàng đang nói chuyện bí hiểm gì, nhịn không được hỏi: "Tiểu Kỳ, chị mua đồng hồ đắt như vậy là muốn đưa cho ai a?"
Lúc mua, đôi mắt của Hứa Giai Kỳ cũng không thèm chớp một cái, Mỹ Linh nhìn một chuỗi con số kia, vừa hâm mộ vừa đau lòng.
Hứa Giai Kỳ cũng đau lòng. Mua một cái đồng hồ như này cơ hồ đã dùng hết thù lao đóng phim của "Người mỉm cười", mấu chốt là còn chưa có đóng phim xong, thù lao đóng phim cũng chưa lấy được, nàng là dùng tiền của nguyên nữ phụ trước đây.
Nhìn Mạc Hàn càng đi càng xa, Hứa Giai Kỳ phảng phất như nghe thấy trái tim đang nhỏ máu, che lại ngực đau lòng nói: "Đưa cho một tòa băng sơn không hiểu phong tình."
"Băng sơn cái gì???" Mỹ Linh bị nàng nói đến phát ngốc.
Hứa Giai Kỳ xua xua tay không muốn giải thích.
Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Hứa Giai Kỳ, Mỹ Linh liền từ một thân hàng hiệu của nàng phán đoán ra nhà nàng hẳn là rất có tiền. Lúc trước Tô Kỳ cũng đã ám chỉ thân phận của Hứa Giai Kỳ không đơn giản, Mỹ Linh tuy rằng tò mò, nhưng đối phương không muốn nói cô cũng không dám hỏi.
Trong lúc đi lên phòng bệnh trở lại, Hứa Giai Kỳ nhìn ngó xung quanh, Mỹ Linh thấy vậy bèn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hứa Giai Kỳ nhún vai, lắc đầu.
Đi thêm vài bước nữa liền không nhịn được, nói: "Chị cảm thấy hình như Đới Manh rất bận. Chỉ có hôm đầu tiên là Đới Manh ở đây nhưng cũng không ở lâu. Thật sự bận lắm sao?"
Mỹ Linh nghe vậy cũng gật gù đồng ý: "Chị ấy là trợ lý chính của chị, nhưng chị ấy cũng có nhiều công việc riêng. Gần đây chị phải nằm viện, chị ấy cùng Tô Kỳ sắp xếp lại lịch trình giúp chị. Đều lùi lại thêm vài ngày."
Hứa Giai Kỳ khẽ gật đầu. Đúng thật là gần đây nàng nằm việc. . . .rất yên bình.
"Phóng viên cũng không tìm được, xem ra hai người họ làm việc rất tốt đấy!" Mỹ Linh vừa dìu Hứa Giai Kỳ lên giường vừa nói, "Chị nghỉ ngơi, em đi mua ít trái cây cho chị."
Nói rồi Mỹ Linh liền rời khỏi phòng bệnh.
-------
Hannah 21/05/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com