Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Cánh Cửa Định Mệnh

Bạn hít một hơi sâu, tim đập mạnh, rồi nắm tay Lạc Dạ chặt hơn. "Tui tin anh," bạn thì thào, dù trong lòng vẫn rối như tơ vò. Cô gái áo trắng lắc đầu, ánh mắt thất vọng, nhưng bạn không nhìn lại. Lạc Dạ gật nhẹ, ánh mắt hắn sáng lên, như trút được gánh nặng. "Tốt," hắn nói, giọng trầm. "Đi thôi."

Cánh cửa đá mở ra, ánh sáng xanh từ cỗ máy Thất Vũ nuốt chửng bạn. Không gian xoay chuyển, như rơi vào một giấc mơ khác. Bạn mở mắt, và... gì thế này? Một đại sảnh cung đình, lộng lẫy nhưng méo mó, như được vẽ từ mực và khói. Tường đá khắc hoa văn xoáy tròn, đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, như đang thì thầm bí mật.

Lạc Dạ đứng cạnh bạn, kiếm vẫn cầm chặt, ánh mắt quét quanh. "Đây là tầng mộng thứ nhất," hắn nói, giọng lạnh buốt. "Thất Vũ sẽ thử thách ngươi. Đừng rời mắt khỏi ta." Bạn gật đầu, nhưng tim vẫn bất an. "Tầng mộng? Thử thách gì?" bạn hỏi, giọng run run. Hắn không đáp, chỉ kéo bạn đi, bước chân dứt khoát.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện giữa sảnh – gã mặt nạ đen từ chương 2, giáp bạc lấp lánh. "Chìa khóa," gã quát, giọng trầm như sấm. "Ngươi không thể thoát khỏi Hội Dẫn Mộng!" Hắn giơ kiếm, ánh sáng xanh từ cỗ máy phản chiếu lên lưỡi thép. Lạc Dạ chắn trước bạn, kiếm lóe ánh bạc. "Muốn động đến người này?" hắn nói, giọng sắc lạnh. "Thử đi."

Trận chiến bùng nổ. Lạc Dạ di chuyển nhanh như gió, mỗi nhát kiếm sắc bén, nhưng gã mặt nạ cũng không vừa, đòn đánh làm không khí rung chuyển. Bạn đứng sau, tim đập thình thịch, muốn giúp nhưng chân như đóng đinh. "Tui phải làm gì đây?" bạn nghĩ, mắt dán vào Lạc Dạ.

Rồi, một tiếng rít vang lên. Tường đá nứt ra, để lộ một cỗ máy nhỏ, ánh sáng xanh bắn vào bạn. Đầu bạn lại đau nhói, một ký ức khác lóe lên: bạn và Lạc Dạ – hay người giống hắn – ngồi bên hồ, ánh trăng chiếu xuống. Hắn nắm tay bạn, nói: "Nếu ta biến mất, ngươi sẽ nhớ ta chứ?"

Bạn hét lên, ôm đầu, ngã xuống. Lạc Dạ lập tức lao tới, ôm bạn vào lòng, bất chấp gã mặt nạ đang tấn công. "Ngươi ổn chứ?" hắn hỏi, giọng gấp gáp, tay vuốt tóc bạn. "Ký ức đó... đừng để nó kéo ngươi đi."

Gã mặt nạ cười khẩy. "Ký ức? Ngươi đang thao túng nó, Lạc Dạ. Nói đi, nói cho nó biết ngươi đã làm gì ở ngoài kia!" Bạn nhìn Lạc Dạ, tim nặng trĩu. "Anh... anh đã làm gì?" bạn hỏi, giọng lạc đi. Hắn im lặng, ánh mắt đau đớn, rồi thì thầm: "Ta đã tìm ngươi, dù phải trả giá bằng tất cả."

Trước khi bạn kịp hỏi thêm, cỗ máy rung lên, ánh sáng xanh sáng rực. Một cánh cửa khác hiện ra cuối sảnh, như mời gọi. Gã mặt nạ lùi lại, cười lạnh: "Tiến vào, chìa khóa. Nhưng nhớ, mỗi cánh cửa đều là một bẫy."

Lạc Dạ kéo bạn đứng dậy, tay hắn run nhẹ. "Đi với ta," hắn nói, giọng khàn. "Hoặc ở lại, và để Thất Vũ nuốt chửng ngươi." 

Bạn đứng đó, tim đập loạn, ký ức bên hồ vẫn vang vọng. Tin Lạc Dạ, hay nghi ngờ hắn vì lời gã mặt nạ?

Bạn sẽ làm gì? Đi qua cánh cửa mới với Lạc Dạ, hay đối mặt gã mặt nạ để tìm câu trả lời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com