Chương 9: Cuốn Sách Biết Tên
Cuốn sách trên bàn lấp lánh ánh xanh, như đang gọi bạn. Lời clone – "Ta cũng đang đọc ngươi" – làm tim bạn đập loạn, nhưng vòng tay Lạc Dạ vẫn ôm chặt, hơi ấm hắn làm bạn dao động. "Chết rồi, tui phải làm gì đây?" bạn lẩm bẩm, mắt dao động giữa cuốn sách và Lạc Dạ. Hắn nhìn bạn, ánh mắt sâu thẳm, như muốn giữ bạn lại. "Đừng chạm vào," hắn ra lệnh, giọng trầm nhưng gấp gáp. "Nó sẽ kéo ngươi sâu hơn vào Thất Vũ."
Bạn hít một hơi, cố giữ bình tĩnh. "Nhưng tui cần biết!" bạn hét lên, giọng run vì nghi ngờ. "Cuốn sách này... nó biết tui là ai, đúng không? Và anh... anh đang giấu tui điều gì!" Lạc Dạ im lặng, ánh mắt tối đi, như đang đấu tranh nội tâm. Hắn buông bạn ra, bước tới trước cuốn sách, tay chạm nhẹ vào bìa. "Nếu ngươi chạm vào nó," hắn nói, giọng khàn, "ngươi sẽ thấy sự thật. Nhưng ta không chắc ngươi sẽ chịu nổi."
Clone đứng sau bạn, cười lạnh. "Hắn sợ ngươi biết hắn là ai," hắn nói, giọng y như bạn, nhưng sắc lạnh. "Chạm vào đi. Cuốn sách này không chỉ biết tên ngươi, mà biết cả cuộc đời ngươi – ngoài kia, nơi ngươi đang lật trang truyện này."
Bạn có thấy gì đó không đúng. Cuốn sách này sao biết tui? Làm sao nó biết tui ở ngoài đọc truyện? Bạn bước tới, tay run run, nhưng Lạc Dạ chặn bạn lại, kéo bạn vào lòng, ôm chặt đến mức bạn cảm nhận nhịp tim hắn. "Đừng," hắn thì thầm, hơi thở phả vào tai bạn. "Ta đã mất ngươi một lần, ở ngoài kia. Ta không muốn mất ngươi lần nữa."
Tim bạn bỗng rung động. Mất tui là sao? "Anh... anh biết tui từ trước, đúng không?" bạn hỏi, giọng lạc đi. Hắn gật nhẹ, ánh mắt đau đớn. "Ta biết ngươi," hắn nói. "Ở thế giới thật, trước khi Thất Vũ kéo ngươi vào. Nhưng sự thật đó... có thể phá hủy ngươi."
Trước khi bạn kịp hỏi thêm, căn phòng rung chuyển. Cuốn sách mở ra, ánh sáng xanh bắn ra, và chữ viết hiện lên, như đang viết cho bạn: Ngươi nghĩ mình đang đọc, nhưng ta biết ngươi là ai, [tên bạn]. Bạn lùi lại va vào Lạc Dạ. Hắn ôm bạn chặt hơn, kiếm lóe ánh bạc, chém vào cuốn sách. Ánh sáng tắt ngúm, nhưng clone cười lớn. "Ngươi không thể chạy mãi," hắn nói. "Thất Vũ sẽ tìm ngươi, dù ngươi đi đâu."
Căn phòng rung lên mạnh hơn, tường đá nứt ra, để lộ một cánh cửa đá khác, ánh sáng xanh rọi vào, như mời gọi. Lạc Dạ kéo bạn về phía cửa, giọng khàn: "Đi với ta. Đừng để cuốn sách thao túng ngươi." Nhưng clone bước tới, ánh mắt như van xin: "Chạm vào cuốn sách. Nó sẽ cho ngươi sự thật – về ngươi, về hắn, và về Thất Vũ."
Bạn đứng đó, tim đập loạn, bị giằng xé giữa Lạc Dạ và clone. Hơi ấm của hắn làm bạn rung động, nhưng cuốn sách như chứa bí mật bạn khao khát. "Tui... tui tin anh," bạn thì thào, nắm tay Lạc Dạ, dù nghi ngờ vẫn cào xé trong lòng. Hắn gật đầu, ánh mắt sáng lên, và kéo bạn qua cánh cửa đá, bỏ lại clone và cuốn sách.
Cánh cửa khép lại, ánh sáng xanh mờ dần. Bạn nghe tiếng clone vọng lại: "Ngươi sẽ hối hận, kẻ đang lật trang truyện này."
Bạn sẽ làm gì? Tiếp tục tin Lạc Dạ và khám phá tầng mộng mới, hay quay lại tìm cuốn sách?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com