Chương 12: Gương Vỡ
Bạn nắm tay Lạc Dạ, tim vẫn rối bời vì ký ức trong con hẻm. "Tui tin anh," bạn thì thào, dù lời cô gái áo trắng – "Ngươi chỉ là mảnh ký ức" – vẫn vang vọng. Lạc Dạ gật đầu, ánh mắt sáng lên, nhưng pha chút đau buồn. Tim của bạn gần như loạn nhịp vì nửa tin nửa ngờ về câu nói của cô gái áo trắng mặc dù bạn vẫn luôn muốn tin vào Lạc Dạ. Người luôn đặt an toàn của bạn lên đầu tiên. Thật khó để suy nghĩ.
Cánh cửa đá mở ra, ánh sáng xanh nuốt chửng bạn. Bạn mở mắt và... gì thế này? Một sảnh gương, hàng trăm tấm gương lớn nhỏ vây quanh, mỗi tấm phản chiếu bạn – nhưng mỗi "bạn" đều khác: một người cười lạnh, một người khóc, một người đầy máu. "Chết rồi, tui đang ở đâu đây?" bạn lẩm bẩm, tay bám chặt Lạc Dạ.
Hắn dẫn bạn đi, kiếm cầm chặt, ánh mắt quét quanh. "Tầng mộng này là gương vỡ," Lạc Dạ nói, giọng lạnh buốt. "Nó sẽ cho ngươi thấy những phiên bản của ngươi – thật và giả. Đừng tin chúng." Bạn gật đầu, nhưng tim bất an. "Thật và giả? Tui là thật, đúng không?" bạn hỏi, giọng run run. Hắn nhìn bạn, ánh mắt dịu đi. "Ngươi là thật với ta," hắn nói, tay chạm nhẹ vào má bạn, làm tim bạn hẫng một nhịp.
Sau đó một tiếng rít vang lên, như cỗ máy Thất Vũ sống dậy. Gương lớn nhất rung lên, và từ đó, clone giống bạn bước ra, ánh mắt lạnh lẽo. "Ngươi vẫn đi với hắn?" clone hỏi, giọng y như bạn. "Hắn tạo ra ngươi, một mảnh ký ức để giữ trong Thất Vũ. Ngươi không phải người thật."
Bạn quay sang Lạc Dạ. "Anh... anh tạo ra tui?" bạn hỏi, giọng lạc đi. Hắn im lặng, rồi kéo bạn vào lòng, ôm chặt. "Ngươi là ngươi," hắn thì thầm, giọng khàn. "Dù Thất Vũ làm gì, ta sẽ không để ngươi biến mất."
Nhưng gương rung lên, ánh sáng xanh bắn ra, và một ký ức lóe lên: bạn và Lạc Dạ trong một căn phòng bệnh viện, hắn nắm tay bạn, nói: "Ta sẽ đưa ngươi trở lại, dù phải trả giá." Sao cái này nó cứ giống kiểu Clone Real của Huyền Thoại Đôi Cánh mà tui hay xem quá vậy? Ông này là fan của phim này? Tui ôm đầu và suy nghĩ như muốn banh não để lý giải cái logic khó hiểu này. "Anh... anh kéo tui vào Thất Vũ? Từ ngoài kia?" bạn phải hỏi thẳng vấn đề này.
Lạc Dạ nhìn bạn, ánh mắt đau đớn. "Ta đã làm mọi thứ để giữ ngươi," hắn nói. "Nhưng ta không phải kẻ thao túng ngươi."
Clone cười lạnh: "Hắn nói dối. Chạm vào gương này, ngươi sẽ thấy sự thật – về ngươi, về hắn, và về Thất Vũ." Gương lớn sáng rực, như mời gọi. Lạc Dạ kéo bạn về phía một cánh cửa đá khác, ánh sáng xanh rọi vào. "Ngươi theo ta thì chỉ có tốt vì những kẻ kia đang muốn chia rẽ hai ta" hắn nói, giọng khàn. Vừa nghe hắn nói xong tui kiểu alo kiểu quái gì nửa vậy? Đang là người thật cái bị kéo vào đây giờ lại phát hiện tui là clone của n clone là sao?
Bạn đứng đó, tim đập loạn, bị giằng xé giữa Lạc Dạ và clone. Hơi ấm của hắn làm bạn rung động, nhưng ký ức bệnh viện và gương khiến bạn nghi ngờ.
Bạn sẽ làm gì? Đi qua cánh cửa với Lạc Dạ, hay chạm vào gương để tìm sự thật?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com