Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

PHẦN 3: LỘ DIỆN Ở NHÀ VỆ SINH

Sau một ngày căng thẳng, thầy Nam về nhà, đầu óc rối bời. Gương mặt đẹp trai giờ mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ và lo lắng. Thầy biết mình bị ai đó thao túng, nhưng không đoán được là ai. Ngồi trong phòng tối, thầy cầm chiếc sịp xám nhàu nhĩ, tay run run vuốt lớp vải, cố tìm manh mối. Thầy nghi ngờ đủ người trong lớp, nhưng chẳng ai rõ ràng. Sợ hãi, tức giận, bất lực – tất cả trộn lẫn khiến tim thầy đập thình thịch, mồ hôi túa ra dù trời không nóng. Thầy tự nhủ phải đối mặt, dù có mất hết danh dự. Sáng hôm sau, điện thoại rung lúc trời vừa sáng. Tin nhắn từ số lạ hiện lên: "Thầy Nam, hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, sịp boxer trắng. Giờ ra chơi tiết hai, đến nhà vệ sinh nam khu A, quỳ ở buồng cuối, cửa để mở. Nay sẻ cho thầy biết tôi là ai? Nhớ đúng giờ. Thầy đọc xong, tay run đến suýt làm rơi điện thoại. Giờ ra chơi – lúc học sinh đông nhất – làm thầy lạnh người. Ai đứng sau? Thầy lục trí nhớ, nhưng vẫn mù mờ. Không còn cách nào, thầy lấy áo sơ mi trắng, quần tây đen, sịp boxer trắng với lòng nặng trĩu. Tiết hai như cơn ác mộng. Thầy đứng lớp, mặt nghiêm túc, nhưng tim đập loạn, tay cầm phấn run run. Thầy nhìn quanh lớp, nghi ngờ từng đứa, nhưng không chắc. Chuông reo, thầy vội bước ra, chân run đi thẳng đến nhà vệ sinh khu A nhanh chóng, trước khi học sinh vào. Tiếng học sinh cười nói ầm ĩ ngoài hành lang làm thầy hoảng. Đẩy cửa vào, Thầy đi nhanh đến buồng cuối, để cửa mở, quỳ xuống sàn lạnh. Mồ hôi chảy dài, áo ướt đẫm. Tiếng ồn bên ngoài làm thầy sợ muốn chết, tim đập thình thịch, nhưng không dám đứng lên. Thầy tự hỏi: "Ai? Ai làm chuyện này?Rồi tiếng bước chân vang lên, chậm rãi, đều đều như cố tình kéo dài sự hồi hộp của thầy. Thầy Nam ngẩng mặt lên, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch. Khi bóng dáng Hùng hiện ra – thằng nhóc gầy nhom, nghịch ngợm mà thầy chẳng bao giờ để ý – thầy như chết lặng. Nó đứng đó, mắt sáng quắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đểu đểu, tay đút túi quần như đang xem một trò vui. Thầy trố mắt, người cứng đờ. "Hùng? Thằng Hùng á?" – cái tên bật ra trong đầu mà thầy không tin nổi. Miệng thầy há hốc, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc, nghẹn lại như bị ai bóp chặt. Tim thầy đập loạn xạ, mặt nóng bừng lên vì sốc và xấu hổ. Tay thầy bấu chặt mép quần, móng tay cắm vào da đau rát mà chẳng màng. "Sao lại là nó? Sao có thể là nó?" – câu hỏi quay cuồng trong đầu, nhưng thầy chẳng tìm được câu trả lời. Hùng bước tới gần, cúi xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên vai thầy kiểu trịch thượng, như vỗ vai thằng bạn. "Thầy ngoan ghê ha, quỳ đúng chỗ đúng giờ luôn," nó nói, giọng nhừa nhựa, kèm theo cái cười khẩy làm thầy thấy nhục nhã đến tận xương. Thầy hít một hơi sâu, cơn tức giận trào lên xen lẫn hoang mang, gầm lên: "Hùng, mày hả? Mày muốn gì ở tao?" Giọng run run, lạc đi, nghe mà thấy tội. Hùng chẳng trả lời ngay, nó nghiêng đầu, đưa tay búng nhẹ vào má thầy, cái búng vừa đủ để thầy giật mình, mặt đỏ ửng vì xấu hổ. "Thầy căng thẳng quá rồi, mặt đỏ thế này chắc nóng lắm ha?" – nó vừa nói vừa cười hềnh hệch, tay với xuống vuốt vuốt tóc thầy, kiểu như trêu một con thú cưng. Thầy muốn hất tay nó ra, nhưng người cứ đơ ra, chân mềm nhũn, không động đậy nổi. Ngoài kia, tiếng đám học sinh ầm ĩ, có đứa hét lên "Ai vứt vớ đây thế? Thối vãi!" làm thầy giật bắn, tim thót lại. Thầy liếc về phía cửa, muốn co giò chạy trốn khỏi cái cảnh nhục nhã này, nhưng Hùng bước tới gần hơn, bất ngờ ngồi xổm xuống ngang tầm thầy, tay chống cằm nhìn thẳng vào mắt. "Thầy muốn chạy hả? Chạy đi, để xem có kịp không," nó thách thức, giọng tỉnh bơ nhưng đầy uy hiếp. Rồi nó đưa tay vỗ vỗ lên đầu gối thầy, cái vỗ nhẹ nhàng mà như đập vào lòng tự trọng, làm thầy thấy mình nhỏ bé, thảm hại kinh khủng.Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, thầy cảm giác như cả người đang bị lột trần trước mặt nó. Hùng nhếch môi, đứng dậy, bất chợt lấy chân khều khều vào đùi thầy, kiểu trêu đùa rẻ tiền. "Thầy mặc sịp trắng đúng gu tao ghê, ngoan thế này chắc làm trò vui cho tao dài dài được," nó nói, cười khùng khục, cái cười làm thầy muốn độn thổ. Thầy nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu, vừa tức vừa nhục, nhưng chẳng làm gì được. Đầu óc thầy quay cuồng, cảm giác như bị xé toạc hết danh dự, chỉ muốn hét lên mà không dám. Hùng cúi xuống lần nữa, ghé sát tai thầy, thì thào: "Thầy tưởng xong rồi hả? Mới bắt đầu thôi. Từ giờ nghe lời tao, không mặc sịp, nghe chưa? Để tao kiểm tra cho vui." Nó giơ điện thoại lên, màn hình sáng rực đoạn clip thầy quỳ, mặt nhục nhã hiện rõ từng nét. Thầy tái mặt, tim như ngừng đập, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập, thầy thấy mình như con chuột bị dồn vào góc, chẳng còn đường thoát. Hùng vỗ vai thầy lần cuối, cười khẩy: "Thầy ngoan ngoãn đi, không là cả trường xem clip này đấy." Rồi nó quay lưng bước đi, để lại thầy ngồi đó, run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng, lòng tự trọng vỡ tan như vừa bị ai giẫm nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com